Tỉnh Vị Trì

Chương 49




Một ngày, hai ngày, ba ngày... sống một ngày mà như một năm.

Nếu là Ngũ công tử trong dĩ vãng, được cùng mỹ nhân sống chung một phòng, tình chàng ý thiếp, nhất định sẽ thấy cuộc sống rất sung sướng, đẹp đẽ vô cùng. Đừng nói là mấy ngày, mấy tháng cũng vẫn vui vẻ không kém. Mà hiện giờ, cho dù mỹ nhân u oán dán lại bên cạnh hắn, hắn cũng không để ý thấy. Chỉ hoặc thất thần, hoặc vận công, hoặc tĩnh tọa suy nghĩ, như thể Ngự thư phòng rộng lớn này chỉ còn lại một mình hắn.

Cho dù hết sức tỉnh táo, biết rõ Ngọc Sinh Yên ở ngay bên cạnh, ánh mắt của hắn vẫn chưa bao giờ dừng lại trên người nàng.

Không liên quan đến yêu ghét, hắn chính là đang không không chế được chính mình. Rõ ràng đã cắt đứt quan hệ với Thiên Tốn, nhưng cuối cùng vẫn không khôi phục được như xưa. Hắn giống như tự nhiên bị ma ám, không ngừng tìm kiếm những gì người kia đã từng chạm tới: long án đã phủ bụi, chiết tử chưa phê xong, bút đỏ không biết bị bẻ gãy từ khi nào, thư pháp viết lúc hứng lên...

Hắn từ các góc mà sưu tầm được từng mảnh từng mảnh kỷ vật của người kia, cho dù là chỉ là mảnh giấy, là miếng sứ vỡ, hắn cũng coi như bảo vật không bằng, chất đống ở trước mặt.

Hắn lẳng lặng nhìn chúng, không tự chủ được mà tưởng tượng đến quang cảnh lúc ấy. Là Thiên Tốn đang vui sướng hay tức giận, lặng im hay trầm tư, người như còn ở ngay trước mắt.

Cứ như vậy, hắn không biết Ngọc Sinh Yên đã biến mất không thấy từ lúc nào, cũng không biết thời gian đã qua bao lâu. Mười ngày hóa ra lại dài như vậy. Vì không có rượu để mua say ư? Vì không có gì để làm, bị nhốt ở đây? Hay là, vì không bao giờ còn được nhìn thấy sự dịu dàng chân thành cùng khuôn mặt nhẹ cười của người kia nữa?

Không. Không phải.

Hắn đã nghĩ kỹ, người kia không phải là người hắn thực sự yêu. Hắn là kẻ bỏ đi mà đã khổ sở như vậy. Còn ngươi kia thì sao? Trong tâm đã thống khổ đến nhường nào?

Cho nên hắn làm không thể đúng hơn. Hai người không thể cứ tiếp tục dây dưa vào nhau.

Bất tri bất giác, hắn đột nhiên ngẩng đầu, thấy Tứ ca nhà mình mặt đầy vẻ lo lắng mà nhìn hắn.

"Tứ ca, sao ngươi lại đến đây?"

"Tiểu Ngũ, ngươi không thích tân nương tử sao? Đã sắp đến giờ lành, sao lại trốn vào đây?"

Tân nương? Giờ lành? Hóa ra là mộng. Hình như tiếp nối vào giấc mộng đẹp cách đây đã lâu. Lần trước hắn chưa thể thấy rõ khuôn mặt tân nương, lần này nhất định phải cẩn thận nhớ kỹ. Có lẽ nàng chính là thê tử thần linh ban cho hắn mà vận mệnh còn giấu kín, là người hắn chân chính yêu thương, là bạn lữ cả đời của hắn.

"Còn ngẩn ngơ cái gì, mau lại đây."

Lạc Tự Tuý nói, mang hắn ra khỏi phòng, đi qua vô số đình đài lầu các.

Phủ đệ rộng lớn như quen thuộc lại như xa lạ. Không phải nhà mình, vậy là quý phủ của tân nương. Lạc Tự Tỉnh cẩn thận nhìn những nơi đi qua, khẳng định rằng hình như đã từng thấy. Chính là hiện giờ không nhớ ra nổi đây rốt cuộc là gia đình quyền quý nào, ở Trì Dương hay Hạo Quang.

"Đến mau. Tân nương đợi đã lâu."

Lạc Tự Túy mỉm cười đẩy hắn đi tới. Cách đó mấy trượng, tân nương của hắn tao nhã đứng yên, ánh mắt dịu dàng.

Ánh mắt ấy quá mức quen thuộc, hắn ngập ngừng do dự không thôi, không dám tiến lên.

Hắn còn nhớ rõ, rất nhiều ngày nhiều đêm, từng có người cứ như vậy mà dịu dàng nhìn hắn, khi thì trong như nước, khi thì nồng nàn như lửa. Khoan dung, mà lại tràn ngập nhiệt tình.

Nhưng không có khả năng đó. Đây là hôn lễ của hắn, đây là tân nương của hắn. Người nọ từ lâu đã cách xa ngàn dặm, sẽ không đến đây.

