Tính Toán Chi Li

Chương 93: Mộ Vũ, Nhìn Tôi, Nhìn An Nhiên Của Cậu Này, Không Sợ Hãi, Uống Mãi Không Say




Tửu lượng của tôi chỉ trên trung bình một tí, chưa đến mức nhậu giỏi, nhưng có một cục tức dồn nén trong lòng nên khí thế cũng không thua thiệt.



Người của Ba Vàng chơi chiêu đánh luân phiên bỉ ổi. Hai cốc đầu tôi còn cảm thấy nhanh quá, dồn dập quá, có chút không chịu nổi, may mà vừa ăn mấy miếng, không đến nỗi rỗng bụng. Bắt đầu từ cốc thứ ba, tôi đã không còn cảm giác gì. Uống rượu thôi mà? Chỉ cần mày dám bưng lên là tao dám cạn. Mộ Vũ muốn cản cũng không được. Vừa uống vừa đổ bớt, sau một vòng, tôi nhận ra trong năm người đó cũng không ai đặc biệt giỏi uống, có đứa vừa nốc một cốc đã bắt đầu xoa huyệt thái dương. Thần trí của tôi vẫn tỉnh táo, cơ thể có chút lâng lâng, nhưng bây giờ không phải là lúc để tỏ ra sợ hãi. Tôi đạp một chân lên ghế, tay phải giữ vai Mộ Vũ lại, tay trái vỗ bàn bôm bốp, trong miệng toàn là chửi thể: “Uống với bọn rác rưởi tụi mày là đã nể mặt tụi mày lắm rồi. Mẹ…có giỏi thì uống tiếp đi…”



Không ai rót rượu trắng nữa, uống kiểu này, bản thân chúng còn không chịu được. Mấy chai bia được mở ra, đặt lên bàn. Bia lại càng hay, tôi không sợ nhất là pha nhiều loại, tôi đã luyện được từ lâu ở chỗ Ngô Việt rồi. Ba Vàng vừa uống với Mộ Vũ hẳn hai cốc, lúc một lần nữa cầm cốc bước qua, ánh mắt có chút đờ đẫn: “Anh bạn cho xin tên…”



Tôi cười khẩy: “An Nhiên.”



“Được, hôm nay chúng ta lần đầu gặp mặt, đến nhà tụi này, có chỗ nào tiếp đãi chưa chu đáo thì…”



“Mẹ, bớt nhiều lời đi, có uống thì uống! Đừng có nói một đống thứ vớ vẩn giả dối!” -Tôi không khách sáo ngắt lời nó. Dám khua môi với mép với tao, tụi mày tiếp đón tụi tao thế nào tao thấy rồi, ỷ đông hiếp yếu.



Ba Vàng bị chặn họng, vừa trừng mắt nhìn tôi vừa nốc rượu vào. Tôi vừa rót đầy cho mình, nào ngờ Mộ Vũ giật thẳng cốc đi. Hắn nói với tôi với sắc mặt tái nhợt: “An Nhiên, anh đừng uống nữa, để tôi!” -Thấy hắn cau mày, cơ thể khẽ chao đảo, những đốt tay cầm cốc trắng bệch, tôi xót xa: thằng nhóc chết tiệt, với tí tửu lượng của cậu thì gắng gượng cái gì.



Tôi giật cốc rượu nhưng hắn bất ngờ né được. Tôi nhìn hắn đặt rượu lên môi, sốt ruột thét lên một tiếng: “Hàn Mộ Vũ, cậu dám xem!”



Chẳng những hắn mà những người khác cũng ngớ ra trước tiếng quát của tôi. Tôi thuận tay xách nguyên chai bia vừa được khui ra, híp mắt nhìn hắn: “Cậu dám uống một ngụm, tôi sẽ uống hết cả chai này.” -Có tôi ở đây, không ai có thể chuốc rượu cậu, tôi nói rồi.



Mộ Vũ ngơ ngác nhìn tôi. Tôi thừa cơ cướp cốc lại, một hơi uống hết. Bây giờ cảm giác bia và nước chẳng có gì khác biệt. Tôi giữ vai Mộ Vũ lại, bắt hắn ngồi xuống. Lúc khom người xuống rót rượu, tôi ghé tai hắn thủ thỉ nói: “Cậu ăn chút gì đó, chờ tan cuộc đi, cậu phải phụ trách cõng tôi về đó.”-Hắn siết chặt lấy tay tôi, run lên thấy rõ.



