Chương 657. Lại một Tu La thần vương
"Hô!"
Một đám thần vương như đồng thời hoảng sợ, đều nhanh như chớp lùi về sau mấy trăm mét, tất cả thần vương có mặt, bao gồm cả bát đại thánh hoàng đều giữ khoảng cách với Tần Vũ.
- Tần Vũ, ngươi...
Chu Hoắc tức giận chỉ Tần Vũ, Chu Nhiên c·hết rồi, từ nay về sau, Lôi Phạt thành của hắn chỉ còn lại trơ trọi một thánh hoàng, trừ Chu Hoắc ra thì không còn một thần vương nào nữa.
Hơn nữa trước đây Chu Vô Luyến và Chu Thông cũng đều bị Tần Vũ g·iết c·hết. Chu Hoắc làm sao không oán hận Tần Vũ.
Sự oán hận đó đã ăn sâu vào trong tâm linh.
- Thế nào? Tây Bắc thánh hoàng, ngươi có chuyện gì muốn nói với ta à? - Tần Vũ cười nhẹ nhìn Chu Hoắc.
Tàn Tuyết thần thương trong tay giơ cao. Trông như đang chuẩn bị xuất thủ.
Chu Hoắc chỉ Tần Vũ, môi mấp máy, nhưng không nói được lời nào.
Lúc này hơn ba mươi vị thần vương, mỗi người đều thầm tính. Những thần vương thực lực bình thường đều sợ Tần Vũ. Dưới tình huống bị 'đống kết không gian' Tần Vũ còn có thể thuấn di, các thần vương khác không thể thuấn di.
Chỉ bằng một điểm đó, Tần Vũ đã hoàn toàn nắm quyền chủ động.
Trong ánh mắt của các thần vương. Hiện tại, trừ Tu La thần vương La Phàm, không một thần vương nào có thể chống lại được Tần Vũ. Những thần vương này đều không biết thực lực thật sự của Huyết Hải nữ vương, dù sao lúc Huyết Hải nữ vương ở Thiên Tôn sơn cũng chưa kịp thi triển thời gian tĩnh chỉ thì đã bị Dịch Phong cầm chân rồi.
Ánh mắt Tần Vũ lướt qua các thần vương, nét mặt chợt hiện một nụ cười nhẹ.
Tất cả đều y hệt dự tính, đột nhiên g·iết c·hết Chu Nhiên, cái cảm giác sinh mệnh không thể tự bản thân kiểm soát đã làm cho đám thần vương lo sợ, cũng không hề tỏ ra bá đạo như trước.
- Hiện tại phiền phức nhất chính là Tu La thần vương và Huyết Hải nữ vương. Bọn họ đều có năng lực thi triển 'thời gian tĩnh chỉ'. Một khi bọn họ thi triển, ta cũng không thể di động... Hơn nữa bát đại thánh hoàng liên thủ, lực t·ấn c·ông cũng rất khủng kh·iếp.
Tần Vũ cũng cảm thấy áp lực.
Nếu như Tu La thần vương, Huyết hải nữ vương, bát đại thánh hoàng liên thủ, hắn cũng đành thuấn di bỏ chạy.
- Tần Vũ.
Giọng Huyết Hải nữ vương vang lên trong đầu Tần Vũ. Tần Vũ quay nhìn Huyết Hải nữ vương. Lúc hai người đối mặt với nhau. Huyết Hải nữ vương cười vẻ tự tin.
- Tần Vũ, tới lúc này chắc ngươi đã hiểu rõ, bát đại thánh hoàng một khi đã liên thủ thì ngươi không thể chống được, hơn nữa còn có Tu La thần vương và cả ta nữa... Tần Vũ, ngươi chắc chắn sẽ thua. - Giọng Huyết Hải nữ vương vang lên trong đầu Tần Vũ.
Ánh mắt Tần Vũ rời Huyết Hải nữ vương, dừng lại nơi bát đại thánh hoàng, nhưng vẫn chú ý theo dõi Huyết Hải nữ vương và Tu La thần vương, đồng thời truyền âm tới Huyết Hải nữ vương.