Trong cơn mơ hồ, hắn hồi tưởng lại lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Hắn vẫn nhớ, người nọ tay cầm chiếc móc bằng ngọc, vén lên bức rèm châu, lộ ra nụ cười hòa nhã mà dối trá, đôi mắt thoáng ánh bạc. Rồi sau đó, hắn phát hiện ra mình đối với tân nương đã không còn bất cứ chút chờ mong vui mừng gì. Hắn lại hỏi đi hỏi lại: đây là người ngươi đã kiên quyết rời khỏi người kia để có được. Vì sao ngươi vẫn không cảm thấy hạnh phúc, vẫn không cảm thấy động tâm?

Đã quyết tâm, đã chia lìa, đã không thể hối hận.

Hắn nở nụ cười, đau đớn không thôi. Đây không phải là niềm vui đại hôn mà hắn muốn. Hắn thậm chí còn hoài niệm thời gian đã từng đối chọi nhau gay gắt kia.

Nhưng đã không còn lựa chọn nào khác.

Hắn mang tâm sự nặng nề mà cất bước, từng bước chân như mang sức nặng có thể đè cong sống lưng.

Hắn cuối cùng vẫn vén tấm voan đỏ của tân nương lên

Nụ cười hòa nhã mà dối trá, đôi mắt thoáng ánh bạc, đôi môi hơi cong lên, không khác gì trong trí nhớ của hắn.

Người này, cho dù hóa thành tro hắn cũng nhận ra được.

Đây là mộng. Ngay cả trong mộng, người kia vẫn vượt mọi ngăn trở mà xuất hiện, thay thế vị trí của tân nương, dây dưa quanh hắn.

Đáng ra phải gọi là ác mộng. Nếu là một năm trước, hắn nhất định sẽ càng phỉ nhổ cảnh này, tiện thể giận chó đánh mèo người ở bên mình ngoài đời thực. Nhưng hôm nay, hắn chỉ có thể kinh ngạc nhìn người trong mộng, không thể che giấu nỗi mừng như điên trong tim.

Người kia đã đến đây, chưa từng quên mất hắn, sẽ không buông tha hắn.

Từng ý nghĩ dâng lên, những bất an tràn ngập trong lòng mấy ngày nay trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.

––––––––––––––––––––

"Tiểu Ngũ!"

"Lạc Ngũ! Tỉnh dậy tỉnh dậy!"

Lạc Tự Tỉnh mở mắt, sững người nhìn Lạc Tự Túy đang lo lắng ôm mặt hắn.

"Tứ ca?" Mấy ngày nay chưa hề nói chuyện, hắn nhận ra giọng mình hơi khàn khàn. Trong nháy mắt, hắn còn tưởng vẫn ở trong mộng, nhưng trong tầm nhìn chỉ có Ngự thư phòng yên tĩnh như xưa. Mà người đang mặt cau mày có, có vẻ hơi bực bội trước mắt không phải là Tứ ca hiền hòa của hắn. "Trọng Mộc..."

Thiếu niên tóc bạc nhìn hắn một hồi, nói: "Cả ngày có người hầu hạ, Ngọc Sinh Yên ta cũng tống xuất đi rồi, sao ngươi lại càng lúc càng không có tinh thần? Tự dằn vặt mình thành thế này?"

Lạc Tự Tỉnh lúc này mới nhớ, Ngọc Sinh Yên không biết từ lúc nào đã không còn thấy. "Nàng là do ngươi đưa tới, an bài cho thỏa đáng cũng là việc phải làm. Cô nam quả nữ chung sống trong một phòng, không khỏi quá thiếu phép tắc."

Trọng Mộc vô cùng hoài nghi mà liếc xéo hắn: "Lời này nên phát ra từ miệng ngươi sao? Đã định mang theo nàng bỏ trốn, lại còn giữ lễ hay không? Huống hồ Kinh Hồng nội điện xưa nay không phải là rất coi rẻ mấy lễ nghi cứng nhắc không thú vị này ư?"

"Ta với nàng cũng không có tư tình. Chỉ là mang nàng đi cùng mà thôi." Lạc Tự Tỉnh biện bạch. Nhưng chẳng biết tại sao, ngay bản thân cũng bỗng thấy hơi chột dạ.

Trọng Mộc cười nhạo một tiếng: "Ngươi cho là ai sẽ tin?"

Lạc Tự Tỉnh ngồi dậy, tìm đến ấm trà đã nguội lạnh rót một chén nhỏ, giảm bớt cơn khát.

"Còn bao nhiêu ngày?"

"Ba ngày."

Hóa ra mới bảy ngày mà thôi. Giấc mộng kia khiến hắn có ảo giác như đã qua vài năm.

"Sư phụ triệu hồi ta về Thánh cung, ta canh ở đây cũng thấy mệt mỏi. Thế nào? Bây giờ thả ngươi ra ngoài luôn, mau đi đi." Trọng Mộc nói, hình như có hàm ý trêu đùa, lại tựa như hết sức nghiêm túc, "Nếu không, ngươi cho rằng ngươi sẽ thoát đi được sao?"

