Tình Trong Đáy Mắt

Chương 31




Chiếc Audi lao thẳng vào Lâm Chính.

Giây phút cận kể thần chết, Bảo Ngọc nhanh như chớp xô Lâm Chính ra khỏi vòng nguy hiểm.

Jack thất kinh.

Két!!!!

Tiếng phanh xe gấp gáp cháy cả mặt đường trước đôi mắt bàng hoàng của Lâm Chính.

Anh lao về phía cô. Mọi âm thanh đều vỡ vụn và tan biến. Cơ thể cao lớn phát run dữ dội mở bung chiếc áo khoác ôm choàng lấy cơ thể mảnh mai vẫn đứng bất động. Tiếng khóc, tiếng gọi chỉ còn là hơi gió khản đặc, nước mắt đua nhau rửa mặt anh và cô.

Trong vòng tay nhau, hơi ấm vẫn vẹn nguyên, đôi trái tim vẫn còn đập, dù có hơi loạn vì hoảng sợ nhưng còn đập là còn sống. Hai linh hồn chấp chới liền quấn vào nương tựa nhau, trấn an nhau qua cơn hoảng loạn. Nước mắt dần vơi, anh ghì mạnh cơ thể mảnh mai vào ngực, mắng: I

"Sao em dại dột thế hả? Trong tình huống nguy cấp phải cứu lấy thân mình trước chứ? Sao lại bảo vệ anh? Bộ em không biết, nếu em có mệnh hệ nào, Lâm Chính anh sống không nổi hả?"

Trong ngực anh, cô lí nhí: "Em cũng thể thôi! Đổi lại là anh, anh cũng làm như thế! Nên Lâm Chính à, anh đừng mắng em nữa có được không?"

Anh ôm đầu cô áp chặt vào ngực mình, đôi môi phát run đề lên mái tóc: "Anh không mắng em nữa! Anh yêu em!"

Chia rẽ không thành công. Trái lại, còn làm tình thêm đậm. Jack bật khóc mà không hiểu vì sao mình khóc. Có lẽ, anh ta khóc vì nhận ra mình đã thua thảm bại. Ngàn năm trước thua, kiếp luân hồi thua và lần tái sinh này cũng thua nốt.

Thật bẽ bàng đến khó tin. Trút nốt nước mắt hờn tủi lên vô lăng, Jack mở cửa xuống xe.

Một đôi giày da bóng loáng nhanh chóng bước về phía đôi trai gái mãi còn sợ mất nhau ôm chặt cứng chưa nỡ rời.

Jack tháo đôi mắt kính, nhìn chằm chằm vào đôi trai gái sống chết vì nhau, anh ta uất nghẹn: "Bảo Ngọc, hà cớ gì em vẫn cứ chọn lấy cái chết để bảo vệ tên đàn ông thua kém anh mọi bề?"

Bảo Ngọc lòng không động, đôi mắt lạnh lẽo nhìn người đàn ông lai Tây đạo mạo: "Yêu một người không cần lí do!



Nếu anh viện cớ yêu tôi làm tồn thương anh Chính thì tình yêu của anh thật ích kỉ khiến tôi phải khiếp sợ." Cô lau khô nước mắt đứng đối diện với Jack.

"Không biết kiếp trước tôi nợ nần gì anh? Nhưng xin thứ lỗi, ngàn kiếp sau nếu được hồi sinh tôi vẫn chọn Lâm Chính. Nên xin anh hãy hiểu cho. Đừng viền vông nuôi mộng tưởng bởi anh có đánh cắp được cũng chỉ là thân xác vô tri vì trái tim tôi mãi mãi chỉ thuộc về một người duy nhất.

Sẵn dịp tôi cũng nói luôn: Hành động cố ý giết người của anh sáng nay đã có camera ghi lại, anh chuẩn bị tới đồn bóc lịch là vừa!" (a

Jack nhìn camera trước cổng trường rồi cười khổ: "Em kiện cả tôi ư?"

