Tính Toán Chi Li

Chương 124




Hôm trước chị Tào gọi điện bảo trụ sở chính sắp đến tuần tra trên diện rộng, yêu cầu tất cả nhân viên phải có mặt tại vị trí công tác, muốn xin nghỉ phép thì tìm hẳn chủ tịch mà xin. Chị bảo nếu tôi không có bệnh gì nghiêm trọng thì hãy đến cơ quan một chuyến để khỏi phiền phức. Tôi không muốn xin nghỉ phép với chủ tịch, né ông ta còn không kịp cơ mà, nên quyết định đi làm luôn. Vì lo nghĩ không ngủ được, tôi đành hút thuốc thâu đêm, có lẽ sắc mặt khó coi quá, chị Tào nhìn tôi như nhìn ma, không dám xếp tôi ở quầy trước, thế là cho tôi ngồi sau quầy phụ trách ghi chép và đối soát các khoản tiền lớn nhỏ và chi tiêu nội bộ.



Tổ tuần tra buổi chiều mới đến. Lúc đầu còn tưởng chỉ có các phòng các bộ phận ở trụ sở, không ngờ còn có cả Cục Giám sát Ngân hàng đi theo. Thế là không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng. Mỗi người đều bận âm thầm sửa lại các loại sổ đăng ký của mình, sợ bị tra ra chút sơ sót gì. Tôi cũng điền đại mấy chữ. Vì mỗi người đều bị kiểm tra, nên cũng khá tốn thời gian. Chị Tào đon đả nói cười liên tục, chốc chốc lại bưng trà rót nước pha trò, có sơ sót gì nhỏ thì cố gắng tìm lý do để ứng phó. Lúc bốn giờ, Dương Hiểu Phi gọi đến. Chị Tào ra sức đưa mắt liếc tôi. Đang trong thời gian làm việc, thanh tra đều đang ở đây, tôi tự giác chạy vào nhà vệ sinh nói chuyện điện thoại riêng.



Dương Hiểu Phi rất kích động, nhưng ăn nói lại rành mạch hơn hẳn bình thường.



Gã vừa nhận được điện thoại. Người gọi điện là một nhân viên vật tư dưới trướng Trương Băng. Nhân viên vật tư đó bảo bây giờ bản văn kiện mà Mộ Vũ cần đang ở trong tay cổ. Trước bốn giờ rưỡi gửi bảy triệu tệ vào một tấm thẻ thì cổ sẽ trả văn kiện cho. Nếu không gửi tiền, cổ sẽ đốt văn kiện, dù gì cổ cũng không thiết sống nữa. Nghe bảo là chồng cờ bạc, vay nặng lãi; vì không trả nổi, chủ nợ đã bắt cóc con trai cổ. Lúc ba giờ hơn vừa cắt ngón út của thằng bé, chúng bảo nếu bốn giờ rưỡi không nhìn thấy bảy triệu tệ thì họ hãy chờ nhận xác. Cổ không còn cách nào khác đành lấy văn kiện mà Trương Băng nhờ cổ giữ ra.



Chắc chắn không được báo cảnh sát. Với năng suất của cảnh sát, đến lúc đó chắc chỉ có thể nhìn thấy hai cái xác, trong tay xác người mẹ còn cầm một nắm tro giấy.



Tôi hỏi Dương Hiểu Phi có thể nhờ gia đình lão Trịnh tìm người trong giang hồ xin thêm thời gian không, nào ngờ Dương Hiểu Phi bảo lão Trịnh đã gọi hỏi rồi. Trịnh Đại Ca bảo xã hội đen không phải mạng lưới chi nhánh toàn quốc, giữa các địa bàn gần như “nước sông không phạm nước giếng”. Hơn nữa, ông đang làm ăn đàng hoàng quang minh chính đại ở thành phố L, không dính líu đến tư bản của thế giới ngầm nữa. Lão Trịnh ôm luôn chuyện của Mộ Vũ, bảo trước bốn giờ rưỡi không lấy được bảy triệu tệ thì mình sẽ phải đi tù. Nào ngờ Trịnh Đại Ca bảo: “Chờ mày ra tù, anh nuôi mày.”



Thực sự hết cách rồi, chỉ có thể xoay tiền thôi.



