Edit: Pei Pei
"Ta đầu óc không tốt, sợ quên mất ngươi là ai."
Bạch Minh Hiên trong ngẩn ngơ tỉnh lại, lại giống như vẫn còn trong mơ.
Năm đó... Năm đó ở Cửu Hòa trấn, dường như dã nhân kia đã thật sự từng nói như vậy.
Dã nhân kia đầu óc có chút vấn đề, khi tỉnh táo, khi lại điên điên ngốc ngốc, có lúc thanh tỉnh cũng biết nói chút lời ngon ngọt, cặp mắt hung hãn nhìn y chằm chằm, đáy mắt nhưng lại giống hài tử yếu đuối mờ mịt ánh sáng.
Bạch Minh Hiên còn nhớ mình chưa từng để dã nhân kia vẽ.
Y là tài tử nổi danh Lịch Châu, không phải tú lệ sơn hà đẹp như tranh mà là khuynh quốc giai nhân, sao có thể lãng phí giấy mực đi vẽ một đại tinh tinh.
Y thất thần ngồi trong tiểu đình vườn nhà, gió hạ hanh khô xuyên qua sa trướng từ từ mơn trớn hai gò má.
Y nhìn bóng lưng trầm mặc của dã nhân kia, nhẹ giọng nói: "Được."
Dã nhân dung mạo ra sao?
Thân hình chín thước có thừa, cánh tay bắp thịt căng phồng. . đam mỹ hài
Y phục lúc nào cũng xộc xệch, râu tóc che kín mặt chỉ lộ ra cặp mắt sẹo hung tợn.
Trăng sáng vằng vặc, Bạch Minh Hiên ngồi dưới tàng cây hoa lê, vừa hồi tưởng lại, vừa chấm mực tinh tế phác họa trên giấy Tuyên Thành.
Đó là một đôi mắt như sao trong đêm, khi si ngốc như con chó lớn, khi tỉnh táo lại âm trầm đến đáng sợ.
Bạch Minh Hiên vẽ vẽ, lại vẽ ra một người khác.
Long bào dữ tợn, kim quan vấn tóc, dưới hàng lông mày dài là khuôn mặt của vị hoàng đế không giận mà tự uy, từ trong bức họa âm ngoan cười lạnh.
Bạch Minh Hiên đau đớn thảm thiết, nhưng một chút âm thanh cũng không phát ra được.
Y ngã nhào trên đất, chật vật tiến lên: "Không... Bệ hạ... Không... Không..."
Bụng mang thai phồng lên kéo căng thắt lưng, bên tai nghe tiếng khóc thảm thiết của hài tử.
Bạch Minh Hiên bị Hoàng Đế túm tóc kéo trở về, Hoàng Đế tàn nhẫn thì thào bên tai hắn: "Đừng đi, Minh Hiên... Minh Hiên... Trẫm sẽ không để ngươi rời đi, trẫm đời đời kiếp kiếp cũng sẽ không thả ngươi đi!"
Bạch Minh Hiên rơi nước mắt thống khổ lắc đầu, thai nhi đang giãy dụa điên cuồng trong bụng.
Năm ấy hắn phụng chỉ tới hành cung Lịch Châu hầu giá, cha mẹ nói, gần vua như gần cọp, Bạch gia không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu y vạn sự bình an trở về.
Các bằng hữu nói, khi bệ hạ nam tuần triệu kiến tài tử lưu danh thưởng họa thưởng trà là chuyện thường, mấy ngày liền có thể lĩnh thưởng trở về, hà tất lo lắng.
Nhưng y vừa đi, lại cùng người cũ năm xưa chia lìa thiên nhai.
Ngày đó... Ngày đó Hoàng Đế cho y về nhà cáo biệt, y vì sao không chịu xuống kiệu? Vì sao không chịu gặp lại cha mẹ!
Bởi vì y sợ, bởi vì y hổ thẹn, bởi vì y sợ cha mẹ trách móc.
Vì vậy, ngày ấy phụng chỉ rời nhà, vốn cho rằng mấy ngày sau sẽ trở về, không nghĩ tới lại thành đời này vĩnh biệt.