Lạc Tự Tỉnh giật mình, không ngờ Trọng Mộc lại khuyên hắn bỏ đi. Nếu là bảy ngày trước, có lẽ hắn sẽ không hề do dự mà gật đầu tán thành, kiên quyết bỏ đi. Nhưng hiện giờ, mấy ngày tương tư cùng một cơn mơ đã khiến hắn bàng hoàng tỉnh lại.

"Sao, không đi à?" Thấy hắn chưa đáp lời, Trọng Mộc như đã dự kiến được, nở nụ cười, "Ngươi nghĩ kỹ rồi chứ?"

Lạc Tự Tỉnh cảm thấy kẻ này như đã nhìn thấu hắn, trong khi chính mình thì vẫn hết sức mờ mịt. Hắn chỉ có thể lấy bừa một cái cớ: "Sẽ liên lụy đến ngươi."

"Ngươi không phải lo." Trọng Mộc nói, giọng bỗng lạnh lùng hơn, "Mau đi đi, nếu không sẽ bị kẹt ở đây."

Lạc Tự Tỉnh đứng dậy, thấp giọng nói: "Hắn thiết trận."

Trọng Mộc liếc hắn một cái: "Ngươi thực sự không cảm giác được sao? Vừa rồi, bộ phong trận và hãm linh trận đều biến mất."

Biến mất? Không phải là cởi bỏ, mà là biến mất. Lạc Tự Tỉnh bỗng như nghe thấy tiếng gào thét trong lòng, trước mất hiện lên điềm xấu – gương mặt trắng bệch, máu me, đao kiếm. Hắn hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn ra ngoài Ngự thư phòng. Trận thế biến mất chỉ có hai cách giải thích: thứ nhất, linh lực đã hao tổn hết, không thể tiếp tục giữ trận, đã sắp chết; thứ hai, đã bỏ mạng–

Không có khả năng, nhất định không thể, người kia chẳng phải là đang chuẩn bị đăng cơ sao?!

"Hắn ở đâu!" Hắn tóm lấy cánh tay Trọng Mộc. Vừa rồi vẻ mặt của Trọng Mộc như có điều gì, sao hắn lại không để ý! Hắn sao có thể lơ là như thế?!

"Lạc Ngũ." Trọng Mộc nghiêm mặt nhìn hắn, "Ngươi đã nghĩ kỹ rồi chứ, thứ ngươi luôn muốn chẳng phải là tự do sao?"

"Đã là lúc nào mà còn lo chuyện đó!" Lạc Tự Tỉnh cắn chặt răng, kéo hắn ra ngoài.

Vẻ mặt của Trọng Mộc dịu đi, không chống cự mà mặc cho hắn kéo: "Bệ hạ đi thu phục linh thú, tình hình không rõ. Sư phụ xem thế sao, thấy đế tinh có thế đang sa xuống.”

"Sa xuống..." Lạc Tự Tỉnh cười thảm. Những đấu tranh cùng quyết tâm trước đây trong nháy mắt đều bị hắn vứt lên chín tầng mây. Thời khắc này, hắn cuối cùng cũng hiểu, hắn từ lâu đã tìm thấy tình yêu hắn thực sự mong muốn. Tự do tự tại, ung dung phóng khoáng, đều có thể vì người này mà vứt bỏ. Nhưng hắn lại khăng khăng muốn giữ ý định, không chịu hiểu, chống lại nội tâm của chính mình, cho nên mới có ngày hôm nay–

Vì trong lòng hắn vẫn luôn chắc chắn rằng người kia sẽ không bỏ hắn, rằng tình ý của người này sẽ không dễ dàng thay đổi; vì luôn được người kia dung túng sủng ái, tin rằng người này sẽ không bao giờ hại đến mình; vì biết rõ người kia đối với mình mang thâm tình, biết người này tuyệt đối sẽ không dễ dàng để mình đi. Vì thế mà hắn chưa bao giờ cẩn thận lắng nghe lời nói trong tâm, chưa bao giờ thực sự nghĩ kỹ xem, cái gì mới gọi là tình yêu chân chính. Vì cho rằng sẽ không mất đi, cho nên mới càn rỡ mà giày xéo tình cảm cùng những gì người kia đã đánh đổi.

Nhưng hôm nay, điều hắn vốn tưởng sẽ mãi mãi không mất đi đã lung lay muốn đổ. Giờ hắn mới biết, người này đối với mình quan trọng biết bao.

Khi có thì không quý trọng, khi mất mới thấy hối hận. Hắn chưa từng ngờ tới, mình sẽ hồ đồ đến mức này.

"Trọng Mộc, đưa ta đi gặp Quốc sư. Chỉ cần ta còn sống thì sẽ tuyệt đối sẽ không để hắn chết."

Lạc Tự Tỉnh ép mình tỉnh táo lại, sức tay nắm lấy Trọng Mộc chỉ tăng không giảm.

Đôi mắt hắn tràn ngập sự kiên định, mang vẻ tự tin phi thường không khác xưa, một niềm tin mãnh liệt không ai có thể nghi ngờ.

