Chương 642. Nhị ca.
Trong chốc lát?
Tần Vũ tự nhiên sẽ không để phòng, người thanh niên ngân phát ngân đồng gọi là 'Khắc Lôi Duy Cách' này thực lực thâm bất khả trắc như vậy, thực lực sư tôn hắn cũng hơn mình xa.
Huống chi sư tôn thanh niên ngân phát ngân đồng này đã đưa cho mình ba kiện lễ vật, bản thân còn chưa có cảm tạ chút nào.
"Vũ ca, hắn là người thần bí đã đưa ba kiện linh bảo mà huynh nói? "
Khương Lập tâm niệm truyền âm nói với Tần Vũ. Nhìn hình dáng người trước mắt, Khương Lập nhớ lại lời Tần Vũ đã nói với nàng hình dáng người đã đưa ba kiện linh bảo
Thanh niên ngân phát nân đồng nhìn Tần Vũ cười nhẹ, rồi sau đó liền đứng tại đó một lời cũng không phát ra
Lẳng lặng chờ đợi.
Màn đêm đen tối đã sớm hạ xuống, lúc này trên hành lang yên lặng bao trùm, chỉ có xa xa đèn lồng lờ mờ có thể chiếu đến. Tần Vũ thấy người thanh niên ngân phát ngân đồng không muốn nói gì, liền cũng không có khơi chuyện, còn Khương Lập ôm Tần Tư ngủ say một bên.
"Hô!"
Thình lình, gió nổi lên!
Ngọn gió này phi tường kì quái, vô duyên vô cớ nổi lên, khiến Tần Vũ không khỏi cảnh giác, đột nhiên một đạo nhân ảnh từ xa xa giữa không trung chậm rãi đi tới, giống như đi trên cầu thang, từng bước từ giữa không trung đi xuống.
Mỗi một bước, đều giống như đi trên nhịp điệu ba động của toàn bộ không gian.
Nhân ảnh xa xa, Tần Vũ không biết tại sao, căn bản không thể nhìn rõ, kể cả có ánh đèn mông lung trợ giúp, vẫn vậy thấy nhân ảnh đó xung quanh thân thể một mảnh mơ hồ.
Đợi đến khi nhân ảnh đi xuống, bước vào hành lang nhân ảnh mới trở lên rõ ràng.
Thân người cùng Tần Vũ không khác nhau mấy, chỉ là trông so với Tần Vũ còn muốn to lớn hơn, cả người khiến cho người ta một loại cảm giác vững vàng như núi, lại phiêu dật như gió, vững vàng cùng phiêu dật, hai loại phong cách hoàn toàn bất đồng đều tại trên người một người biểu hiện ra.
"Ông!"
Trong khi người này đến gần sát Tần Vũ, khu vực không gian xung quanh Tần Vũ mấy người, không gian ba động cùng ngoại giới thế nhưng bất đồng, phảng phất là hai khu vực không gian khác nhau.
"Không phải không gian đống kết, mà là cải biến không gian ba động?" Tần Vũ tâm trạng hoảng sợ, không gian ba động, cũng có thể thay đổi? Tần Vũ từ trước tới giờ không nghĩ tới.
"Sư tôn."
Thanh niên ngân phát ngân đồng lập tức cúi người xuống phi thường cung kính.
"Ân." Nhân ảnh nọ nhẹ nhẹ gật đầu, thanh niên ngân phát ngân đồng lúc này mới đứng thẳng người lên, rồi sau đó đi đến bên cạnh nhân ảnh nọ đứng bất động, giống như hộ vệ bình thường.
Tần Vũ nhìn kỹ người mới đến, đầu tiên chú ý đến đôi mắt người này.
Con mắt là cửa sổ tâm linh, trong khi Tần Vũ nhìn mắt người này một chốc lát, liền cảm giác tâm linh một trận rung động, phảng phất giống như bản thân tâm linh như bị người xuyên qua.
Kiếm!
"Kiếm khí quá lợi hại, chỉ ánh mắt đã khiến linh hồn ta kinh hãi" Tần Vũ đáy lòng một trận sợ hãi. Nhân vật như vậy quá kinh khủng, thậm chí còn khiến Tần Vũ sợ hãi chỉ muốn lập tức đem thân nhân trốn vào trong tân vũ trụ.
Một đạo mục quang bình thường, có thể khiến linh hồn Tần Vũ kinh hãi.
Nếu người đến có lòng đối phó Tần Vũ, vậy muốn g·iết Tần Vũ quả thực là chuyện cực kỳ dễ dàng. Bất quá trong mục quang này giống như ẩn chứa thiện ý thân thiết, lúc này mới khiến cho Tần Vũ không quá khẩn trương.
