Tính Toán Chi Li

Chương 63: Uống Bia, Nói Chuyện




Hai chúng tôi đều chưa ăn cơm. Mấy lần bảo ra ngoài đều bị trì hoãn. Ra ngoài thì không được làm những chuyện mình thích nữa. Thế nên, hết hắn đến tôi quyết định ra ngoài rồi bị kẻ lật lọng kéo lại vào nhà, ấp nhau âu yếm mãi vẫn không đủ. Nhây đến tận chín giờ hơn, cuối cùng Mộ Vũ mới bất lực kéo kẻ chặn cửa này vào lòng. “An Nhiên, anh có cho tôi về không thì bảo?”



Tất nhiên nếu có thể không về là tốt nhất. Nhưng ký túc xá chúng tôi không cho phép người ngoài ở lại. Muộn thêm tí nữa, sợ là bác Phùng sẽ tìm đến tận cửa mất.



Thực sự không tiện. Thảo nào dù ký túc xá không tốn tiền điện nước máy sưởi nhưng vẫn có nhiều người không thích ở. Lần đầu tiên, tôi nảy sinh suy nghĩ muốn ra ngoài thuê nhà.



Dù gì sau này cũng còn nhiều thời gian, sao phải làm như sắp sinh ly tử biệt đến nơi thế này. Tôi hào phóng vẫy tay: “Đi đi đi!”



Trong giây phút cuối cùng, người-phải-ra-về lại lật lọng, giữ vai tôi, ấn vào cửa, hôn khắp một lượt, cuối cùng mới chịu buông tay. Tôi choáng váng bước ra khỏi không gian mát lạnh được tạo nên bởi máy điều hòa và bị bủa vây bởi bầu không khí nóng đang ập tới.



“Mộ Vũ, chỗ các cậu ở nóng lắm phải không?” -Tôi nhớ chỗ họ không có máy lạnh, không có quạt.



“Dương Hiểu Phi có cho tôi một cây quạt điện nhỏ, bật lên cũng không nóng lắm.”



Vì thời gian không còn sớm, chúng tôi quyết định ăn tạm một bữa ở khu đồ nướng lân cận. Một đặc sản lớn của thành phố L vào mùa hè chính là các quán nướng vỉa hè. Chẳng cần dựng sạp, các chủ quán chỉ cần kê vài chiếc bàn chiếc ghế bên lề đường là được. Rồi dựng lò than, nướng thêm chút thịt cừu xiên, cánh gà, màn thầu, rau rá; nấu thêm tí đậu phộng đậu tương; quan trọng nhất là chuẩn bị đủ bia ướp lạnh. Các quán nướng kiểu này lúc nào cũng nối nhau thành hàng, nơi tập trung đông nhất thậm chí phủ sóng cả một con đường. Thả mắt nhìn ra mới hùng vĩ làm sao. Bận rộn cả ngày, buổi tối mọi người đều thích gọi bạn bè ra uống bia, tán dóc. Bình thường tôi không hay đi, vì tôi thích nhốt mình trong phòng máy lạnh chơi game hơn là ngồi nói chuyện chém gió giữa đống người ồn ào huyên náo.



Đi những nơi đông người như vậy, không tiện mang theo máy tính. Tôi theo Mộ Vũ về ký túc xá của hắn cất đồ trước. Các anh công nhân đều đang ngồi hóng mát bên ngoài. Chào hỏi mấy người quen xong, Dương Hiểu Phi chạy cái ào tới, vừa oán trách anh Hàn sao anh đi tìm anh An Nhiên mà không nói em một tiếng, vừa không chút khách sáo lấy hộp máy tính trên tay Hàn Mộ Vũ. Mộ Vũ lôi gã vào nhà trước khi gã cả kinh làm ầm lên.



“Anh Hàn, anh mua máy tính rồi à?” -Dương Hiểu Phi đặc biệt hào hứng, cứ như máy tính đó là của gã vậy, vừa vào nhà đã bắt đầu tháo hộp ra.



Mộ Vũ sợ gã lóng nga lóng ngóng làm rơi làm rớt, nên đứng bên cạnh giữ lại: “Đây là đồ anh An Nhiên mày cho.”



“Dạ? Tại sao thế?” -Cặp mắt nhỏ của Dương Hiểu Phi trợn tròn lên nhìn tôi. Tôi nói đúng sự thật: “Anh Hàn cậu sinh nhật, nên tôi tặng ảnh.”



