Ba ngày ở nhà bị nuôi như heo, lúc về thành phố L, mẹ lại cho chúng tôi rất nhiều đồ ngon. Thực ra lần nào từ nhà lên thành phố L, bà cũng cho tôi nhiều đồ ngon như vậy, tôi hay chê nặng không chịu mang. Lần này bảo mang là mang ngay vì dù gì tôi cũng không phải xách.
Lúc đến thành phố L đã năm giờ chiều hơn. Hôm nay tôi trực ca đêm nên về ký túc xá trước. Mộ Vũ định mang đồ mẹ cho qua chỗ tôi luôn. Tôi nói thôi đi, để chỗ cậu cũng vậy, tiện dặn hắn tôi phải trực mấy ca đêm liên tiếp, e là cuối tuần mới có thời gian sang chỗ hắn, bảo Dương Hiểu Phi ăn ít thôi, chừa cho tôi một ít.
Ngày đầu tiên đi làm, tôi đã bị Tiểu Lý hù một vố không hề nhẹ.
“Lễ ma quỷ qua lâu rồi, sao bà còn lượn lờ trên dương gian?” -Nhìn Tiểu Lý bôi phấn mắt mascara này nọ biến khuôn mặt thành một đống hổ lốn, còn tự nghĩ là đẹp, chạy đến trước mặt mình khoe khoang, tôi bèn buông lời châm biếm theo thói quen.
“Có mắt không tròng! Đây là đồ trang điểm mà tui bỏ nhiều tiền ra mua đó!” -Nó gào lên giận dữ, khiến tất cả mọi người trong phòng kinh doanh đều nhìn nó. Tiểu Lý nghênh ngang trước giờ, ánh mắt sắc lẻm quét quanh một vòng: “Nhìn gì nhìn, chưa thấy người đẹp bao giờ hả!” -Mọi người lẳng lặng cúi đầu.
Tôi bình chân như vại, tắm mình trong ánh mắt nảy lửa của Tiểu Lý. Dù gì thì cứ dăm ba ngày chúng tôi lại diễn mỗi tuồng như vậy, tôi cũng quen rồi.
Đúng như tôi đoán, nửa tiếng sau, Tiểu Lý ra khỏi nhà vệ sinh với khuôn mặt mộc. Tôi “chậc chậc” tán dương: “Hì, mặt mũi trắng trẻo sạch sẽ thế này có tốt không… Chúng ta phải dùng hành động để tẩy chay những khiếu thẩm mỹ méo mó…”
Tiểu Lý nói một câu gì đó bằng tiếng Anh. Tôi biết chắc chắn đó không phải lời tốt đẹp gì. Nó chỉ biết bắt nạt tôi ngu tiếng Anh thôi.
Lúc gần mười một giờ, tôi làm xong số việc trên tay, bèn bắt đầu nghĩ: hôm nay Mộ Vũ vẫn chưa sang.
Tiểu Lý thấy tôi rảnh rang rồi, mới ưỡn mông dựa vào vách ngăn trên bàn làm việc của tôi, vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi.
“Táo bón hả bà?” -Tôi hỏi.
Nó đưa chân đạp lên quần Âu của tôi: “An Nhiên, ông có thể đáng ghét hơn nữa không?”
“Có gì nói mau!” -Đừng làm phiền tôi nhớ về người ấy nhà tôi.
Tiểu Lý hạ thấp giọng, lén la lén lút nói: “Tin nội bộ!”
Tôi liếc nó một cái: “Sao bà có nhiều tin nội bộ thế!” -Như thể chuyện trong cơ quan không đủ cho nó tám. Được cái lần nào cũng nghe như thật.
“Tui có người ở bên trên! Tuyệt đối là thông tin trực tiếp.” -Nó đưa tay đòi “tiền cà phê”.
Đồ ăn vặt mẹ tôi cho đều đang ở chỗ Mộ Vũ. Tôi mò mẫm cả buổi trong ngăn kéo cá nhân của mình chỉ mò ra được một túi nhỏ đậu khô vị kho.