––––––––––––––––––––

Linh giới, một dị giới với vô số sức mạnh khủng khiếp và xa lạ, bên trong vẻ ngoài yên ả ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, không phải là bậc thiên tử thì không thể sinh tồn. Lạc Tự Tỉnh đặt chân vào chốn sông xanh núi tím này, hồi tưởng lại vẻ mặt có chút nghiêm trọng của Mẫn Diễn. Hắn chưa từng thấy vị Quốc sư tính cách quái gở này mang vẻ mặt như vậy. Mà lý do vẻ mặt vị đó đại biến, chính là vì người kia đang đứng giữa sự sống và cái chết. Nghĩ đến đây, hắn không nén nổi những thống khổ cùng lo lắng trong nội tâm.

Nếu hắn sớm phát hiện ra tình cảm của mình, nếu hắn không nỡ chia ly cùng người nọ, hẳn đã không để người ấy một mình thu phục linh thú. Hơn nữa, trước đây hắn thế mà lại không biết, người kia bị huyết chú, chỉ còn lại một trăm năm thọ hạn. Chỉ cần nghĩ tới lúc đó người kia gần như khẩn cầu hắn ở lại một trăm năm, hắn lại quả quyết cự tuyệt, ruột gan hắn muốn đứt từng khúc. Một trăm năm đã là cả cuộc đời của người ấy, thế mà hắn lại đánh nát hi vọng ấy.

Hắn không thể tưởng tượng nổi, khi đó sự tuyệt tình của hắn đã thương tổn Thiên Tốn đến nhường nào. Hắn áy náy, hắn hối hận, hắn lo sợ không yên.

Nhưng thời khắc này, hắn phải áp chế mọi cảm xúc, bình tĩnh cứu người kia trở về.

Chỉ cần Thiên Tốn có thể sống, chỉ cần Thiên Tốn vẫn muốn có hắn, bất kể là bao nhiêu năm, là con đường xa xôi đến nhường nào, hắn cũng sẽ làm bạn bên cạnh, một khắc không rời.

Lạc Tự Tỉnh ngự phong ngừng lại giữa không trung một lát, cẩn thận quan sát doanh trại hạ trên bãi đất trên cao, không chần chừ mà nhanh chóng bay tới. Hắn vừa tiến vào, không hiểu biết linh giới, nếu liều lĩnh sẽ chỉ uổng phí thời gian. Cho dù Tiểu Lục, Trần Lạc, Cao Gián Phong cũng mới ở đây được bảy ngày, nhưng dù sao cũng nhiều kinh nghiệm hơn hắn.

Doanh trại cảnh giới nghiêm ngặt, thấy có nhân vật chưa rõ danh tính đến đây, hơn trăm người lập tức rút kiếm xông ra.

Lạc Tự Ngộ, Trần Lạc, Cao Gián Phong cũng phi ra từ trướng giữa doanh trại. Bọn họ dĩ nhiên không thể nhận lầm linh lực và khí tức quen thuộc, chính là vẫn còn buồn bực việc cách đâymấy ngày, bởi vậy nét mặt đều không hề có vẻ vui mừng hay thả lỏng.

"Ngũ Ca!"

"Nội điện!"

Lạc Tự Ngộ và Cao Gián Phong nghêng đón, Trần Lạc thì sầm mặt lùi chậm lại.

Lạc Tự Tỉnh và em trai liếc nhau, anh em song sinh tâm ý tương thông, tất nhiên việc gì cũng hiểu. Vẻ mặt của Lạc Tự Ngộ hơi giãn ra, mỉm cười. Cao Gián Phong cũng là người đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm, có chút hiểu biết về Lạc Tự Tỉnh, thấy bộ dáng của hắn thế này cũng không khỏi cười cười. Chỉ có Trần Lạc là vẫn không có vẻ hòa nhã gì.

Sự tình khẩn cấp, Lạc Tự Tỉnh không muốn phí thời gian để giải thích cái gì, vội vàng hỏi: "Hồ ly đi về hướng nào?"

Lạc Tự Ngộ cùng Cao Gián Phong vẻ mặt kịch biến, Trần Lạc không chịu nổi, phát cáu: "Ngươi phá luật để vào linh giới là vì cậu gặp chuyện gì?"

Lạc Tự Tỉnh vốn không muốn ba người bọn họ cũng phải lo lắng, nhưng lúc này đã không chờ được: "Nói mau!"

"Rồng sinh ra trong nước, lớn lên trong nước, cậu nói muốn tìm nơi nhiều nước." Trần Lạc trả lời, trong mắt càng có vẻ khẩn cấp, "Ta đi tìm hắn cùng ngươi!"

"Không cần. Các ngươi ở đây chờ tin, ta chắc chắn sẽ mang hắn trở về." Lạc Tự Tỉnh quả quyết cự tuyệt.

"Linh giới có nhiều linh thú, đều rất mạnh, ngươi đi một mình quá nguy hiểm." Cao Gián Phong nói.

"Chúng không phạm tới ta ta không phạm tới chúng, linh thú phần lớn không có bản tính hung tàn, không cần ngại." Lạc Tự Ngộ lắc đầu nói.

