Tinh Thần Biến

Chương 608: Thủy mạc.




- Con nói làm giảm sĩ khí của Thánh Hoàng Môn. Phá bỏ sự đoàn kết của họ, con chuẩn bị làm như thế nào?

Khương Lan hỏi:

Tần Vũ cười nhẹ nói:

- Làm giảm sĩ khí của bọn họ rất dễ dàng, chỉ cần con với người xuất thủ hai ba lần. Kích bại thần vương của bọn họ vài lần, sự tình này nếu truyền bá khắp thần giới, sĩ khí của Thánh Hoàng một phương tự nhiên sẽ giảm xuống.

- Huống chi, Thánh Hoàng bọn họ chỉ cần cùng con giao thủ vài lần, sẽ hiểu được rằng…."không gian đổng kết" không có hiệu quả đối với con.

Tần Vũ trên mặt đầy vẻ tự tin nói tiếp.

- Không cần biết họ bao vây con thế nào, con cũng có thể trực tiếp tiến vào tân vũ trụ, hơn nữa, con lần trước trong khi đối chiến với Chu Thông, đã thi triển thời gian gia tốc gấp một ngàn lần. Kỳ thật thời gian gia tốc gấp một ngàn lần, còn xa mới đạt tới cực hạn của con.

Khương Lan trong lòng chấn động. Hắn cũng không thể không cảm thán, thanh niên phàm nhân giới lúc trước, hôm nay đã trở thành cao thủ một phương của Thần giới.

Hiện nay, phàm nhân giới của tân vũ trụ đã hoàn thành. Thời gian pháp tắc cũng đã hoàn thiện. Chỉ là cùng với sự phát triển của vũ trụ lên một tầng cao hơn, về phương diện "thời gian pháp tắc" Tần Vũ chỉ có thể thi triển "thời gian gia tốc".

Đối với "thời gian tĩnh chỉ" cùng "thời gian đảo lưu", Tẫn Vũ lại không làm được. Dù là thời gian gia tốc, Tần Vũ gia tốc trong nháy mắt, cũng vượt rất xa mức gia tốc một ngàn lần.

Lúc trước sở dĩ chỉ thi triển gia tốc một ngàn lần, đó là bởi vì……ở trình độ này, cùng với tốc độ phản ứng của Tần Vũ, đã đủ để ngăn trở công kích của đối phương.

- Chỉ cần bát đại Thánh Hoàng một phương, liên tiếp bại vài lần, ta xem bọn họ còn gì là sĩ khí?

Tần Vũ tiếp tục nói,

- Về phần phá hoại đoàn kết của bọn họ rất dễ dàng. Bởi vì…..hiện tại bát đại Thánh Hoàng không hề đoàn kết.

Tần Vũ nhớ rất rõ ràng. Khi ở bầu trời Đông Hải, Đông Cực Thánh Hoàng Hoàng Phủ Ngự ánh mắt lại có ý. Ánh mắt đó, đã làm cho Tần Vũ hiểu được rằng, Hoàng Phủ Ngự đáy lòng là hướng tới Tần Vũ.

- Tất cả những điều này, đều chỉ là bước đầu "Tiềm phục kỳ" mà con muốn làm. Lập Nhi nàng đang hoài thai, con cũng chỉ có thể muốn yên ổn, sau khi Lập Nhi sinh hạ. Con liền tiến hành bước thứ hai. Tiến hành công kích với thế lôi đình vạn quân Lôi Phạt thành!

Tần Vũ trong mắt hiện lên một tia lãnh lệ. Khương Lập, Khương Lan hít vào một hơi khí lạnh.Tiến hành công kích với Lôi Phạt thành ư?

Lôi Phạt thành, chính là một trong tám đại thánh tối siêu nhiên, sau lưng lại có một vị Lôi Phạt Thiên Tôn, điều này khiến cho vô số năm qua, không có ai dám động đến Lôi Phạt thành.

- Người khác sợ Lôi Phạt Thiên Tôn đó, nhưng con thì……

Tần Vũ lạnh lùng cười.

Thiên Tôn cao thủ, bất quá là lãnh ngộ không gian pháp tắc, thời gian pháp tắc, đáng tiếc….Cái mà Thiên Tôn lĩnh ngộ, chỉ là không gian pháp tắc, thời gian pháp tắc của Thần giới. Một khi tiến vào trong Tân vũ trụ. Thần thông đó không cánh nào thi triển được. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tần Vũ cảm thấy rất rõ ràng trách nhiệm trên vai mình.

Bản thân hiện tại. Không phải là một người cô độc, mà đã có thê tử, thậm chí trong tương lai lại còn có hài tử, tất cả những điều này làm cho Tẫn Vũ đối với nguy hiểm phải mãnh liệt cảnh giác. Lôi Phạt thành tồn tại, là sự uy hiếp đối với thân nhân của mình.

