[Tình Trai] Đạp Vỡ Khoảng Cách

Chương 26: Chuyện cũ




Khi Quý Thừa ngồi trong nhà, nghe được tiếng người la hét chói tai nhà bên cạnh, đi ra hắn mới biết là nhà của Hứa Trác, hắn mang vội dép chạy ra, tiếng ông cụ hét lớn Quý Thừa chạy tới nghe đến bàng hoàng lẫn mơ màng, hắn vẫn chưa xác định được chuyện gì đang xảy ra.

"Thằng Nghĩa mày mau ra trông con trai mày đi, nó bị người ta tông không biết sống chết, được người ta đưa đi bệnh viện rồi!"

"Cái thằng khỉ nát rượu này, con mày mà chết mày hối hận cả đời đi!"

Ông cụ hàng xóm gào rát cổ họng rồi lắc đầu quay lưng đi, Quý Thừa đứng như khúc gỗ trước cổng nhà Hứa Trác, đầu hắn không hiểu vì sao lại cảm thấy choáng váng, có lẽ vì lời ông cụ nói quá mức vô lý, sau đó mắt hắn nhìn thấy dượng Hứa Trác bế Hứa Dật chạy như điên, đến dép cũng không thèm mang, Quý Thừa thời khắc đó mới tỉnh táo lại hắn điên cuồng chạy ra đường cái, bắt taxi lôi dượng Hứa Trác lên xe, Hứa Dật nằm trong lòng dượng, nó chẳng hiểu gì hết, nó chỉ thấy trước mắt mọi thứ diễn ra nhanh chóng, nó muốn hỏi nhưng khi thấy sắc mặt tệ hại của anh Quý Thừa và dượng nó, nó không dám.

Bệnh viện không hiểu vì sao chật ních người, Quý Thừa chạy vào trước, bệnh viện chỗ hắn chỉ là một bệnh viện nhỏ, căn bản đi một lát đã tới cuối, ở đây thường xuyên đông người, chủ yếu là người lớn tuổi, tròng mắt thấy có gã bị gãy chân ngồi la hét trên xe lăn, có gã bị sao đó mà trán toác một mảng lớn, người nhà đứng chờ một dãy, trong tai hắn ngoài tiếng rên la, tiếng gào vì đau ra thì không còn gì khác.

Quý Thừa tin rằng ông cụ chỉ đang nói láo, căn bản đang hù dọa Trạch Tư Nghĩa, Quý Thừa bây giờ mới thấy dây thần kinh não của mình bị trì trệ, căng cứng, hắn khó khăn lắm mới đi tới hỏi một chị y tá, hắn mong là chỉ hỏi thế thôi, hắn không mong chị ta trả lời thông tin gì cho hắn hết.

"Có! Có hai bệnh nhân mới được chuyển đến đây, thương tích rất nặng, đang trong phòng cấp cứu!"

Chân Quý Thừa phút chốc chùm xuống, cơ thể trì trệ đến nỗi muốn ngất đi, tại sao lại trả lời hắn, hắn không cần trả lời, chỉ cần nói là không có, không được sao? sau đó, hắn lại tự đánh lừa mình rằng, có thể không phải cậu, bởi vì người bị thương nặng nhiều như thế, căn bản không phải Hứa Trác, Quý Thừa muốn đi chứng thực, một mình hắn tới phòng cấp cứu, phòng cấp cứu tương đối lạnh lẽo, vì ngày thường rất ít ai bị thương nặng, Quý Thừa thấy cửa phòng cấp cứu đóng kín như bưng.

Sau đó không gian u hẹp yên tĩnh này, lại xuất hiện thêm một cặp vợ chồng, bọn họ đứng ngồi không yên, người đàn bà kia khóc đến nỗi lết xuống sàn, tiếng khóc như thể cướp mất sinh mạng của bà ta, khiến bà ta chìm trong biển nước mắt, Quý Thừa vẫn chưa làm ra hành động gì khác thân thể đơn bạc của hắn ngồi lên ghế chờ, hắn lục đục muốn lấy một điếu thuốc nhưng lại nhìn biển cấm hút thuốc, hắn mới thôi, cứ lấy ra rồi lại thôi, dằn vặt như thế đến khi cửa phòng cấp cứu mở.