“Không sao, Mộ Vũ, nhìn tôi, nhìn tôi là được.”



Trận chiến nhỏ này có là gì. Nếu được, tôi mong mình có thể ngăn hết tất cả mọi ác ý và tổn thương, tôi muốn nhìn thấy nụ cười thuần túy của cậu, tôi muốn cho cậu sống một cách tự do tự tại.



Tôi ngoảnh đầu lại, đứng thẳng lưng, hào phóng cho đám người không hiểu gì kia một nụ cười tươi rói, sau đó ngoắc tay với tên lùn: “Thằng gì gì đấy, thằng kia…mày đó, cái thằng lùn nhất kia, đến lượt mày rồi…”



Mộ Vũ, nhìn tôi, nhìn An Nhiên của cậu này, không sợ hãi, uống mãi không say.





Thực ra mãi đến cuối cùng đầu óc tôi vẫn tỉnh táo, chỉ có cơ thể là không kiểm soát được. Quả nhiên tửu lượng của mấy tên đó đều chẳng ra làm sao, đặc biệt là sau khi uống rượu trắng rồi lại uống bia. Chưa bao lâu đã có đứa bắt đầu nôn, Ba Vàng xông pha đi đầu. Uống ba lượt bia, gần như không ai nhấc cốc lên nổi nữa. Kết quả là trên bàn chỉ còn Mộ Vũ là vẫn bình thường. Dưới sự uy hiếp của tôi, đến cuối cùng Mộ Vũ cũng không uống thêm ngụm rượu nào. Tôi đường hoàng tựa vào vai hắn, cười ha hả.



Uống rượu mà, cụng li đổ hết một nửa, chảy từ miệng ra một nửa, lấy tay áo lau đi một nửa, ai uống thật với chúng là ngu. Nhưng dù thế tôi vẫn quá chén. Dù trong lòng sảng khoái rồi, tôi vẫn khó chịu, trời đất quay cuồng. Đặc biệt là lúc sợi dây thần kinh căng cứng được thả lỏng, tôi biết hôm nay mình thảm rồi.



Sau đó, Mộ Vũ lôi tôi ra cửa thì gặp em gái và Trương Lỗi. Tôi không rõ họ đã nói gì, nhưng hình như có nghe tiếng quát rất là khí thế của em nó. Không mở mắt ra được, buồn nôn, hình như sau đó tôi đã thiếp đi.



Lúc gió lạnh chui vào trong cổ, tôi tỉnh được một lúc, lúc đó đang nằm trên vai của Mộ Vũ, hắn cõng tôi đi khập khiễng về nhà.




Ánh nắng vừa mỏng vừa giòn, tôi híp mắt lại nhìn ra. Quầng sáng bảy sắc rực rỡ sắc nhọn đang xoay tròn trước nền trời xanh. Trời cao mây nhạt. Trong không khí đã có hơi hướm của mùa đông, lúc nó tuôn trên mặt, lạnh băng như nước suối, nhưng tấm lưng mà tôi đang áp vào của người đó lại rất ấm áp. Hơi thở của hắn có chút nặng nhọc hỗn loạn, từng nhịp từng nhịp. Thế là cả thế giới đã không ngừng đung đưa trước mặt tôi theo nhịp điệu đó.



Tôi khản giọng gọi hắn: “Mộ Vũ.”



“Ừa.”



“Đi chậm thôi.”



“Ừa.”



“Mộ Vũ.”



“Ừa.”



“Đi chậm thôi.”



“Ừa.”




“Mộ Vũ.”



“Ừa.”







Đi chậm thôi, đi chậm thôi, mãi đến khi bạc đầu.



Rất nhiều năm sau, em gái đã nói với tôi trong một lần trò chuyện, rằng hôm đó nó về nhà xem tình trạng của kẻ say xỉn này, anh nó ngồi ngay bên cạnh tôi, kéo tay tôi, nhìn tôi, không nhúc nhích lấy một cái. Nó bảo nó từng tuổi này rồi mà chưa bao giờ thấy anh nó rơi nước mắt; lúc bị ức hiếp không khóc, lúc từ bỏ đại học không khóc, lúc ba hắn mất cũng không khóc, duy chỉ có một lần chính là lần tôi uống say. Nó nói nó nhìn thấy rõ nước mắt của Mộ Vũ làm ướt đẫm mu bàn tay của tôi. Còn nó đứng ngây ra một chỗ, cả buổi cũng không nói được câu nào.