- Huyết Hải nữ vương, thực lực của ta ngươi chắc chắn rõ rồi. Ngươi nói đúng, một mình ta không thể chống lại nhiều người các ngươi được. Đặc biệt còn có ngươi và Tu La thần vương, chỉ là ngươi phải biết rõ. Nếu ta không thắng được các ngươi. Ta có thể chạy, lúc không gian đống kết, các ngươi không thể thuấn di, chỉ có ta có thể thuấn di. Chỉ cần như thế, ta đã đứng ở thế không thể bại trận, Huyết Hải nữ vương, ngươi có tin không?
Huyết Hải nữ vương lặng người, rồi nghiến răng, ánh mắt lạnh lùng, thầm mắng:
- Tên Tần Vũ này, làm sao có thể thuấn di lúc không gian đống kết? trong tất cả mọi người chỉ có hắn thuấn di được, nếu đánh cũng không thể bại.
Tần Vũ thấy b·iểu t·ình của Huyết hải nữ vương liền mỉm cười.
- Tần Vũ, để Khương Lan đưa Hậu Thổ Ấn ra, đối với ngươi ta thật sự không muốn động thủ, hy vọng ngươi đừng ép ta. - Giọng Tu La thần vương vang lên trong đầu Tần Vũ.
Tần Vũ nhìn Tu La thần vương, lúc này Tu la thần vương 'La Phàm' cũng đang nhìn chằm chằm vào Tần Vũ.
Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên.
- Tần Vũ, trước mặt các vị thần vương mà ngươi dám g·iết Chu Nhiên, thật chẳng coi chúng ta vào đâu. Chẳng nhẽ ngươi tưởng một mình ngươi có thể thắng được bao nhiêu thần vương thế này?
Ánh mắt Khương Phạm bừng sang, toàn thân tràn đầy một luồng khí thế áp bức,
- Tần Vũ, bảo Khương Lan đưa Hậu Thổ Ấn ra, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng. Nếu không...
Bát đại thánh hoàng như có liên hệ tâm linh, tám người di chuyển vị trí, hình thành một đại trận huyền ảo.
Tám viên bổn nguyên linh châu phát sáng chói mắt, các mầu sức mạnh bổn nguyên của vũ trụ không ngừng vận chuyển, dung hợp bổ trợ, một luồng khí khủng kh·iếp phát ra từ bát đại thánh hoàng.
Tần Vũ cảm thấy hơi lo.
- Bát đại thánh hoàng liên thủ, kể cả Tu La thần vương cũng không thể đỡ được. Nhất khí bát nguyên, uy lực khủng kh·iếp kinh người.
Tần Vũ vẫn nhớ khung cảnh Lôi Phạt thiên tôn thi triển nhất khí bát nguyên hủy diệt Mê Vụ thành.
Nếu như đối mặt chính diện, tuyệt đối không thể đỡ. Chỉ có cách bỏ chạy.
- Ha ha...
Tần Vũ đột nhiên bắt đầu cười lớn, các thần vương đều suy tính trong lòng. Tần Vũ liền thôi cười, nhìn hướng Khương Phạm cùng bát đại thánh hoàng,
- Bát đại thánh hoàng. Hừ, nhất khí bát nguyên của các ngươi uy lực quả là kinh người. Nhưng muốn uy h·iếp ta, ha ha... nằm mơ.
-Muốn t·ấn c·ông thì tới đây.
Sương mù ở Mê Vụ triểu trạch từ từ tập trung hút về phía Tần Vũ. Giữa màn sương vô tận, Tần Vũ đứng vững giữa không trung, tay cầm Tàn Tuyết thần thương, cười nhẹ với bát đại thánh hoàng cùng các thần vương.
- Ta thông báo cho các ngươi biết, lúc các ngươi xuất thủ, cũng chính là lúc ra ra tay. Ta muốn xem xem, các ngươi g·iết ta trước, hay là ta g·iết các ngươi trước.
Tần Vũ tay cầm tàn tuyết thần thương, thân hình đột nhiên mờ mờ, từ một người biến thành hai người.
Tần Vũ thanh bào cùng Tần Vũ hắc bào so vai đứng vững. Liền đó thanh bào Tần Vũ thuấn di biến mất trước mắt đám thần vương, trực tiếp tới sau lưng bát đại thánh hoàng cách khoảng mấy trăm mét.
Các vị thần vương đứng giữa hai Tần Vũ.
Khương Phạm, Chu Hoắc, Đoan Mộc Vân, Thân Đồ Diêm đều ngập ngừng.