"Anh chẳng là gì của tôi cả!" Bảo Ngọc không muốn dây anh ta nữa. Cô quay sang Lâm Chính, đưa ngón cái miết nhẹ ấn đường: "Em không sao, anh đừng đau lòng nữa, mình về nhà thôi!"

Sau cú hú hồn tưởng bay luôn cái mạng, Lâm Chính cũng không hơi nào tranh luận với người lạ. Anh lo ôm giữ cục cưng của đời anh. Giây phút hai người sắp lướt qua Jack, Lâm Chính liếc anh ta cảnh cáo: "Biết điều thì nên dừng lại đúng lúc bởi nơi anh đứng là đất nước tôi!"

Jack tức nổ phổi muốn lao tới giằng lấy lại cô gái làm nhức nhối trái tim anh ta ngàn năm. Nhưng sau lưng chợt có tiếng ai đó...

"Họ yêu nhau đậm sâu như vậy sẽ không còn khe hở nào để anh chen vô nữa đâu. Tốt nhất là chúc phúc cho họ.

Nếu anh yêu cô ấy, muốn cô ấy không khổ hãy dùng tài năng và y đức của mình chữa đôi mắt người đàn ông cô ấy yêu."

Jack quay lại.

Một khuôn mặt lạ hoắc dám cuồng ngôn dạy đời anh ta?

"Cô là ai?"

"Phương Bảo Ngân!"

"???"

"Đừng nhầm tưởng. Tôi chẳng họ hàng gì với cô gái anh yêu cả. Chỉ ngẫu nhiên trùng họ mà thôi! Tôi chỉ là người qua đường vô tình thấy cảnh bất bình nên thay công lí nói vài câu. Nếu anh còn cố chấp, tôi không ngại đứng ra làm chứng cho họ đâu." (

Cô gái nói xong, thẳng lưng đi ngang qua mặt Jack.



Jack nhìn theo. Trong tiềm thức mờ nhạt của anh ta, bóng lưng này và cả cái tên Phương Bảo Ngân hơi quen quen...

Đầu Jack bỗng nhiên đau. Jack ngồi thụp xuống vệ đường, ôm đầu suy nghĩ.

Bỏ qua phố xá ổn ào. Nơi triền đồi bình lặng. Lâm Chính nắm tờ giấy đề nghị phẫu thuật của bác sĩ mà lòng chẳng có dư vị gì.

"Anh sợ à?" Một vòng ôm ấm áp từ phía sau.

Nếu nói không sợ thì anh dối mình lừa cô. Còn nếu thừa nhận anh sợ thì anh sợ làm cô lo lắng. Lâm Chính xếp lại tờ giấy nhét vào túi áo sơ mi, khẽ khàng quay lại.

Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô. Một đồi mắt đẹp mê hồn. Anh miết nhẹ bờ mi, nụ cười rất ấm: "Có em ở bên, anh còn sợ điều gì?"

Nụ cười trên môi cô dần đầy, ánh mắt thiết tha dịu dàng: "Ừ, anh không cần sợ. Dẫu như thế nào, em vẫn là của anh! Với lại, ca mổ này em được vị bác sĩ mổ chính mời tham gia. Có em, anh hãy yên tâm."

Họ nhìn sâu vào mắt nhau. Trong đáy mắt chan chứa tình, một tình yêu ngàn năm bất biến.

Trong bệnh viện.

"Bác sĩ Jack, phòng mổ đã chuẩn bị!"

"Tiến hành!"Jack nhìn cô y tá kíp mổ che kín chiếc khẩu trang y tế chỉ còn mỗi đôi mắt. Vừa va phải ánh mắt màu nâu ấy, Jack đã chỉ tay: "Là cô?"

"Là tôi! Ca mổ thành công, tôi hân hạnh mời anh cafe sáng?"

"Tôi không quen uống cà phê sáng."

"Nhàm chán. Vô vị! Nhưng vẫn chúc ca mổ thành công!"

Tại ngưỡng cửa bước vào phòng mổ, Jack bống đề nghị: "Đổi lại cà phê tối!