[Tình Trai] Đạp Vỡ Khoảng Cách

Chương 49: Bão trong lòng




Hứa Trác ngủ tới trời sáng, cậu mỗi lần mở mắt ra thấy cửa sổ còn tối thui một mảnh cứ tự đánh lừa mình rằng trời vẫn chưa sáng, đến khi Vấn Đông gọi cậu dậy, Hứa Trác mới tá hỏa biết được, trời hôm nay không tốt lắm, mưa lất phất mang theo sương lạnh.

Vấn Đông làm một ly trà sen hương tỏa cả căn phòng, cậu đi vệ sinh vào nhìn thấy anh, Vấn Đông vừa nói vừa xem điện thoại.

"Ài! Có bão gần biển đông, chuẩn bị tiến vào miền trung, chỗ mình bị ảnh hưởng có thể mưa to và gió to đấy!"

Tin giật gân này Hứa Trác không quan tâm cho lắm, không phải như thời ngày xưa, bão kéo vào mưa to lụt nữa căn nhà, bố mẹ cậu đưa cậu di chuyển nữa đâu, đều cậu lo làm là dẫn xong đoàn này, nếu mưa to quá chỉ có thể nói bọn họ xui lựa trúng thời điểm như vậy.

"Em cẩn thận, nếu mưa to quá thì dẫn bọn họ về khách sạn!"

Hứa Trác thu dọn đồ đạc: "Em biết rồi, đoàn khác khi nào mới đến?"

Vấn Đông nhìn giờ: "Chắc khoảng tám giờ sáng, hình như còn có một hướng dẫn khác nữa, chắc là người quen của ai trong đoàn cũ em dẫn!"

Chó trước nhà hàng xóm Đinh Trì sủa liên tục, gà thì gáy vang trời đất, con nít bỏ mặc trời mưa chẳng có ai quản, Hứa Trác mở dù mang ba lô ra, vì trời mưa nên cậu bảo Vấn Đông ở yên trong nhà, kì thật cậu có hơi lo cho nơi Vấn Đông ở đấy, nếu như Đinh Trì đọc được nội tâm của Hứa Trác, chắc cậu ta sẽ bĩu môi khinh thường, nhà Đinh Trì lớn nhất, cao nhất chỗ này, bão xi nhê gì.

Cậu điện thoại bắt xe về khách sạn, trời không mưa lớn lắm cho nên đoàn khách vẫn muốn đi tiếp, cậu nhìn đồng hồ chờ đoàn mới tới, có thêm một hướng dẫn nữa, cậu đỡ phải mệt nhọc.

Đợt trễ khoảng mười phút, mới thấy xe khách khác tới, đến khi bọn họ xuống hết, Hứa Trác cười gật đầu với người dẫn đoàn, đếm lại số lượng, số lượng bên cậu vẫn đủ, nhưng bên đoàn mới tới kia sao lại thiếu mất hai người, Vấn Đông có nói qua cho cậu số lượng, Hứa Trác nhíu mày lên tiếng.

"Sao đoàn của anh lại thiếu mất hai người rồi!"

Người dẫn đoàn bên kia lớn hơn cậu nhiều tuổi, hình như dẫn đoàn lâu năm, anh ta nói: "Tôi cũng không biết, sáng ra liền không thấy bọn họ đâu, tôi có gọi điện và họ bảo chúng tôi cứ đi trước, bọn họ sẽ tới sau!"

Hứa Trác càng thấy khó hiểu: "Họ đi từ bao giờ?"

"Chiều hôm qua!"

Chiều hôm qua tới bây giờ? Khách tự động bỏ đi mà người dẫn đoàn này chỉ điện một cuộc, lỡ bọn họ mất tích hay chạy trốn, Hứa Trác biết làm sao ăn nói với Vấn Đông, hơn nữa Vấn Đông đã tin tưởng cậu giới thiệu cậu cho bạn anh, Hứa Trác có chút khó chịu không nói nỗi.

