Tinh Tinh Vơ Nguyệt

Chương 8: Mỗi người đều có tâm sự




Edit: Pei Pei

Thư huyệt non mềm nhiều nước, cúc huyệt căng mịn nóng bỏng.

Mỹ nhân thanh nhã tuấn mỹ như trăng chật vật nằm trên thềm đá, cái bụng mang thai kiên trì mở hai chân khóc lóc chịu đựng hai cự vật của hắn.

Món đồ sứ yêu mỹ bị đánh nát tan, tại sao lại không thể triệt để trở thành đồ vật của hắn?

Hoàng Đế một bên hưởng thụ thân thể mang thai ôn nhuyễn như ngọc, một bên đau đến gào thét: "Ngươi dựa vào đâu mà không yêu trẫm! Ngươi cái đồ bất nam bất nữ! Ngoại trừ trẫm, ai còn có hai cự vật hùng tráng như vậy để thỏa mãn thân thể dâm đãng của ngươi!"

Bạch Nguyệt Quang bị hai long cụ tráng kiện thao đến vừa đau vừa sảng khoái, đôi chân thon dài như ngọc bất lực mở ra, thẹn thùng xen lẫn thoải mái mà run rẩy.

Y không biết đám cung nhân nhìn y thế nào, có lẽ trong hậu cung này nhận sủng ái trước mặt mọi người là điều bình thường.

Bạch Nguyệt Quang hoảng hốt, hai tay vô lực nắm lấy phiến đá cùng bùn đất dưới thân, bị thao đến cao trào thay nhau nổi lên, khóc đến cuống họng khàn khàn.

Đến khi nào mới có thể kết thúc...

Đến khi nào mới có thể thoát khỏi ác mộng?

Từ khi còn nhỏ Bạch Nguyệt Quang đã biết thân thể y kỳ quái dị dạng, vốn dĩ không thể hưởng thụ tư vị ái tình giống như người thường.

Bởi vậy y cũng không đòi hỏi, chết tâm mà làm Bạch công tử thanh quý nhất của Cửu Hòa trấn, định một đời không thê không thiếp, cô độc đến cuối đời.

Bạch Nguyệt Quang từ từ mở mắt, đối diện với tầm mắt âm trầm phức tạp của Hoàng Đế.

Thân thể y đau đớn dữ dội, hai chân run rẩy không có cách nào quỳ xuống, chỉ có thể cười khổ, khàn khàn giọng nói: "Bệ hạ, Tần thiếp... Thể lực không đủ, không thể làm cho bệ hạ tận hứng."

Hoàng Đế lạnh lùng nói: "Ái tần là đang khuyên trẫm mở rộng hậu cung sao?"

Bạch Nguyệt Quang không biết nên trả lời như thế nào mới không chọc giận vị đế vương tàn bạo tính tình biến hóa không ngừng này, cự đại bên trong làm hắn mệt mỏi đau đớn, tuyệt vọng muốn ngất đi.

May thay Hoàng Đế cũng không ép hỏi vấn đề này, chỉ nói là: "Chuyện cũ của ngươi trẫm sẽ điều tra rõ ràng. Chuyện của trẫm ngươi cũng nên nghiêm túc nghiên cứu một chút, hậu cung trẫm không chứa chấp một phi tử không biết tranh sủng."

Bạch Nguyệt Quang đã không còn sức lực để nghe Hoàng Đế đang nói cái, ngơ ngẩn thuận miệng đáp ứng: "Vâng."

Hoàng Đế đối với dáng vẻ hư nhuyễn dịu ngoan của Bạch Nguyệt Quang hết sức hài lòng, cúi người hôn một cái lên cái trán thấm ướt mồ hôi của mỹ nhân: "Hoàng thất sẽ không dung nạp hài tử không rõ lai lịch, ngoan ngoãn nghe lời bỏ nghiệt chủng này đi, trẫm sẽ cho ngươi mang long thai."

