Chương 599. Đệ tam cá danh ngạch ( Số danh lần thứ ba)
Tượng thần mới đã được sinh ra. Tin tức này như cơn gió lan truyền khắp mọi nơi trong Thần giới. Nhưng vị tượng thần mới "Tần Vũ" này khi kết thúc buổi tiệc rượu chiều hôm đó, đã trở lại Tử Huyền tinh trong tân vũ trụ, bắt đầu luyện chế Hồng Mông linh bảo.
Mà Hồng Mông linh bảo này. Tần Vũ sẽ không thể nói với bất kỳ ai.
Suy cho cùng đem ra quá nhiều cũng rất khó để giải thích rằng, tại sao bản thân có thể có nhiều Hồng Mông linh khí như vậy. Người ta nói, bảo vật nhiều không áp chế được người, chút Hồng Mông linh bảo này, tự nhiên là nhiều tiện ích hơn.
Tại Lôi Phạt thành, Âu Nghiệp Tử, Đoan Mộc Phong, hai vị luyện khí đại sư đã cực khổ luyện chế nhiều năm, thành quả của hai người đã xuất ra. Âu Nghiệp Tử ở trạng thái cực tốt, thế nhưng chỉ luyện chế ra nhị lưu Hồng Mông linh bảo, Đoan Mộc Phong lại chỉ luyện chế ra tam lưu Hồng Mông linh bảo. Lãng phí vô ích nhiều vật liệu và Hồng Mông linh khí.
"Âu Nghiệp Tử, Đoan Mộc, luyện khí đến đây kết thúc được rồi." Chu Hoắc mỉm cười nói với hai vị tông sư luyện khí.
Âu Nghiệp Tử, Đoan Mộc Phong hai người nhìn nhau. Trong ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Dựa theo kế hoạch lúc đầu, Chu Hoắc chuẩn bị vật liệu đủ để luyện chế bốn kiện Hồng Mông linh bảo. Mỗi vị luyện khí tông sư phải luyện chế hai lần, hiện tại mới một lần mà thôi.
Âu Nghiệp Tử không khỏi nghi hoặc dò hỏi: "Bệ hạ? Người?"
"Ha ha, nói cho các người, trong lúc các người luyện khí. Trong Thần giới đã có một kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo xuất thế." Chu Hoắc mặc dù cười, nhưng vẻ mặt không hoàn toàn dễ coi.
"Nhất lưu Hồng Mông linh bảo? Xuất thế? Là trời đất sinh ra hay là do người luyện chế thành?" Âu Nghiệp Tử kinh hoàng hỏi.
"Kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo kia xuất thế trong lúc các vị luyện khí, vì vậy cảnh tượng mây hồng che cả bầu trời các vị không thấy được." Chu Hoắc lắc đầu cười nói.
Mây hồng phủ bầu trời, cảnh tượng này chỉ có được do luyện chế ra nhất lưu Hồng Mông linh bảo .
"Ai đã luyện chế được? Chẳng lẽ Xa Hầu Viên đã trở lại?" Đoạn Mộc Phong hỏi.
Âu Nghiệp Tử nhẹ giọng: "Phải chăng là Tần Vũ."
Chu Hoắc gật đầu nói: "Đúng, chính là Tần Vũ, hắn đã luyện chế ra một món nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Số danh ngạch thứ ba của lần chiêu thân này, Chu Hiển con ta không có hi vọng rồi."
Chu Hoắc sau khi nhìn thấy Tần Vũ luyện chế được nhất lưu Hồng Mông linh bảo thì đã có quyết định để con trai mình bỏ đi danh ngạch thứ ba.
Người bái phỏng Tần Vũ rất nhiều, nhưng không có một ai có thể tìm được Tần Vũ, bao gồm cả bọn Lan thúc, Lập nhi. Bởi vì Tần Vũ một mực luyện khí ở trong tân vũ trụ, không có sự đồng ý của y, ai có thể đi vào được tân vũ trụ?
Thời gian cứ trôi qua. Một năm, hai năm,... khoảng cách đến ngày bình phán danh ngạch thứ ba đã gần tới.