Dương Hiểu Phi bảo họ đang liên lạc. Một là bây giờ có rất nhiều dự án của Thịnh An đều đang bị điều tra, tài khoản công ty bị đóng băng hoàn toàn, không tài nào chuyển tiền ra được. Hai là những người bình thường khá thân đều mới thăng tiến, không có nhiều tiền như vậy để mượn. Ba là thời gian quá ngắn, bây giờ chạy đến ngân hàng chuyển khoản, nếu không phải là khách VIP thì còn không đến lượt mình. Dương Hiểu Phi hỏi tôi có thể xoay được bao nhiêu. Tôi bảo để tôi tính cái đã, năm phút sau hẵng liên lạc. Tôi dùng mười giây tính đại khái tài sản của mình. Hiện kim dưới mười nghìn, có thể phớt lờ. Số tiền đầu tư vàng bây giờ không lấy ra được. Tôi muốn bán nhà, bán xe, bán máu, bán thận cũng không kịp. Tôi dùng hai mươi giây tính toán tổng hợp năng lực kinh tế của bạn bè, đồng nghiệp, họ hàng. Nếu cho tôi một ngày, tôi có thể xoay được khoảng một triệu tám. Bây giờ ngước đầu nhìn đồng hồ, bốn giờ mười phút. Trong vòng hai mươi phút, tôi gom được không đến một trăm nghìn. So với bảy triệu thì một trăm nghìn đồng nghĩa với “không được gì” nhỉ.



Tiếng của anh Cao vọng từ bên ngoài cửa vào: “An Nhiên, em có sao không, chị Tào gọi em nè, lấy sổ đăng ký của em ra đây, đến lượt em bị kiểm tra rồi.”



“Vâng, đến ngay ạ.” -Tôi đưa một đống sổ sách cho bên thanh tra với ba phần hời hợt bảy phần nôn nóng mười phần mất kiên nhẫn, sau đó quay bước muốn vào nhà vệ sinh thì bị chị Tào cản lại: “Em đứng đây nhìn đi, có vấn đề gì người ta còn phải hỏi em.”



Tôi không còn chút tâm tư nào ở đây, mà tập trung toàn bộ tinh thần nhìn điện thoại. Thanh tra lật rất kĩ, chỉ vào một dòng hỏi: “Tập chi phiếu này, sổ ghi chép trên máy chủ hiển thị là được gửi vào ngày 13 tháng 5, sao cậu lại ghi ngày 14?”



“Ghi nhầm.” -Tôi chẳng hề suy nghĩ, nói đại một câu.



Chị Tào đá tôi một cái: “Vậy à? Để tôi xem thử, chỗ này hả.” -Chị lấy sổ chuyên cần ra đối chiếu: “Chuyện là thế này. Ngày 13 tháng 5, hôm đó An Nhiên nghỉ, nên đến ngày 14 mới nhận được chi phiếu.”



Thanh tra gật đầu, chị Tào ra sức nguýt tôi.



“Chị, có thể cho em mượn tí tiền không?” -Tôi hỏi.



“Hả? Mượn bao nhiêu? Mượn lúc nào? Mượn để làm gì?” -Chị Tào hỏi ngay một tràng. Mượn tiền người khác là như vậy. Chị hỏi càng chi tiết thì có nghĩa là chị càng muốn cho mình mượn. Vấn đề là tôi cần mượn nhiều, chắc chắn người ta sẽ hỏi dùng để làm gì. Tôi mà bảo dùng để làm gì thì chắc chắn người ta sẽ không cho tôi mượn. Chị Tào, tôi không nói dối chị ấy được.



Điện thoại một lần nữa vang lên, tôi chạy vèo vào nhà vệ sinh, lúc đóng cửa còn nghe chị Tào giải thích hộ tôi: “Hôm nay An Nhiên bị tiêu chảy…”



Dương Hiểu Phi bảo gã có thể xoay được ba triệu, trong đó có hai triệu lão Trịnh xin từ nhà họ Trịnh và một triệu mà các anh em góp cho. Hỏi bên tôi thế nào rồi, tôi nói thật là gần như không gom được gì. Giọng của Dương Hiểu Phi đã bắt đầu nức nở: “Làm sao đây? Anh An Nhiên, làm sao đây? Lúc đầu, bọn em còn nghĩ là dù bây giờ không tìm được văn kiện thì chỉ cần nó còn nằm trong tay Trương Băng là sau này có thể từ từ xin lại. Nhưng bây giờ văn kiện đang nằm trong tay một người đàn bà điên, mà những hai bản. Tổng cộng chỉ có hai bản thôi, đốt rồi thì không còn chứng cứ gì nữa, cả đời cũng đừng hòng kháng cáo. Còn chưa tới mười lăm phút, em đi đâu xoay bốn triệu đây?”



