Tính Toán Chi Li

Chương 24: Thấy Người Ham Tiền Rồi, Nhưng Chưa Thấy Ai Kiếm Tiền Bạt Miệng Như Cậu!




Một tia sáng chảy từ khe ngón tay vào. Sau đó là tiếng cánh cửa mỏng manh được đóng lại, tiếng bước chân nhè nhẹ và tiếng quạt sưởi được dựng lên. Đặng, một đôi tay rờ lên chân tôi, gỡ những vòng dây điện đang quấn trên chân ra. Một lần nữa, làn gió nóng thổi đến. Tôi nhanh nhạy nhận biết mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình, nhưng vẫn bịt mắt từ đầu đến cuối, không cử động đến một cái, như đã ngủ mất.



Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, những ngón tay mát lạnh gỡ tay ra khỏi mặt tôi. Trong nhà sáng lên một cách ảm đạm. Mắt tôi chói đến mức mở không ra.



Trên cằm bỗng dưng lạnh buốt. Chưa kịp giãy ra, nó đã bị hai ngón tay nắm lại khẽ nâng lên, kéo qua trái qua phải mấy cái. Tiếng nói lẩm bẩm rơi rừ trên đầu tôi xuống: “Đúng là xuống tay hơi nặng, sao mặt đỏ thế?”



Tôi giận dỗi mở mắt, hất tay hắn ra, trở người ngồi dậy: “Tất nhiên, sưng rồi nè!”



“Nhưng tôi chỉ vỗ bên phải, sao bên trái cũng sưng vậy?” -Hắn có vẻ nghĩ ngợi về vấn đề này một cách vô cùng nghiêm túc.



“…Lúc đó…tối thui thùi lùi, sao cậu biết mình vỗ bên nào?” -“Đổi trắng thay đen”, tôi nghĩ mình đã diễn dịch cụm từ này đến cực hạn.



Hắn cũng không tranh cãi. Tôi vặn vẹo nhìn xung quanh. Chỗ gần cửa có một sợi dây được treo nghiêng nghiêng. Trên sợi dây đang treo một bộ đồng phục rửa xe màu xanh nhạt. Ban nãy không để ý, bây giờ nghĩ lại thì chắc là mới giặt, còn chưa khô, phần dưới bộ đồ vẫn đang nhiễu nước. Ánh sáng rọi vào lấp la lấp lánh. Tôi trừng mắt nhìn giọt nước mấy giây, cuối cùng cũng nhận ra đấy đâu phải giọt nước gì, rõ ràng là băng. Tôi là vì động lực tinh thần quá lớn mạnh, lại mặc áo phao và ngồi hướng về quạt sưởi, nên mới không đặc biệt cảm thấy lạnh. Hàn Mộ Vũ chỉ mặc một lớp áo bông dày, thảo nào lúc mới đầu bàn tay đó lạnh như người chết.



Nếu không vì ký túc xá ngân hàng chúng tôi không cho người ngoài vào ở, tôi đã lập tức bảo hắn thu dọn hành lý đi với tôi rồi.



Tôi lúc nào cũng vậy, làm gì cũng chỉ lo đầu không lo đuôi, một lòng mong ngóng hắn có thể ở thêm mấy ngày, nhưng lại không tính đến chuyện hắn ở đây phải chịu khổ như thế nào!



Ánh sáng trắng lóa phản chiếu từ đống băng làm mắt tôi đau. Tôi quay đầu đi, sự chua xót dâng lên trong tim.



Có điều, tôi chưa kịp buồn nữa đã thấy một viên kẹo vừa mới bóc vỏ ngoan ngoãn dừng ngay bên miệng. Tôi nhìn Hàn Mộ Vũ một cái. Hắn nhướng mày với tôi với sự tinh nghịch nhẹ nhàng. Tôi hung hăng ngậm kẹo vào mồm. Hắn xoa đầu tôi một cái bằng bàn tay chưa kịp thu về: “Con người anh thật là…” -Tôi vẫn cố nghe ra sự chiều chuộng dịu dàng ở tận cùng của sự bất lực trong giọng nói đó, ngọt gần bằng viên kẹo trong miệng tôi.



“Ê,” -Tôi gọi Hàn Mộ Vũ: “Hay cậu về nhà sớm hơn đi! Điều kiện ăn ở của chỗ này tệ quá, vì nghìn mấy tệ mà để mình bị lạnh đến nỗi sinh bệnh thì không đáng đâu.”