Tâm tình Khương Lập rõ ràng đã tốt hơn trước nhiều, Tần Vũ đã luyện chế ra một kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Kẻ thắng lợi cuối cùng của lần chiêu thân* (kén rể) này cơ hồ đã được quyết định.
"Lan Thúc. Tần Vũ đại ca vài năm nay vẫn không ra ngoài sao?" Trong lòng Khương Lập cũng có chút sốt ruột.
Khương Lan mỉm cười nói: "Đừng sốt ruột, năm ngoái, Tần Vũ từng ra ngoài một chút. Chỉ là y trở vào lại rất nhanh, cho nên ngươi không gặp được."
"Năm ngoái?" Vẻ mặt Khương Lập hiện vẻ nghi hoặc.
"Năm ngoái y ra ngoài, là để mượn ta một ít vật liệu luyện khí. Dù sao năng lực luyện khí của ta cũng chẳng ra gì, chút vật liệu đó ta cũng không dùng tới. Cho nên đã đưa cả cho tiểu Vũ." Khương Lan nói kèm theo nụ cười nhạt.
Về việc luyện khí, Khương Lan đối với không gian thần khí có phần am hiểu, còn các v·ũ k·hí khác thì năng lực luyện chế của y còn chưa đủ.
"Mượn vật liệu luyện khí?"
Khương Lập nhíu mày nói. "Tần Vũ đại ca y vẫn còn luyện khí sao? Dù cho luyện chế ra thiên thần khí thượng phẩm thì sao chứ. Đại ca nhất định phải khổ sở như vậy làm gì?" Khương Lập không thể hiểu nổi.
Vô luận là Khương Lập hay là Khương Lan, lúc này cũng không biết được Tần Vũ có Hồng Mông linh khí vô cùng vô tận, sự tình đó Tần Vũ vẫn chưa kịp nói cho bọn Lập nhi.
Mồ hôi chảy xuống từ thái dương Tần Vũ, Tần Vũ cẩn thận xem xét một cây trường tiên trong tay. Trong mắt lộ ra vẻ hài lòng.
"Cuối cùng đã xong rồi"
Tần Vũ không khỏi cảm thán một tiếng. "Cho dù có Hồng Mông linh khí vô cùng vô tận, cũng phải có đủ vật liệu luyện khí."
Ròng rã tám vạn năm thời gian. Trong tám vạn năm này, trước mỗi lần luyện khí Tần Vũ đều dành một khoảng thời gian dài để điều chỉnh trạng thái, nỗ lực để trạng thái bản thân đạt đến mức tốt nhất.
Trong tám vạn năm, Tần Vũ đã luyện chế ra bảy mươi ba kiện linh bảo.
Bảy mươi ba kiện linh bảo, trong đó tam lưu Hồng Mông linh bảo là hai kiện, nhị lưu Hồng Mông linh bảo là bảy mươi kiện, nhất lưu Hồng Mông linh bảo là một kiện!
"Thật đáng tiếc, đáng tiếc, phần lớn vật liệu trân quý trước đây đều đã dùng để xây dựng Tử Huyền phủ rồi." Tần Vũ thở dài cảm thán, trước đó bản thân vì luyện chế Tử Huyền phủ, quả thật phải trả một cái giá rất lớn.
Các vật liệu trân quý đó, cuối cùng chỉ luyện chế ra những kiện thượng phẩm thiên thần khí để trang trí.
Mà vật liệu để luyện chế ra thượng phẩm thiên thần khí, thêm vào Hồng Mông linh khí, thì có thể luyện chế ra Nhị lưu Hồng Mông linh bảo rồi, những vật liệu trân quý trước đây Xa Hầu Viên để lại cũng không còn nhiều.
Sau cùng, Tần Vũ đến chỗ Lan thúc mượn một ít, nhưng y cũng không nghĩ rằng Lan thúc đưa cho mình nhiều vật liệu trân quý đến vậy, để bây giờ Tần Vũ một hơi luyện chế ra vừa đủ bảy mươi ba kiện Hồng Mông linh bảo.
