Tinh Tú Mùa Hạ

Chương 6: Trẻ Lạc






Hoàng Anh Tú đi về phía chỗ ba người đang đứng. Nhật Hạ đứng ngây người ra. Vẫn là khuôn mặt góc cạnh ấy, nhưng thay vì khoác lên mình bộ đồng phục như mọi ngày, hôm nay anh mặc áo sơ mi kaki cùng quần suông đen. Nhật Hạ thầm nghĩ, dù anh có mặc đồ Dolce đi nữa thì vẫn hoàn hảo.

Nhưng tại sao anh Tú lại đi cùng ba người họ? Nhi cũng có cùng thắc mắc với Hạ, quay sang hỏi Hoàng:

"Này, sao lại có cả anh Tú nữa?"

"À, hôm qua anh Tú bảo còn thiếu mấy đồ linh tinh cho chuyến đi, thế là tao rủ anh Tú đi cùng. Không gây phiền phức cho hai người chứ?"

"Không hề!" - Cả Hạ và Nhi đồng thanh đáp.

Nhật Hạ đếm ngược từng ngày, cô cứ nghĩ phải một tuần nữa mới được gặp anh, không ngờ lại gặp sớm hơn dự định. Good job, Nguyễn Việt Hoàng!

______________________________________________________________

Cả bốn người cùng đi bộ ra bến xe buýt để đến trung tâm thương mại. Trên đường đi, Nhật Hạ để ý Nhi và Hoàng hết chí choé rồi lại trêu chọc nhau, làm cho chuyến đi bị gián đoạn mấy lần. Nhưng dù là cãi nhau như vậy, vẫn có thể thấy rõ tình bạn của họ rất tốt, rất đáng yêu, cứ như Shinichi với Ran vậy.

Bây giờ Nhật Hạ mới nhận ra, cô đang đi ngay bên cạnh anh Tú. Hạ bắt đầu cảm thấy lo lắng, liệu đầu tóc cô có bị bù xù không, bộ đồ hôm nay cô mặc có kỳ lạ không,... Hàng tá câu hỏi cứ thế hiện ra trong đầu, khiến cô bồn chồn không thôi. Cô cứ như vậy mãi cho đến khi Hoàng Anh Tú lên tiếng:

"Lâu rồi không gặp."

Nhật Hạ không ngờ anh lại là người bắt chuyện trước, trái tim thiếu nữ 16 tuổi nhảy múa vui mừng. Cô nhanh nhảu đáp lại anh:

"Vâng, một tháng rồi anh nhỉ?"

Hoàng Anh Tú nhìn cô một lát, khuôn mặt anh thoáng có vẻ tiếc nuối. Anh chỉ nói nhỏ:

"Không, phải lâu hơn nữa ấy."

"Dạ? Lâu hơn ạ? Lần cuối mình gặp là hồi tháng 7 mà."

"À, vậy hả. Anh tính nhầm ấy mà."

Anh chỉ cười trừ cho qua, vốn chỉ định nói nhỏ cho mình anh nghe thôi, không ngờ cô lại nghe thấy.

Anh thuộc đội tuyển quốc gia Toán mà còn tính toán sai như vậy, Nhật Hạ nghĩ thầm, đáng yêu thật đấy chứ. Mà thôi, con người ai cũng mắc sai lầm, người mắc lỗi lại là Hoàng Anh Tú nên chả có vấn đề gì cả.

Cả bốn người ngồi xe buýt tầm 15 phút thì đến trung tâm thương mại. Bước vào bên trong, Nhi và Hoàng dường như quên mất lý do mà họ tới đây, ngay lập tức sa vào hàng đồ ăn:

"Ê Nhi, thử vị mới của Highlands này!" - Hoàng đã kịp đi mua một cốc Phindi béo ngậy, chạy lại chỗ Nhi cho nó thử.

"Ngon nha. Đây, bánh mới ra lò, thử xem."