Giây phút đó, từ tận sự hèn mọn bẩn thỉu trong cơ thể hắn, hắn đã cầu cho người bị thương là con trai của cặp vợ chồng đó, người nằm trong đó căn bản không phải Hứa Trác, khi đó hắn chưa thể xác định được có phải cậu hay không, hắn đã cầu trời như vậy, có lẽ do sự bẩn thỉu của hắn, ông trời đã thẳng thừng trừng phạt hắn.

Cặp vợ chồng tóm bác sĩ mới vừa ra, chưa hỏi chỉ có khóc, lúc đó hắn nghe đến rõ ràng.

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức chỉ cứu được một người!"

Quý Thừa bây giờ đã bắt đầu hoảng loạn, hắn không biết bây giờ mình phải làm sao, đi xác nhận hay là không đi xác nhận, cặp vợ chồng nọ đã chạy vào hắn vẫn còn nghe tiếng khóc, lúc đó hắn nghĩ có lẽ đứa chết là con của cặp vợ chồng đó, hắn mới quyết định đứng dậy, phía trước liền thấy thân ảnh ôm Hứa Dật chạy tới, chân nhuộm máu, thấm vào sàn, ông ta chạy cả đoạn đường bằng chân đất, Quý Thừa đứng một chút liền nghe bên trong phát ra tiếng gào thảm khốc.

Là tiếng của Trạch Tư Nghĩa, ông ta gào lên rất to, sau đó là tiếng khóc khàn cả cuống họng của ông ta, sau đó là tiếng Hứa Dật bị dượng dọa sợ mà khóc, hỗn loạn cực kì, Quý Thừa như muốn bước chân chạy ra khỏi đây, nhưng một phút nào đó hắn lại nghĩ, một khi bước chân ra khỏi đây có khi cả đời này hắn sẽ không gặp lại Hứa Trác, sao Trạch Tư Nghĩa lại khóc, khóc thảm như vậy?

Quý Thừa thấy hai vị bác sĩ đẩy giường ra, khuôn mặt người trên giường đó hắn thấy rõ, là một khuôn mặt máu me xa lạ, người đó không phải là Hứa Trác, đi sau còn có cặp vợ chồng nọ, tất cả đều đi khuất, Quý Thừa ngồi bệt xuống sàn, như thể sinh mạng mình đang bị rút cạn đi, vậy ai nằm trong đó, ai mà Trạch Tư Nghĩa lại khóc thảm như vậy, Quý Thừa lúc này sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu nào, thân thể như không có trọng lượng.

Quý Thừa lê chân vào, thứ mà hắn thấy trong không gian tràn ngập mùi máu tươi này, người nọ nằm bất động trên giường, khăn được Trạch Tư Nghĩa giật xuống, ngực bị phanh ra, hắn thấy lồng ngực dập nát máu tràn xuống sàn, nhỏ tí tách, cả ga giường và khăn mỏng đắp cũng đã bị máu thấm ướt nhèm, hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua một Hứa Trác như vậy, cậu ta bất động, cậu ta yên tĩnh, cậu ta đã chết, thứ mà hắn không cảm nhận được duy nhất chính là hơi thở của cậu, Quý Thừa giờ phút này như người giấy, chỉ cần một cái đẩy cũng khiến hắn ngã chết, hắn đang dữ dội không tin tưởng, hắn muốn móc mắt mình ra.

Thứ như sinh mạng con người, chỉ như cỏ rát thôi sao? Vừa mới mấy tiếng trước Hứa Trác có nhắn tin cho hắn, cậu nói cậu lại cãi nhau với dượng, muốn tìm hắn nói chuyện, hắn đợi cậu đi mua đồ, đời này không ngờ nhất chính là người mình hay thấy nhất, chỉ cần hắn mở cửa sổ hắn sẽ thấy Hứa Trác đứng dưới giàn chanh dây, cậu ta thích ăn chanh dây lắm, mà bây giờ lại không nhìn thấy nữa, Quý Thừa có lật tung cả thế giới cũng không nhìn thấy nữa.

