Tính Toán Chi Li

Chương 36: Sự Thay Đổi Vi Diệu




Hôm đó, tôi không ở lại chỗ Hàn Mộ Vũ quá lâu. Để mau chóng quay lại thành phố hay mau chóng rời nhà, hắn đã đi thẳng ra trạm xe mua chuyến xe lửa sớm nhất. Xe chậm, không có ghế ngồi, người ta phải cầm hành lý đứng trên hành lang mười mấy tiếng để quay lại. Tôi giúp hắn dọn dẹp xong, bèn về ký túc xá của mình.



Vừa bật máy lên thì Ngô Việt gọi sang. Nước bọt của nó hận không thể văng qua sóng điện thoại, bắn đầy lên mặt tôi. Nó nói An Nhiên mày chết mẹ đi đâu rồi? Vừa quay qua quay lại là mất hút. Gọi điện cho mày thì tắt máy. Tao đã tìm mày ở quảng trường hơn một tiếng đồng hồ. Mẹ nó, bộ không biết mặt mình trông dễ bị bắt đi bán lắm hả… Tao suýt báo cảnh sát đấy…vân vân và vân vân. Nó xả giận xong. Chút lương tâm còn sót lại của tôi cũng dấy lên một tia áy náy. Chột dạ giải thích bảo người yêu tôi có chuyện gấp tìm tôi, điện thoại tôi lại vừa hay hết pin, và cuối cùng cam tâm tình nguyện để nó luộc mình một chầu Haidilao mới xem như xong chuyện.



Trọng sắc khinh bạn, bệnh chung của con người.



Một tháng tiếp theo, Hàn Mộ Vũ lại quay lại tiệm rửa xe kế bên cơ quan chúng tôi.



Cuộc sống vẫn tiếp tục một cách bình đạm như cũ. Chỉ là từ cái đêm Nguyên Tiêu “bảo mã hương xa thập truỵ điền” trở đi, dường như giữa tôi và “giai nhân” của tôi đã có gì đó khác xưa. Một sự thay đổi rất vi diệu: tồn tại trong từng khoảnh khắc cúi mày ngước mắt lúc đậm lúc nhạt, sự ấm áp mềm mại ngoài mỗi câu mỗi chữ; tồn tại giữa vô tình và hữu tâm, thứ cảm giác vừa mông lung vừa chân thật.



“Một trăm tệ tờ năm tệ.”



“Không có!”



“Một trăm tệ tờ mười tệ.”



“Không có!”



“Hai trăm tệ tờ hai mươi.”



“Không có.”



“An Nhiên…”



“Gọi An Nhiên cũng vô ích…”



“An Nhiên…”



“…”



“An Nhiên…”



“…Khoan đã…”



Thích giỡn với hắn và nắm bắt từng cơ hội chém gió vớ vẩn với hắn. Thích mỗi lần hắn gọi tên tôi, tôi sẽ sướng đến mức nổi bong bóng trong giọng nói trong trẻo của hắn. Hắn phối hợp rất ăn ý với những thú vui xấu tính của tôi, kiên nhẫn để mặc cho tôi nghịch ngợm. Sự nuông chiều này khiến tôi có chút lâng lâng.



Nhưng trong mắt người khác có vẻ không phải như vậy.



Hôm đó, tôi đang đùa rất vui với Hàn Mộ Vũ thì Tiểu Lý bỗng dưng đứng dậy ở phía sau, nói: “An Nhiên, sao anh cứ làm khó Hàn Mộ Vũ thế?” -Nói rồi bèn mở micro lên, nói với ra ngoài: “Này, anh đẹp trai ơi, chỗ tôi có tiền lẻ nè!”



Dám giành mối của tôi? Tôi liếc Tiểu Lý lại một cái. Tôi làm khó hắn bao giờ? Bà có thấy tôi làm khó ai mà mặt cười vui vẻ bao giờ chưa? “Biến biến, khách người ta còn chưa nói gì, liên quan gì đến bà?”



Hàn Mộ Vũ đứng dậy. Tôi tưởng hắn định đi qua bên Tiểu Lý. Ai ngờ hắn xua xua tay với Tiểu Lý, sau đó ánh mắt quét khắp đại sảnh. Sau khi dừng lại một lúc ở một hướng nào đó, hắn quay đầu lại đọc hai dãy số với giọng điệu cực nhẹ nhàng: “96XX6…0070327…”



Sắc mặt tôi cứng đờ. Dãy số phía trước là số điện thoại khiếu nại của ngân hàng chúng tôi, phía sau là mã nhân viên của tôi.