Ban đêm, Hoàng Đế nghỉ trên giường ngọc của Minh Nguyệt cung, say sưa ngủ sâu, ngáy đến điếc tai nhức óc.

Bạch Nguyệt Quang nhìn bụng dưới nhô lên của mình.

Hai hài tử trong bụng y đã năm tháng có thừa.

Là một đôi song thai, ngự y trong cung nói có lẽ là một nam một nữ.

Bạch Nguyệt Quang chịu đựng hạ thân không khỏe, hai chân lảo đảo chậm rãi bước xuống giường, khoác thêm bạch y mỏng manh đi đến trước cửa sổ, từ biệt hài tử trong bụng.

Hai đứa bé này, y rốt cuộc cũng không giữ được.

Quân vương tàn ác dục vọng chiếm hữu cao kia làm sao có thể cho phép hậu phi sinh ra huyết mạch của kẻ khác, nếu như hắn muốn bảo vệ Bạch gia, bảo vệ tính mạng cha mẹ, ngoại trừ ngoan ngoãn nghe lời cũng không có biện pháp nào khác.

Bạch Nguyệt Quang đứng trước cửa sổ, đôi mắt thanh nhã như tranh nhắm lại, chậm rãi rơi lệ, lẩm bẩm nói nhỏ: "Xin lỗi... Xin lỗi..."

Đều là y sai, đêm đó y không nên bị rượu làm cho đầu óc choáng váng mất đi lý trí, tham lam dục vọng, dung túng để dã nhân kia phá thân.

Một bước sai, từng bước sai.

Phá thân là sai, thừa hoan là sai, mang thai hai hài tử này, lại mười phần sai.

Có thai thân làm Hoàng Đế tức giận, chịu tội chính là trên dưới Bạch gia.

Thuận theo quân ý phá bỏ hài tử, lại là giết chết máu thịt trên thân y.

Bạch Nguyệt Quang nhẹ nhàng mơn trớn bụng của mình, thân thể dị dạng không giống nam nhân cũng không phải nữ tử, nhục nhã cùng đau đớn làm cho đầu óc y đau nhức, một giọt nước mắt cũng như dao khoét vào trái tim chính mình.

Ngày mai... Ngày mai Thái y viện sẽ đến phá bỏ con y, nhưng y chỉ có thể đứng ở chỗ này, tuyệt vọng đợi chờ cơn ác mộng kia giáng xuống, thậm chí còn chẳng thể thả mình nhảy xuống từ lầu cao, chấm dứt sinh mệnh.

Bắt đầu từ thời khắc Hoàng Đế đặt y dưới thân, y đã không còn đường để đi, chỉ có thể ngóng trông nỗi khuất nhục này mau chóng kết thúc.

Phía sau vang lên thanh âm trầm thấp mông lung mơ ngủ của Hoàng Đế: "Minh Hiên."

Bạch Nguyệt Quang run lên, cuống quít lau đi nước mắt bò lên long sàng: "Bệ hạ."

Hoàng Đế vẫn chưa tỉnh hẳn, chỉ duỗi dài cánh tay ôm y vào trong ngực, tiếp tục ngủ.

Hoàng Đế mơ một giấc mơ.

Những năm tháng sống lưu vong, hắn khi thì tỉnh táo khi thì ngu dại, nghiêng nghiêng đảo đảo mà chạy tới chốn sơn lâm, không biết mình sống sót bằng cách nào, cũng không biết mình vì sao mà sống.

Hắn mơ thấy chính mình kinh hoàng luống cuống đứng giữa đám người, mơ thấy một người dắt ngựa tới gần hắn, bạch y tung bay, mi mục như họa.

Người trong mộng mông lung mơ hồ thập phần tuấn mỹ, như trăng trên trời, như tiên nơi núi tuyết.

Mỹ nhân lẳng lặng nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi muốn ăn những thứ kia sao?"

Hắn gật gật đầu, nhìn da thịt mỹ nhân trắng nõn như ngọc nuốt nước miếng.