Bạch Minh Hiên quỳ gối nơi đầu cầu Nại Hà, gào khóc nhìn bóng dáng mẹ cha đang dần khuất dạng.
Đời này y vẫn luôn kìm nén, đến khi xuống cửu tuyền không thể đuổi theo nữa, y mới cuồng loạn mà khóc không thành tiếng.
Không thể trở về...
Những ngày gió ấm, bình minh tĩnh lặng, yên bình thư nhàn nơi Cửu Hòa trấn khi đó, không trở về được nữa rồi.
Vật thành vật khác, người đã không còn là người cũ.
Này tâm đã qua Hoàng Tuyền lộ, thân này lưu lại cũng vô dụng như cỏ cây.
Trong hoàng cung, Ngọc phi nương nương vì khó sinh mà hôn mê, đã mê man nửa tháng có thừa.
Bạch Minh Hiên không có thân thể nữ tử chân chính, sinh nở vốn gian nan, chớ nói chi là y lại tự đâm một trâm vào cổ, có thể sống sót đã là vạn phần không dễ.
Hoàng Đế mỗi ngày sau khi hạ triều đều đến Minh Nguyệt cung thăm y.
Hắn sợ khi Bạch Minh Hiên mở mắt không nhìn thấy hắn, lại muốn đi tìm đến cái chết.
Trong đầu của hắn chuyện xưa như trước mơ mơ hồ hồ, khi thì tốt hơn, khi lại điên chút.
Hoàng Đế nâng tay Bạch Minh Hiên, thì thầm nói: "Minh Hiên, trẫm nhớ không rõ... Là trẫm sai, trẫm quên mất thật nhiều chuyện, đến bây giờ vẫn không nhớ ra tất cả. Cái chết của cha mẹ ngươi, không phải mệnh lệnh của trẫm, nhưng trẫm nhất định sẽ tra rõ chân tướng, đem hung thủ ngàn đao bầm thây. Ngươi đừng đi, đừng rời bỏ trẫm, đừng đi được không..."
Hắn nhớ năm đó khi rời khỏi Bạch gia, lão nhân cẩm y đai ngọc kia nói với hắn: "Ngươi vốn là hoàng tử năm ấy bị hoàng thượng cùng hoàng hậu vứt bỏ tại sông hộ thành. Bây giờ lão hoàng đế bệnh vô phương cứu chữa, ngươi muốn cả đời mãi làm chó hoang Bạch gia chán ghét hay là muốn trở thành thiên hạ chi chủ có thể khiến cho Bạch Minh Hiên yêu thích kính ngưỡng?"
Hắn tự biết bản thân dơ bẩn lỗ mãng thú tính chưa lui, tuy rằng Bạch Minh Hiên đối với hắn luôn dung túng, nhưng hắn không biết ngày sau sẽ thế nào.
Hắn một đời điên điên khùng khùng ở trên trời trong núi xông loạn, quanh năm cùng thú hoang xà trùng làm bạn, mấy chục năm qua không thấy có gì là không ổn.
Chỉ khi gặp Bạch Minh Hiên, mới khiến hắn muốn chân chính trở thành một con người.
Nhưng hắn rốt cuộc vẫn là dã thú, dù cho kim quan vấn tóc phủ thêm long bào, cũng không biết làm thế nào để yêu một người.
Chỉ có thể cướp đoạt, chỉ có thể chiếm hữu.
Hoàng Đế đầu lại bắt đầu đau, hắn mỏi mệt vùi đầu vào lòng bàn tay trắng nõn của Bạch Minh Hiên, tham luyến mùi hương mát lạnh băng lãnh trên người Bạch Minh Hiên.
Nguyên nhân cái chết của phụ mẫu Bạch gia còn chưa điều tra rõ ràng, hắn trong lòng hổ thẹn đau xót, nhưng giống như tìm kiếm trong sương mù, không thể tìm ra manh mối.
Trên huyệt thái dương gân xanh giật giật đau nhức, Hoàng Đế mơ hồ nhớ lại vị cố hữu của Bạch Sùng Sơn đã tố giác Bạch gia mưu phản kia.