- Cái này... Khương Phạm huynh, tên Tần Vũ này có thể thuấn di, chúng ta lại không. Nếu như thật sự đấu với hắn, dù nhất khí bát nguyên có thể truy tung đối thủ, nhưng tổn thất của phe ta cũng cực kỳ lớn. - Đoan Mộc Vân truyền âm.
Bát đại thánh hoàng liếc mắt nhìn nhau. Trước đây bá khí ngút trời, lúc này lại do dự, mất hết sự quả quyết.
Trong lúc Tần Vũ cùng bát đại thánh hoàng, Tu La thần vương, Huyết Hải thần vương căng thẳng, Khương Lan đang ở trong một cung điện ở Đông Lam sơn trong tân vũ trụ tham ngộ.
Thời gian bên trong cung điện này gia tốc mười vạn lần.
Lúc đầu Tần Vũ chờ các thần vương ở trong Tử Huyền phủ, rồi uống một hồ rượu, mọi người với đến. Tổng cộng khoảng hai ba tiếng.
Hai, ba tiếng, trong cung điện Khương Lan đã tu luyện hai, ba trăm nghìn tiếng. Gần hai vạn thời gian thiên địa, khoảng mấy chục năm.
Mấy chục năm tĩnh tu. Đối với Khương Lan mà nói, tiến bộ cực lớn.
Trong Thương Thiên ấn, miêu tả thời gian gia tốc nhiều nhất. Thời gian tĩnh chỉ chỉ là phụ. Thời gian đảo lưu là ít nhất.
Trong Hậu Thổ Ấn, miêu tả thời gian tĩnh chỉ nhiều nhất, thời gian gia tốc là phụ, thời gian đảo lưu ít nhất.
Còn Vạn Dân Ấn quan trọng nhất, nội dung đề cập đến thời gian đảo lưu nhiều, thời gian gia tốc, thời gian tĩnh chỉ ít. Dù có được Vạn Dân Ấn, muốn lĩnh ngộ thời quang đảo lưu cũng cực kỳ khó khăn.
Bởi vì nội dung liên quan đến thời quang đảo lưu bên trong Vạn Dân Ấn. Hai bộ phận quan trọng nhất, phân biệt được chứa trong Thương Thiên Ấn và Hậu Thổ Ấn. Thiếu hai phần này, rất khó lĩnh ngộ.
Nội dung về thời quang đảo lưu trong Thương Thiên Ấn quá ít, điều đó khiến Tu La thần vương 'La Phàm' nghiên cứu nhiều năm nhưng dường như không tiến bộ chút nào, dù gì hắn cũng chỉ có được Thương Thiên Ấn.
Còn Khương Lan có được Hậu Thổ Ấn.
Bản thân Khương Lan, đối với sự lĩnh ngộ về thời gian phép tắc, trong đó phần thời gian gia tốc đã đạt đến cực hạn. Đối với thời gian tĩnh chỉ cũng đã hơi mơ hồ nhận thức. Chỉ là thiếu một bước nhận thức cuối cùng.
Trong Hậu Thổ Ấn chứa đựng nội dung về thời gian tĩnh chỉ nhiều nhất.
Lúc này Khương Lan, như người lữ hành đang khát trong sa mạc gặp một vùng ốc đảo, phát hiện dòng nước ngọt mát, lập tức ngấu nghiến không ngừng nghiên cứu lĩnh ngộ.
Khương Lan lúc này hoàn toàn chìm đắm trong thế giới thời gian phép tắc.
Lúc Khương Lan nghiên cứu, thời gian trôi qua cũng không hề để ý.
Lúc y nghiên cứu được khoảng tám chục năm, Khương Lan khẽ rùng mình, rồi đột ngột mở to mắt, nét mặt như cười mà cũng như khóc.
- Thời gian tĩnh chỉ, thời gian tĩnh chỉ... hiện tại ta đã có thể khiến thời gian ngừng lại, nhưng không thể làm thời gian ngừng lại lúc ta và A Mi gặp nhau. - Nét mặt Khương Lan tràn đầy vẻ thất lạc.
Gần tám mươi năm, Khương Lan đã hoàn toàn xóa bỏ bức nàm cuối cùng của thời gian tĩnh chỉ, lúc đột phá tầng này, y đã hoàn toàn hiểu ra.
Có thể lĩnh ngộ nhanh như vậy vì có một phần không nhỏ liên quan đến thành tựu của Khương Lan trong lĩnh vực thời gian phép tắc.