Mỹ nhân nói: "Đi theo ta, sơn trân hải vị cho ngươi ăn đủ."

Hắn như con chó lớn bị mỹ nhân như ngọc kia dắt về nhà.

Hắn ngẩn ngơ tựa như biết mình phải làm gì, cũng không biết phải làm gì.

Thái y nói khi hắn còn trong bụng mẹ đã chịu nhiều loại kịch độc, thiên tính ngu dại, nhờ số trời run rủi mới khôi phục thần trí, còn những chuyện trước kia, đã không thể cưỡng cầu mà nhớ lại.

Hoàng Đế tỉnh lại từ giấc mộng ôn hương nhuyễn ngọc, trong lòng Bạch Nguyệt Quang lại không yên ổn, trong mơ lẩm bẩm cầu xin nói: "Bệ hạ... Buông tha... Bạch gia... Xin bệ hạ..."

Hoàng Đế có chút không vui, đáy lòng lại hiện ra chút chua xót cùng thương tiếc không thể diễn tả thành lời.

Có người từng nói cho hắn biết, làm Hoàng Đế có thể nắm giữ tất cả, bất kể là tài phú trân bảo hay giai nhân tuyệt sắc đều sẽ cam tâm tình nguyện quỳ phục dưới thân hắn, cầu xin hắn ân sủng.

Hắn tin, bởi vì khi hắn ngồi trên long ỷ, quả thật có vô số người e ngại ngưỡng mộ mà chen chúc đến, khóc lóc kêu rằng nguyện ý vì hắn trả giá tất cả.

Vậy mà có người lại cố tình liều mạng muốn chạy trốn, thà nhảy xuống hồ tự sát cũng không nguyện tiếp nhận ân sủng cùng vinh hoa phú quý hắn ban tặng.

Bàn tay thô ráp của Hoàng Đế nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt tiều tụy của Bạch Nguyệt Quang, thở dài một tiếng.

Thôi, hắn chịu thua chút không được sao?

Bạch Nguyệt Quang không đợi đến lúc thái y đem hồng hoa tới theo dự tính.

Mấy ngày nay Hoàng Đế ngay cả khi dằn vặt y cũng ôn nhu hơn chút, lại ngoại lệ mang hậu phi đi săn thỏ.

Bạch Nguyệt Quang mang thai bụng đã cao, hành động bất tiện, vì vậy cùng cưỡi chung ngựa với Hoàng Thượng dọc theo bãi săn chậm rãi đi.

Gió thổi đìu hiu, tia nắng không gay gắt mềm nhẹ xuyên qua kẽ lá rơi trên người.

Hoàng Đế ôm mỹ nhân trong ngực, thấp giọng nói: "Cùng trẫm tâm sự chuyện của ngươi, thân thể ngươi sinh ra đã như vậy?"

Bạch Nguyệt Quang khó chịu muốn né tránh đụng chạm của Hoàng Đế, nhưng trên lưng ngựa cũng không chỗ trốn. Y nhẹ giọng nói: "Vâng, Tần thiếp... Tần thiếp từ nhỏ đã có bộ dạng như thế."

Hoàng Đế trầm mặc một lát, lẩm bẩm nói: "Vậy mà cha mẹ ngươi vẫn yêu thương như thường, là ngươi may mắn."

Bạch Nguyệt Quang không dám cùng Hoàng Đế tán gẫu quá nhiều chuyện, thế nhưng trong lòng y vẫn cứ tò mò.

Nghe nói hai mươi tám năm trước, trong hậu cung tân phi sanh ra một đứa trẻ dị dạng.

Hoàng Hậu e sợ nghĩ rằng đó là tai họa trời cao giáng xuống, vì vậy phái người ném hài tử kia xuống sông hộ thành.

Hài tử trở về từ cõi chết ấy, chính là Hoàng Đế hiện tại.

Hai cự vật dưới khố kia, chính là mầm họa khi xưa đã thiếu chút nữa lấy mạng y.

Hoàng Đế có chút không vui: "Vì sao không nói lời nào?"