“Đồ nghèo kiết xác.” -Nó vừa chê vừa đón lấy: “Qua một dạo nữa, ngân hàng chúng ta sẽ tổ chức sự kiện tranh cử quản lý bậc trung trong phạm vi toàn ngân hàng, cứ có trên ba năm kinh nghiệm là có thể tham gia. Giám đốc chi nhánh và các nhân viên không tham gia tranh cử tại chi nhánh đó đều có quyền bỏ phiếu. Chi nhánh chiếm sáu mươi phần trăm phiếu bầu, các sếp ở trụ sở chính chiếm bốn mươi phần trăm phiếu bầu. Ông có quan hệ gì thì bây giờ có thể bắt đầu chạy vạy rồi.”
Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ không để tâm đến chuyện này. Phải tìm quan hệ, rồi phải nhờ cậy người khác, cực khổ leo lên cao như vậy có ý nghĩa gì? Nhưng bây giờ tôi không nghĩ như thế nữa. Tôi muốn làm điểm tựa cho Mộ Vũ mà? Muốn cho hắn sống vô tư lự mà? Tình trạng bây giờ cùng lắm chỉ đủ tự cung tự cấp, chứ thực sự xảy ra chuyện gì, e là tôi cũng không ứng phó nổi. Càng leo lên cao, càng kiếm được nhiều tiền, không chừng sau này khi tôi lên đến chức giám đốc chi nhánh còn có thể phê duyệt yêu cầu cho vay, mở công ty xây dựng cho Mộ Vũ. Chờ đến khi tôi có quyền có thế, Mộ Vũ muốn gì tôi cũng có thể cho hắn… Thế nên, leo lên trên là chuyện chắc chắn phải làm.
“An Nhiên, ông trúng tà rồi à, cười dâm đãng thế!” -Tiểu Lý lùi ra một chút để thể hiện sự hắt hủi của nó.
“Được, Tiểu Lý, chờ anh trúng cử chức quản lý bậc trung gì đó, nhất định sẽ không quên đề bạt mày…” -Tôi nhỏ tiếng hứa hẹn.
Tiểu Lý Nhi bật cười, xáp lại bên cạnh tôi bắt đầu phân tích cho tôi nghe: “An Nhiên, ông xem, đây là lần tuyển cử bỏ phiếu dân chủ hiếm hoi của ngân hàng chúng ta. Chắc chắn những người đủ tư cách đều muốn tham gia, đúng không? Thế nên quyền bỏ phiếu đều nằm trong tay những ai không có tư cách tham gia. Những người đi làm chưa đủ ba năm trong chi nhánh chúng ta có ai? Đừng nghĩ nữa, chỉ có tui và Tiểu Hà ở khu phi hiện kim thôi. Ba giám đốc chi nhánh rất khó lôi kéo. Thế nên tui khuyên ông nên bắt tay từ hai chúng tui. Tiện thể nhắc nhở một tí, Tiểu Hà là bạn thân của tui, rất là nghe lời tui.”
“Lý Nhi, nể tình chúng ta bao nhiêu năm nay, nể tình tui trên có già dưới có trẻ, mày hãy tác thành cho anh đi?” -Đại trượng phu co được duỗi được. Tôi lập tức làm ra vẻ đáng thương.
Tiểu Lý vỗ đầu tôi như vỗ đầu con chó thú cưng nhà nó: “Phải xem tâm trạng của bổn tiểu thư, tất nhiên cũng phải xem biểu hiện của ông.”
Tôi cắn răng chịu đựng bàn tay mang hương thơm kỳ lạ đó đáp xuống đỉnh đầu mình, tiện tặng kèm một nụ cười giả tạo.
Chị Tào lượn qua, hỏi: “Hai đứa nói gì bí mật mà rù rì rủ rỉ cả buổi thế?”
“Chuyện đó…không tiện nói cho chị biết nhỉ.” -Tôi nở một nụ cười mờ ám với Tiểu Lý.
Tiểu Lý còn quá đáng hơn, bẽn lẽn cúi đầu bẻ tay.
Đệt, nổi hết cả da gà. Không biết còn tưởng hai chúng tôi có gì thật nữa…
“Mà chị ơi, không phải chị đi rửa xe à?” -Tôi chuyển chủ đề.