Nhi từ quầy bánh ngọt chạy lại chỗ Hoàng, một tay ôm túi bánh nóng hổi, một tay tiện đút cho Hoàng một miếng. Hai người quả thực có cùng tần số, giờ thì Nhật Hạ đã hiểu vì sao hai người lại có thể trở thành thanh mai trúc mã của nhau lâu như vậy. Hai đứa cứ quanh quẩn ở khu ẩm thực mãi cũng được 30 phút. Có vẻ không đợi được nữa, Nhật Hạ phải lên tiếng:

"Mình đi thôi, cứ đà này thì không kịp mua đồ mất."

Trước giờ Nhật Hạ vẫn luôn là một người xem trọng giờ giấc. Đối với cô, đặt chuông 5 giờ thì chính xác 5 giờ sẽ dậy, tuyệt nhiên không du di thêm bất cứ phút nào. Tất nhiên, khi mọi chuyện không diễn ra theo đúng giờ giấc đã được định sẵn hay có một người nào đó muộn giờ hẹn, cô sẽ bắt đầu mất kiên nhẫn. Nhi biết được tính cách này của Hạ, nó cũng biết sẽ chẳng tốt đẹp gì nếu Nhật Hạ tức giận. Thế nhưng, cả Nhi và Việt Hoàng đều chưa muốn rời khỏi thiên đường này của chúng, nó đành phải tìm cách nài nỉ Nhật Hạ:

"Một chút nữa thôi mà..."

Nhi dùng cặp mắt cún con cùng chất giọng điệu chảy nước để cầu xin, tuy nhiên vẫn không thể lung lay được cái người coi trọng giờ giấc kia.

"Hay là mày với anh Tú đi trước đi, bọn tao xong việc sẽ theo sau ngay!"

Đi cùng với anh Tú? Làm sao có thể chứ? Có Nhi và Hoàng đi cùng mà cô còn ngượng ngùng như vậy, đi một mình cùng anh, mặt cô sẽ biến thành quả cà chua mất. Nhật Hạ toan từ chối thì anh Tú lên tiếng:

"Em, hay là mình cứ đi trước đi? Đi nhanh không muộn mất, hai đứa nó theo sau cũng được."

Trước lời đề nghị của anh Tú, Nhật Hạ cứng họng không biết phải trả lời như nào. Cô quay qua nhìn Nhi và Hoàng, lại bắt gặp ánh mắt cún con cầu xin của hai đứa, cuối cùng đành miễn cưỡng chấp nhận đi trước.

"Mẹ Nhật Hạ của con, mẹ đi vui vẻ nha!" - Nhi tươi cười vẫy tay chào với Hạ, có vẻ nó rất vui vì có thêm thời gian ở bên anh bánh kếp và anh trà sữa.

Nhật Hạ và Tú đành phải đi trước. Như mọi khi, khi cô không biết phải nói gì để không khí bớt căng thẳng, anh luôn là người mở lời trước:

"Sao Nhi lại gọi em là mẹ vậy?" - Anh vừa cười vừa hỏi vu vơ.

"À, Nhi hay bảo em giống mẹ nó. Lúc bọn em ở cùng nhau, em hay giúp Nhi làm mấy việc lặt vặt, với cả em hay bắt nó phải dậy đúng giờ, nên thỉnh thoảng nó hay gọi em như vậy."

"Vậy là giống anh rồi. Thằng Hoàng cũng hay bảo anh như bố nó. Nó nói anh cứng nhắc quá, mỗi lần nó vứt tất lung tung không chịu giặt là anh phải cho nó một trận giáo huấn."

Nhật Hạ thật không ngờ, người con trai mang dáng vẻ dịu dàng này lại có thể có lúc nổi giận như vậy. Không hiểu sao, Hạ lại cảm thấy hình ảnh đó có chút đáng yêu.

"Nhưng mà...để hai người đó lại sẽ không sao chứ?" - Nhật Hạ quay đầu lại nhìn hai con người với tâm hồn ăn uống kia.

"Dù sao hai đứa nó cùng không còn là trẻ con nữa, em không cần lo bọn nó bị lạc đâu."

Anh vừa nói dứt lời, bất chợt có đứa trẻ chạy đến ôm chầm lấy chân của anh. Tay đứa bé cầm một túi bánh, nó ngẩng mặt lên nhìn anh rồi mếu máo khóc:

"Huhu .... Không phải bố."