Được lắm tên Hàn Mộ Vũ kia. Dám uy hiếp tôi à. Ông đây lớn lên trong sự uy hiếp nhé. Tôi phồng môi trợn má, nhìn hắn đầy bất khuất. Bên khóe miệng hắn là nụ cười không tài nào đè nén được. Tiểu Lý là người không chịu được bật cười trước. Mọi người đều là chỗ quen biết. Ai cũng biết hắn không thể nào khiếu nại tôi được. Kết cục của câu chuyện tất nhiên là tôi ngoan ngoãn đổi tiền cho hắn dưới sự “uy hiếp” của người ta.



Trong chuyện đổi tiền, Hàn Mộ Vũ không còn âm thầm đối chọi với ông chủ của hắn nữa. Thế là một mình hắn ôm hết công việc trong mảng này.



Hôm nọ, hắn hỏi tôi máy đánh giá bên ngoài quầy có tác dụng gì. Tôi bảo nếu khách cho nhiều đánh giá tốt, cơ quan chúng tôi sẽ có thưởng. Thế là chỉ cần hắn sang, chắc chắc hắn sẽ ôm chặt cái máy đánh giá bên ngoài chỗ tôi và bấm rất nhiều đánh giá tốt. Tất nhiên, hắn cũng sẽ bấm giúp Tiểu Lý. Về sau, chị Tào phát hiện trong dữ liệu thống kê gần đây, tỉ lệ đánh giá tốt của hai chúng tôi đã tăng theo đường thẳng. Hỏi mới biết đều là công lao của Hàn Mộ Vũ. Đây chắc chắn là chuyện tốt, có ảnh hưởng tích cực đến tiền thưởng cuối năm của mọi người trong ngân hàng. Thế là chị quyết định ra sức khích lệ chuyện này. Chị lục hết đống ly cốc, ô dù còn sót lại từ những sự kiện trước đây của chúng tôi, bảo tôi đem tặng cho Hàn Mộ Vũ thay lời cảm ơn. Tôi nhìn đống đồ đó, bĩu môi: “Em không tặng đâu. Mấy món rách nát, không ai muốn xài này, em không dám tặng.”



Chị Tào nói: “Làm gì có món nào tốt cơ chứ? Đồ tốt đều tặng hết lúc tổ chức sự kiện rồi.”





Tôi cười gian xảo với chị, hạ thấp giọng xuống nhắc nhở: “Chị, em nhớ buổi tiệc trà dành cho khách VIP lần trước có người vắng mặt. Trong đống quà tặng còn dư lại một chiếc MP3 bộ nhớ 8G…”



Chị Tào nghĩ ngợi cả buổi, cuối cùng cắn răng: “Thôi được rồi! Dù gì cũng là để tặng, chẳng thà tặng cho người cần xài!”



Đây là sự thật. Ngay cả tôi còn chẳng ham chiếc MP3 cỏn con này, chứ đừng nói là các ông này bà nọ tài sản từ triệu đến trăm triệu hay thậm chí còn nhiều hơn thế nữa. Cho họ cũng lãng phí.



Chiếc hộp MP3 vẫn chưa tháo vỏ được nhét vào tay tôi. Tôi lại đẩy về cho chị Tào.



“Chị, thứ này phải chị tặng mới thích hợp. Chị đại diện chi nhánh mình nói lời cảm ơn. Chứ em chỉ là một nhân viên nhỏ, em làm gì có tư cách này…”



Đùa, tôi có “nhớ thưởng không nhớ phạt” đến đâu cũng không thể hết lần này đến lần khác phạm vào đại kỵ của Hàn Mộ Vũ được.



Thế là hôm đó tôi nhìn chị Tào trịnh trọng tặng MP3 cho Hàn Mộ Vũ. Tên đó còn từ chối mấy lần nữa cơ. Đồ cho miễn phí còn không lấy, có ngu không hả? Trong lòng tôi nghĩ.



Lúc cầm nó rời khỏi, Hàn Mộ Vũ đã quay đầu lại lườm tôi một cái. Như một tiểu nhân bị nhìn thấu âm mưu, tôi nhanh chóng cúi thấp đầu xuống.



Khi chị Tào quay lại, người đã ba mươi mấy rồi mà cười cứ như cô bé mười tám. Chị đứng bên cạnh tôi cảm thán: “Haizz, trước đây chị không hề nhận ra con người Tiểu Hàn tốt thật. Nói chuyện cũng hay nữa. Cậu ấy nói không thể lấy đồ của mình được, lúc nào cũng làm phiền mình, còn không biết có giúp gì được cho mình không… Ưm, đặc biệt là khí chất, tốt kinh khủng khiếp, chỉ đứng đó thôi đã giống cái gì gì đấy rồi…”



“Chị, chị có nghĩ đến chuyện li hôn tái giá không?” -Một cách ác độc, tôi nhắc nhở người phụ nữ mê trai ấy.