“Rửa xong rồi. Thẻ rửa xe vừa hết, ban nãy Tiểu Hàn đã làm cho chị cái mới, vừa mang sang… Lúc đầu nó định chào em, thấy em với Tiểu Lý chụm lại vừa nói vừa cười nên không bước đến…”
“…Vậy hả…” -Tôi nghĩ toang rồi theo bản năng.
Suốt buổi chiều không thấy bóng dáng Mộ Vũ, tôi nhắn tin cho hắn, hắn cũng trả lời, nhưng cứ cảm giác có gì không đúng. Tan làm đúng lúc giám đốc chi nhánh kiểm kho, nên rề rà đến rất muộn. Đến khi chúng tôi xong việc, người ở tiệm rửa xe đã về hết rồi.
Lúc trực, tôi đã núp vào nhà vệ sinh gọi điện cho Mộ Vũ, ríu rít giải thích một lượt về chuyện hồi sáng và thề độc là đối với Tiểu Lý tôi tuyệt đối chỉ đơn thuần mang tâm lý lợi dụng. Vì tôi biết cái gì Mộ Vũ cũng thích ủ ở trong lòng nên chuyện này chắc chắn phải nói rõ với hắn. Tôi sợ hắn lăn tăn. Hắn không nói không rằng, nghe tôi giải thích, cuối cùng buông một câu “Tôi biết rồi.”. Ngữ khí nghe không giống giận cũng không giống như đã hả hận, làm tôi rất phiền muộn. Nhưng cuối cùng tôi chọn tin là Mộ Vũ nhà tôi không nhỏ nhen đến thế. Hơn nữa hắn thông minh như vậy, dù khả năng diễn đạt của tôi có hơi tệ một chút, chắc hắn cũng sẽ hiểu sự cố gắng của tôi.
Mấy ngày tiếp theo, biểu hiện của Mộ Vũ cũng rất bình thường. Lúc tiệm rửa xe không bận thì qua lượn một vòng, không có dấu hiệu gì là không vui. Thậm chí còn dẫn mấy thanh niên trong tiệm qua mở thẻ liên kết. Sau đó, hắn còn dùng máy tính trong tiệm giúp những người đó kích hoạt thẻ trên mạng, dạy họ cách mua đồ trên Taobao… Dương Hiểu Phi thì lúc nào cũng đi theo Mộ Vũ với vẻ mặt sùng bái mù quáng.
Tôi cũng liên lạc với họ hàng ở trụ sở. Chú rất kinh ngạc vì tôi biết tin tranh cử, vì chuyện này vẫn đang trong giai đoạn bàn bạc. Sau khi chú biết ý tôi, bèn rất thẳng thắn nói với tôi rằng: Vị trí trống cho quản lý bậc trung vốn đã không nhiều. Văn kiện tranh cử mà phát xuống là sẽ có vô số người dòm ngó chuyện này. Trong ngân hàng có rất nhiều người làm mười năm hai mươi năm rồi mà vẫn đang ở tuyến một. Còn tôi vừa tròn ba năm kinh nghiệm, kinh nghiệm vẫn còn quá ít, hơn nữa không có thành tích gì quá nổi bật. Nói tóm lại là chú sẽ cố gắng đấu tranh cho tôi, nhưng thực ra hy vọng của tôi không quá lớn. Đây là sự thật. Tôi bị đả kích nhỏ nho. Tuy họ hàng tôi bảo tôi vẫn còn trẻ sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội, nhưng dù có ứng cử được quản lý bậc trung hay không, tôi cũng sẽ cố gắng vì Mộ Vũ.
Người trẻ lúc nào chẳng ngông cuồng.
Cuối cùng cũng chịu đựng đến giờ tan làm của thứ sáu. Tối nay không cần trực ca đêm, ngày mai không phải đi làm. Thật là một khoảng thời gian tươi đẹp.
Tôi nhắn tin cho Mộ Vũ, rồi vòng ra chợ mua chút thịt gà thịt cá và những loại rau thời vụ, rồi đi thẳng đến quận Giang Nam Thủy.