Đã tồn tại uy hiếp, Tần Vũ sẽ không để mặc sự uy hiếp này tiếp tục tồn tại.

- Tiểu Vũ, con nói bước thứ hai là tiến hành công kích với Lôi Phạt thành, phải chuẩn bị thoả đáng hoàn hảo. Nếu không nắm chắc mười phần, thì không thể phát động.

Khương Lan trịnh trọng nhắc nhở.

- Dù sao thì Lôi Phạt Thiên Tôn, không phải là dễ động vào.

- Con biết, cho nên con mới đưa việc này làm bước thứ hai.

Tần Vũ mỉm cười.

Khương Lan gật gật đầu. Đối với cách làm việc của Tần Vũ, Khương Lan chính là rất an tâm.

Tử Huyền tinh dần dần trở nên lạnh, trên trời đã xuất hiện hoa tuyết như lông ngỗng. Tần Vũ cùng Khương Lập đang ở bên trong một cái đình giữa hồ trong Tử Huyền phủ, ngắm hoa tuyết phiêu lãng.

- Vũ ca, muội lúc trước trong khi còn ở Phiêu Tuyết thành tại thần giới, ngày nào cũng thấy hoa tuyết. Ai, cũng không biết Nghiên nhi, muội ấy bây giờ thế nào.

Khương Lập nhẹ nhàng nói. Tần Vũ quay về phía Khương Lập mỉm cười:



- Lập Nhi, muốn xem Nghiên nhi đang làm gì không?

Khương Lập lập tức nghi hoặc nhìn Tần Vũ. Tần Vũ liền vung tay lên, nhất thời không trung trước đình, xuất hiên một cái màn nước khổng lồ. Trên màn nước cũng xuất hiện cảnh ở thần giới.

Tần Vũ bản thân ở tân vũ trụ. Tân vũ trụ không gian lực vẫn như trước có thể thông qua thông đạo tiến vào thần giới. Hơn nữa còn bao trùm cả thần giới. Cho nên Tần Vũ đối với thần giới hết sức rõ ràng. Hiện tại…..Tần Vũ chỉ là đem những gì đã thấy, chuyển qua màn nước mà thôi.

- A, Phiêu Tuyết thành.

Khương Lập kinh hãi nói. Trên màn nước khổng lồ, xuất hiện Phiêu Tuyết thành đang lơ lửng.

- Không biết Nghiên nhi có ở trong thành không.

Khương Lập mong chờ nhìn Tần Vũ. Tần Vũ cười nói:

- Khương Ngiên muội không ở trong Phiêu Tuyết thành, mà là…

Tần Vũ mỉm cười. Ánh mắt chuyển hướng màn nước.

Chỉ thấy cảnh trong màn nước lập tức biến hóa. Một tòa thành trì thật lớn xuất hiện trên màn nước. Thành trì này rất nhanh được phóng lớn lên. Sau đó một cái sân lớn xuất hiện trên màn nước. Vượt qua tường viện, chỉ thấy Quân Lạc Vũ mặc một bộ quần áo trắng đang cùng Khương Nghiên ngồi trên bãi cỏ, tán gẫu với nhau.

- Nghiên nhi muội rất cao hứng.


Khương Lập nhìn màn nước, trên mặt cũng hiện lên một nụ cười.

- Lập Nhi, chúng ta đi làm việc này nhé?

Tần Vũ đột nhiên nói bên tai Khương Lập.

Khương Lập kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tẫn Vũ:

- Bây giờ đi làm gì?

- Vâng, một thời gian dài như vậy, hiện tại có thể làm được rồi.

Tần Vũ cười nói, Khương Lập trên mặt cũng có vẻ mong chờ, gật gật đầu.

Tần Vũ cùng Khương Lập đột nhiên biến mất khỏi cái đình giữa hồ.

Thần giới, trên bầu trời của hải vực Đông hải, ở khu vực lần trước Tần Vũ và hai đại thần vương của Lôi Phạt thành chiến đấu.

Tần Vũ cùng Khương Lập đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.

- Thời gian dài như vậy không có đến thần giới, lần này đến đây, lại muốn làm cho thần giới chấn động một phen.

Tần Vũ cười nhìn về phía Khương Lập, Khương Lập thì ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Chỉ thấy.

Hải vực vốn đang yên bình, phảng phất như bị cự nhân khuấy động, dần dần trở nên cuồn cuộn hung dữ, mà trên trời lại còn xuất hiện từng đóa từng đóa các đám mây thải sắc. Các loại đám mây đủ màu sắc tụ tập càng ngày càng nhiều. Màu sắc chia ra thành đỏ cam vàng lục xanh lam tím bảy màu. Đúng là Thần vương đản sinh mới xuất hiện "Thất sắc tường vân".