Lạc Tự Tỉnh gật gật đầu: "Ta sẽ cẩn thận, các ngươi cứ yên tâm." Dứt lời, hắn lập tức ngự phong rời đi, tìm kiếm nguồn nước gần đó.

Trần Lạc tức sùi bọt mép, không cách nào phát tiết; Cao Gián Phong cau chặt mày, như có điểm suy tư. Lạc Tự Ngộ nhẹ nhàng thở dài, chưa nói gì, liền đuổi theo hướng Lạc Tự Tỉnh đã đi.

Lạc Tự Tỉnh không biết linh giới có bao nhiêu vùng chứa nước, nhưng Thương Long được xưng là thượng cổ linh thú, nhất định không thể ẩn trong khe suối hay sông cạn. Cho nên hắn theo dòng suối nhỏ nhập vào nhánh sông, theo nhánh sông về sông lớn. Mẫn Diễn từng nói, nơi ở của linh thú chỉ có bậc thiên tử mới tới được, nhưng vị trí của bệ hạ, ngoài ngươi không ai có thể tìm ra. Hắn cũng rất tin, bất luận thế nào hắn cũng sẽ đến được bên người nọ. Nhưng tìm tìm kiếm kiếm ba bốn ngày, hắn vẫn chưa cảm nhận được cảm giác quen thuộc.

Một người linh lực đã khô kiệt có thể kiên trì trụ lại được bao lâu? Hắn không tưởng tượng nổi.

Lạc Ngũ công tử xưa nay tự tin phi thường, giờ đã có chút tuyệt vọng. Những u ám cùng thống khổ không ngừng quay cuồng trong lòng dần dần không thể khống chế được. Hắn không biết bản thân còn có thể tỉnh táo được bao lâu. Nếu không có Lạc Tự Ngộ luôn theo sát trấn an hắn, cũng đề xuất để hai người tách nhau ra tìm, e rằng hắn đã quỵ ngã từ lâu.

Lạc Tự Ngộ đi ra biển, mà hắn vẫn bồi hồi quanh một nhánh sông.

Chỉ có hắn mới có thể tìm được Thiên Tốn. Không sai, chỉ có hắn. Lời của Mẫn Diễn cùng nhận định của chính hắn đều không phải không có căn cứ. Lạc Tự Tỉnh ngầm có linh cảm trong lòng rằng hắn chưa chắc đã không biết nơi ở của Thương Long. Hắn cẩn thận tìm lại trong ký ức, lập tức nghĩ tới tràng săn khi xưa lập khế ước cùng Thiên Tốn. Khi vực sâu biến thành hồ lặng, hắn đã từng thấy ảo ảnh của Thương Long.

Lòng hắn không khỏi mừng rỡ, quan sát kỹ địa thế, tìm những chỗ quen thuộc.

Lại thêm hai ngày, hắn cuối cùng cũng thấy cảnh vật trước mắt có chút thân quen. Sang một thế giới khác, phong cảnh của tràng săn hoàng gia vẫn không hề thay đổi. Hắn không hề do dự mà phi thân hướng thẳng tới hồ nước lớn gần đỉnh núi.

Trong tầm nhìn, vùng sóng xanh rực rỡ kia dần dần mở rộng, chưa kịp nhìn kỹ, hắn đã cảm giác có một luồng linh lực và hơi thở xa lạ ập tới cuồn cuộn không ngừng. Cảm giác vô cùng mạnh mẽ, không ngừng khuấy động, tựa như sóng cuộn đủ để rời non lật biển, uy nghi áp chế tứ phương. Lúc đầu không cảm thấy có gì khác thường, nhưng càng đến gần càng thấy cơ thể nặng nề hơn, mỗi bước nặng tựa đeo ngàn cân. Muốn leo lên đỉnh núi, đi nửa bước đã thấy khó. Tiến được một chút đã thấy kiệt sức đi rất nhiều. Sức mạnh như vậy con người không thể có. Chắc chắn phải là uy thế do Thương Long ở đây tỏa ra.

Nhưng hồ ly đâu?

Vì sao hắn vẫn không cảm nhận được khí tức quen thuộc?

Lạc Tự Tỉnh cắn răng, kéo người về phía trước. Sức nặng ngàn cân dìm xuống, xương cốt khắp người rung lên, đau đớn từng trận, nhưng hắn như chưa hề cảm thấy, vẫn nhìn quanh tìm kiếm bóng người hắn tưởng niệm đã lâu.

Đột nhiên, hai mắt hắn khẽ bừng lên, nụ cười đã lâu mới xuất hiện.

Hắn nhìn thấy, giữa mấy mỏm đá, ẩn hiện có bóng người.

Nhưng nụ cười này không kéo dài được lâu, hắn mím chặt môi, mắt tối lại.

Trên hồ, ngoài Thiên Tốn đang nằm giữa sóng nước nhấp nhô, còn có hai người. Một người tỏa ra sức mạnh cùng uy thế khiến người ta khó có thể chịu nổi, vẻ mặt lại như uể oải lười biếng, tóc xõa áo hờ, vẻ ngoài không chỉnh tề; một kẻ khác tươi cười như hoa, mũ ngọc đai bạc, tay áo phiêu diêu, anh tuấn tao nhã, còn là người quen.