Chưa bao giờ Quý Thừa nghĩ rằng Hứa Trác sẽ chết, hắn không hề quen chút nào, hắn đang muốn lưu lại nỗi nhớ của hắn thì phải làm sao đây? Cậu ác lắm, nói đi là đi, chẳng lưu luyến gì, nhưng mọi khi cứ nghĩ tới rằng Hứa Trác chết không lành lặn, cậu chết rất thảm, nghe người ta nói nếu chết vì tai nạn thì nơi đó sẽ có hình bóng lai vãng của người nọ, vậy mà Quý Thừa cứ tối lại ra đó đến một hình bóng của cậu hắn cũng không thấy, chết là hết, có lẽ Hứa Trác không còn lưu luyến về cuộc sống này nữa, cậu sống không mấy tốt đẹp, dượng cậu đổi tính, nhưng đến giờ phút cuối cùng, ông ta gào rống như kẻ điên đó sao, ông ta chân không mang dép, rách ra chảy máu, ông ta để mặc Hứa Dật khóc rần, Quý Thừa cũng không có sức lực để dỗ nó.

Đến một năm nay, Quý Thừa vẫn chưa tin tưởng được, hắn cứ ngỡ vẫn là nhiều năm trước, chỉ cần hắn đi về thì sẽ thấy hình dáng Hứa Trác giỡn với Hứa Dật có khi sẽ vẫy tay chào hắn, đến khi tiếng gọi của Trí Tiết Lâm như đòi mạng, Quý Thừa mới hoàn toàn tỉnh táo.

Lúc này mưa xối xả vào mặt, trôi theo cả nước mắt của hắn, trời tối sầm xuống.

"Về thôi Quý Thừa!"

Quý Thừa chạy như điên xuống: "Cậu về trước đi!"

Trí Tiết Lâm đội áo mưa chạy tới nhưng gọi không được hắn: "Này!"

Hứa Trác bị mưa dính không vấn đề gì, nhưng tâm trạng khi thấy Quý Thừa đau thương lại khiến Hứa Trác khó chịu, khó chịu vô cùng, ngực vô cùng tức, như thể muốn làm gì đó lại không thể làm gì, có thể cậu chết đi, trong khoảng khắc nhanh chóng đó chẳng có cảm giác đau gì cả, từ trước tới giờ Hứa Trác chưa bao giờ nghĩ là người ở lại sẽ thống khổ như vậy, Hứa Trác khó chịu đến nỗi chạy cũng không nỗi nữa, trạng thái cơ thể vô cùng mệt mỏi, như sắp ngất đến nơi.

Hứa Trác chạy về nhà nhưng cậu chợt nhớ đi vội quá không mang theo chìa khóa, làm sao cậu vào nhà, Hứa Trác mệt mỏi ngồi bệt xuống trước cổng, muốn cảm giác khó thở này mau mau kết thúc, mưa vẫn xối xả rơi xuống và không có dấu hiệu ngừng lại, Hứa Trác tối nay phải ở đâu, nếu cậu dầm mưa cả tối thì Hứa Trác sẽ chết thật đó, bây giờ cậu rất mệt, mệt không thể đi nỗi nữa.

"Triển Dịch!"

Hứa Trác cuối gầm mặt đột nhiên ngẩng đầu lên, kì lạ thật là Quý Thừa, hắn đứng trên cậu nhìn xuống, hình như hắn đuổi theo cậu đến đây, hắn cũng bị mưa dính ướt, Hứa Trác biết nói gì đây, chắc hắn cũng biết được là cậu lén chạy tới nghĩa trang, hắn thấy cậu rồi, cậu bây giờ đường nào chối nữa.

