Chương 586. Hải để phủ để (Tòa phủ đệ dưới đáy biển).
Tần Vũ thấy đầu thắt lại.
- Đại ca... Hầu Phí dùng thần thức truyền âm cho Tần Vũ, ngay cả Hắc Vũ cũng chuẩn bị sẵn sàng ra tay.
- Bình tĩnh.
Tần Vũ truyền âm cho hai huynh đệ của mình. - Nếu Dịch Phong thực sự muốn động thủ ta sẽ đưa các đệ vào trong tân vũ trụ sau đó ta cũng vào... chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì chúng ta đừng đối đầu với thần vương.
Nếu giao thủ với thần vương, Tần Vũ cũng có một số điểm để ỷ lại.
Liên Hoa phân thân có thể xưng là 'Bất Tử Chi Thân' 'Tàn Tuyết Thần Thương' với lực công kích ngang với nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, còn có năng lực thuấn di...
Cùng với không gian chi lực từ tân vũ trụ, mọi thứ đều là điểm ỷ lại của Tần Vũ.
Trong lòng Tần Vũ đã có sắp xếp, tuyệt không sợ hãi. Còn Chu Hiển lúc này trong lòng có chút hoảng sợ, sao hắn không nhận ra oán hận và địch ý trong mắt của vị thần vương thần bí này chứ.
- Tiền bối, ở đây chỉ có ba người tham gia chiêu thân, Đoan Mộc Ngọc tôi, còn có hoàng tử Chu Hiển của Lôi Phạt thành với lại Tần Vũ của Đông cực Huyễn Kim sơn. Đoan Mộc Ngọc ngược lại đáp một cách thản nhiên.
- Đoan Mộc Ngọc? Dịch Phong nhìn Đoan Mộc Ngọc. - Ngươi cũng tham gia chiêu thân?
- Đúng thế. Đoan Mộc Ngọc gật đầu đáp.
Dịch Phong cười khẩy: - Nghe nói Đoan Mộc Ngọc vô cùng chung tình nên không có tý hứng thú nào với nữ nhân khác, sao thế? Để trở thành thần vương nên ngươi cũng tham gia chiêu thân à?
Đoan Mộc Ngọc khẽ nhíu mày, nhìn Dịch Phong chậm rãi đáp: - Truy cầu đại đạo là mong muốn duy nhất của tại hạ lúc này.
Dịch Phong gật đầu sau đó nhìn Chu Hiển: - Chu Hiển, ngươi đường đường là hoàng tử Lôi Phạt thành mà lại sợ ta thế ư? Ngươi không cần lo, tuy giữa ta và phụ hoàng ngươi có chút cừu oán nhưng chưa đến mức đi đối phó với con cái của hắn đâu.
Trong lòng Tần Vũ máy động.
Dịch Phong không chỉ có cừu oán với Khương Phạm mà còn có Tây Bắc thánh hoàng Chu Hoắc nữa.
- Ha ha... Dịch Phong đột nhiên cười lớn, ánh mắt lướt qua mấy người bọn Tần Vũ. - Các ngươi không phải muốn tìm Huyễn Linh kính sao? Ta báo cho các ngươi biết, Huyễn Linh kính đang ở trong một tòa phủ đệ sâu dưới nước chung quanh Trúc Lâm đảo, các ngươi có bản lĩnh thì đi tìm đi.
Bọn Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển đều thấy kinh dị, Dịch Phong không những không động thủ với bọn họ mà ngược lại còn báo cho họ Huyễn Linh kính đang ở đâu.
- Chiêu thân, chiêu thân... Khương Lập tiểu cô nương thế mà sắp kết hôn rồi. Dịch Phong hạ giọng lẩm bẩm sau đó biến mất trước mắt mọi người.
Đợi Dịch Phong biến mất xong, lúc này mười một người mới hoàn toàn thở ra một hơi.
- Đại nhân, lời của đảo chủ Trúc Lâm đảo này có đáng tin không? Một tùy tùng sau lưng Chu Hiển hạ giọng hỏi, Chu Hiển cười khẩy: - Đảo chủ Trúc Lâm đảo là cao thủ thần vương, ông ta muốn động thủ thì đã làm rồi, cần gì phải bày trò khác. Đi, chúng ta xuống đáy biển.
Năm người phe Chu Hiển chẳng thèm để ý tới nhân mã hai phe Đoan Mộc Ngọc, Tần Vũ, xông thẳng xuống nước.
- Tần Vũ huynh, chúng ta cũng xuống thôi. Đoan Mộc Ngọc đi tới trước Tần Vũ cười bảo. Tần Vũ khẽ gật đầu, hai phe tổng cộng sáu người cũng lặn xuống đáy biển.