Bạch Nguyệt Quang ngẩn ngơ một chút, như vừa tỉnh giấc chiêm bao cuống quít nói: "Bệ hạ, Tần thiếp... Tần thiếp không dám vọng ngôn."

Hắn chỉ là nghĩ tới song cụ của dã nhân khi thì hung tàn khi thì ngu dại kia.

Hoàng Đế khó chịu cau mày.

Không nên như vậy.

Thái độ Bạch Minh Hiên không nên là như vậy!

Hắn không muốn Bạch Minh Hiên sợ hãi thần phục một câu lại một câu Tần thiếp như vậy.

Hoàng Đế hoài niệm quãng thời gian khi còn ở Lịch Châu, một Bạch Minh Hiên dù bị làm nhục vẫn cứng cỏi kiên cường mới làm cho hắn rung động, vừa nhìn đã sinh lòng ái mộ.

Hoàng Đế há miệng thở dốc, muốn nói ra những điều bản thân mờ mịt cùng nghi hoặc, mỹ nhân trong ngực lại cúi thấp đầu, không muốn nghe tâm sự của quân vương chút nào.

Hoàng Đế có chút tức giận hừ lạnh một tiếng, thúc ngựa phi nhanh vào rừng cây sâu thẳm.

Bạch Nguyệt Quang thất kinh ôm bụng, hoang mang cầu xin: "Bệ... Bệ hạ... Bệ hạ chậm một chút... Bụng... Ân..."

Hoàng Đế đột nhiên ghìm ngựa, gắt gao ôm lấy thân thể gầy gò của Bạch Nguyệt Quang: "Bạch Minh Hiên, ngươi có biết để hậu phi sinh ra hài tử của người khác, đối với hoàng đế có bao nhiêu nhục nhã?"

Bụng Bạch Nguyệt Quang bị xóc nảy có chút đau, ngồi trên lưng ngựa bất lực co ro: "Bệ hạ... Bệ hạ vốn không cần chịu khuất nhục này...."

Chỉ cần Hoàng Đế chịu buông tha y, quân vương uy nghi sẽ không còn thương tổn.

Bạch Nguyệt Quang có chút cứng rắn, giọng giễu cợt lần thứ hai chọc giận Hoàng Đế.

Hoàng Đế nắm cằm Bạch Nguyệt Quang khiến cho y quay đầu lại, con ngươi không giận mà tự uy nhìn chăm chăm Bạch Nguyệt Quang không hiểu chân tình.

Bạch Nguyệt Quang trong lòng run lên, lập tức hiểu rõ mình nói sai, cuống quít rũ mắt xuống, chịu thua nhận lỗi: "Bệ hạ... Tần thiếp biết sai rồi..."

Đáy mắt Hoàng Đế chợt lóe vẻ thất vọng, hắn mặt không đổi sắc buông tay ra, hỏi Bạch Nguyệt Quang: "Ái tần có muốn dùng thử cung tên?"

Bạch Nguyệt Quang nhẹ giọng nói: "Bệ hạ thứ tội, Tần thiếp thuở nhỏ chỉ đọc thi thư, chưa bao giờ học qua cưỡi ngựa bắn cung."

Hoàng Đế hít sâu một hơi, nắm lấy đôi tay thon dài như ngọc của Bạch Nguyệt Quang, thấp giọng nói: "Trẫm dạy ngươi, học cho tốt."

Bạch Nguyệt Quang như con rối chết lặng, ngoan ngoãn làm theo động tác giương cung bắn tên của Hoàng Đế, gió mát từ từ phảng phất.

Một tia nắng khẽ rơi lên mu bàn tay hai người, mũi tên chạy như bay trong tiếng gió rít gào vọt vào rừng sâu.

Bạch Nguyệt Quang ngửa đầu nhìn cành lá thấp thoáng ánh nắng, phảng phất nhìn thấy nổi thống khổ của chính mình cuối cùng cũng triệt để khuất phục đến cùng.