"Triển Dịch, cậu mất cả ngày đi xe đến đây sao?"

Hứa Trác đột nhiên cảm thấy câu hỏi của hắn hết sức dịu dàng, chẳng đâu vào đâu cả, hắn không hỏi cậu đến đó làm gì, chỉ một câu hết sức quan tâm cậu, sự quan tâm này làm Hứa Trác thấy tự trách mình hơn.

"Ừ!"

Bởi vì mưa mà Hứa Trác không nhìn được khuôn mặt hắn có biểu cảm gì: "Cậu về sao không nói với tôi?"

"Tôi muốn xem thử "người khác" của cậu!"

"Cậu biết rồi"

"Ừ!"

"Triển Dịch tôi xin lỗi!"

"Cậu xin lỗi cái thá gì?"

Quý Thừa không nói gì, hắn thấy cổng nhà cậu khóa lại mà cậu vẫn ngồi đây không vào trong, hắn liền biết cậu không mang chìa khóa, hắn đưa tay muốn đỡ cậu lên.

"Tôi đưa cậu về nhà!"

Hứa Trác bực bội thả tay ra: "Quý Thừa cậu hãy nghĩ cho cậu đi, cậu đừng nghĩ cho người khác nữa!"

Quý Thừa vẫn cố chấp đỡ cậu lên, sức lực của hắn rất lớn, Hứa Trác đành phải đứng dậy, thân thể lung lay như sắp ngã, Hứa Trác mệt quá, cậu muốn ngủ một chút, ấy vậy mà ngủ thật, Quý Thừa tiếp tục cõng cậu đi dưới mưa xối xả, đừng về nhà lòa nhòa trước mắt, nước mưa chảy vào mí mắt cay xè, hắn chỉ nhíu mắt lại, cố gắng cõng Triển Dịch về nhà.

"Ôi trời ơi, sao hai đứa ướt thế này?" mẹ Quý Thừa cuống cuồng lo lắng hỏi.

"Bọn con đi thăm Hứa Trác bị mắc mưa!"

"Thôi vào phòng đi coi chừng bị cảm!"

Quý Thừa đỡ Hứa Trác vào phòng, cả người cậu ướt nhèm, hắn chỉ có thể thay đồ cho cậu, đỡ hắn nằm xuống giường, trán Triển Dịch rất nóng, xem chừng bị sốt rồi, hắn mở hộc tủ xem thử có thuốc hạ sốt không, hoàn hảo, vẫn còn một vĩ.

"Triển Dịch!"

"Triển Dịch!"

Quý Thừa cầm ly nước sủi bọt trong tay, gọi Triển Dịch dậy uống.

Hứa Trác nghe thấy tiếng gọi của Quý Thừa, đầu cậu nhức quá, mí mắt sụp mở không nổi, chỉ dầm mưa có một chút thôi mà mệt đến như vậy, cậu cố gắng mở mí mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Quý Thừa phóng đại trước mắt.

"Cậu ngồi dậy uống thuốc đi!"

Quý Thừa để chỗ miệng cho Hứa Trác dễ uống, Hứa Trác như người bị lao bệnh nặng, cuối cùng cũng uống xong, chưa nói gì nhắm mắt ngủ luôn.

Quý Thừa đi cất ly, một chốc lại nghe thấy Triển Dịch gọi như hết hơi.

"Quý Thừa!"

"Quý Thừa!"

Quý Thừa mở cửa phòng đi vào: "Cậu có chuyện gì vậy?"

Hứa Trác ngồi bật dậy, dường như thuốc có tác dụng rất nhanh, đầu Hứa Trác đã đỡ nhức rồi, chỉ là bụng réo ầm ĩ, có mệt cũng phải bật dậy, không có gì bỏ bụng cậu chết liền á.

"Quý Thừa, nhà cậu có gì ăn không?"

Quý Thừa nhìn Triển Dịch ôm bụng, vẻ mặt mệt mỏi đáng thương: "Đợi tôi chút!"

____________