"Chờ thêm một chút nữa đi!"

Hứa Trác trấn an mọi người, trời hơi xẩm tối, khó chịu, mà đoàn Hứa Trác toàn người lớn tuổi, bọn họ tới đây du lịch chứ không phải tới đây chờ người, đứng một chút liền có một bác lên tiếng khó chịu nói: "Cậu hướng dẫn, sau lại bắt chúng tôi ngồi chờ ở đây, cậu xem bây giờ mấy giờ rồi, chúng tôi để dành tiền cả năm nay mới được đi lần, mà cậu bắt chúng tôi đợi, công ty của các cậu làm ăn gì lạ vậy, có người bỏ trốn là phải!"

Bác này nói xong, mọi người liền lên tiếng loạn thành bồ chao chùm, Hứa Trác cũng muốn điên luôn, hướng dẫn bên kia cũng khó xử.

Một lát sau hai người kia vẫn chưa đến, Hứa Trác đành dẫn đoàn lên xe, tự động tin lời anh ta nói, sau đó xin số điện thoại của hai người kia, rời đi tới Đồi chè, xem ra nếu chiều nay mưa lớn mà dẫn đoàn tới Cù Lao Chàm e rằng sẽ không thể đi được.

Vì thời tiết không đẹp, đoàn khách chụp hình mặt không mấy vui vẻ, Hứa Trác cũng đang tức điên đây, nếu mà chiều nay kết thúc, hai người đó vẫn chưa về, Hứa Trác mặc định rằng bọn họ bỏ trốn.

Đến trưa mưa đột ngột lớn dữ dội, Vấn Đông nói đúng, có thể mưa to, gió bắt đầu thổi mạnh, đoàn bọn họ không còn cách nào khác phải về khách sạn.

Xem thử trời ngoài gương, mưa to đến nổi không thấy đường xá, toàn bộ như sương mờ dày đặc, cây cối nghiêng ngả, hệt như sắp đổ rạp xuống, tuyệt nhiên ngoài đường đã dừng hết xe cộ lưu thông, Hứa Trác ngồi trong phòng cũng thấy lạnh, tùy tiện lướt điện thoại, cũng thấy người ta đăng tin phòng tránh bão, bão sắp vào đất liền, đổ bộ vào đầu tiên là Quảng Nam Đà Nẵng.

Vấn Đông có điện cho cậu, cậu bảo đã đưa khách về an toàn, chần chờ một chút, cậu liền nhấc điện gọi cho cho hai người bị mặc định là bỏ trốn đó, hơn nữa còn vang tiếng tút dài, bọn họ không có tắt máy.

Sau mấy hồi chuông, bên kia rốt cuộc bắt máy, nhưng thứ mà Hứa Trác nghe được là tiếng mưa ầm ầm, tạp âm nặng nề dữ dội qua điện thoại, không phải đang trên đường đó chứ?

『Alo!』

Bên kia liền gào lên, Hứa Trác phải để điện thoại ra xa: 『Ai vậy?』

Là giọng một người đàn ông, Hứa Trác cũng gào lên, bởi vì tiếng mưa quá to sợ họ không nghe rõ: 『Tôi là người dẫn đoàn của các anh, không biết bây giờ các anh đang ở đâu!』

Bên kia hình như hơi sửng người một chút, rồi tiếp tục gào qua điện thoại thanh âm có chút vui mừng: 『Anh hướng dẫn tôi biết là anh không bỏ chúng tôi mà』

『Bây giờ các anh đang ở đâu』

『Chúng tôi bị mắc bão ngoài đường cái không thể lái xe được!』

Hứa Trác cảm thấy mình thật bình tĩnh, mẹ nó, khi không ra ngoài đường vào giờ này, bây giờ nói cậu làm gì? Nhưng đây là du khách cậu không thể không quản sao?