Xung quanh mỗi đám mây, lại có các loại ánh sáng đủ màu lưu chuyển tráng lệ, vô cùng chói mắt.

"Xuy!" một đạo lôi điện xuyên qua không gian, lập tức một đạo lại một đạo lôi điện đột nhiên xuất hiện, vô số điện xà bay trên không, thất thải tường vân càng ngày càng nhiều.

- Vũ ca?

Khương Lập nhìn về phía Tần Vũ.

- Không khác lắm, đi thôi, đám thần vương đều đã chú ý tới chỗ này rồi.

Tần Vũ cười, rồi nắm tay Khương Lập lập tức biến mất khỏi bầu trời Đông hải của Thần giới.

Ngàn dặm trên không, hiện lên thất thải tường vân. Lôi điện tề tựu, âm thanh cực lớn, vang vọng khắp cả thần giới, các thần vương ở thần giới tự nhiên đều chú ý tới sự việc này.


Tình cảnh này biểu thị một tin tức rất rõ ràng là lại có một vị thần vương đản sinh.

Chu Hiển trong Lôi Phạt thành, bị sự huyên náo này khiến cho sắc mặt trở nên âm trầm.

- Lại đã có một vị thần vương đản sinh?

Những năm gần đây, Chu Hiển tự cảm thấy mình phi thường không may.

Đoan Mộc Ngọc đã trở thanh thần vương. Tần Vũ kia cũng đột nhiên quật khởi. Tuy không có trở thành thần vương, chỉ là Tần Vũ kia thực lực mạnh, so với thần vương bình thường còn mạnh hơn!

Mà Chu Hiển hắn….

Bao nhiêu ức năm qua đi, hắn vẫn là một thượng bộ thiên thần như trước.

Thượng bộ thiên thần đến thần vương, một bước này đích thực là rất khó. Hắn không đạt đến cũng là bình thường. Nhưng mà liên tiếp có Đoan Mộc Ngọc, Tần Vũ xuất hiện. Tự nhiên làm cho Chu Hiển trong lòng cảm thấy bất bình.

Đặc biệt…..

Hôm nay lại có thần vương đản sinh.

- Phụ hoàng, thần vương mới đản sinh là ở phương nào?

Thấy Chu Hoắc ở giữa không trung, Chu Hiển lập tức bay qua hơn nữa còn vội vàng hỏi.

Chu Hoắc chau mày, nghi hoặc nói:

- Căn cứ vào vị trí xuất hiện của thất thải tường vân. Khu vực trung ương của thất thải tường vân, hẳn chính là vị trí của vị thần vương kia. Nhưng mà vị trí đó, lại là…

- Lại là thế nào?

Chu Hiển có chút nóng lòng.

- Lại là vị trí mà lần trước Chu Nhiên và nhị thúc ngươi cùng Tần Vũ đại chiến.

Chu Hoắc cũng trở nên nghi hoặc.

Vô luận là Chu Hoắc, hay là những người khác đều không thấy Tần Vũ, Khương Lập. Chính là do Tần Vũ dùng không gian lực quan sát cả thần giới. Những thần vương này vừa mới cảnh giác, Tần Vũ lại đã mang theo Khương Lập trở về.

Thần vương chỉ có thể căn cứ vào vị trí của thất thải tường vân. Suy ra vị trí vừa rồi của "Tân Thần Vương".

Tân thần vương trong khi vừa mới đản sinh, liền sẽ bị thần giới cảm ứng được, trong thiên địa sẽ sinh ra dấu hiệu này. Bọn người Chu Hoắc xem ra…

Dấu hiệu đản sanh, vị tân thần vương kia hẳn là do đốn ngộ được.


- Hiển nhi, ngươi ở đây. Ta đi Đông Hải xem.

Chu Hoắc đột nhiên nói.

- Phụ Hoàng, con cũng muốn đi.

Chu Hiển đối với vị tân thần vương này cũng rất hiếu kì, dặc biệt….vị tân thần vương này, nơi trở thành thần vương lại là vị trí lần trước đại chiến với Tần Vũ.

Chu Hoắc đối với yêu cầu của nhi tử, chỉ có thể gật đầu. Thần giới có không ít người rất tò mò với vị tân thần vương này, đặc biệt hắn lại đột nhiên biến mất. Cũng không một ai biết thân phận của vị tân thần vương.

Ở Tử Huyền tinh trong tân vũ trụ. Ở cái đình giữa hồ trong Tử Huyền phủ. Tần Vũ, Khương Lập lại trở về nơi này.

- Vũ ca, những thần vương đó chắc nghĩ đến vỡ đầu cũng không biết, vị trí mà muội trở thành thần vương, căn bản không phải ở đó.

Khương Lập cũng cười rất vui vẻ.

Khương Lập ở tân vũ trụ hoàn toàn lĩnh ngộ không gian pháp tắc của thần giới.