Vì sao Thiên Ly lại ở đây? Hắn trà trộn vào những binh vệ được tuyển vào ư?!

"Có thể giằng co với ta suốt ba ngày thực không dễ. Điện hạ đã có thực lực như vậy, cần gì phải làm theo cách này?"

"Thân là thượng cổ linh thú, ngài cần gì phải cố chấp theo một kẻ sắp chết?"

"Ngươi cũng biết hắn chỉ là một kẻ sắp chết mà thôi. Không, ngươi nhìn kỹ xem, hơi thở của hắn đã ngừng. Thân là huynh đệ, ngay cả di thể của hắn mà cũng không buông tha được sao?"

"Đúng là hắn đã không còn hơi thở. Vậy thỉnh ngài giao hắn cho ta. Làm huynh đệ một hồi, cũng nên đưa hắn đi một đoạn."

"Điện hạ vào đây đã là không phải. Ta sao có thể giao Thiên tử cho ngươi?"

"Một khi đã như vậy, ta đành lui bước."

Lạc Tự Tỉnh tinh tường nhìn thấy, Thiên Ly nghiêng người đi, cười nhạt thản nhiên, nhưng không kiềm được sát ý trên nét mặt. Hắn thấy căng thẳng trong lòng, lặng lẽ vận nội lực. Tuy đã mấy ngày bôn ba, hắn mệt mỏi khó gắng gượng được, nhưng chừng nào còn sức đánh một đòn, hắn sẽ không chịu thua. Huống chi Lạc Tự Ngộ đang tới, lấy hai địch một nhất định có thể đánh được Thiên Ly.

Thiên Ly để lộ ra một thanh chủy thủ sáng lạnh trong tay áo, phản chiếu lại nụ cười của hắn, băng giá dị thường.

"Chỉ cần xác định là hắn đã chết, ta sẽ đi."

Nói rồi, sát tâm đột nhiên bùng phát, hắn đâm thẳng về phía ngực Thiên Tốn – lúc này đã hoàn toàn không còn hơi thở.

––––––––––––––––––––

Lạc Tự Tỉnh trợn trừng mắt, không thể suy nghĩ gì nữa, lập tức đánh về phía Thiên Ly. Hắn bị uy thế của linh thú áp chế, hành động kém xa vẻ linh hoạt thường ngày, bước nhảy cũng ngắn đi rất nhiều. Mắt thấy chủy thủ kia đã sắp đâm đến người Thiên Tốn, hắn gầm lớn một tiếng, nghiêng cả người, đá trúng cổ tay Thiên Ly.

Thiên Ly bị đau, không cầm nổi chủy thủ, nhanh chóng thối lui mấy bước, đứng vững lại.

Lạc Tự Tỉnh thở hồng hộc, chắn trước người Thiên Tốn, giương mày trừng mắt, như con hổ bị đẩy vào đường cùng sẽ vẫn giương nanh múa vuốt: "Thiên Ly! Nếu ngươi chịu thu tay, ta sẽ làm như tất cả những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra!"

"A?" Thiên Ly nhướn mày, khẽ cười, "Nói như vậy, hóa ra ta nên cảm tạ Kinh Hồng nội điện khoan dung độ lượng sao?"

Hai người lạnh lùng đối mặt, hết sức căng thẳng. Thương Long dần dần thu lại uy thế bức người, lẳng lặng bàng quan.

"Đây chính là cơ hội duy nhất của ta. Lạc Ngũ, nếu đổi lại là ngươi, ngươi có bỏ qua không?"

"Ta không nghĩ đến mấy giả thiết vô vị kiểu đó. Nhưng chỉ cần ta còn một hơi thở, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi thương đến hắn một mảy may!"

"Ngươi chẳng phải vẫn muốn được cưới một vị nương tử xinh đẹp yêu kiều, đạt được ba niềm hạnh phúc nhất của nhân sinh sao? Nếu hắn sống, chắc chắn sẽ không để ngươi rời đi một bước. Cho dù như vậy, ngươi vẫn muốn bảo vệ hắn?"

Hai mắt Lạc Tự Tỉnh trầm xuống, hắn lãnh đạm nói: "Ta đã lựa chọn."

Thiên Ly nheo mắt, liếc nhìn Thiên Tốn vẫn không hơi thở: "Ngươi là lựa chọn một kẻ đã chết?"

"Bớt nói nhảm, ngươi có đi hay không?"

"Tuyệt đối không thể."

"Một khi đã vậy–" Lạc Tự Tỉnh rút nhuyễn kiếm trên lưng, mũi chân chạm nhẹ trên mặt nước, chợt xông tới.

Thiên Ly sắc mặt không hề thay đổi, cầm chủy thủ nghêng đón.

Nhuyễn kiếm tựa rồng giáng như chớp, thế kiếm ánh kiếm đều phiêu diêu bất định, sắc nhọn vô cùng. Linh lực tỏa ra từ chủy thủ lại như bức tường ngăn cản, dễ dàng ngăn đòn tấn công từ khắp phía. Linh lực sau khi bị đánh tan vẫn bay như những mũi tên thẳng về phía Thiên Tốn đang không có ý thức.