Đôi mắt kia nhạt nhẽo lãnh túc từ xa nhìn hắn, liền khiến cho hắn đau đớn tột cùng.
Hoàng Đế nhịn đau đột nhiên đứng dậy: "Dương Thẩm bây giờ ở nơi nào?"
Dương Thẩm là một kẻ không có tác dụng gì.
Tô Hiển Sâm phái người thăm dò, hắn chỉ biết là Bạch gia cùng phản tặc có liên quan, lại không biết chuyện cũ của phu thê Bạch Sùng Sơn cùng Tân phi.
Giết một kẻ vô dụng như vậy, ngược lại sẽ khiến cho người khác hoài nghi.
Vì vậy Tô Hiển Sâm không hề làm gì cả, lễ nghi chu toàn mà phái xe ngựa đưa Dương Thẩm về nhà, chuyện này coi như trần ai lạc định.
Trần ai lạc định (尘埃落定): Bụi trần rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.
Tô Hiển Sâm tuyệt đối không ngờ rằng, Hoàng Đế ngốc trước nay dễ gạt kia lại cư nhiên phái người đem Dương Thẩm lần thứ hai bắt vào trong cung.
Dương Thẩm vẫn bộ dáng lạnh lùng nghiêm nghị như mộc kia, nhàn nhạt nhìn Hoàng Đế.
Hoàng Đế lại đau đầu, hắn lảo đảo chống đỡ thái giám bên cạnh, cơn đau buốt gần như nứt sọ.
Hắn nhớ mình đã từng khốn đốn cầu sinh nơi sơn dã rừng sâu, từ một tiểu hài tử vừa khóc vừa gặm xác thỏ rừng chậm rãi trưởng thành người lớn có thể săn bắn mãnh hổ sói hoang.
Những ký ức ấy có chút giày vò khiến hắn luôn không muốn nghĩ đến.
Nhưng khi nhìn thấy Dương Thẩm, trong đầu của hắn lại bỗng nhiên hiện lên một đoạn ký ức khác.
Hắn nhìn thấy một nhà nông hộ, nhìn thấy hàng rào tre cùng gà vịt ngỗng chạy đầy đất.
Hắn khi đó thật nhỏ, bị bầy ngỗng con đuổi chạy quanh sân, khóc lóc hô cứu mạng.
Một nam nhân gầy gò âm lãnh từ trong nhà đi ra, giơ roi chăn dê mạnh mẽ quất vào người hắn, như kẻ điên điên cuồng gào thét: "Kêu la cái gì! Chết người à! Khóc quan tài a!"
Tiểu hài tử đau đến lăn lộn, càng gào hét khóc kêu thảm thiết.
Nam nhân nhãn cầu sung huyết: "Khóc khóc khóc, khóc cái rắm! Ngươi lại khóc! Ta đánh chết ngươi! Ta đánh chết ngươi đồ Bạch gia nghiệt chủng!!!"
Đại não của con người sẽ tự động xóa mờ đi những ký ức thống khổ nhất, vì vậy làm sao một hài tử như thế có thể nhớ rõ những câu nói cùng đau đớn kia.
Dương Thẩm ngồi trong phòng giam âm u, hai mắt lạnh lẽo vô hỉ vô bi: "Thảo dân, tham kiến bệ hạ."
Hoàng Đế từ trong ảo mộng tỉnh lại, đứng ngoài phòng giam nhịn đau nhìn thẳng vào cặp mắt kia: "Dương Thẩm, là ngươi tố giác Bạch Sùng Sơn mưu phản?"
Dương Thẩm lạnh nhạt nói: "Bệ hạ lần trước đã hỏi, nếu bệ hạ không nhớ rõ, thảo dân liền trả lời lại một lần. Đúng, đúng thảo dân tố giác Bạch Sùng Sơn mưu phản, hắn cùng với phản tặc cấu kết sổ sách, vẫn là thảo dân một tay xử lý."
Hoàng Đế hỏi Dương Thẩm: "Ngươi cùng Bạch Sùng Sơn quen biết từ nhỏ, là đồng môn mấy năm, vì sao phải tố giác hắn mưu phản?"