“Chị hả? Chị hết cửa rồi… Haizz, Tiểu Lý, em còn có cơ hội đó…” Câu nói này của chị Tào đổi lại một tràng cười của Tiểu Lý. Người phụ nữ ỷ mình trẻ trung xinh đẹp ấy vừa cầm kéo tỉa phần tóc chẻ ngọn một cách bâng quơ vừa thể hiện thái độ một cách có vẻ nghiêm túc: “Ừa, em phải cố gắng theo đuổi hơn mới được! Ê, An Nhiên, ông phải tạo điều kiện có lợi cho tôi nhé! Lần sau ảnh qua chỗ anh giao dịch, anh chuyển ảnh qua bên tôi đi!”



Ừa, được. Tôi nhận lời. Trong lòng tặng nó ba chữ: MƠ ĐI CƯNG!



Ngoài mấy chuyện “nghiệp vụ” như qua gửi tiền, rút tiền, đổi tiền lẻ không nói, Hàn Mộ Vũ còn thường xuyên sang đưa chìa, tặng thẻ rửa xe gì đấy cho các động nghiệp rửa xe ở chỗ chúng tôi, khiến cho đám người trong phòng kinh doanh ngày càng lười nhúc nhích. Muốn rửa xe thì gọi qua bên cạnh, bảo Tiểu Hàn chỗ các anh qua lấy chìa khóa.



Thế là với nhân duyên cực tốt của mình, Hàn Mộ Vũ gần như trở thành nhân viên đặc phái giữa ngân hàng chúng tôi và tiệm rửa xe của hắn.



Có lần tôi hứng lên, tự lấy bìa cứng mô phỏng thẻ rửa xe của tiệm rửa xe bên cạnh. Tôi ngụy tạo cho mình một tấm thẻ rửa xe gồm mười lần rửa và một lần đánh bóng. Hàn Mộ Vũ sang giao dịch xong, tôi bèn nhét cả tấm thẻ tự chế và chìa khóa xe đạp điện của mình cho hắn: “Rửa xe cho tôi đi!”



Hắn nhìn tấm thẻ làm ẩu đó ngơ ra một lúc. Tôi không nhịn được bật cười ha hả.



Hắn quả không hổ danh là Hàn Mộ Vũ. Cảnh tượng buồn cười như vậy cũng không thể làm người ta cười. Hắn đợi tôi cười nghiêng ngả xong, mới nhét tấm thẻ đó vào trong túi áo, cực kỳ phối hợp, nói: “Lát nữa trả lại cho anh!”



Kết quả là sau một lúc, tấm thẻ đó thực sự được mang qua lại. Ô đầu tiên trong số mười ô vuông ấy còn được đánh dấu tick ngay ngắn bằng bút nước đỏ.



Một lần nữa, tôi cười muốn tắt thở, hổn hển nói: “Mộ Vũ, cậu ranh thật…”



Sự thiếu hiểu biết này kéo dài mãi đến khi tan làm. Lúc tôi nhìn thấy chiếc xe đạp điện sạch sẽ đến mức suýt không nhận ra, tôi mới phát hiện có người không xem đây là trò đùa.



Trước mặt đám người làm chung với hắn, tôi cũng không dám thể hiện ra ngoài, đành phải lẳng lặng kéo hắn ra một góc “giáo huấn” một tràng.



Cũng không hẳn là giáo huấn. Con người tôi chính là như vậy. Càng ngại, càng tỏ ra hùng hồn. Bằng không, tôi sẽ không cách nào che giấu những cảm xúc trong lòng mình: xấu hổ và cả cảm động nữa.



“Cậu bị khùng à? Tôi giỡn thôi. Cậu nhìn không ra sao?”



“Xe của anh cũng dơ thật rồi.”



“Cái đó tôi tự lau được.”



“…Lâu vậy rồi có thấy anh lau bao giờ đâu.”




“…”



“Tôi cũng chỉ tiện tay làm thôi…”



“…”



“Đừng trợn nữa, tròng mắt sắp rớt ra rồi kìa.” -Hắn đưa tay về phía tóc tôi, nhưng lúc sắp chạm tới lại rụt tay về. Hắn sợ mấy thứ vết dơ trên tay mình sẽ dấy lên tóc tôi.



Im lặng một lúc, tôi đỏ mặt mở miệng: “…Thế tan làm tôi chờ cậu về chung, với tải mấy bài hát mới vào MP3 cho cậu.”