Trong giây lát đã qua mười chiêu. Hai người đều lui lại, cẩn thận tìm kiếm cơ hội tiếp theo.

Nội lực cùng linh lực của Lạc Tự Tỉnh đều đã suy kiệt, lại phải đồng thời bảo vệ Thiên Tốn, cả người đã mang không biết bao nhiêu vết thương, hết sức chật vật. Thiên Ly đấu lực với Thương Long lâu ngày, vừa rồi gây sự chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, nay cũng dần dần lộ vẻ mệt mỏi.

Ngay khi hai người lại định chuyển mình đấu tiếp, một khí tức quen thuộc nhanh chóng tới gần.

Thiên Ly chỉ kịp quay đầu lại đã bị người vừa tới lấy bàn tay làm đao đánh bất tỉnh.

Lạc Tự Tỉnh nhẹ nhàng thở ra: "Tiểu Lục..."

Lạc Tự Ngộ vừa vội vàng đuổi tới, mặt đầy vẻ áy náy: "Ngũ Ca, ta biết làm kẻ mạnh cũng có cái khó, nhưng–"

"Hồ ly sẽ không biết. Chỉ cần sau này hắn an phận một chút là được."

"Người không liên quan sao cứ xông đến đây." Thiên Long thấp giọng than phiền, liếc mắt nhìn hai huynh đệ Lạc gia, "Đây là nơi Thiên tử và linh thú định ra khế ước, mấy kẻ tạp nhân mau đi đi!"

Lạc Tự Tỉnh không hề để tâm, nhẹ nhàng đặt tay lên trán Thiên Tốn: "Tiểu Lục, ngươi đi trước đi."

"Ngũ Ca..."

"Đi mau."

"Được. Ta chờ các ngươi ở doanh trại."

Lạc Tự Ngộ mím môi, mang Thiên Ly ngự phong mà đi.

Đợi hắn đi rồi, mặt Lạc Tự Tỉnh liền trắng bệch, ngón tay vẫn kề bên mạch máu ở cổ Thiên Tốn như đã cứng đờ, một lúc lâu vẫn không chuyển đi.

"Ngươi cũng là kẻ tạp nhân! Đừng gây trở ngại đến nghi thức lập khế ước!" Thương Long quát.

"Hắn còn cứu được không?"

"Mạch đã ngừng đập từ lâu, ngươi nghĩ là thế nào?"

"Ngươi không phải là Thương Long sao! Một trong tứ đại linh thú từ thượng cổ mà giữ tính mạng người lập khế ước cũng không nổi thì xưng bậy là ‘thượng cổ linh thú" cái gì!"

"Sức mạnh của ta là thay đổi, chủ yếu là đánh phá! Không phải là hồi sinh như Phượng Hoàng, không phải là ổn định như Thanh Hộc, tốt lành như Kỳ Lân. Cho dù có tâm cứu giúp cũng không có khả năng xoay chuyển trời đất." Thương Long thở dài một tiếng, khép hờ hai mắt, "Lần này khế ước thất bại, lại ngủ say mấy vạn năm..."

Lạc Tự Tỉnh ngẩng đầu, mắt vằn tơ máu, sự đau đớn cùng giận dữ tỏa ra kịch liệt khiến ngay cả thượng cổ linh thú cũng nao nao. "Ngươi thì chỉ cần ngủ tiếp! Hắn lại mất mạng! Dựa vào lý gì!"

"Cơ thể hắn không đủ mạnh để nhận sức mạnh của  thệ ước. Trước khi tiến hành, ta đã nói rõ cho hắn hiểu, nhưng hắn vẫn lựa chọn đối mặt để đấu tranh. Đây là lựa chọn của hắn, kẻ khác không thể xen vào. Phàm nhân, tất cả đều là duyên nhân quả. Quả của hôm nay, là nhân của hôm qua. Ngươi cũng chưa chắc không phải là một phần trong đó.

""Quả của hôm nay, là nhân của hôm qua"... Ha ha..." Lạc Tự Tỉnh nắm chặt tay, âm trầm cười thành tiếng. Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời cười lớn, "Ha ha! Ta cái gì cũng không biết!"

"Hắn không nói! Ta liền không biết! Hắn nói! Ta lại làm như không biết! Không sai, ta cũng là nhân quả của hắn!"

Nếu không cố chấp đến nhường này! Nếu không ích kỷ đến nhường này! Nếu không tự lừa dối đến nhường này! Có phải sẽ không có ngày hôm nay?!

Muộn, tất cả đều đã muộn.

Hồ ly, là ngươi cho ta nếm đến sự hối hận. Nhưng hối hận thực sự phải như ruột gan đứt thành từng khúc thế này sao?! Không, ta thà vĩnh viễn chịu cho ruột gan đứt thành khúc, cũng muốn ngươi phải sống.

Sống sót! Thiên Tốn!

Cho dù đã xuống đến địa ngục, ngươi cũng phải trở lại cho ta!

Trở lại!