Nam Hải của thần giới sâu vô cùng.
Ngay khu vực chỗ Nam Dã quần đảo cũng đã sâu mấy vạn dặm. Người hai phe Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc không ngừng cùng nhau lặn xuống đáy biển.
- Tần Vũ huynh, đảo chủ Trúc Lâm đảo vừa rồi tên gì, huynh có biết không? Đoan Mộc Ngọc hỏi.
Tần Vũ nhớ lại, lúc nhân mã hai phe Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển tới thì Dịch Phong vốn chẳng nói tới tên mình.
- Vị đảo chủ Trúc Lâm đảo tên là Dịch Phong, Đoan Mộc huynh, huynh có biết ông ta không? Tần Vũ hỏi lại.
- Dịch Phong?
Khuôn mặt Đoan Mộc Ngọc tràn đầy chấn kinh. - Ông ta là Dịch Phong, người năm xưa theo đuổi Sinh Mệnh thần vương, công tử đẹp trai tiêu sái bất phàm, thần vương Dịch Phong?
- Người theo đuổi Sinh Mệnh thần vương? Trong lòng Tần Vũ có thể đoán ra một ít.
Trong mắt Đoan Mộc Ngọc tràn đầy khó tin: - Dịch Phong đẹp trai phong độ năm xưa lại biến thành dáng vẻ tiều tụy như thế này. Ngay cả dung mạo cũng đã biến đổi... chẳng trách, chẳng trách ông ta oán hận với mấy đại thánh hoàng như thế.
- Đoan Mộc huynh, năm xưa rốt cuộc Sinh Mệnh thần vương c·hết do nguyên nhân gì, huynh có biết không? Tần Vũ truy hỏi.
Ngay cả Lan thúc cũng không chịu nói rõ, Tần Vũ luôn nghi hoặc.
Đoan Mộc Ngọc lắc đầu than: - Tần Vũ huynh, c·ái c·hết của Sinh Mệnh thần vương năm xưa, tám đại thánh hoàng và một số thần vương có thể xem là h·ung t·hủ. Còn nguyên nhân, nói cũng chẳng làm gì. Trên mặt Đoan Mộc Ngọc có nét cười khổ.
Tần Vũ nhíu mày.
Sinh Mệnh thần vương, tám đại thần tộc...
Dịch Phong lại là người theo đuổi Sinh Mệnh thần vương.
- Đến đáy biển rồi. Đoan Mộc Ngọc lên tiếng. - Tần Vũ huynh, chúng ta chia tay ở đây, khu vực đáy biển rộng lớn, mọi người chia nhau ra tìm đi.
Tần Vũ cũng ngừng suy nghĩ: - Chúng ta chia tay ở đây.
Quan hệ của Tần Vũ và Đoan Mộc Ngọc rất tốt, nếu nhân mã hai phe cùng hành động, một khi đồng thời phát hiện Huyễn Linh kính thì lúc đó nó sẽ thuộc về ai đây?
Đưa mắt tiễn ba người Đoan Mộc Ngọc rời đi, ba huynh đệ Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ bắt đầu tìm kiếm.
- Ở đáy biển hiệu quả của thần thức quá yếu. Hầu Phí bất lực than.
Thần thức, nếu ở trong không khí, hạ cấp thần nhân không có cách nào tỏa ra ngoài cơ thể, trung cấp thần nhân chỉ tỏa ra được trên dưới mười mét, thượng cấp thần nhân khoảng trăm mét. Thần thức của hạ bộ thiên thần có thể tỏa ra cả ngàn mét, thần thức của trung bộ thiên thần có thể tỏa ra vài chục dặm còn của thượng bộ thiên thần có thể bao trùm phạm vi cả ngàn dặm.
Nhưng đối diện với các vật chất thực như chất rắn, chất lỏng thì bị giảm xuống rất nhiều.
Đạt tới cảnh giới hạ bộ thiên thần mới có thể miễn cưỡng thâm nhập vào vật thể có tính thực chất gần một mét, trung bộ thiên thần cũng chỉ gần trăm mét mà thôi.
Cự ly trăm mét còn chẳng bằng nhìn bằng mắt thường. Hầu Phí thì thầm.
- Phí Phí, Tiểu Hắc, các đệ đi theo ta là được rồi. Tần Vũ cười bảo, trong lòng rất vui mừng. - Huyễn Linh kính ẩn trong đáy biển, xem ra sẽ rơi vào tay mình rồi.