Chỉ là, thiên địa của thần giới, như thế nào cũng không cảm ứng được Khương Lập khi ở trong tân vũ trụ.


- Lập nhi, muội xem này.

Tần Vũ chỉ lên phía trước.

Phía trước của cái đình giữa hồ, trên màn nước khổng lồ, hiện lên tình cảnh trên bầu trời của Đông hải. Lúc này lại có hai vị thần vương xuất hiện trên bầu trời Đông hải.

Trên bầu trời của Đông hải.

Trong chốc lát đã có mười một người xuất hiện ở chỗ này. Trong những người này cũng chỉ có Chu Hiển không phải là thần vương. Còn lại mọi người đều lên tiếng gọi lẫn nhau, toàn bộ đều nằm trong Bát đại thần tộc, về phía phi thăng giả thế lực lại không có một người tới.

- Chư vị, trong các người ai có thể nói, vị tân thần vương này là ai không?

Hoàng Phủ Ngự là người đầu tiên nói.

Nhất thời những thần vương này đều quay ra nhìn nhau. Một lát sau, tất cả mọi người đều hiểu, những thần vương này cũng không ai biết thân phận của vị thần vương kia.

- Vị tân thần vương này sao lai che giấu thân phận?

Khương Phạm chau mày hỏi.

Bát đại Thánh Hoàng, đối với cao thủ thần giới đều muốn điều tra rõ ràng, hôm nay có một tân thần vương đột nhiên biến mất. Làm bọn họ không cách nào điều tra.

- Ẩn tàng thận phận không nói làm gì, quan trọng nhất là…vị tân thần vương kia, vì sao vị trí đốn ngộ đột phá, lại là chỗ này.

Chu Hoắc sắc mặt nghiêm túc nói:

- Nơi này, chính là vị trí một lần Tần Vũ xuất hiện. Ta không thể tin tưởng, vừa vặn lại có một thượng bộ thiên thần, ở chỗ này đốn ngộ, trở thành thần vương. Xảo hợp như vậy? Cơ hồ hơn một nửa thần vương ở đây không thể tin được. Thần giới hải vực vô cùng rộng lớn. Ức vạn dặm vẫn chưa hết, như thế nào lại xảo hợp như vậy?

- Ý tứ của Chu Hoắc huynh, là vị tân thần vương này với Tần Vũ có quan hệ?

Tây Cực Thánh Hoàng nói.

Chu Hoắc lúc này cũng trầm ngâm một chút mới nói:

- Mặc dù không nắm chắc trăm phần trăm. Nhưng khả năng là rất lớn. Mọi người cũng thận trọng chuẩn bị một trận đại chiến. Ta có một đề nghị với mọi người.

- Chu Hoắc huynh, chuyện này mọi người cứ từ từ nói, ta xin cáo từ trước.

Hoàng Phủ Ngự cười ha ha, vung tay thuấn di biến mất.

Chu Hoắc liếc chỗ Hoàng Phủ Ngự vừa biến mất một cái, khẽ cau mày lại cũng không nói nhiều nữa. Trong đình viện giữa hồ ở Tử Huyền phủ trong tân vũ trụ, Tần Vũ cùng Khương Lập nhìn thấy cảnh này rất rõ ràng.

- Vũ ca, Chu Hoắc quả nhiên có ác tâm. Lại muốn đối phó với huynh như lúc trước đối phó với a di.

Khương Lập trên mặt lại có nộ khí.

Tần Vũ lạnh nhạt cười:

- Yên tâm, Lập nhi. Chu Hoắc này rất nhanh sẽ rõ. Kế hoạch của hắn, chỉ là vô dụng phí công mà thôi. Ta thực sự muốn xem xem, khi hắn cho rằng đổng kết không gian, ta không cách nào đào thoát được, thì sau đó, ta lại đột nhiên biến mất. Sắc mặt của hắn sẽ như thế nào.

Một năm sau.

Bầu trời Nam hải thần giới. Tần Vũ, Khương Lập hai người ngự gió mà đi. Trong nháy mắt đã xuyên qua không gian, trực tiếp đi đến bên ngoài quần đảo Nam Dã.

- Vũ ca, vị Dịch Phong thần vương đó ở chỗ này à?

Khương Lập nhìn về phía Tẫn Vũ hỏi. Tần Vũ mỉm cười nhẹ:

- Vị thần vương Dịch Phong này ở Trúc Lâm đảo giữa Nam Dã quần đảo. Không tưởng được sau lần lộ diện lần trước, cũng không rời đi chỗ khác, vẫn ở Trúc Lâm đảo như cũ.

Lập tức Tần Vũ nắm tay Khương Lập, hóa thành hai đạo lưu quang, trực tiếp tiến vào trong Trúc Lâm đảo.