Chỉ là...
Lĩnh ngộ được thời gian tĩnh chỉ, trong lòng Khương Lan chẳng có chút vui mừng.
Lúc này trong đầu Khương Lan không ngừng tái hiện lại khung cánh lúc cùng với Tả Thu Mi, lúc cười như phát ngốc, lúc lại buồn bã thở dài.... Y muốn làm cho thời gian xưa kia dừng lại.
Trở về những ngày có Tả Thu Mi, để những ngày đó vĩnh viễn dừng lại, để trạng thái đó trở thành vĩnh hằng.
Nhưng...
Không thể. Chân linh của Tả Thu Mi đã bị tan, dù là thiên tôn thi triển thời gian đảo lưu cũng không thể cứu sống Tả Thu Mi.
Khương Lan nhớ lại khung cảnh lúc Tả Thu Mi sống những giây cuối cùng.
Hai giọt nước mắt như trân châu lấp lánh bừng sang, cắt ngang không gian. Một giọt nhập vào cơ thể của Khương Lập, một giọt khác tiến vào vết rách không gian. Trôi nối bao nhiêu năm, cuối cùng nhập vào một thiếu niên bình thường ở phàm nhân giới.
- Tiểu Vũ, đúng rồi, Tiểu Vũ vẫn còn đang đấu với các thần vương ở bên ngoài.
Khương Lan đột nhiên sực tỉnh, y hoàn toàn bừng tỉnh thoát ra khỏi hồi ức.
Khương Lan đứng bật dậy.
Lĩnh ngộ được 'thời gian tĩnh chỉ' Khương Lan cũng không có dã tâm tiếp tục tham ngộ thời gian đảo lưu. Một là nội dung liên quan đến thời gian đảo lưu bên trong Hậu Thổ Ấn quá ít, hai là...
Hiện tại Tần Vũ đang ở bên ngoài giúp lão đối phó với rất nhiều thần vương.
Khương Lan trước đây chỉ có thể địch được một hai thánh hoàng, đối mặt với nhiều thần vương như vậy thì không có cách nào. Nhưng hiện tại y đã có thực lực kinh người.
Có nhất lưu hồng mông linh bảo, lại có thời gian tĩnh chỉ.
Hiện tại Khương Lan chính là một Tu La thần vương mới, so với Tu La thần vương, thực lực không hề thua kém.
- Hy vọng tới kịp.
"Hưu."
Khương Lan hóa thành một tia sang, trực tiếp bay ra khỏi cung điện, sau đó theo thông đạo trở về Tử Huyền phủ. Ra khỏi Tử Huyền phủ, xông thẳng tới chỗ Tần Vũ và các thần vương...
Cả Tu La thần vương và Huyết Hải nữ vương, đối với thái độ không thỏa hiệp của Tần Vũ đều tức giận. Tuy lo ngại Tần Vũ, nhưng nếu mọi người liên thủ thì cũng có lòng tin.
- La Phàm huynh, chuẩn bị xong rồi. - Khương Phạm truyền âm nói.
Lúc này bát đại thánh hoàng và Tu La thần vương đã bí mật kết thành đồng minh, quyết định cùng xuất thủ. Bát đại thánh hoàng không mời Huyết Hải nữ vương giúp đỡ, bởi vì bọn họ không biết sự lợi hại của Huyết Hải nữ vương.
Huyết Hải nữ vương cũng không nói gì.
Nhưng Tần Vũ vẫn cẩn thận quan sát Huyết Hải nữ vương.
- Ha ha...
Tần Vũ cười rất thoải mái, đồng thời còn có chút điên cuồng, ánh mắt Tần Vũ lướt nhìn các thần vương chứa đựng một chút máu tanh,
- Đã rất đâu rồi chưa chém g·iết một trận sảng khoái, tới đi.
Tần Vũ tay cầm Tàn Tuyết thần thương, đối mặt với các thần vương không một chút sợ sệt.
Bát đại thánh hoàng, Tu La thần vương cùng các thần vương khác đều cực kỳ cẩn thận. Nhưng lúc đó, một luồng khí làm cho không gian chấn động không ngừng lao tới gần.
Một bóng người từ Tử Huyền phủ xa xa bay tới như chớp.
Tần Vũ ngạc nhiên quay đầu nhìn người đang tới, trong lòng không khỏi nghi hoặc:
- Lan thúc!