Tinh Tinh Vơ Nguyệt

Chương 5: Hoàng Đế muốn y phá thai




Edit: Pei Pei

Bạch Nguyệt Quang giãy dụa quỳ ở trên giường, quần áo tán loạn, chật vật lạnh lẽo thê lương: "Bệ hạ... Bệ hạ thứ tội... Thảo dân không dám..."

Hoàng Đế nói: "Vậy ngươi vì sao không chịu ăn uống?"

Bạch Nguyệt Quang run giọng nói: "Bẩm bệ hạ, thảo dân... thảo dân mang thai, ăn uống khó khăn, xin bệ hạ thứ tội..."

Ánh mắt Hoàng Đế rơi xuống eo Bạch Nguyệt Quang.

Cái bụng nhỏ nhô lên trên vòng eo tinh tế nềm mại, bên trong là hài tử của một dã nhân nào đó.

Trong lòng Hoàng Đế lần thứ hai dâng lên thống khổ cùng giận giữ.

Hắn không thể dễ dàng tha thứ cho mỹ nhân thanh lãnh xuất trần này đã sớm bị những người khác làm bẩn, hắn càng không thể khoan dung người trên long sàng hắn mang thai hài tử của kẻ khác.

Bàn tay Hoàng Đế thô ráp chậm rãi sờ lên bụng Bạch Nguyệt Quang, lạnh giọng nói: "Nếu hai nghiệt chủng này khiến ngươi không thể ăn uống, trẫm sẽ giúp ngươi bỏ chúng đi! Người đâu, truyền thái y!"

Sắc mặt Bạch Nguyệt Quang trắng bệch, kinh hoảng rưng rưng: "Bệ hạ! Không... Không thể... Bệ hạ! Bệ hạ!"

Thái y mang theo thuốc vội vã tiến tới, ngân châm lóe hàn quang, mùi hồng hoa khiến cho Bạch Nguyệt Quang sợ hãi đến buồn nôn.

Hoàng Đế đứng bên cạnh long sàng, từ trên cao nhìn hắn.

Bạch Nguyệt Quang tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Y đã từng... muốn cùng hài tử của y chết đi, thế nhưng bệ hạ không cho phép.

Vậy mà bây giờ, bệ hạ lại muốn giết chết con của y, biến y thành cái xác không hồn, sống không được, chết không xong, mặc người đùa giỡn.

Vì sao số mệnh lại tàn nhẫn với y như vậy. Vì sao... vì sao hồn phách của y đã đau đến hóa thành tro bụi, thân thể lại vẫn muốn tồn tại trên thế gian chịu đủ loại dày vò.

Nước mắt chậm rãi chảy xuống.

Y không giữ được hai hài tử, cũng không ngăn được trái tim mình.

Mắt thấy ngân châm sắp hạ xuống, bỗng nhiên có thái giám đến báo: "Bệ hạ, bệ hạ, bên ngoài có một điêu dân đang ầm ĩ đòi gặp bệ hạ, hắn nói... hắn nói... hắn nói nếu ngài không gặp hắn, Bạch công tử sẽ chết."

Hoàng Đế trừng mắt: "Hắn là ai?"

Thái giám nói: "Hắn... Hắn nói hắn là đầu bếp."

Lúc này Hoàng Đế mới nhớ tới, mấy ngày trước Bạch Nguyệt Quang một hạt cơm cũng không nuốt được, cả ngày buồn nôn, hắn đành treo bảng vàng ở Lịch Châu phủ, muốn mời đến một đầu bếp biết làm món ăn dân gian.

Hoàng Đế nhìn nằm Bạch Nguyệt Quang gầy gò trắng bệnh trên long sàng, trên mặt mang theo tử khí, trong lòng hoảng hốt chợt thấy không đành lòng cùng chua xót, hắn nói: "Thôi, trước tiên không vội phá thai, trẫm đi gặp đầu bếp kia một chút."