"Nếu muốn luyện chế nhất lưu Hồng Mông linh bảo thì nhất định phải có đủ các yếu tố: vật liệu, Hồng Mông linh khí, năng lực luyện khí, trạng thái. Thiếu một điều kiện cũng không thể được." Tần Vũ cũng không thể không cảm thán một tiếng.
Chế luyện ra bảy mươi ba kiện Hồng Mông linh bảo mà chỉ ra duy nhất một kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo.
Kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo này vật liệu cũng thuộc loại cực kỳ trân quý, hơn nữa trạng thái Tần Vũ còn tốt hơn rất nhiều so với lúc luyện chế quyền trượng.
Tần Vũ lật tay, trong bàn tay xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh biếc, trên bề mặt trường kiếm này có vầng sáng lưu chuyển, đồng thời phát ra một cổ khí tức sắc bén khiến cho không gian chung quanh đều chấn động.
"Kiếm này gọi là 'Phá Thuỷ' tạm thời để ở trong tân vũ trụ vậy." Tần Vũ trong lòng xoay chuyển, kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo này đã tiến vào trong Mê Thần điện.
Tần Vũ không dám đưa món v·ũ k·hí này đi đến Thần giới, sợ là một khi mang đi, lại tiếp tục dẫn đến hồng vẫn cái thiên (mây đỏ đầy trời). Đến lúc đó các vị Thần Vương có phản ứng gì, Tần Vũ cũng không dám nghĩ tới.
Cũng không cần gây ra nhiều phiền toái.
Hơn nữa. Còn thừa bảy mươi hai kiện Hồng Mông linh bảo. Tần Vũ cũng không có ý công khai, tạm thời để đó đã, đợi thời cơ thích hợp mới đưa ra cũng không muộn.
"Xem ra ngày bình xét danh ngạch thứ ba cũng không xa nữa, cũng nên ra ngoài thôi." Tần Vũ liền biến mất trong tân vũ trụ.
Tần Vũ trở lại Thần giới, Khương Lập trái lại cực kì cao hứng, liền ngồi cả ngày một chỗ cùng với Tần Vũ. Tần Vũ cũng như vậy, vẫn ở trong Mộc phủ. Hầu Phí, Hắc Vũ cũng thường xuyên đến chơi ở Mộc phủ.
"Tiểu Vũ, ngày mai đã là ngày bình xét danh ngạch thứ ba rồi đó, ngươi đã chuẩn bị tốt lễ vật chưa?" Khương Lan nhìn TầnVũ, ông ta đã biết Tần Vũ luyện ra được một kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo.
Nhưng Tần Vũ có bỏ ra cái món nhất lưu Hồng Mông linh bảo kia làm lễ vật hay không, cũng rất khó có thể nói trước được.
Dù gì cũng là nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Tranh đoạt danh ngạch lần thứ nhất thì Tần Vũ đã giao ra một món đồ. Chẳng lẽ còn giao ra một món đồ nữa?
"Lần danh ngạch thứ ba này, trước tình thế bắt buộc." Tần Vũ phải đưa ra thanh quyền trượng.
"Có nhất lưu Hồng Mông linh bảo quyền trượng "Vạn Liễu" này. Chu Hiển còn có thứ gì có thể cạnh tranh?"
Trong lòng Tần Vũ, linh bảo chỉ là vật ngoài thân. Vì Lập nhi, còn thứ gì mà y không thể từ bỏ?
Khương Lan gật gật đầu hài lòng.
Ngày thứ hai, Bắc Cực Thánh Hoàng điện như thường lệ cực kì náo nhiệt, mười ba vị thần vương thần giới ngồi phía trên đại điện, bên dưới các vị thiên thần sôi nổi đàm luận. Lại thường xuyên có người đến bên Tần Vũ trò chuyện đôi câu.
Tần Vũ hiện hoàn toàn trở thành tiêu điểm tại đại điện.
"Tần Vũ huynh, nghe nói huynh luyện chế ra một kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo, vô cùng bội phục, bội phục." Chu Hiển ngồi bên cạnh Tần Vũ, quay qua cười nói, nhưng sâu trong ánh mắt hắn, ẩn chứa một tia phẫn hận.