“Không sao, tôi bẩm sinh không sợ lạnh mấy!”



“Thế cũng không được.”, tôi chỉ vào bộ quần áo đang phơi: “Quần áo cũng đóng thành băng rồi! Sao cậu chịu được?”



“Chịu được, hơn nữa điều kiện trong nhà…cũng không khác gì nhiều!”





“…”



Tôi rờ chăn của hắn, cũng khá dày. Bất giác nhìn thấy tờ giấy nhét dưới gối, tôi nổi lòng hiếu kỳ, bèn tiện tay rút ra, mở ra xem: “Đây là…bản vẽ?” -Tôi hỏi.



“Ừa, bản vẽ của công trường.”



“Cậu biết xem?”-Tôi nhìn những nét đứt nét liền rối reng phức tạp trên đó, rồi nhìn hắn với ánh mắt không thể tin được.



“Tôi đang học cách xem…” -Hàn Mộ Vũ đón tờ giấy bự qua, gấp lại cẩn thận rồi đặt vào vị trí ban đầu.



Xí, có gì hay đâu, mà làm như bảo bối?



Tôi hỏi tiếp: “Ngoại trừ cái quạt sưởi này ra, cậu còn gì để sưởi ấm không?”



“…Chăn…Cái quạt sưởi này không phải của tôi, bạn làm chung chỗ cho tôi mượn xài…” -Hắn thành thật đến bất ngờ.



Tôi biết ngay mà. Người này cũng keo kiệt quá đi mất. Cho dù không mua chăn điện, cũng phải mua được cái túi sưởi chứ! Sống khổ sở thế này, tôi phục hắn luôn.



“Rồi rồi, tôi hiểu rồi. Bữa khác tôi đem chăn điện mà tôi không xài qua cho cậu… Tôi đúng nghĩa được mở rộng tầm mắt luôn. Thấy người ham tiền rồi, nhưng chưa thấy ai kiếm tiền bạt mạng như cậu.” -Mấy lời móc mỉa của tôi lúc nào cũng nói ra trôi chảy như vậy. May mà Hàn Mộ Vũ chưa bao giờ để tâm tôi nói ra bằng thứ ngữ khí gì. Tôi có niềm tin sâu sắc là dù lời nói của tôi có chua ngoa hà khắc đến đâu, hắn cũng có thể phủi đi lớp ngữ khí làm bộ làm tịch hòng làm mờ mắt người khác ấy và tìm thấy những ý tốt mềm mại ấm áp ẩn sâu trong lớp băng tuyết sắc nhọn.



“Không cần đâu, An Nhiên… Tôi không thể nhận thêm đồ của anh nữa…như thế không tốt…” -Hàn Mộ Vũ lắc đầu liên hồi.



“Có gì không tốt? Cho cậu thì cậu cứ cầm lấy. Mình là anh em mà, sao cứ khách sáo thế!”



“Không phải khách sáo. Anh tốt với tôi như thế, tôi cũng không biết phải đền đáp anh thế nào nữa?”



“Không sao, tôi có sổ nợ. Khoản nào khoản nấy đều được ghi chép rõ ràng. Hôm nào cậu phát đạt rồi, nhớ trả lại cho tôi.” -Tôi cười với hắn đầy tâm cơ: “Cả vốn lẫn lời!”




Ánh mắt của Hàn Mộ Vũ thoáng lung lay. Hắn cúi đầu xuống: “…An Nhiên…”-Lại thứ ngữ khí bất lực khiến người ta chìm đắm.



Mày nhất định phải gọi tên tao một cách lắt léo như vậy à?



“Gọi anh!” -Tôi sửa lại.



“An Nhiên…”



“Gọi anh!”



“An Nhiên.”



“Anh!”



“…Ừa!”



“Cái thằng xúi quẩy này, còn lợi dụng tao hả!”




Lúc hắn tiễn tôi ra cửa, vừa hay gặp bạn làm chung chỗ với hắn mua đồ về, trên tay xách túi to túi nhỏ. Trên miệng còn tha một cái nút dây Trung Quốc loại được chế tác rất cẩu thả hay bán ngoài siêu thị. Nhìn thấy hai chúng tôi, vì không nói chuyện được, ảnh chỉ có thể phát ra tiếng hừ hừ và cho chúng tôi một nụ cười thật to thật chất phác. Khuôn mặt đen đúa đầy nếp nhăn khiến răng ảnh trông đặc biệt trắng sáng.