Cuối tháng hai, thời tiết dường như ấm trở lại. Tôi chở theo Hàn Mộ Vũ lướt đi trong gió lạnh cuối chiều. Giữa bầu trời xanh biếc là một đám mây to rực rỡ. Đèn đường chưa sáng lên, sắc trời đã tối lại.



Hắn nhét một bên tai nghe MP3 vào tai trái của mình, bên còn lại nhét vào tai phải tôi. Vì phải thoả hiệp với độ dài sợi dây, hắn cố gắng áp sát vào người tôi, hai tay vịn lên eo tôi.



Thế là tai trái là tiếng gió, tai phải là tiếng hát, trong đầu là những tiếng ồn rối bời và những sự vui sướng, hưng phấn, thoả mãn.



Nhớ hôm đó hắn cầm MP3 hỏi tôi: “Sao ngân hàng anh hào phóng quá vậy?”



Tôi trả lời nghiêm túc: “Chúng tôi luôn rất hào phóng với những người có thể mang lại lợi ích cho mình và làm tăng thêm thu nhập của mình.”



Hắn nhìn tôi đầy hoài nghi. Đôi mắt xinh đẹp híp lại: “Cái máy đánh giá đó có tác dụng lớn như vậy à? Chắc không phải anh giở trò đấy chứ?”



Tôi giơ hai ngón tay lên với ngọn đèn trần của phòng giao dịch: “Không phải tôi thật mà! Tôi làm gì có nhiều quyền hạn như vậy? Không tin, cậu đi hỏi quản lý của tôi đi. Đấy đều là quyết định của chị ấy.”



Lời nói này hợp tình hợp lý, hắn cũng không nói thêm gì nữa.



Người trẻ đều như vậy, đều có một niềm yêu thích tự nhiên với các sản phẩm điện tử. Tôi cài rất nhiều nhạc và cả hài nữa vào trong MP3 của hắn. Dù sao nghe nhạc cũng không ảnh hưởng đến công việc của hắn, ngày nào hắn cũng mang theo.



Chúng tôi về nhà hắn lấy dây dẫn trước. Sau đó, dưới sự xúi giục của tôi, hắn theo tôi cùng về ký túc xá.



Đây là lần đầu tiên hắn đến địa bàn của tôi.



“An Nhiên, chỗ anh ở ấm thật!” -Vừa bước vào cửa, hắn đã cảm khái một câu.




Bật đèn lên, tôi cởi áo khoác ra, treo lên móc áo. “Ừa, sưởi của cơ quan tốt lắm.”



Tủ áo, giá áo, giường, bàn vi tính và hai chiếc ghế. Đó là toàn bộ nội thất trong phòng ký túc của tôi.



Quần áo bẩn, giấy báo, tạp chí trên ghế bị tôi gom lại vứt lên giường, chừa chỗ ra cho hắn ngồi. Tuy phòng ký túc của tôi hơi bừa nhưng cũng chưa đến mức quá đáng. Với một người đàn ông độc thân mà nói, tôi thấy mình đã kỹ tính lắm rồi.



Tôi ra hứng một ly nước từ máy nước nóng ngoài hành lang. Lúc quay lại thấy hắn đang ngồi rất ngoan, dường như có chút mất tự nhiên.



“Này, cởi áo khoác ra đi, không nóng sao cậu?” -Tôi nhắc hắn.



Hắn nghe lời cởi lớp áo bông bên ngoài ra, treo lên móc áo.



Tôi bật máy tính xách tay lên, kết nối với MP3, rồi mở folder chứa đầy bài mới ra. “Cậu xem đi, thích cái nào thì kéo vào trong MP3 của cậu.”



Tôi để hắn ngồi trước máy tính, còn mình thì chuyển ra phía sau lưng hắn.



Hắn thoáng do dự, tay đặt lên trên chuột.




Chính sự do dự ngắn ngủi đó khiến tôi chợt nhận ra mình lại thiếu tinh tế nữa rồi. Tôi luôn nghĩ các thao tác cơ bản trên máy tính bình thường như chuyện ăn cơm, uống nước trong cái xã hội mà Internet phổ biến như thế này. Thế là tôi vô thức cho rằng Hàn Mộ Vũ chắc chắn sẽ biết.



“Cái đó…cậu…biết làm thế nào không?” -Tôi dè dặt hỏi.



Câu trả lời của hắn khiến tôi yên tâm. Hắn nói: “Tôi biết. Hồi cấp ba có học qua. Chỉ là lâu lắm rồi không đụng vào thứ này, có chút lạ lẫm.”