Không gian chi lực bao phủ mấy trăm dặm, không gian chi lực này có thể quan sát không chỉ không trung mà còn có cả đáy biển.
Đáy biển cách mặt nước mấy vạn dặm, nước biển của thần giới cũng rất nặng, ở mấy vạn dặm dưới đáy biển, áp suất của nước đạt tới mức khủng bố.
Ba người Tần Vũ bơi hết tốc lực dưới đáy biển, không gian chi lực của Tần Vũ nhanh chóng quan sát khu vực mấy trăm dặm chung quanh.
Còn nhân mã hai phe Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển chỉ dựa vào mắt thường và thần thức cẩn thận tìm kiếm, tốc độ vốn chẳng có cách nào bì được.
'Phủ đệ, phủ đệ... vừa rồi Dịch Phong nói Huyễn Linh kính đang ở trong một tòa phủ đệ?' Tần Vũ không ngừng tìm kiếm.
'Tìm thấy rồi.'
Nhưng lúc Tần Vũ tìm thấy lại chấn kinh phát hiện ra bọn Chu Hiển đã ở ngoài cửa tòa phủ đệ này. Với tốc độ tìm kiếm của Chu Hiển mà tìm thấy được trước Tần Vũ, không thể không thừa nhận Chu Hiển may mắn.
- Đại nhân, cánh cửa này vốn không mở được, làm sao bây giờ?
Đám người của Chu Hiển đang bị khốn ở bên ngoài, bọn chúng bất kể làm gì cũng không có cách nào tiến vào.
- Tòa phủ đệ này rốt cuộc là do ai làm nhỉ? Chu Hiển nhíu mày, một cánh cửa mà năm thiên thần bọn hắn cũng đẩy lại không thể mở nổi.
Sao cái cửa này quái dị như thế?
- Tần Vũ? Chu Hiển đột nhiên nhìn thấy đám người Tần Vũ từ đằng xa tiến tới, không nhịn được chửi thầm. 'Cái tên Tần Vũ này đúng là âm hồn không tan. Kẻ kiến tạo ra tòa phủ đệ này cũng đúng là hỗn đản, nếu mở được cửa thì có lẽ Huyễn Linh kính đã vào tay ta rồi.
- Chu Hiển.
Ba người Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ cũng đã tới trước tòa phủ đệ.
- Tòa phủ đệ này được xây ở dưới đáy Nam Hải, quả thực đặc biệt. Tần Vũ tán thưởng, ánh mắt đặt trên tòa phủ đệ.
Không gian chi lực của Tần Vũ trong chớp mắt đã quan sát một lượt.
Tòa phủ đệ vô danh này cao chừng trăm trượng, trên tường mọc đầy thực vật dưới đáy biển. Xem ra tòa phủ đệ này đã tồn tại rất lâu rồi.
'Không có bất kỳ khe hở nào ngoài cửa chính, xem ra không có cách nào khác để tiến vào rồi.' Tần Vũ nhìn mấy người bọn Chu Hiển. 'Chu Hiển cứ ở ngoài này, xem ra cửa chính cũng rất khó mở.'
Trên bề mặt cửa chính cũng mọc đầy thực vật màu lục dưới đáy biển.
Tần Vũ liền bước chân đi tới trước cửa.
- Tần Vũ, không cần phí sức, mở không nổi đâu. Chu Hiển ở bên cạnh cười khẩy, Tần Vũ lại đưa một tay vạch mạnh.
Chỉ thấy vô số lưỡi đao nước chém lên cửa.
- Xoảng!
Một âm thanh trong trẻo vang lên. Chỉ thấy toàn bộ thực vật màu lục trên mặt cửa chính rơi hết, để lộ ra... một tấm kính sáng bóng. Cửa chính của tòa phủ đệ này sau khi thoát khỏi một tầng thực vật màu lục lại biến thành một cái gương lớn.
Nhìn trong gương có thể thấy rõ hình dáng của bọn Tần Vũ, Chu Hiển.
- Gương!
Mắt Chu Hiển sáng lên, đồng thời gần như điên cuồng muốn nhanh chóng gỡ cái gương này xuống. Còn Tần Vũ ở bên cạnh lại bình tĩnh đứng nhìn.
- Các ngươi tới đây gỡ cái gương với ta. Chu Hiển quát tùy tùng của mình.
Bốn thiên thần lao tới bên cạnh Chu Hiển nhanh như chớp, giúp Chu Hiển muốn gỡ cái gương lớn này mang đi.
- Đại ca. Hầu Phí trong lòng hơi lo cho Tần Vũ, không khỏi nghi hoặc nhìn Tần Vũ, Hầu Phí biết... Tần Vũ sẽ không làm những chuyện vô bổ.