Lúc Mộ Vũ ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi nháy mắt mấy cái với hắn. Hắn bèn nở một nụ cười dịu dàng.



Dương Hiểu Phi ngơ ra cả buổi trời, cuối cùng nói: “Anh An Nhiên, anh rộng rãi quá đi mất!”



Tôi không trả lời vì tôi đang nghiên cứu cây “quạt điện nhỏ” mà Mộ Vũ nói. Nói nó nhỏ thật ra cũng chẳng oan cho nó chút nào. Thậm chí nói nó là đồ chơi thì đúng hơn: một cái giá cố định trên đầu giường, cánh quạt to bằng bàn tay. Tôi để tay lại gần mới cảm nhận được chút gió mát. Cái này có tác dụng cái rắm gì? Mặt tôi đầy khinh thường: “Mộ Vũ, đây chính là cây quạt điện mà cậu nói à?”



Mộ Vũ gật đầu. Dương Hiểu Phi lập tức khoe khoang một cách đặc biệt đắc ý: “Em cho anh Hàn đấy ạ. Chỗ em còn một cái nữa.”



Cũng chỉ có cậu mới không đáng tin cậy như vậy -trong lòng tôi thầm nghĩ.



Bên Dương Hiểu Phi đã moi máy tính ra, liên tục hỏi Mộ Vũ mở lên thế nào. Mộ Vũ kiên nhẫn làm mẫu cho gã xem. Tôi cảm thấy Dương Hiểu Phi không xem mình là người ngoài đến mức đáng giận. Nhưng Mộ Vũ cứ nuông chiều gã. Trước đây tôi đã ngứa mắt rồi. Bây giờ dù biết tâm ý của Mộ Vũ, tôi vẫn cảm thấy có chút gai mắt. Nhưng tôi đành nhịn vì niệm tình gã mập này quả thật lúc nào cũng một lòng hướng về anh Hàn của gã.



“Mộ Vũ, mình đi ăn trước đi, tôi sắp chết đói rồi…” -Tôi nói xong, quay đầu lại không chút thành ý hỏi Dương Hiểu Phi có muốn đi chung không.



Chắc chắn gã đã ăn từ lâu rồi. Hơn nữa có máy tính trong tay, gã đang chơi hăng say, chắc sẽ không đi theo chúng tôi. Nào ngờ tôi đã sai. Dương Hiểu Phi nghe bảo chúng tôi định đi ăn cơm, vội buông máy tính xuống: “Đi chứ, đi chứ, đúng lúc em cũng đang đói. Mình ăn gì ạ?”




Tôi âm thầm trợn mắt một cái, nói: “Ra đối diện Đại học Công nghiệp ăn đồ nướng…” -Lời còn chưa dứt, Dương Hiểu Phi đã bắt đầu lục lọi trên giường mình: “Được được, thế em phải chồng đồ vào, sợ có muỗi…”



Nhân lúc Dương Hiểu Phi chồng cái áo tay ngắn lên người, tôi làm động tác phát điên với Mộ Vũ. Mộ Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ tiếng cảm thán: “Anh đó…”



Tôi làm sao? Rõ ràng là cái bóng đèn Dương Hiểu Phi không biết giác ngộ! Cậu thì để mặc gã! Tôi không cam tâm, đảo mắt nhìn quanh. Người bên ngoài không nhìn thấy được bên trong. Đầu của Dương Hiểu Phi vẫn còn bị bọc trong chiếc áo tay ngắn. Còn người bên cạnh đang nhìn tôi một cách thiết tha nặng tình. Thế là tôi lại gần một bước, kéo đầu Mộ Vũ xuống, ấn thẳng một nụ hôn lên môi hắn, sau đó nhanh chóng lùi lại, làm ra vẻ không có chuyện gì.



Dương Hiểu Phi ló đầu ra, gọi: “Đi thôi, đi thôi!”, rồi khệnh khạng đi đầu dẫn đường.



Đi đến cửa, Mộ Vũ bỗng dưng đưa tay tắt đèn trong nhà đi.



Cùng lúc bóng tối buông xuống, tay hắn choàng qua eo tôi, cái chạm ấm nóng rơi xuống sau vành tai. Hai cái cực nhẹ thôi mà cảm giác mềm nhẵn ấy dường như có thể tan vào trong da. Trò chơi cảm giác mạnh đầy lo sợ và lén lút này khiến cơ thể trở nên nhạy cảm vô cùng. Thậm chí sau khi hắn lui ra không để lại vết tích, tôi vẫn không kìm được khẽ run lên.