Lúc Mộ Vũ và Dương Hiểu Phi về nhà, tôi đang mặc chiếc áo sơ mi caro xanh trắng của Mộ Vũ mà tôi thích nhất, ngồi lướt web trong phòng khách. Trước hết, Dương Hiểu Phi thể hiện lòng biết ơn vô cùng đối với việc tôi mang rất nhiều đồ ăn từ nhà lên; sau đó lại nói mấy ngày không gặp tôi nhớ tôi thế nào. Nguyên nhân thì tôi cũng biết. Thường thì khi tôi sang, cơm nước của hai người họ cũng được cải thiện trên diện rộng. Tôi đã không sang được tầm một tuần, nên gã muốn tìm một lý do chính đáng để ăn một bữa xa xỉ hơn là nhớ tôi.
Mộ Vũ cởi đồ đi làm ra, tiện lấy luôn đồ của Dương Hiểu Phi, bảo là đi giặt. Máy giặt ở trong phòng ngủ của Mộ Vũ. Dương Hiểu Phi vẫn đang lải nhải than phiền với tôi về việc gã ăn Trung Thu một mình đáng thương thế nào. Tôi lơ đãng an ủi vài câu, rồi chỉ tay vào bếp nói gã tôi đi chợ rồi. Gã vui mừng chạy vào, còn tôi đặt máy tính xuống theo đuôi Mộ Vũ vào phòng hắn.
Đóng cửa lại, tôi rón ra rón rén đi đến sau lưng Mộ Vũ. Hắn đang bỏ bột giặt vào máy. Sau đó, tôi ôm chầm lấy eo hắn: “Này, Hàn Mộ Vũ cậu quá đáng lắm đấy, tôi đến cũng không ngó ngàng gì đến tôi.”
Mộ Vũ bấm nút bật máy giật lên, quay người lại đối mặt với tôi, đưa tay lên định sờ mặt tôi nhưng sau đó nhận ra vẫn chưa rửa tay nên lại buông xuống: “Chẳng phải Dương Hiểu Phi đang nói chuyện với anh à? Nó cứ bảo muốn anh qua chơi suốt.”
“Nó làm gì nhớ tôi… Mà chẳng lẽ chỉ có nó muốn tôi qua, chứ cậu không muốn à?” -Tôi cố ý bắt lỗi diễn đạt của hắn.
Hắn nhìn tôi cười, dịu dàng như nước.
“Đừng có phỉnh tôi…” -Tôi cảnh cáo hắn.
Hắn thu nụ cười lại, từ từ cúi đầu xuống hôn tôi. Đôi môi hơi khô của hắn đè lên môi tôi, thi thoảng ngậm lấy môi dưới của tôi gặm cắn mơn trớn một cách tinh tế. Chỉ một nụ hôn nông như vậy cũng khiến tôi bất giác ôm lấy cổ hắn, cả người tập trung cảm nhận và hưởng thụ, mê mẩn tâm thần.
Hôn thực sự rất huyền diệu. Trăm ngàn lời nói, dường như chỉ cần hai môi chạm nhau là đã kể hết cho đối phương nghe. Tôi nghe thấy hắn nói tôi nhớ anh, tôi khao khát anh.
Tôi không hiểu tại sao có người lại gặng hỏi những câu như là “Anh có yêu em không?”. Vấn đề này mà còn phải hỏi à? Nếu người đó yêu bạn, thì ánh mắt người đó nhìn bạn, ngữ khí gọi bạn, lực độ ôm bạn và động tác hôn bạn đều sẽ toát lên sự êm ái, quyến luyến, kiên định và trân trọng. Nếu như không yêu, sẽ không thể nào ngụy tạo ra được.
Người tôi yêu cũng yêu tôi. Niềm hạnh phúc này thực sự khiến người ta say đắm.
Lúc hắn buông tôi ra, tôi không chịu. Tôi thừa nhận vừa rồi hắn hôn tôi rất thích, nhưng, không đủ. Tôi không chịu bỏ qua, đuổi theo hắn đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Dương Hiểu Phi đằng hắng hai tiếng rất đáng ghét, nhắc nhở chúng tôi cửa chưa đóng chặt.