Hắn điều tra quan hệ của Bạch Sùng Sơn cùng Dương Thẩm, người khác đều nói bọn họ từ nhỏ quan hệ vô cùng tốt, sau đó từng người lấy vợ, cũng vẫn thường xuyên lui tới giúp đỡ lẫn nhau.
Dương Thẩm gia cảnh bần hàn, mấy lần khoa cử không đỗ đều tiêu hết gia sản, sau nhiều lần được Bạch Sùng Sơn tiếp tế chăm sóc, cũng thường thường gửi thư cho Bạch Sùng Sơn ôn lại tình cũ.
Bạch Sùng Sơn đối với Dương Thẩm thập phần tín nhiệm, quân tư cấp cho phản tặc đều qua tay Dương Thẩm.
Nhưng Dương Thẩm... Dương Thẩm vì sao phải như vậy?
Dương Thẩm nghe đến câu hỏi này của hoàng thượng, lãnh túc trên mặt đột nhiên hiện lên một chút ý cười thâm độc.
Hoàng Đế trong đầu liền đau đớn một hồi.
Trong trí nhớ mơ hồ, khuôn mặt nam nhan ở trên cao nhìn xuống chính là ý cười thâm độc điên cuồng như vậy, thô bạo bóp chặt cái cằm non nớt của hài tử, đút vào một viên thuốc.
Cơn đau đầu của hắn thật giống như là từ khi đó bắt đầu.
Bọn thái giám cuống quít khuyên: "Bệ hạ, bệ hạ người trở về nghỉ ngơi đi, kẻ này nhốt trong đại lao, người nghỉ ngơi thật tốt rồi trở lại thẩm vấn cũng không muộn."
Hoàng Đế cố nén đau nhức cùng choáng váng, gắt gao nhìn chằm chằm người trong trong phòng giam, gào thét: "Ngươi đã từng nuôi hài tử sao? Trả lời trẫm, ngươi từng nuôi hài tử sao!"
Dương Thẩm thờ ơ nhún nhún vai: "Từng nuôi một tiểu súc sinh mấy năm, sau đó để nó chạy mất."
Hoàng Đế triệt để hôn mê trong những ký ức loang lổ.
Hắn mơ thấy mình khi còn nhỏ.
Hài tử mới chỉ bốn, năm tuổi, thương tích chất chồng mà nằm trong phòng chứa củi, co quắp bất tỉnh trong cơn đau dữ dội.
Nó còn quá nhỏ, luôn nghe không hiểu những gì người lớn nói với mình, nó chỉ cảm thấy đau đớn, chỉ có thể không ngừng mà khóc.
Nam nhân chê nó khóc lóc ồn ào, sẽ bắt nó uống thuốc.
Loại thuốc kia làm cho nó tạm thời ngủ thiếp đi, vết thương sẽ không đau như vậy nữa.
Nhưng khi nó tỉnh lại, đau đớn như trước kéo đến giày vò nó như muốn đòi mạng.
Ký ức bắt đầu chậm rãi mơ hồ từ đó, nó có lúc sẽ quên ăn cơm, có lúc cả ngày lẫn đêm không chịu ngủ.
Thân hình nho nhỏ xoay tròn quanh hàng rào, giống như con lừa nhỏ mất trí, chết lặng chuyển vòng.
Nam nhân nuôi lớn nó kia, rất hận nó.
Có một năm mùa đông, dưới ngọn núi tuyết đổ lớn, đến gà trong lồng cũng đều bị chết rét.
Nó nhìn thấy một khoảng trống nhỏ trên hàng rào, vì vậy nó bò ra ngoài, mơ mơ màng màng chạy vào vùng núi tuyết lớn.
Từ đây thâm sơn cô dã sài lang hổ báo làm bạn, không còn ai hỏi trước kia nó là người nào.
Hắn cuối cùng cũng nhớ ra.
Hắn nhớ ra Dương Thẩm là ai, hắn nhớ vì sao hắn ngu muội điên dại nửa đời.