Tần Vũ tự nhiên có thể đoán được tâm tình Chu Hiển lúc này.
"Ha ha, chỉ là vận khí mà thôi. Chu Hiển huynh, dường như đối với lần danh ngạch thứ ba có mười phần tự tin, không rõ lần này lễ vật huynh chuẩn bị là món gì?" Tần Vũ cười hỏi.
Biểu tình Chu Hiển tức thì trở nên khó coi.
"Ha, ha" Chu Hiển cười khan hai tiếng, "Lễ vật dù tốt nhưng cũng không thể so nổi với Tần Vũ huynh".
Chu Hiển trong thâm tâm hiểu rất rõ, lần trước hắn có thể thắng. Tất cả là do phụ hoàng hắn ngầm giúp đỡ, để hắn có được sự ủng hộ của vài vị Thánh Hoàng.
Nhưng phương thức bình xét mặc dù có thể trợ giúp, nhưng cũng không thể quá lộ liễu được.
Như Tần Vũ một khi xuất ra kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Còn Chu Hiển xuất một kiện nhị lưu Hồng Mông linh bảo. Muốn trợ giúp, cũng không thể cưỡng từ đoạt lý, nhị lưu Hồng Mông linh bảo có thể so sánh được với nhất lưu Hồng Mông linh bảo được sao?
Chính vì khoảng cách quá lớn, bọn họ muốn giúp cũng không thể giúp được.
Mà hơn nữa..... Hiện địa vị của Tần Vũ đã thay đổi rất nhiều. Vốn đã là tân tượng thần, các vị Thánh Hoàng trước đây giúp đỡ Chu Hiển đều hối hận đã đắc tội với Tần Vũ, hôm nay, giúp Tần Vũ còn không kịp? Làm sao còn có thể giúp Chu Hiển?
Thậm chí nếu Tần Vũ và Chu Hiển cùng xuất ra kiện nhị lưu Hồng Mông linh bảo. Và dù Tần Vũ có kém một chút, dễ dàng đoán được các vị Thánh Hoàng đều sẽ ủng hộ Tần Vũ.
"Các vị."
Bắc Cực Thánh Hoàng Khương Phạm đứng lên, khuôn mặt ngập nụ cười, cất cao giọng nói: "Hôm nay là ngày bình xét danh ngạch thứ ba, chiếu theo quy củ trước đây, lễ vật hôm nay phải xem lễ vật người nào trân quý hơn, ha ha. Cuộc bình xét lần này so với lần trước dễ dàng hơn nhiều."
Khương Phạm đảo ánh mắt xuống phía dưới, hơi dừng lại ở nơi Tần Vũ, nở nụ cười nhẹ với Tần Vũ.
"Hiện tại, mười bảy vị ứng viên hãy xuất ra các món lễ vật của mình. Bắt đầu từ vị trí cuối cùng." Khương Phạm trực tiếp tuyên bố.
Ngay lập tức, nhân tuyển sau cùng, hoàng tử thành Địa Để đứng dậy, bước ra giữa đại điện. Khẽ khom người nói: "Chư vị Thần Vương, cuộc tỷ thí lần này. Tại hạ từ bỏ."
Bỏ cuộc?
Trên sảnh đường các vị thiên thần lặng người, không khỏi quay nhìn nhau, chỉ có bên trên các vị Thần Vương vẫn nở nụ cười, Khương Phạm thong thả gật đầu: "Hiền điệt, hãy lui ra trước. Vị tiếp theo."
"Chư vị Thần Vương, cuộc tỷ thí lần này. Tại hạ cũng bỏ cuộc."
Liên tục mười ba vị nhân tuyển nối tiếp nhau bỏ cuộc, Một số vị thiên thần cảm thấy khó hiểu. Nhưng trong thâm tâm các ứng viên hiểu rất rõ một sự thật.
Lễ vật nào trân quý hơn?
Nếu cả món nhị lưu Hồng Mông linh bảo cũng không so được thì chỉ có thể bỏ cuộc. Mọi người đều biết, Tần Vũ luyện chế ra nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Còn Chu Hiển, còn mời cả hai vị luyện khí tông sư.