- Không cần gấp, cứ nhìn xem sẽ biết. Tần Vũ có chút vui vẻ nhìn mấy người bọn Chu Hiển.
Năm người bọn Chu Hiển mắm môi mắm lợi cũng không cách nào làm cái gương lớn đó động đậy lấy một chút. Bọn Chu Hiển lại không dám dùng thủ đoạn 'không gian hủy diệt' lo sẽ hủy mất cái gương này.
Chu Hiển nhìn ba người Tần Vũ ở bên cạnh, trong lòng hiểu ra hắn đã bị chơi xỏ.
- Dừng tay đi. Chu Hiển ra lệnh chon bốn thiên thần.
- Đại nhân, cái gương lớn này không phải là vật bình thường, biết đâu nó chính là Huyễn Linh kính. Một thiên thần lên tiếng.
Chu Hiển lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn: - Nếu là Huyễn Linh kính thì Tần Vũ vì sao không tới c·ướp đoạt?
- Chu Hiển huynh, cái gương trước mặt huynh còn hơi nhỏ, ở đây có một cái lớn hơn này. Tần Vũ cười ha hả bảo, sau đó vung tay, chỉ thấy vô số lưỡi đao nước chém tới tòa phủ đệ.
Tòa phủ đệ này vì đã tồn tại dưới đáy biển trong thời gian quá dài nên khắp nơi trên tường đều được bao phủ bởi một tầng thực vật màu lục.
Nhưng giờ đây...
Toàn bộ các thực vật màu lục đó đều rơi xuống, vết tích của thời gian đã bị Tần Vũ hủy sạch, làm xuất hiện... một tòa phủ đệ to lớn sáng bừng.
Tòa phủ đệ dưới đáy biển này bất kể là vách tường, cửa chính hay phòng ốc, toàn bộ đều là nhưng cái gương sáng bóng.
Gương lớn như những cái tạo thành vách tường, cao cả trăm trượng, dài mấy trăm trượng, nếu đem so sánh thì cái gương làm cửa chính nhỏ hơn nhiều.
- Nhiều gương thế này... tòa phủ đệ này lại được tạo thành bởi gương ư? Chu Hiển kinh ngạc nhìn cảnh này.
Chỉ chốc lát, Chu Hiển liền phản ứng, nhất cử nhất động của Tần Vũ cho thấy... Tần Vũ đã sớm biết tòa phủ đệ này do gương tạo thành.
Tần Vũ cười nhạt không nói.
Hắn đương nhiên là biết, dưới sự bao phủ của không gian chi lực, những tấm gương lớn sau lớp thực vật màu xanh đen không thoát khỏi sự quan sát của hắn.
'Tòa phủ đệ bằng gương này làm sao để mở ra đây?' Tần Vũ cũng không có cách nào tiến vào trong.
Thực tế thì Tần Vũ còn có một biện pháp, để không gian chi lực tiến vào trong sau đó thuấn di. Nhưng Tần Vũ không dám.
Bởi vì...
'Dịch Phong vì sao cứ luôn dùng thần thức quan sát bọn ta thế nhỉ?' Dưới sự bao phủ của không gian chi lực, Tần Vũ dễ dàng phát hiện thần vương Dịch Phong đang dùng thần thức quan sát mọi người.
'Không lẽ đây là một âm mưu của Dịch Phong, nhưng mà ông ta là thần vương, nếu muốn g·iết người cần gì phải dùng thủ đoạn này?' Tần Vũ hoàn toàn nghi hoặc.
Có thần thức của Dịch Phong giám thị, Tần Vũ tự nhiên không dám thuấn di để đối phương phát hiện ra bí mật.
- Tần Vũ huynh. Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Tần Vũ ngoảnh đầu lại, đoàn người Đoan Mộc Ngọc đang từ đằng xa bước tới. Cuối cùng ba người bọn Đoan Mộc Ngọc cũng tìm thấy nơi này.
- Tòa phủ đệ này quả thực độc đáo, đặc biệt. Đoan Mộc Ngọc cười nhìn tòa phủ đệ do toàn gương tạo thành.
Chính vào lúc này--
- Oanh long long~~ chỉ nghe một trận âm thanh chấn động kịch liệt, cái gương lớn làm cửa chính đột nhiên từ từ mớ sang bên cạnh để lộ một lối đi rộng rãi.
Trong lòng Tần Vũ chấn động.
'Ba người vừa mới tới đủ thì cái cửa này tự động mở ra!' trong lòng Tần Vũ càng thêm nghi hoặc.