Tình Trong Ánh Mắt

Chương 10: Em sẽ rời xa anh




Tập đoàn Kiều thị.

Theo chân Trợ lý đến căn phòng đặc biệt ít ai được vào, Cố Thư Cầm đã không tránh khỏi những ánh mắt săm soi từ nhân viên, không rõ họ có ác ý gì không, nhưng căn bản thì cô cũng không bận lòng cho lắm.

"Tới nơi rồi, tiểu thư nhớ gõ cửa trước khi vào."

Căn dặn xong, Trợ lý liền rời đi. Cố Thư Cầm cũng đưa tay gõ cửa và đợi tới khi người bên trong lên tiếng, cô mới đi vào.

Lúc này, Kiều Đình Bắc đã ngồi chờ sẵn trên ghế sofa. Khi anh đang lơ đễnh chợt nhìn qua phía cửa, thì bắt gặp bóng dáng xinh như thiên thần của Cố Thư Cầm. Nói chính xác là giao diện này càng giống hơn với người trong lòng anh luôn mong nhớ.

Cô ấy trông xinh đẹp và sang trọng hơn hẳn với mái tóc dài có phần đuôi xoăn sóng nước nhẹ được cắt tỉa kiểu layer, cộng thêm phong cách thời trang thay đổi cùng lối trang điểm nhẹ nhàng nhưng đủ tôn lên nét sắc xảo, cô chính thức làm anh ngây người.

"Anh thấy em thế nào? Trông như này có xinh hơn không?"

Mặc cho Cố Thư Cầm đã cất câu hỏi, nhưng Kiều Đình Bắc căn bản vẫn chưa thoát khỏi dáng vẻ thiên thần của cô ấy. Thấy anh cứ ngây ra không nói gì, cô lại đi đến ngồi ngay bên cạnh và chủ động ôm lấy cánh tay anh, rồi dịu dàng hỏi lại lần nữa.

"Sao em hỏi mà anh cứ trơ trơ vậy? Thấy em có xinh hơn không?"

"Có, xinh và giống hơn rất nhiều." Kiều Đình Bắc gật gù tán thưởng.

"Giống? Giống ai cơ?" Cố Thư Cầm khẽ nhíu mày.

"Giống vợ anh!" Người đàn ông mỉm cười.

Đó cũng là nụ cười tự nhiên đầu tiên Thư Cầm được nhìn thấy từ khuôn miệng anh, điều đó khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

"Thế có thể thưởng cho em một cái hôn không?" Cố Thư Cầm bắt đầu nũng nịu.

"Được! Muốn thơm vào đâu, môi, cổ, ngực, hay là chỗ đó?"

Kiều Đình Bắc mở miệng ra không tục chịu không nổi, anh còn trưng ra nụ cười ma mị, cứ khiến người ta không khỏi si mê.

"Vào môi thôi, chỗ đó không cho anh thấy nữa." Cố Thư Cầm nũng nịu.

Kiều Đình Bắc khẽ cười, sau đó chiều lòng hôn môi cô một cái.

"Giờ không cho thấy, nhưng tối đến phải cho." Anh bá đạo trả lời.

"Nếu anh chịu dùng biện pháp tránh thai, tối nào cũng cho anh trả bài."

Cô giờ đã khác, được yêu, được nói lời ngon mật ngọt, nên cũng bắt đầu dám ra điều kiện với người đàn ông ấy. Nhưng không sao, hiện tại Kiều Đình Bắc vẫn ôn nhu đến lạ thường, cứ như tảng băng trong anh đã tan chảy từ lúc nào.

"Lát nữa đưa em đi làm thủ thuật tránh thai, hay muốn uống thuốc hằng ngày?"

"Cái nào cũng thiệt thòi cho em, sao anh không dùng biện pháp dành cho đàn ông ấy?"

Trước sự chất vấn của cô gái, Kiều Đình Bắc vẫn bình thản mỉm cười. Anh ghé sát vào tai cô, rồi khẽ nói:

"Dùng cái đó, chơi không sướng."

Chỉ một câu nói, liền khiến sắc mặt Cố Thư Cầm sượng trân, hai má ửng hồng vì ngại. Cái người đàn ông này ngày càng quá quắc rồi, nói chuyện chả biết câu nệ gì hết.

"Đồ nhẫn tâm." Thư Cầm vờ dỗi.

"Nhưng đổi lại anh thương em, em muốn gì được đó." Anh đắc ý đáp trả.

"Toàn ức hiếp người ta mà bảo thương, thương đâu chả thấy." Cô phụng phịu.

Thế là anh ta liền ôm cô đặt hẳn lên đùi, tay quàng qua eo, mắt nhìn tà mị, âm giọng trầm thấp lại vang lên:

"Được ở gần anh, được anh ôm, được anh bao nuôi thế này là thương rồi. Em biết ngoài kia có biết bao người mong muốn giống em mà không được không, hửm?"

"Em cũng rất thắc mắc vì sao anh lại chọn em?"

"Vì em đẹp, vì gương mặt em luôn tồn tại trong tâm trí anh."

Lời nói của anh nghe thật tình cảm, nhưng mấy ai biết được bên trong còn có ẩn ý gì khác. Cũng không biết Cố Thư Cầm đáng thương hay đáng trách, chỉ là thấy cô đang chìm đắm trong chút hạnh phúc đáng buồn này thật rồi.

Thậm chí, để đáp lại tình cảm ấy, cô không còn ngại chủ động dành cho anh những cái ôm và nụ hôn lẫn câu nói thật ngọt ngào.

"Em yêu anh!"

"Yêu anh, thì phải nghe lời anh."

"Em sẽ nghe, nhưng cũng tùy chuyện thôi nha."

Nghe đến đây, Kiều Đình Bắc trực tiếp lắc đầu.

"Những thứ anh yêu cầu đều tốt cho chúng ta, nên em buộc phải nghe lời. Em yên tâm, anh sẽ không bắt em làm điều gì quá đáng."

Lúc này, sắc mặt cô gái chợt chùng xuống như đang nghi ngờ điều gì đó về người bên cạnh mình, rồi lại nghiêm túc hỏi:

"Có thật là anh yêu em không? Yêu em vì em là chính em?"

"Em không nên nghi ngờ anh." Kiều Đình Bắc bất ngờ trầm giọng.

Thấy vậy, Cố Thư Cầm cũng rời xa anh, cố tình tạo ra một khoảng cách nhất định, rồi nghiêm túc trả lời:

"Em muốn nghe anh nói thật lòng, em không thích một mối quan hệ mập mờ, không rõ ràng. Anh mà không nói thì..."

"Thì sao? Em làm gì anh?" Kiều Đình Bắc trưng ra vẻ mặt ngứa đòn.

"Thì... Thì em sẽ rời xa anh."