『Địa điểm cụ thể?』

Gió tiếp tục ầm ầm qua lỗ tai: 『Đường N!』

『Ở yên đó, tôi tới liền!』

Ngoài trời bão lớn, Hứa Trác mặc dù tới cũng chẳng giải quyết được gì, nhưng không thể bỏ mặc bọn họ, xe lớn căn bản không thể lưu thông, cậu mua một cái áo mưa dày trùm vào, mượn xe máy của chị nhân viên trong khách sạn đi nhờ, Hứa Trác đã đánh giá quá thấp cơn bão này, cậu chỉ vừa ra ngoài đường, gió như điên tạt hết vào mặt cậu, nước mưa thấm vào mắt cay đến nỗi không mở ra được.

Xe căn bản đề lên, chỉ đi được chậm chậm, gió lớn về một phía, Hứa Trác tưởng chừng như sắp bị bay đi, mưa như trút nước đánh lên da thịt Hứa Trác, một cảm giác thốn toàn bộ cơ thể, mắc gì mình phải khổ như vậy chứ?

Đường lớn không có xe nào đi vì bọn ở nhà đắp chăn chờ bão đi qua, Hứa Trác khóc tiếng chó, gắng gượng lái xe về phía trước, không biết trải qua bao lâu mà tay vịn ga của Hứa Trác gồng đến nổi tê cứng, rốt cuộc trong cơn mưa xối xả, tóc cũng ướt nhẹp hết, lòa nhòa nhìn thấy được một chiếc xe ô tô đậu bên đường, để xác định, cậu nhìn xung quanh, hệt như miêu tả của người đàn ông đó, cậu xuống xe, dắt vào lề, không dám đứng gần xe ô tô vì bên trên còn cây lớn, đung đưa như sắp ngã, cậu đoán bọn họ sẽ không ngồi chờ chết trong đó.

Ở đây chẳng có một ngôi nhà, hay hàng quán gì hết, bọn họ núp ở đâu rồi?

Hứa Trác vuốt nước mưa trên mặt nhíu mắt nhìn quanh, thấy được một trạm chờ xe buýt, loáng thoáng nhìn thấy hai người đang ẩn mình ngồi trong đó, Hứa Trác bị gió cản bước chân nặng nề qua đường.

Người đàn ông cũng thấy cậu, Hứa Trác trước khi đi có mang thêm hai cái áo mưa nữa, định sẽ đưa cho bọn họ, tròng mắt bị nước vào rát không chịu được, thình lình lại mở to.

Không hiểu vì sao bước chân như có ai kéo đột nhiên sửng lại, trong màn mưa miên man dày đặc, nước mưa thấm vào cơ thể, như không đủ để làm Hứa Trác lạnh đến thấu xương đến như vậy, mắt cậu nhòa đi nhưng cậu vẫn thấy rõ.

Người đàn ông thấy cậu sửng người, ẩn trọng trạm chờ xe buýt vẫy tay, rống lên: "Này! Cậu hướng dẫn gì đó, cậu nghe thấy tiếng tôi nói không?"

Hứa Trác căn bản chẳng nghe thấy, rõ ràng là mưa rất lớn nhưng tai như bị ù đi, tròng mắt bỏng rát, não như có thứ gì đâm vào, chưa thể xác định được mình đang làm gì ở đây, hoang mang cực độ hay không chân thật chẳng đủ để hình dung tâm trạng của cậu ngay lúc này.

Hoảng hốt? Kinh ngạc?

Tiếng người đàn ông bên cạnh sửng sờ như xé tan gió bão đột nhiên nói.

"Hứa...Trác!"

Hứa Trác chưa nói gì, thân thể đang điên cuồng run rẩy, bị cuốn vào thế giới của mình, người đàn ông bên cạnh kinh ngạc lớn nói: "Quý Thừa cậu quen người hướng dẫn sao?"

"..."

Quý Thừa toàn thân hơi chật vật, cả người đã bị mưa dính ướt, chỉ có ánh mắt sáng như đuốc, nét mặt bất dịch cho tới khi trùng với thân ảnh cản mưa cản gió nặng nề đi tới, hắn dường như không thể phán đoán được trong giây lát, như gai mắc trong lồng ngực, đâm từng nhát, đau đớn khôn cùng.