Tôi đành tạm dừng lôi kéo Mộ vũ, bực mình nhìn về phía gã mập đang ló đầu nhìn trộm ngoài cửa: “Làm gì đấy? Không thấy đang bận à?”
Thực ra tôi cũng không mặt dày bẩm sinh! Tiếp xúc với người này riết tôi mới nhận ra Dương Hiểu Phi không phải thiếu tinh tế dạng thường đâu. Tuy chuyện của tôi và Mộ Vũ không giấu được gã, nhưng mấy câu trêu chọc mà gã thỉnh thoảng ném ra, mặt mỏng một chút cũng hoàn toàn không chịu được. Thời gian dài rồi, da mặt tôi cũng được tôi luyện thành thép. Có vẻ gã cũng quen với việc anh Hàn gã và tôi xà nẹo với nhau. Bây giờ căn bản có thể làm như không nhìn thấy gì.
“Em chỉ định qua hỏi con cá nhà mình anh thích ăn hấp hay kho?”
“Kho…” -Tôi nói.
Dương Hiểu Phi biết trong phương diện ăn uống thì ý tôi căn bản cũng đại diện cho ý của anh Hàn gã, bèn gật đầu quay vào bếp.
Mộ Vũ nhân cơ hội rửa tay xong rồi ra bẹo má tôi hỏi: “Đi chợ hết bao nhiều tiền?”
“Một tí thôi…” -Tôi ra dấu bằng cách bấm vào bụng ngón út.
“Nhớ ghi lại.” -Mộ Vũ kéo tay tôi lại, xắn tay áo dài quá khổ lên cho tôi, rồi lại nói: “Tôi vừa học nấu một món, lát nữa làm cho anh ăn thử.”
Tôi vội gật đầu. Trước đây Mộ Vũ cũng từng thử làm qua vài món. Cũng không tệ. Nói chung là không thể lấy tiêu chuẩn của đầu bếp để đánh giá một người đàn ông chưa từng chạm vào bếp núc. Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy Mộ Vũ nấu được đến mức đó là hay lắm rồi.
Món mới của Mộ Vũ, thịt chưng bột. Món này là tình yêu của tôi.
Tôi nếm thử miếng đầu tiên trong ánh mắt mong chờ của Mộ Vũ, sau đó híp mắt thỏa mãn nói ngon lắm.
Xét về kỹ thuật nấu nướng, có thể tay nghề của Mộ Vũ không tài nào sánh bằng mẹ tôi được. Nhưng theo tôi thấy, hai chuyện này không thể so sánh với nhau, vì đấy hoàn toàn là hai hương vị khác biệt. Một bên là người thân nhất, một bên là người yêu nhất.
Dương hiểu Phi vừa nói vừa trêu Mộ Vũ: “Em đã nói rồi mà. Anh An Nhiên chắc chắn sẽ nói ngon. Chỉ cần đồ anh nấu, ảnh đều sẽ nói ngon. Dù là nước anh đun, ảnh cũng sẽ thấy ngon hơn nước em đun…”
“Tôi nói vậy lúc nào?” -Tôi lấy đũa chọt vào tay gã.
“Thì lần trước lúc anh lấy túi Thiết Quan Âm ra pha trà… Phải rồi, anh còn bảo trứng anh Hàn luộc ngon hơn trứng em luộc nữa?”
“…Vốn là vậy mà…”
…
Mộ Vũ cũng không đáp lời hai chúng tôi, tự mình lẳng lặng ăn cơm, thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn đặt vào chén tôi. Trong lúc ánh mắt giao nhau, tôi nhìn thấy đôi mắt trong veo ấy sáng tỏ như gương, dường như có thể phản chiếu tất cả những sự mộc mạc ấm áp, phồn hoa tĩnh lặng trên thế gian này.
GV: mấy ngày qua bị cảm + chạy dl nên không kịp đăng truyện, cuối tuần này mình sẽ cố gắng đăng bù. Kho hàng dịch thô tạm thời đến chương 108. Ánh vinh quang đang ở ngay trước mắt rồi. Xin thần Đam Mỹ hay cho con hoàn bộ này. TvT