“Anh Sáu, em đi tiễn bạn em!” -Hàn Mộ Vũ đón lấy hai túi đồ từ số đồ trong tay ảnh, rồi quay vào nhà với ảnh và để đồ trên một chiếc giường trống.



Người đó cuối cùng cũng rảnh miệng để nói: “Tiểu Hàn, bảo bạn em vào ăn hạt dưa rồi hãy đi. Anh vừa mua một túi to!”



“Thôi ạ, thôi ạ, em về có tí việc ạ!” -Tôi nhanh chóng từ chối.



Hàn Mộ Vũ xua tay, rồi đóng cửa lại cho gã.




Tôi vừa đi vừa hỏi: “Mộ Vũ, người vừa rồi bốn mươi hơn rồi nhỉ?”



“Ba mươi ba.”



“Thực sự không giống!” -Tôi nghĩ đến khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn kia: “Công việc này bào mòn người ta quá!”



“Chúng tôi làm việc suốt ngày phải hứng gió chịu nắng, thời gian dài rồi sẽ thành ra như thế…”



“Mộ Vũ…hay mình đổi công việc khác đi…việc ở công trường thực sự không phải dành cho con người!” -Nghĩ đến chuyện gương mặt của Hàn Mộ Vũ cũng trở nên từng trải như vậy, tôi thoáng rùng mình.



Hắn lắc đầu: “Cứ làm đỡ trước…không có học thức cũng không tìm được việc gì tốt…”



Tối hôm sau, tôi gom chăn điện, túi sưởi qua cho hắn, tiện tay lấy cho anh Sáu chút thịt kho hút chân không mà cơ quan phát dịp Tết. Tôi không thích ăn thứ này, cũng không đáng để mang về nhà. Thường tôi sẽ cho các anh chị đã có gia đình, không thì quăng vào nhà ăn cho mọi người ăn chung.



Anh Sáu đặc biệt chân chất. Anh vừa đem thịt kho đi cất như báu vật, vừa thân thiết với tôi như chúng tôi đã quen nhau tám đời. Lúc thì lấy cho tôi cái kẹo, lúc lại bóc cho tôi nắm dưa. Tôi mà không ăn, ảnh sẽ hận không thể cắn ra nhét vào mồm tôi. Có lẽ vì tôi đã quen với sự lạnh nhạt của Hàn Mộ Vũ, bỗng dưng được đối đãi nhiệt tình như vậy khiến cả người tôi đều cảm thấy sai sai.



Từ cuộc trò chuyện, tôi biết anh Sáu họ Lục (mọi) người gọi một hồi thì từ anh Lục thành anh Sáu, quê ở Trương Gia Khẩu, trong nhà có hai con trai. Sau khi tạm nghỉ ở Vạn Đạt, anh tìm được việc tạm thời ở một công ty chuyển nhà và đi bốc vác cho người ta. Làm xong một tháng sẽ về nhà. Nói như anh thì tiền kiếm được tháng này sẽ tiêu hết vào đồ Tết, một xu cũng không dư, để có một cái Tết thật béo bở.



Tôi vừa uống nước bằng ly của Hàn Mộ Vũ, vừa cười hì hì đáp lời anh. Hàn Mộ Vũ ngồi bên cạnh tôi, lẳng lặng cắn dưa.



Nghe nói tôi làm việc ở ngân hàng, mặt anh Sáu lập tức tràn đầy ngưỡng mộ: “Thảo nào trắng trẻo như vậy, nhìn là thấy giống người làm công sự rồi! Tiểu Hàn có thể quen được bạn như em thực sự rất tốt cho nó!” -Tôi không biết người làm công sự mà anh nói là gì. Chắc anh nhầm tôi với nhân viên công vụ. Nhưng tôi cũng lười giải thích. Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.



“Cắn dưa cả buổi, cậu không khát à?” -Tôi hỏi Hàn Mộ Vũ bên cạnh, tiện đưa ly nước trong tay cho hắn. “Đang ngon nè!”



Một cách vô cùng tự nhiên, hắn đón ly nước qua uống lấy hai ngụm. Cổ hắn hơi giương lên, trái táo chuyển động hai cái. Công nhận người đẹp thì làm gì cũng đẹp. Tôi nhìn góc nghiêng của hắn mà nuốt nước miếng một cách bất tài.

GV: chương này sửa mãi vẫn không vừa ý. Thôi mọi người đọc tạm nhé.