Phải chăng khi yêu đều trải qua giai đoạn này: muốn nắm bắt mọi thời gian và cơ hội để gần gũi nhau, như thể ngày mai là ngày tận thế.



Chúng tôi tìm đại một quán nướng, chọn một góc tương đối yên tĩnh ngồi xuống. Nhân viên phục vụ là một cô bé trẻ tuổi, phát cho chúng tôi mỗi người một tờ thực đơn. Căn bản đều là Dương Hiểu Phi gọi món. Nào là thịt cừu xiên, lưng cừu, gân bò, cánh gà, lươn, cá tuyết… Toàn thịt với thịt. Tôi gọi một đĩa đậu phộng rang, chao nướng, nấm nướng,…và ba thùng bia tươi loại một lít. Mộ Vũ gần như không mở miệng. Lúc nhân viên phục vụ ân cần hỏi hắn còn cần gì không, hắn cũng chỉ xua xua tay.



Dương Hiểu Phi hễ ăn là vui. Không lâu sau, một đống xiên sắt đã chất ngổn ngang trước mặt gã. Hai kẻ chưa ăn cơm như tôi và Mộ Vũ cộng lại còn không ăn nhanh bằng một mình gã. Nhìn khắp miệng khắp tay gã đều là dầu, tôi thực sự khâm phục sức ăn của con người này. Chắc chắn Mộ Vũ đã nói với gã về chuyến du lịch của tôi. Gã vừa uống bia, vừa bắt tôi kể lại cho gã về nghe trải nghiệm du lịch của mình, ví dụ như có gì vui không. Tôi trả lời gã một cách có chọn lọc: “Cũng không có gì đặc biệt vui. Chỉ toàn ngắm người đẹp thôi…” -Nói rồi liếc sang phía Hàn Mộ Vũ đang lẳng lặng uống bia bên cạnh. Dương Hiểu Phi lập tức lĩnh hội: “Cũng phải, bên bờ biển mà… Chắc đều ăn mặc ít vải nhỉ…” -Sau đó bật cười hì hì một cách đen tối.



Mấy người đó mà “người đẹp” nổi gì. Người đẹp thực sự đang ngồi bên cạnh đây này. Đúng là mắt nhỏ thì không tinh tường!



Sau đó, chủ đề chuyển sang vụ máy tính. Dương Hiểu Phi đặc biệt nhiều chuyện, hỏi tôi máy tính mua bao nhiêu tiền. Tôi nói bí mật. Gã thấy tôi không nói, cũng không miễn cưỡng, chỉ không khỏi cảm thán: “Anh An Nhiên, anh tốt với anh Hàn thật á…”



“Đúng thế, tôi với anh Hàn cậu quan hệ gì cơ chứ?” -Tôi không tốt với hắn mới lạ.



Nào ngờ Dương Hiểu Phi vỗ bụng, yêu cầu một cách đặc biệt vô sỉ: “Anh An Nhiên, em cũng sắp sinh nhật rồi, anh không được thiên vị… Em sinh mùng bốn tháng giêng…” -Tôi cười ha ha, trả lời: “Được, đến lúc đó anh mua cho cậu cái tốt hơn.”



Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn gã mập một cái, buông cốc bia xuống, nói với giọng mát rượi: “Dương Hiểu Phi đừng tham lam nữa, mày đi xin ông chủ thêm hai xiên màn thầu đi…” -Dương Hiểu Phi lập tức câm miệng, ngoan ngoãn bị điều đi.



Trông bộ dạng nghiêm túc mà đáng yêu của Mộ Vũ, tôi bỗng dưng muốn cười, thế là nằm rạp lên bàn cười ngu với Mộ Vũ. Lúc đầu, hắn còn không thèm đoái hoài. Sau đó, hắn cũng không nhịn được cong môi. Bàn tay mang theo hơi lạnh của bia ướp đá xoa lên đầu tôi một cái. Hắn nói: “Đừng cười nữa.”



Kệ tôi! Thế là tôi đắc ý, cười còn ngênh ngang hơn trước.



Tôi đang đắc ý thì bỗng có người vỗ vai tôi từ phía sau: “An Nhiên?”



Tôi quay đầu lại. Ngô Việc trừng mắt nhìn tôi: “Đệt, là mày thật hả! Chẳng phải mày đang ở với người yêu à?”

GV: lát nữa đăng thêm một chương