"Tại hạ Tần Vũ, không biết ngài là?" Tần Vũ lễ phép hỏi.
Người đến tóc dài một tông màu đen, hai mắt sâu kín như hồ sâu, trên mặt có một nụ cười khiến người ta cảm giác thân thiết. Hai vai to rộng khiến cho người khác cảm thấy hắn thật vững chắc, trầm ổn. Nhưng thân hình hắn cũng giống như một con báo, làm cho người ta cảm nhận được hắn sở hữu tốc độ, sức mạnh, linh mẫn.
"Một người gần như hoàn mĩ." Tần Vũ không thể không thừa nhận.
Trải qua vô số năm, mới thấy một nhân vật khiến hắn run sợ, người trước mắt không có thanh nhã của Đoan Mộc Ngọc, không có băng lãnh của Hắc Vũ, lại có một loại khí chất đặc thù.
"Rất tốt, Tần Vũ, lần đầu gặp mặt, cho phép ta trước tiên giới thiệu, ta tên 'Lâm Mông!' Lâm Mông cười nhẹ nói.
"Lâm Mông tiền bối, vị này là Khương Lập là thê tử của tại hạ, đây là nhi tử Tần Tư, nó hiện tại đang ngủ" Tần Vũ nhã nhặn nói.
Lâm Mông này thực lực quá khủng bố, đồ đệ thanh niên ngân phát ngân đồng đã khiến Tần Vũ kinh hãi, mà Lâm Mông...càng đáng sợ hơn nhiều so với thanh niên ngân phát ngân đồng, nhân vật như vậy, Tần Vũ cũng nên gọi một tiếng tiền bối .
Lâm Mông bình thản cười lắc đầu nói: "Không cần gọi cái gì tiền bối, nếu không chê, gọi ta 'nhị ca' là được."
"Nhị ca?" Tần Vũ trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Ngay cả thanh niên ngân phát ngân đồng đứng sau Lâm Mông cũng có chút nghi hoặc nhìn về phía Lâm Mông, vì cái gì muốn khiến Tần Vũ gọi hắn 'nhị ca'? Chẳng lẽ còn có người để cho Tần Vũ gọi 'đại ca' hoặc là 'tam ca' chẳng hạn?
"Đệ chỉ cần gọi ta là nhị ca, ngày sau đệ tự nhiên hiểu được đạo lí này." Lâm Mông bình thản cười nói.
Tần Vũ cười.
"Nhị ca." Tần Vũ cung thân hành lễ nói.
Khương Lập bên cạnh cũng sớm cung thân nói: "Nhị ca."
"Ha ha..." Lâm Mông nhếch miệng cười to, bất quá cho dù Lâm Mông cười, toàn thân đều có một loại cảm giác cực kì trầm ổn, "Tần Vũ, đệ muội, không phải hành đại lễ, đây là hài tử của hai người phải không, quả nhiên rất khả ái, Oh, Hỏa Nguyên Linh châu còn chưa hoàn toàn luyện hóa."
Lâm Mông với tay ra.
Lâm Mông với tay ra, liền khiến người ta không tự chủ được nhìn lại, tay Lâm Mông nhìn như bình thường, nhưng mà lại có một loại ẩn quang trong suốt. Chỉ thấy tay phải Lâm Mông nhè nhẹ phất một cái trên người Tần Tư, tức thì Tần Tư trên thân hỏa quang sinh ra.
"A?"
Tần Tư mở to hai mắt, hắn cảm thụ thân thể toát ra hỏa diễm. Đột nhiên hai mắt tỏa ánh sáng mạnh: "A. Hỏa Nguyên Linh châu hoàn toàn luyện hóa. Thật tốt quá, thật tốt quá."
Tần Tư vô cùng ngac nhiên.
Mà bên cạnh Tân Vũ, Khương Lập lập tức đáy lòng vui sướng đồng thời trong lòng cũng vô cùng chấn kinh.
Đơn thuần một phất thủ, liền trong nháy mắt khiến cho người ta hoàn toàn luyện hóa một kiện Hồng Mông linh bảo, đây là cái gì thần thông? Tần Vũ căn bản không thể lí giải, điều này vượt hẳn phạm vi giải thích của Tần Vũ.
"Cha, ông ấy là ai vậy?" Tần Tư kéo tay áo Tần Vũ, đầu ngón tay nhỏ chỉ về phía Lâm Mông nói.