Người đang tới là Hứa Trác!

Đời này có khi lắm lúc bất ngờ, chính hắn tìm kiếm cậu mấy ngày nay, hắn nghe nói cậu đã rời thành phố, không hiểu tại sao đến lúc này hắn lại vô duyên vô cớ tìm thấy cậu trong tình cảnh này.

Hứa Trác thu về cảm xúc tràn bờ đê của mình, trời càng lúc càng tối, bọn họ bị mắc ở đây, không phải là lúc để thể hiện tâm tư hèn mọn, cậu lên tiếng: "Xe bị sao vậy?"

Người đàn ông lạ mặt nói: "Không hiểu sao không khởi động xe được nữa!"

Hứa Trác nhìn quanh, bây giờ ba người làm sao đi về: "Đi bộ lên chút nữa tôi thấy có một tiệm tạp hóa nhỏ!"

Giờ chỉ còn cách là xin ở nhờ nhà người ta thôi, ở đây chỉ có một tiệm tạp hóa đó mọc lên cho người đi xa mua đồ thôi, chỗ này đến một cái chồi cũng không có, hai bên chỉ có cây xanh.

Hứa Trác lái xe máy khó khăn đi tới, đưa áo mưa cho hai người, sai đó hai người chạy theo xe Hứa Trác.

Hoàn hảo, có một tiệm tạp hóa, không có cửa, chỉ có rào sắt chắn lại, rồi kê tấm màng che chắn, Hứa Trác dựng xe nép vào trong, không nói nhiều sợ người ta không nghe, gở thanh sắt, đi vào luôn.

Người trong nhà tá hỏa chạy ra, thấy ba tên đàn ông bước từ màn mưa đi vào, không hoảng sợ mới lạ, Hứa Trác tiến lên giải thích trước.

"Chúng cháu bị mắc bão, ngoài trời mưa lớn căn bản không đi được, ông có thể cho chúng cháu ở lại đây một đêm được không? Ngồi ở chỗ này cũng được!"

Hứa Trác chỉ xuống nền, tiệm tạp hóa này hơi nhỏ, cho nên Hứa Trác không có đòi hỏi nhiều.

Bác trung niên nhìn ra ngoài trời, cũng không làm khó Hứa Trác, liền cho cậu ở tạm một đêm, bọn họ không ở dưới nền, mà ở phòng khách, hỏi ra mới biết đây không phải là nhà của bác này, đây chỉ là tiệm bán thôi, chưa kịp về nhà thì bão đã tới, cho nên ở lại đây một đêm.

Hứa Trác cởi áo mưa, liền cảm nhận được lưng nóng rực, không cần nhìn cũng biết, hắn đang nhìn cậu.

Hứa Trác đã thử nghĩ ra muôn vàng cách gặp nhau, thậm chí đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, có thể năm năm nữa, hắn là thằng đàn ông hai mươi bốn tuổi, chỉ có không ngờ nhất là gặp nhau trong tình cảnh này, vì tiếp thu không kịp nên mới trở nên bình tĩnh, nhưng loại bình tĩnh này chỉ là vỏ bọc, Hứa Trác e rằng sắp không trụ được bao lâu nữa.

Hạ Huy bon chen mua mấy gói bánh trong tiệm của bác trung niên bỏ bụng.

Quý Thừa ngồi dưới sàn muốn nói gì đó lại chẳng có cách nào mở miệng được, Hạ Huy đã nói: "Mẹ nó! Tự nhiên khi không về Đà Nẵng làm gì, không những bị trễ đoàn còn bị mắc bão, nghiệp chướng rơi xuống đầu, xui tận mạng!"

Quý Thừa nhìn cậu đăm đăm, khó khăn nói: "Nhưng tôi lại thấy đây là một loại may mắn!"