Từ điểm này có thể thấy Tần Vũ, Chu Hiển hai người tất chiếm ưu thế.
"Vị tiếp theo." Khương Phạm điềm nhiên nói. Tính cả vị vừa rồi, thì đã liên tục mười ba người bỏ cuộc rồi, cũng khiến cho Khương Phạm trong lòng có chút mất hứng.
Lúc này Chu Hiển đứng dậy bước ra giữa đại điện.
"Chư vị Thần Vương". Chu Hiển cúi mình hành lễ sau đó cao giọng nói:"Tần Vũ huynh đã luyện chế ra kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo, tại hạ tự nhiên không có mặt mũi mà xuất ra lễ vật của mình, tại hạ.........cũng bỏ cuộc!"
Toàn bộ đại điện, một bầu không khí im lặng hạ xuống, ngay sau đó trở nên huyên náo.
Cuộc chiêu thân hôm nay có hai đối thủ lớn, là Tần Vũ và Chu Hiển. Điều này mọi người đều đã nhận biết rõ, nhưng thực không nghĩ Chu Hiển đột nhiên trực tiếp nhận thua.
Tần Vũ nhìn Chu Hiển đang đứng ở giữa đại điện, khoé miệng hơi chút mỉm cười: "Bỏ cuộc? Ồ. Ngươi bỏ cuộc à, thế ta đây..." Tần Vũ trong lòng thầm có quyết định.
Chu Hiển lùi trở về vị trí của mình. Mỉm cười với Tần Vũ ở bên cạnh: "Tần Vũ huynh, để xem huynh thế nào "
"Vi tiếp theo." Khương Phạm chuyển ánh mắt về phía Tần Vũ.
Mọi người trên đại điện, bao gồm cả các vị Thần Vương đều quay lại nhìn Tần Vũ. Trên mặt các vị Thần Vương đều mang theo một nụ cười đối với lễ vật của Tần Vũ. Các Thiên Thần phía dưới đều cảm thụ được điều này.
Tần Vũ lập tức đứng dậy đi đến giữa đại điện.
Ánh mắt Khương Phạm sáng rực nhìn Tần Vũ, trong lòng lão chờ mong nhất đó là... Tần Vũ có thể đưa ra món nhất lưu Hồng Mông linh bảo đó.
"Chư vị thần vương, lễ vật của ta là..." Tần Vũ tay phải đưa ra, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây trường tiên,"trường tiên này chính là v·ũ k·hí tối cao trong nhị lưu Hồng Mông linh bảo."
Nụ cười Khương Phạm từ từ cứng lại. Ở trên các Thần Vương cũng ngẩn ra.
Chu Hiển ngồi ở bên trên cũng sững sờ.
Không phải là nhất lưu Hồng Mông linh bảo! Mà là v·ũ k·hí tối cao trong nhị lưu Hồng Mông linh bảo mà thôi.
Khương Phạm ngẩn ra trong một lúc mới phản ứng được. Lập tức trên mặt lộ ra nụ cười như trước: "Trường tiên này là v·ũ k·hí cấp cao nhất trong nhị lưu Hồng Mông linh bảo à? Ừm." Khương Phạm với bộ dạng hài lòng nói.
Tần Vũ mỉm cười. Sau đó lùi xuống.
Khi Chu Hiển bỏ cuộc, Tần Vũ đã có quyết định, không cần lấy ra nhất lưu Hồng Mông linh bảo, v·ũ k·hí tối cao trong nhị lưu Hồng Mông linh bảo này cũng đủ để giành được danh ngạch lần ba rồi.
Dù sao những người khác đều đã bỏ cuộc, còn lại Khuê Nhân Hầu và Thân Đồ Phàm hai người, chẳng lẽ có thể đưa ra được nhất lưu Hồng Mông linh bảo sao? Bọn chúng có đưa ra nhị lưu Hồng Mông linh bảo hay không thì cũng không chắc chắn, thậm chí dù đưa ra, thì đoán chừng sự ủng hộ của thần vương cho tân tượng thần Tần Vũ này khẳng định là lớn nhất.