Tiền! Tiền!



Lần trước xa Mộ Vũ vì không có tiền, lần này muốn cứu Mộ Vũ vẫn không có tiền.



Tiền không phải là vấn đề, vấn đề là không có tiền.



Không có tiền ư?



Không có tiền ư?



Không có tiền ư?



Sao lại thế được? Tôi đang ở…ngân hàng mà.



Thôi được, tôi rất nhỏ bé, rất vô dụng. Trước giờ tôi chưa thắng được ván nào khi giao tranh với hiện thực. Tôi cúi đầu hết lần này đến lần khác. Đâu thể lần nào cũng dồn tôi tới ranh giới cuối cùng của cuộc đời, khiến tôi không còn đường lui? Thế giới này có nhiều người làm nhiều chuyện xấu như vậy vẫn đang sống tử tế cơ mà. Tại sao cứ lựa hai chúng tôi mà bắt nạt? Chỉ vì chúng tôi dễ bắt nạt ư? Đừng tưởng tôi là người tốt, tôi có thể chọn không làm người tốt đấy. Đối với rất nhiều người mà nói, hắn không là gì cả, nhưng đối với tôi, hắn gần như là toàn bộ hạnh phúc của tôi. Tôi thương hắn như báu vật, tôi không thể để người khác hủy hoại hắn được. Lý trí, đạo đức, trách nhiệm, những thứ này đều có thể giẫm nát dưới chân. Chính tôi cũng không ngờ trong kiếp này sẽ có một ngày mình lại phản bội chính nghĩa, công lý, giới hạn đạo đức của cả thế giới chỉ để thắng một lần, chỉ để không cúi đầu, chỉ vì tôi yêu hắn.



“Dương Hiểu Phi, cậu định gửi tiền bằng cách nào?”



“Lúc đầu định dùng ngân hàng trực tuyến…nhưng gom không đủ thì gửi qua cũng vô ích.” -Dương Hiểu Phi vẫn nói với cái giọng chết tiệt đó.



“Được, cậu chuẩn bị chuyển tiền qua ngân hàng trực tuyến đi! Chờ tôi bảo cậu chuyển, cậu hãy chuyển.”



Dương Hiểu Phi kích động đến mức lên giọng cao vút: “Hả? Anh An Nhiên, anh có cách xoay thêm bốn triệu!”



Tôi cười: “Đừng nhiều lời nữa.”



Ra ngoài, chị Tào đưa một chồng sổ đăng ký cho tôi: “Không có vấn đề gì lớn. Phải rồi, bay nãy em bảo muốn mượn bao nhiêu?”




“Bốn triệu.” -Tôi đáp.



Chị Tào trợn mắt với tôi một cái, cạnh khóe: “Bốn xu tao cũng không cho mày mượn, không đứng đắn chút nào!” -Sau đó, chị lại chạy đi giúp thằng đồ đệ đang sợ quýnh quáng vì chưa thấy cảnh tượng hoành tráng này bao giờ.



Tôi thật lòng biết ơn chị Tào và những người thanh tra. Hôm nay chị Tào giao cho tôi quản lý hệ thống thanh toán và sổ sách nội bộ nên tôi có thể trực tiếp chuyển tiền và làm sổ sách. Hôm nay bên thanh tra đến làm cho mọi thứ nhặng xị cả lên nên phần sao kê tín dụng vẫn chưa kịp chuyển vào tài khoản của khách hàng.



(Các tài khoản khách hàng đều có mật khẩu riêng. Một khi tiền đã vào tài khoản thì phải rút bằng mật khẩu. Trước khi vào tài khoản, món tiền đó sẽ được giữ trong tài khoản trung gian của ngân hàng. Có những khoản sẽ được tự động chuyển vào tài khoản, có những khoản cần phải chuyển thủ công.)