Kẻ đến gỡ bảng vàng chiêu mộ đầu bếp là một tiểu mỹ nhân có khuôn mặt non mềm chít chít, Tiểu Mỹ Nhân rất ra dáng mà đeo tạp dề lớn, gia nô phía sau lấy ra hai sọt đồ ăn vẫn còn nóng hổi.

Hoàng Đế ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng híp mắt nhìn tiểu đầu bếp: "Ngươi chính là đầu bếp?"

Tiểu Mỹ Nhân mềm mềm mịn mịn lớn tiếng ồn ào: "Ta chính là đầu bếp giỏi nhất Cửu Hòa trấn, Thái lão lục!"

Hoàng Đế cười nhạo: "Ngươi có cầm được cái muôi lớn không thế?"

Cái eo nhỏ kia cũng chỉ bằng một cánh tay thô to của hắn, ngồi trong cái nồi cũng dễ dàng bị người ta xô ngã.

Tiểu Mỹ Nhân đỏ mặt phản bác: "Làm... Làm đầu bếp nhất định phải thật cao lớn sao?"

Hoàng Đế vì Bạch Nguyệt Quang đang nằm trên long sàng kia mà phiền não không thôi, nhìn thấy vật nhỏ hoạt bát ngốc ngốc tâm tình ngược lại tốt hơn một chút.

Hoàng Đế vung tay: "Người đâu, đưa đầu bếp tới ngự thiện phòng. Nếu hắn không làm cho Bạch Minh Hiên ăn được uống được, trẫm sẽ chặt hết tay chân hắn."

Bên trong ngự thiện phòng, khí thế ngất trời.

Tiểu đầu bếp mới tới đứng trên kệ bếp, chỉ huy một đám ngự trù xung quanh: "Con cá đó! Con cá đó ngươi dùng dao này! Thịt đập nát ra! Ném vào trong nồi! Đúng!"

Đám người hầu không thể nhịn được nữa mà cởi nón, đem tiểu đầu bếp xách xuống dưới: "Thành thật chút cho ta, đừng có quấy rối!"

Tiểu Mỹ Nhân ủy khuất nhỏ giọng nói: "Nhưng ta mới là đầu bếp mà."

Đại Tra Công hít sâu một hơi, từ trong bếp lấy ra hai củ khoai lang đưa cho tiểu tức phụ: "Ngoan, trước tiên qua bên kia ăn, tướng công nấu cho em mì xào cá chiên."

Tiểu Mỹ Nhân ỉu xìu: "Ta muốn ăn mì dưa thượng hạng."

Đại Tra Công kiên trì dụ dỗ: "Được được được, cho em ăn, đều cho em ăn."

Bên trong ngự thiện phòng khí thế ngất trời, nơi nghỉ chân bên hồ vẫn giăng đầy rèm vải, gió thổi lạnh buốt.

Bạch Nguyệt Quang ngồi bên bàn đá, sắc mặt bình thản lạnh lẽo đến thê lương.

Hoàng Đế mặt không đổi sắc rót rượu: "Hôm nay là ngày mười lăm, là ngày đoàn viên, trẫm nhốt ngươi trong cung, ngươi oán trẫm không?"

Bạch Nguyệt Quang cúi thấp, nhẹ giọng nói: "Thảo dân không dám."

Hoàng Đế lạnh lùng: "Xem ra Bạch ái khanh không phải không oán, chỉ là không dám mà thôi."

Bạch Nguyệt Quang cuống quít muốn quỳ gối: "Bệ hạ...."

Nhưng hai đầu gối y còn chưa chạm đất thì đã được đôi tay tráng kiện của Hoàng Đế nhẹ nhàng kéo vào lồng ngực, đặt ở trên đùi.

Ngón tay Bạch Nguyệt Quang run rẩy.

Hoàng Đế nói: "Trẫm không quan tâm ngươi oán hay không oán, chỉ cần ngươi sợ hãi là trẫm có thể muốn làm gì thì làm, đúng không?"

Bạch Nguyệt Quang nhắm mắt lại, run giọng nói: "Bệ hạ... Thảo dân... Thảo dân con dân của ngài, vốn... vốn nên nghe theo quân lệnh, không thể làm trái."