Hứa Trác cùng Hạ Huy đồng loạt sửng sốt.

Quý Thừa vẫn như vậy, vẫn chẳng thay đổi gì, có lẽ chỉ có một năm, còn Hứa Trác hình như thay đổi quá nhiều, da ngâm hơn, bộ dáng thiếu niêu ngày đó đột nhiên chỉ có một năm mà thay đổi, Hứa Trác mọi khi rất dễ xúc động, nhưng hắn thấy cậu nãy giờ vẫn chưa làm ra hành động gì, cậu không hề chất vấn hắn, thậm chí chẳng nói một lời dư thừa nào, có thể Quý Thừa đột ngột rời đi làm Hứa Trác giận đến giờ.

Nếu Hứa Trác biết được suy nghĩ của hắn, Hứa Trác chỉ cười nhẹ nhàng nói, "Tôi làm sao phải giận cậu, tính mạng của mẹ mình, hỏi tôi lấy cớ gì để giận cậu?"

Hạ Huy lên tiếng phá tan không khí gượng gạo này, nãy giờ vẫn không hiểu vì sao mình lại cảm thấy ngột ngạt: "Nãy giờ chưa hỏi, hai người quen nhau sao?"

Hứa Trác ngồi lên ghế nhìn đăm đăm vào Quý Thừa đến bỏng mắt.

"Bạn học!"

Hạ Huy kinh ngạc thốt lên: "Ối! Bạn học? Trùng hợp như vậy!"

Theo như suy nghĩ của Hạ Huy, hai người này hình như quan hệ không tốt, nãy giờ vẫn chưa nói một câu nào.

"Cậu cũng là bạn học à!"

Hạ Huy nói: "Bạn học một năm, chúng tôi ở Sài Gòn mới về mấy ngày trước!"

Hứa Trác không kinh ngạc gì hỏi: "Mới về liền đi du lịch?"

Quý Thừa nháy mắt muốn nói gì đó đã bị thằng dịch Hạ Huy nói trước: "Không phải, do ba của tôi đặt trước, lôi Quý Thừa đi mà hắn không chịu đi, nói là đồng ý chiều hôm qua về thành phố với hắn, không ngờ lại gặp bão"

Hứa Trác sắc mặt âm trầm bây giờ cơn xúc động không báo trước xộc lên đại não, đi bất ngờ mà về cũng bất ngờ, khó khăn dằn cảm xúc điên cuồng của mình xuống nhưng cuối cùng lại như nước vỡ đê tuôn ra ào ạt, không cách nào ngăn lại.

Quý Thừa một năm qua sống như thế nào? Hứa Trác nữa điểm không hề trách cứ hắn, cũng đâu phải đàn bà con gái mà giận hờn vu vơ, chỉ cảm thấy nỗi nhớ dằn xé cứ trào lên mãnh liệt, biểu tình bình tĩnh cũng bị đánh vỡ tan.

Hứa Trác đột ngột đứng lên, đi thẳng vào trong, hỏi bác trung niên nhà vệ sinh ở đâu, cậu muốn rửa mặt một chút, chuyện phát sinh nãy giờ như giấc mơ vậy, không chân thực chút nào.

Tạt nước lạnh buốt vào mặt, nhìn vào gương, trông sắc mặt cậu hơi thảm hại, hiện thực vẫn là hiện thực, cậu muốn hỏi Quý Thừa nhiều lắm nhưng lại cảm thấy khó khăn để mở miệng.

Hứa Trác nhìn chằm chằm vào giương thấy được gương mặt thứ hai xuất hiện, làm cậu giật thốt tim vừa mới xoay qua không hiểu ra làm sao liền rơi vào một lồng ngực nhớ nhung.

Kề sát nhịp tim đồn dập mạnh mẽ của Quý Thừa, như ủ ấm trái tim đập vô định của Hứa Trác, khó khăn để hít thở, tựa như đốt lên ánh lửa nóng hổi cháy hừng hực trong sương lạnh.

___________