Rất tiếc là tôi không nhìn thấy, tôi ngủ một mạch từ trưa đến hơn tám giờ tối mới dậy vì khát.



Đầu đau như búa bổ. Cả người cứng đờ như không thuộc về mình. Chỉ cần cử động nhẹ một cái là trời đất quay cuồng. Tôi cố nén cơn buồn nôn, từ từ quay đầu lại. Bên cạnh không có Mộ Vũ. Một cốc nước được đặt trên bệ cửa sổ, với tay là tới.



Tôi ngọ nguậy ngồi dậy, tuôn ừng ực hết cả cốc nước, cổ họng đang bốc cháy mới dịu lại đôi chút.




Mộ Vũ đi đâu, làm gì rồi? Tôi đang chiêm nghiệm thì nghe tiếng nói chuyện truyền qua bức tường và cánh cửa đóng chặt. Là tiếng của cô Hàn.



“Đâu có ai nhậu kiểu đó? Cả bàn say hết?…Chẳng ra làm sao, nhà họ Trương sẽ nhìn mình thế nào đây…”



“Mất bóng cả buổi chiều, đấy là lễ đính hôn của em mày, mà mày nói đi là đi…”



“Tiểu Hy phải chạy về nhà tận mấy lần…Để An Nhiên ngủ một mình là được rồi, sao mày phải canh nó suốt?”



Mộ Vũ đang bị la. -Tôi chậm chạp nghĩ. -Hừm, đến cãi lại cũng không biết, thằng nhóc này.




Tôi tưởng hắn sẽ im lặng đến cùng. Về sau, cô Hàn thở dài một câu: “Thằng bé thành thị này…” -Rồi cô còn nói gì nữa, tôi nghe không rõ, sau đó chỉ nghe thấy Mộ Vũ cuối cùng cũng mở miệng: “Ảnh đỡ rượu cho con, chứ không phải ảnh gây chuyện…”



“Tiểu Hy sắp lấy Trương Lỗi rồi, những chuyện trước đây con đừng có ghi hận mãi…làm Tiểu Hy khó xử.”



Tôi bĩu môi. Làm mẹ mà không hiểu con trai mình gì hết. Ghi hận gì cơ chứ? Chẳng lẽ cô tưởng Mộ Vũ là người gây chuyện trên bàn nhậu à? Đây là mẹ ruột thật à? Mẹ ruột mà không bênh con gì hết?



Tôi gièm pha trong bụng rồi lại nghe ngóng. Người ta đã đổi chủ đề rồi.



“…Tối mai qua nhà thím Ba mày. Cháu gái nhà thím cũng trạc tuổi mày. Mày đi gặp thử đi. Người ta nói mấy lần rồi…”



“…”



“Mày lắc đầu cái gì…Rốt cuộc mày muốn thế nào? Đã lớn từng này rồi? Mày để tao bớt lo một tí có được không? Bộ kiếp trước tao mắc nợ mày à?”



Lỡ buông lỏng tay, chiếc cốc thủy tinh rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ loảng xoảng.



Tôi nghĩ mình vô ý, nhưng ai mà biết được.



Chưa đầy mấy giây, Mộ Vũ đẩu cửa bước vào. Ánh mắt trước hết quan sát một vòng xung quanh con người đang ngồi tựa vào tường một cách mơ mơ màng màng này. Tôi nhe răng với hắn một cái: Mộ Vũ, cậu xem, tôi không sao rồi, ông đây khỏe rồi.



Hắn trở tay khóa cửa, khom xuống từ từ nâng mặt tôi lên, trán nhẹ nhàng áp lên trán tôi. Tôi nhìn vào đôi mắt không một gợn sóng của hắn, trăng soi muôn sông, nước tịnh chảy sâu. Sau đó, hắn bỗng mỉm cười. Nụ cười ấm áp đó loang cả tầm nhìn của tôi. Nhịp tim bỗng dừng lại. Tôi cảm thấy say dữ hơn nữa.

GV: lâu lâu An Nhiên “công” được một lần mọi người nhở =))) nhưng anw ổng vẫn mê trai khiếp, tui muốn thêm vô phần giới thiệu của truyện là mê-trai-thụ =)))