Tần Vũ lúc này nói: "Tiểu Tư, ông ấy là nhị ca của cha vừa kết giao, con có thể gọi ông ấy là nhị bá."
"Nhị bá?" cái miệng nhỏ của Tần Tư lẩm nhẩm nhìn Lâm Mông, lập tức rất đáng yêu kêu, "Nhị bá.."
Lâm Mông nghe được một câu này, nhất thời nở nụ cười.
"Nhị bá, con từ khi sinh ra đến nay, con từ khi sinh ra đến bây giờ. Phụ thân con, hoặc là gia gia bọn họ đều đưa cho con vài món lễ vật, nhị bá trong nhà cũng đã tặng cho con vài kiện, nhị bá, người thì sao?"
Lâm Mông cười to một tiếng.
"Nhưng ta đã cho con một kiện lễ vật, Hỏa Nguyên Linh châu kia, lão già ta đã sớm tặng cho con." Lâm Mông cười nói.
"Thật sao?" Tần Tư quay đầu nhìn về phía phụ thân mình.
Tần Vũ khóc cười không được: "Tiểu Tư, sao gặp ai con cũng đòi lễ vật, bất quá Hỏa Nguyên Linh châu này đích xác là nhị bá Lâm Mông tặng cho con."
"Oh. Lễ vật Nhị bá tặng cho con có thể ít, một kiện cũng được, bất quá cha, cha còn chưa cho con một kiện lễ vật." Tần Tư tính toán phi thương tinh minh.
Tần Tư nhìn Lâm Mông, con mắt chớp chớp, không nói lời nào.
Lâm Mông cười cười, đơn thủ vung ra, trong tay liền xuất hiện một thanh kim sắc trường thương đưa cho Tần Tư: "Tiểu Tư, trường thương này không tính là cái gì bảo vật, cũng cùng một cấp bậc với Hỏa Nguyên Linh châu, đưa cho ngươi làm một món đồ chơi, vui vẻ chơi đi."
Tần Vũ, Khương Lập tâm trạng hoảng sợ.
Tùy tiện vung tay đưa ra một thanh trường thương, là nhất lưu Hồng Mông linh bảo, còn nói: 'không tính là cái gì bảo vật' làm một món đồ chơi... lời này khiến Tần Vũ không nói được câu nào.
Ngay cả nhất lưu Hồng Mông linh bảo, đều có thể đáp ứng đưa cho đứa nhỏ thành một món đồ chơi từ đây có thể đoán Lâm Mông thật kinh khủng.
"Tần Vũ, không nên nghĩ nhiều, không bao lâu, đệ cũng không kém với ta nhiều ít bao nhiêu." Lâm Mông thân thiết nói với Tần Vũ. "Công pháp tinh thân biến kia của đệ, so với công pháp của ta có thể một điểm đều không kém."
Tần Vũ nhanh chóng tâm trạng quay ngược trở lại, trong lòng cũng đoán ra không ít chuyện.
"Nhị ca, đệ muốn hỏi người một vấn đề. Huynh có thể biết 'Thiên Tôn Sơn Nhất Dịch' lần này, cuối cùng ai trở thành tân Thiên Tôn?" Tần Vũ trực tiếp dò hỏi.
Lâm Mông cười một tiếng nói: "Đệ trực tiếp hỏi, bất quá huynh chỉ có thể nói cho đệ...lần này 'Thiên Tôn sơn nhất dịch' như hôm nay một đám người tại Thiên Tôn sơn, không có ai trở thành Thiên Tôn cả."
"Không một người nào thành? Tu La thần vương cũng không được?" Tần Vũ trong đầu nghĩ tới rất nhiều.
Tần Vũ có chút đoán thân phận người trước mắt, Tần Vũ có hơn nửa phần nắm chắc, Lâm Mông trước mắt sợ rằng là chủ nhân thần giới vũ trụ này, đương nhiên chỉ là đoán...Tần Vũ không dám hỏi.
Chỉ là thực lực người trước mắt, không hề nghi vấn cường mạnh đáng sợ.
Thậm chí so với Thiên Tôn còn đáng sợ, Tần Vũ gặp qua Tiêu Diêu Thiên Tôn, Tần Vũ có cảm giác...Thiên Tôn căn bản không thể so sánh với Lâm Mông trước mắt.
"Tần Vũ, đối với sự tình tương lai không nên muốn biết nhiều, nếu không sẽ không tốt, bất quá ta có thể nói cho đệ biết... qua không lâu nữa, đệ còn có một hài tử." Lâm Mông cười nói với Tần Vũ.
Tần Vũ, Khương Lập không khỏi ngẩn ra.
Còn có một hài tử nữa?