Hoàng Đế nói: "Tốt lắm, rót rượu cho trẫm."

Ngón tay thon dài của Bạch Nguyệt Quang nhẹ nhàng run rẩy, ngồi trên đùi Hoàng Đế với lấy bình ngọc trên bàn.

Hoàng Đế ghé vào tai y cười dâm đãng, bàn tay thô ráp đột nhiên chen vào giữa hai đùi Bạch Nguyệt Quang, nhắm ngay nơi bí ẩn mạnh mẽ nhào nặn.

Bạch Nguyệt Quang xấu hổ mà kinh ngạc thốt lên: "Bệ hạ, không muốn... Rượu... ưm..."

Hoàng Đế thấp giọng nói: "Rót rượu cho trẫm."

Lời nói đàng hoàng trịnh trọng, động tác trên tay lại càng ngày càng không thành thật.

Đũng quần lụa trắng như tuyết bị xoa bóp dần dần thấm ướt, Bạch Nguyệt Quang xấu hổ khép hai chân, kẹp chặt bàn tay tráng kiện của Hoàng Đế, một bên nín nhịn vì hạ thể bị đùa bỡn, một bên cố gắng với lấy bầu rượu.

Mắt thấy động tác Hoàng Đế càng ngày càng quá phận, nhất định là ở chỗ này muốn hắn.

Bạch Nguyệt Quang vừa thẹn vừa giận không chịu nổi, dưới ánh trăng tròn rơi lệ.

Tối nay, vốn dĩ là ngày toàn gia đoàn viên, y nên ở Bạch Phủ nơi Cửu Hòa trấn, cùng cha mẹ huynh đệ ngắm trăng uống rượu.

Nhưng y hiện tại, lại thành đồ chơi của bậc quân vương. Trăng sáng trên cao kia lại giống như đang cười nhạo y.

Bạch Nguyệt Quang vặn vẹo tránh né động tác, bình ngọc rơi xuống cạnh bàn đá, lanh lảnh một tiếng mà nứt ra.

Bạch Nguyệt Quang nghĩ, y nên giống như chiếc bình ngọc này, đâm đầu chết trên bàn đá.

Nhưng y không thể, y thậm chí còn không thể làm thương tổn chính mình để được an bình trong phút chốc.

Bạch Nguyệt Quang đã cố gắng tiếp thu hiện thực, nhưng y không làm được, trong lòng y đau quá, nước mắt cứ rơi mãi không ngừng, muốn trốn tránh dục vọng dâm loạn trên thân thể.

Lúc này, đình nhỏ cách đó không xa bỗng nhiên vang lên tiếng Đại thái giám ở đằng xa gọi: "Bệ hạ, bữa tối đã đến."

Hứng thú của Hoàng Đế bị quấy nhiễu, Bạch Nguyệt Quang lại như trút được gánh nặng, run giọng nói: "Bệ hạ, bình rượu đã nứt mất rồi."

Đôi tay đang làm loạn kia của Hoàng Đế thu về, mặt không biến sắc nói: "Người đâu, đổi rượu."

Cung nhân bắt đầu dâng món ăn.

Mì bằm thịt heo, bánh cao lương làm từ trứng gà tương tôm, rau cải xào tỏi sốt vừng, còn có một đĩa dưa muối sợi xào ớt kèm thêm bánh bột vừa chiên qua dầu, nóng hổi, thơm ngon nức mũi.

Hoàng Đế: "...."

Bụng Bạch Nguyệt Quang giật giật, bỗng nhiên dâng lên cảm giác ăn đã lâu không có.

Hoàng Đế: "Sơn trân hải vị thịt cá của trẫm đâu?"

Thái giám gọi: "Tiếp tục dâng món ăn —— "

Lần này có thêm chân giò hầm nước tương đường phèn, tôm ướp rượu, còn có một nồi lớn ngỗng hầm khoai tây được bắc lên bếp than, hai củ khoai lang nướng vẫn còn nóng hổi trong nhiệt nóng lửa than còn sót lại.