"Ha ha ha ha! Thương Long, ngươi nói ta có đáng cười hay không? Khi hắn còn, ta liều mạng muốn tránh khỏi hắn. Nhưng hắn đi rồi, ta lại hận không thể trói hắn lại bên người."

"..."

Lạc Tự Tỉnh thu lại tiếng cười điên cuồng, tĩnh lặng nhìn khuôn mặt bình thản của Thiên Tốn. Cuối cùng không còn được nhìn thấy đôi mắt lóe sáng ánh bạc kia nữa, không còn cảm nhận được ánh mắt dịu dàng, không còn nhìn thấy nụ cười ấm áp như gió xuân. Không được! Hắn tuyệt đối không thể chấp nhận! "Thương Long, người chết rồi sẽ đi đâu? Xuống âm phủ địa ngục ư?"

Thương Long lẳng lặng nhìn hắn: "Phải. Ngươi muốn làm gì? Chỉ dựa vào sức của phàm nhân thì không thể mang về linh hồn người đã chết."

"Không thử làm sao biết? Cho dù là một người phàm, cũng có thể có lúc thắng lại trời đất."

"Phàm nhân, những nơi bên ngoài nhân giới đều dùng linh lực để phân cao thấp. Chỉ có Thiên tử mới có thể thông thiên – cũng chỉ là có khả năng mà thôi. Mà người thường, nếu dám cả gan xâm nhập địa giới, sẽ lập tức hóa thành tro bụi, hồn phi phách tán."

"Địa giới là âm phủ địa ngục sao? Vậy chỉ đường cho ta."

"Phàm nhân, ngươi–"

Thương Long thở dài, đôi mắt tựa như đã khép nay hơi mở ra: "Cũng khó gặp, ta vừa ý với con người của Thiên tử, cũng vừa ý với người hắn đã chọn. Được thôi, phàm nhân, ngươi có ba lựa chọn."

Gương mặt của Lạc Tự Tỉnh nguội lạnh, nghiêm nghị nói: "Mời nói."

"Thứ nhất, mang theo thi thể của hắn quay về, quên đi những gì đã xảy ra ở đây; thứ hai, tìm kiếm đường tới địa giới trong linh giới mênh mông này, mãi mãi đi tìm, lại vĩnh viễn không có hi vọng; thứ ba, dâng ra thọ hạn của ngươi, chiêu hồn cho hắn."

"Ba." Lạc Tự Tỉnh nói không hề do dự, "Thuật chiêu hồn, ngươi có thể hoàn thành không?"

"Gì thì gì cũng là thượng cổ linh thú." Thương Long nhẹ nhàng cười, "Nhưng, phàm nhân, thuật này hao tổn thọ hạn không rõ bao lâu, ngươi có thể sẽ lập tức chết. Hơn nữa, hắn cùng ngươi sẽ sinh tử tương tuỳ, không thể đơn độc. Có thể uổng phí tính mạng, như vậy cũng không đáng kể ư?"

"Chỉ cần còn một tia khả năng là đã đủ." Lạc Tự Tỉnh ngạo nghễ nói, "Không thể sống một mình chính là điều ta cầu. Mà chắn chắn hắn cũng không hề oán hận."

Thương Long gật đầu: "Được thôi, đó là lựa chọn của ngươi."

Lạc Tự Tỉnh giương mắt nhìn hắn tùy tiện huơ tay, ý thức bỗng trở nên mơ hồ, ngất đi.

Hồ ly, hồ ly, đại gia đang gọi ngươi đấy! Đứng lại!

Bóng người trong làn sương dày đặc dừng lại, chậm rãi quay người. Nụ cười quen thuộc, vẻ dối trá quen thuộc, những dịu dàng quen thuộc, sự sủng ái quen thuộc.

Sao ngươi lại đến đây? Người kia hỏi, giọng vẫn dịu dàng như xưa, lại rõ ràng có chút trách móc.

Sao, ngươi không bằng lòng? Được thôi, vậy chúng ta đi hai đường khác nhau. Hắn hừ một tiếng, dửng dưng xoay người rẽ về hướng khác. Nhưng chưa được vài bước đã bị người kia nắm chắc đầu vai.

Nếu đã đến đây thì cùng đi đi.

Hừ, lúc này nghe mới giống tiếng người.

Muốn đi đâu? Ở đây như nơi xa xôi bốn bể, hướng nào cũng có thể đi.

Đi đâu cũng được, đi thôi.

Hai người sánh vai mà bước, dần dần biến mất trong sương mù. Mơ hồ còn truyền lại vài lời.

Tự Tỉnh, tại sao lại tới?

Muốn tới liền tới.

Còn định đi không?

Có thể.

Ta đã nói sẽ không cho ngươi đi.

Ngươi muốn cho hay không cũng không quan trọng, đại gia muốn ở liền ở, muốn đi liền đi. Nếu có gì bất mãn thì tách ra luôn ở đây.

Vậy sao? Ngươi cứ thử đi xem?

Khích ta à?

Đúng đấy thì sao?

...

*Tán nhảm cuối ngày: qua một tuần, bạn Trọng Mộc lại lên làm mĩ thiếu niên