“Thế thì tốt…” Tôi gãi gãi đầu, cười ngây ngô, kéo một chiếc ghế khác qua ngồi cạnh hắn.



Hắn nhấp chuột, sao chép, dán các file một cách quy củ nề nếp. Còn tôi thì lén nhìn góc nghiêng của hắn, nhìn ánh sáng trên màn hình máy tính rơi vào trong đôi mắt như giếng sâu của hắn, ánh sáng liêu xiêu, dập dà dập dờn.



Một cảm xúc gì đó xộc lên trong tim, vì mọi hành động và biểu cảm của hắn mà dậy sóng từng cơn. Tôi không khỏi nhích lại sát vai hắn. Mặt cố ý cạ vào lớp áo len cừu màu xám xanh. Chỉ sau một cái chạm, cảm giác mềm mại trơn lán của chất vải đã len lỏi vào trong tim, làm dấy lên nhiều khát khao hơn nữa.



“Đây là cái gì?” -Hắn bỗng dưng lên tiếng và chỉ chuột vào một ô biểu tượng.



“Cái nào?” -Tôi đứng dậy nhoài đến xem.



“Nhìn không giống mấy cái khác.” -Hắn ngoảnh đầu lại nói.



Tư thế nhoài người ra trước của tôi, động tách ngoảnh mặt lại của hắn. Thế là tai nạn xảy ra.



Một sự mềm mại ấm nóng ma sát lên nửa bên mặt trái của tôi. Sau khi nói xong mấy chữ “đây là folder đựng video”, tôi bỗng nhận ra thứ vừa cạ phải là gì. Trong giây phút sợi dây trong tim đứt phăng, tôi nhìn sang Hàn Mộ Vũ, người đã lùi ra lại. Hắn nhìn chằm chằm vào máy tính. Hàng mi chớp chớp mấy cái rất nhanh. Một lớp sắc đỏ nhanh chóng nổi lên trên lớp biểu bì da.



Hắn ngượng, một sự ngượng ngùng thấy rõ.



Tôi lấy lại tỉnh táo, định trêu hắn đôi câu. Kết quả là tôi còn chưa kịp mở miệng nữa, người ta đã rút dây nối ra cái bụp, đứng dậy, cúi đầu nói: “An Nhiên, tôi chép xong rồi…Nếu không có việc gì, tôi về trước đây…”



Tôi vừa cười vừa kéo tay hắn lại, nói bằng thứ ngữ khí mà chính tôi cũng cảm thấy ghê tởm đến mất da đầu tê rân: “Ê, xơ múi xong tính bỏ chạy hả? Vô trách nhiệm quá đi mất!”



Hàn Mộ Vũ dừng lại trước cửa, thấy tôi cố tình chìa bên má trái ra, sắc mặt lại đỏ thêm một lớp: “Tôi không cố ý!”



“Thế cũng không được…” -Tôi níu hắn lại, không chịu buông tay.



“Đừng đùa nữa, An Nhiên…không có vui…” -Trước kiểu đùa giỡn này, sự thông minh và trấn tĩnh của hắn trông vô cùng chật vật, không ứng biến nổi.



Tôi nhìn bộ dạng hoang mang hiếm có của hắn, bản tính xấu xa tăng vọt lên cực hạn. Thôi, đã chơi thì tới bến luôn. Tôi hạ quyết tâm, rồi lại gần thêm bước nữa, khẽ nhón chân lên. Môi dán lên bên má trái của hắn, thơm một cái rõ to.



Trong lúc hắn chưa kịp phản ứng, tôi buông tay ra, lùi lại, cố ý dùng giọng nói rất lớn để che đậy tiếng tim đập như trống gióng của mình: “Được rồi, huề rồi, đi đi!”



Hắn gần như ngây người, sờ lên mặt mình, nhìn tôi với ánh mắt như nhìn quái vật của một thế giới lập dị nào đó.



Tôi gắng gượng lườm hắn lại với vẻ mặt vô lại đến cùng.



Không cần kiên trì lâu. Rất nhanh, hắn đã từ bỏ phản kháng, quay người mở cửa bỏ đi.



Tôi ôm má trái và ngả người lên giường. Vừa mắng mình vong ơn bội nghĩa, làm ơn mắc oán, xấu tính, bắt nạt người ta…, vừa vui sướng như một con mèo trộm được cá.



Chỉ là, chưa đầy nửa phút sau, cửa lại bị đẩy ra một cách thô bạo. Hàn Mộ Vũ bước vào với khuôn mặt lạnh tanh: “Tôi quay lại lấy áo.”



“Ừa!” -Tôi nói, sau đó đưa tay chỉ lên móc áo, một lần nữa cười phá lên.