Nhưng tôi nhìn cục tiền chờ chuyển trong tài khoản trung gian mà sự chán nản rơi cái xuống cái “ầm”. Tổng cộng chỉ có hai triệu tám trăm nghìn tệ cộng cộng. Trong ngân hàng chỉ có nhân viên quầy có quyền gửi và rút hiện kim, nhân viên sau quầy không có, cũng có nghĩa là tôi không thể tự bỏ mấy triệu vô căn cứ vào rồi chuyển đi. Hơn nữa, theo nguyên tắc ngân hàng không ứng trước tiền, tài khoản trung gian không thể rút nhiều hơn nhận… Thiếu những một triệu hai trăm nghìn. Một triệu hai trăm nghìn đó trời? Nhìn đồng hồ, còn bảy phút nữa là đến bốn giờ rưỡi…



Bảy phút có thể làm được gì?



Chị Tào sẽ không cho tôi thêm quyền hạn, đồng nghiệp cũng không thể bỗng nhiên tốt bụng gửi cho tôi một triệu hơn.



Chỉ có tôi bị điên thôi.



Tôi nhìn thời gian trôi qua từng phút một. Những tiếng huyên náo xung quanh dần dần trở nên yên ắng… Các đồng nghiệp di chuyển tới lui như hòa mình vào một bộ phim câm. Nhịp tim vang lên ngày càng rõ, như một chiếc máy bấm giờ, đếm ngược từng giây một. Tôi nhận ra thời gian đang lao đi trước mắt. Rất nhiều sự vật xám xịt trôi bay qua con ngươi của tôi. Từng lớp bùn lầy dưới sông nhấn chìm tôi. Tôi không còn nhìn thấy lá rơi và ánh sáng bảy màu trên mặt nước nữa, chỉ còn lại sự tăm tối đang từ từ buông xuống, như sân khấu hạ màn, như mí mắt phủ lên tròng mắt. Tôi không biết lúc máy bấm giờ về không tim mình có ngừng đập không, nhưng sự bất lực thực sự và nỗi không cam tâm khó tả khiến tôi có cảm giác chết không nhắm mắt rất mãnh liệt.



Vẫn không được ư?




Tôi vẫn thua cái thứ mang tên số mệnh? Không thể cứ thế được?



Vai bỗng nhiên bị lay mạnh. -“Sư phụ, sư phụ…” -Là tiếng của đồ đệ.



Tôi đờ đẫn ngẩng đầu lên: “Gì?” -Chết cũng không được thanh tịnh.



“Sắc mặt của thầy tệ quá, uống thuốc đi ạ… Nhưng thầy phải tìm hộ em quyển sổ đăng ký chứng từ trống quan trọng đã. Em nhớ em để trong ngăn kéo của thầy, bên thanh tra đòi đó.”



Nhìn mức độ căng thẳng của đồ đệ, tôi miễn cưỡng vịn bàn đứng dậy.



Bảo là sổ đăng ký nhưng thực ra chỉ có hai trang giấy, bị vùi lấp trong đống tập đựng hồ sơ của tôi, lục cả buổi mới ra.



“Lần sau đừng để ở chỗ tôi nữa.” -Lúc tôi đưa cho đồ đệ, một phong thư trượt ra. Đồ đệ cầm sổ đăng ký rồi chạy đi ngay, tôi khom lưng nhặt phong thư lên.



Trong giây phút mở nó ra, tôi như nhìn thấy tia sáng hắt ra từ đó. Là một tờ đơn gửi định kỳ, một triệu trong thời hạn ba năm. Màu nâu nhạt, hoa văn in mờ tinh xảo, con dấu đỏ, những con số in hoa được viết một cách trang trọng và quy củ mà tôi đã thấy rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ tốt đẹp đến thế. Đây chính là tờ đơn gửi tiền một triệu tệ mà giám đốc Vương ra lệnh bắt tôi đổi với lý do màu in quá nhạt.