Về phần rễ nấm hai nghìn năm tuổi trân quý hiếm gặp rực rỡ như hoa tiên trong ngự thiện phòng kia đã bị làm thành canh trứng nấu nấm, lại còn rắc thêm hành lá cùng ít rau thơm.

Hoàng Đế: "...."

Bụng Bạch Nguyệt Quang lại giật giật, hầu kết run rẩy, nuốt xuống ngụm nước.

Hoàng Đế: "Để xuống đi."

Mỹ nhân của hắn giống như muốn nếm thử những thứ dân dã thô tục này. Vậy hắn thân là thiên tử, hạ mình nếm chút thì có làm sao?

Khuôn mặt trắng bệnh của Bạch Nguyệt Quang được hơi nóng hơ đến hồng hào, hắn kính cẩn ôn nhu gắp thức ăn cho Hoàng Đế, tâm tư lại bay đến lên chín tầng mây.

Những món ăn này, hình như hơi quen mắt?

Thật giống... giống như tay nghề của đầu bếp Chân gia?

Muốn đem đầu bếp Chân gia mời về hành cung, tiểu cật hóa kia còn không tức giận mà đem Chân gia quậy banh nóc sao?

Hoàng Đế ăn chân ngỗng Bạch Nguyệt Quang gắp cho, âm u mà nói: "Bạch ái khanh vui mừng đến vậy?"

Bạch Nguyệt Quang cuống quít thu lại ý cười, quỳ rạp xuống, run giọng nói: "Bệ hạ thứ tội... Thảo dân... Thảo dân...."

Hoàng Đế vươn tay, lần thứ hai ôm y vào trong ngực, mặt vô biểu tình nói: "Ngươi hoảng loạn cái gì? Thấy ngươi vui mừng, trong lòng trẫm cũng rất vui mừng, rót cho trẫm một ly rượu!"

Đại Tra Công cùng Tiểu Mỹ Nhân ngồi trên nóc ngự thiện phòng uống canh trứng nấu nấm, gặm thịt đùi gà tươi ngon, ung dung thong thả ăn bánh trung thu ngắm trăng tròn.

Tiểu Mỹ Nhân xoa bụng mỡ, ợ một tiếng no nê: "Tướng công ơi, trong cung thật tốt, đồ ăn ngon nhiều ơi là nhiều."

Bạch Nguyệt Quang bị Hoàng Đế ngang ngược nhét cho một miếng thịt chân ngỗng, tư vị trên đầu lưỡi tràn ra, Bạch Nguyệt Quang khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Y cũng coi như đã có một buổi tối tự tại.

Qua Trung thu, Hoàng Đế muốn lên giá hồi cung.

Quan địa phương cung nghênh thánh giá bị dằn vặt đến hoa mắt rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Vị đại phật này cuối cùng cũng hồi cung!

Bạch Nguyệt Quang từ trên long sàng tỉnh lại, mỏi mệt chống đỡ thân thể.

Cho dù không tận lực dằn vặt thì thể lực của Hoàng Đế người bình thường cũng chẳng thể chịu được.

Lồng ngực rộng lớn ấm áp ôm thân thể uể oải đau đớn của y, thanh âm quen thuộc trầm thấp vang lên bên tai: "Tỉnh rồi?"

Bạch Nguyệt Quang chợt hoảng hốt, ngước mắt nhớ tới khuôn mặt xấu xí của dã nhân bị tóc tai tán loạn che đi, lại nhìn khuôn mặt đế vương tuấn mỹ lạnh lẽo.

Bạch Nguyệt Quang đáy lòng run lên, cuống quít thu lại tầm mắt: "Bệ hạ..."

Hoàng Đế nắm cằm của hắn, cưỡng bách Bạch Nguyệt Quang nhìn mình: "Ánh mắt của ngươi khi nãy là đang nhìn ai?"

Bạch Nguyệt Quang run giọng nói: "Bệ hạ... Thảo dân... Thảo dân không dám...."