Tôi đăng nhập vào tài khoản thao tác của mình, mở giao diện lên. Ngón tay, không, cả cơ thể đều run lên một cách mất kiểm soát. Mã thao tác, tài khoản, PgUp. Lúc số tiền nhảy ra, tôi cảm thấy trước mắt sáng lên. Phải, trước mắt sáng lên. Cách mô tả này mới chuẩn xác làm sao. Thế giới bỗng nhiên mây mù tan biến, ánh sáng muôn dặm, lá xanh hoa nở… Tờ đơn này vẫn chưa bị thu hồi, hơn nữa cộng thêm lợi tức tổng cộng là một triệu một trăm sáu chục nghìn tệ cộng cộng, cộng thêm số dư trong tài khoản trung gian thì được bốn triệu hơn. Quan trọng nhất là đơn gửi tiền của người lớn tuổi nên lúc đó cũng không đặt mật khẩu.



Thế nên, trong giây phút đó, tôi bắt đầu tin. Trên thế gian này thực sự có những thứ mang tên định mệnh đang thao túng mọi thứ, mọi sự phức tạp rối ren, mọi bước chân hỗn loạn. Trong giây phút này, tất cả tình tiết đều nói lên ý nghĩa nguyên thủy nhất của nó. Những sự lựa chọn tự cho là đúng thực ra đã được sắp đặt. Chúng âm thầm dẫn ta đến một hướng nhất định nào đó, như một manh mối tiềm ẩn được chôn rất sâu rất sâu, một sự cố ý được xâu chuỗi bởi nhiều sự tình cờ, một âm mưu được lên kế hoạch chặt chẽ.



Trong lúc tôi vẫn chưa biết gì, ân oán đã bắt đầu nảy sinh giữa ông chú ở trụ sở và giám đốc Vương. Sếp gây sự với tôi, tôi đổi đơn chuyển tiền cho khách, tự ý giữ lại văn kiện đính kèm để trốn năm mươi tệ tiền phạt, hóa đơn bị ém dưới đáy tủ, như một manh mối được giấu kĩ từ lúc đó. Sau khi hoàn tất vô số ngọt ngào, đau khổ, lay lắt, ổn định, hy vọng, tuyệt vọng, trong lúc tôi cần tiền nhất, chị Tào đã cho tôi vị trí thuận lợi nhất. Trong lúc tôi cần bị lãng quên nhất, trụ sở chính và Cục Giám sát Ngân hàng đã đến đánh lạc hướng tầm nhìn.



Thế nên nếu tôi không đi bước cuối cùng này, chẳng phải sẽ làm phụ lòng bao nhiêu dự trù trước đó?



Thời gian là 16 giờ 26 phút. Dương Hiểu Phi một lần nữa gọi đến. Những ngón tay bay lượn của tôi vừa kết sổ chuyển tiền định kỳ vừa ấn nút nghe. Không để Dương Hiểu Phi có cơ hội lên tiếng, tôi nói thẳng với gã: “Bây giờ, chuyển tiền.”



Chuyển tiền qua ngân hàng trực tuyến là chuyển tiền thời gian thực; chuyển tiền điện tử khẩn cấp với kim ngạch lớn, ba phút là tới tài khoản.



Bốn giờ rưỡi đúng, tôi rót cốc nước uống viên thuốc, nhìn đồng hồ không nhúc nhích lấy một cái.



Bốn giờ ba mươi lăm, Dương Hiểu Phi gọi điện đến bảo người đàn bà đó đã gặp được con rồi, người của họ đang trên đường đi lấy văn kiện.



Bốn giờ ba mươi tám, Dương Hiểu Phi lại nói với tôi bằng giọng nức nở, rằng lão Trịnh đã lấy được văn kiện rồi. Đồ thật, toàn bộ, hai bản.



Tôi cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể nhắm mắt rồi, bỗng nhiên thả lỏng hoàn toàn. Cả người nằm rạp xuống bàn, hít thở thật mạnh.



“An Nhiên, đừng nằm nữa… Kết sổ nội bộ đã. Bên thanh tra đang chờ in đơn kết sổ ngày cuối ngày này!” -Chị Tào chọt vào lưng tôi, thấy tôi không nhúc nhích, bèn lại gần: “Sắc mặt tệ thế, thôi em tránh ra một bên, chị kết cho em.”



Tôi ngẩng đầu lên, mỉm cười với chị Tào: “Chị, em có lỗi với chị.”