Tinh Thần Biến

Chương 566: Giai thê




Nhìn từ trên cao xuống, ba nghìn hòn đảo tụ tập trông như những hòn đá cuội óng ánh, còn hòn đảo lớn nhất ở giữa – "Phù Không đảo" – lại giống như một viên minh châu ở giữa bầy đá cuội óng ánh đó.

Ánh sáng chói lọi từ giữa Phù Không đảo bắn ra bốn phía.

Hạ xuống Phù Không đảo, nhìn "Sơn Hải cung" ở đằng xa, mắt Tần Vũ sáng rực, miệng cảm thán:

- Không hổ là hành cung của ba đại thiên tôn, tuy không xa hoa nhưng khí độ này ngay cả thánh hoàng điện cũng còn lâu mới bằng.

Sơn Hải cung nằm cao hơn bề mặt Phù Không đảo gần chục trượng.

Chính là vì bậc thang.

Vừa mới nhìn thì thấy từng bậc từng bậc thang đơn giản cũ kỹ nối nhau đi lên thông thẳng tới chính điện của Sơn Hải cung. Ở trên cùng của cầu thang. Tại khoảng không phía trước chính điện của Sơn Hải cung có hai trung niên một nam một nữ đang chầm chậm đi tuần.

- Tần Vũ huynh, nói tới khí thế thì Sơn Hải cung này là một tòa cung điện do ba đại thiên tôn tự tay luyện chế, khí thế sao yếu được? Huynh thấy những bậc thang kia không?

Đoan Mộc Ngọc cười nhẹ đưa ngón tay mảnh khảnh lên chỉ về phía tầng tầng lớp lớp bậc thang.

Các bậc thang có điều gì đặc biệt sao?

Tần Vũ cẩn thận xem xét một lượt, cái cầu thang này có tới chín mươi chín bậc, mỗi bậc đều mang một màu đen đơn giản, cổ kính. Trên bề mặt bậc thang còn điêu khắc cỏ cây muông thú các thứ.

Càng nhìn Tần Vũ càng cảm thấy cái cầu thang này có điểm đặc biệt nhưng hắn không cách nào phát hiện ra bí mật của nó.

Đoan Mộc Ngọc thấy Tần Vũ nhăn tít mày liền cười bảo:

- Tần Vũ huynh, cái cầu thang đó chính là "Thông Thiên Thai Giai" trong truyền thuyết.

- Thông Thiên Thai Giai? Cái cầu thang này sao lại có tên đó?

Tần Vũ nghi hoặc hỏi.

Tuy Tần Vũ đã tới thần giới một thời gian rồi nhưng phần lớn thời gian là tu luyện, hắn chỉ biết một số chuyện đại khái của thần giới, còn những bí mật thì chẳng biết chút gì.

Đoan Mộc Ngọc mỉm cười nói:

- Bắc cực thánh hoàng đã nói với bọn ta phải để thành tâm của chúng ta làm cảm động thiên tôn, nhưng muốn như thế thì phải làm sao? Ta chỉ nghĩ ra một biện pháp, đó chính là nhờ vào "Thông Thiên Thai Giai".

Tần Vũ cũng nghi hoặc mãi là làm sao để thiên tôn cảm động.

Bây giờ nghe Đoan Mộc Ngọc nói như thế không nhịn được bật hỏi:

- Nhờ vào Thông Thiên Thai Giai? Bằng cách nào?

- Ta biết được một truyền thuyết, trong đó nói rằng chỉ cần có ai đó không phải là thần vương cao thủ mà leo lên được chín mươi chín bậc của Thông Thiên Thai Giai thì… thiên tôn nhất định sẽ hiện thân gặp người đó.

Đoan Mộc Ngọc nói rõ ra.

Tần Vũ kinh ngạc nhìn cái cầu thang cổ kính ở đằng xa.

Mỗi bậc thang rộng chục mét, có chín mươi chín bậc.

- Đoan Mộc huynh, không lẽ cái cầu thang này có điểm kỳ dị? Ngay cả thượng bộ thiên thần cũng không cách nào leo nổi?

Tần Vũ cảm thấy khó tin.

Cầu thang mà cũng có điểm đặc biệt ư?

- Từ trước tới nay chưa từng có cao thủ nào chưa đạt tới cảnh giới thần vương mà leo được tới đỉnh Thông Thiên Thai Giai.

Đoan Mộc Ngọc tiếp tục nói với giọng bình thản.

Vào lúc này, trên hai người một nam một nữ đi tuần ở phía trên cùng của cầu thang bước ra bay thẳng tới trước mặt hai người bọn Tần Vũ.

- Đoan Mộc huynh, lâu lắm không gặp.

Nam trung niên cười nói với Đoan Mộc Ngọc.



Tần Vũ vừa nhìn biểu tình của hai người đã biết họ có quen nhau. Lúc này Đoan Mộc Ngọc cũng lên tiếng:

- Đúng là lâu lắm không gặp, lần cuối gặp nhau cũng đã cách đây tám trăm vạn năm rồi nhỉ. Đúng rồi, Hạo Tuấn, huynh thân là môn nhân của Tiêu Diêu thiên tôn, trong tám trăm vạn năm nay có từng gặp ông ấy chưa?

Đồng thời Đoan Mộc Ngọc cũng nói ngay với Tần Vũ:

- Tần Vũ huynh, hai người này phân biệt là Hạo Tuấn – môn nhân của Tiêu Diêu thiên tôn và Dao Lâm – môn nhân của Lôi Phạt thiên tôn.

- Tần Vũ ra mắt hai vị.

Tần Vũ khẽ hành lễ chào hỏi.

Với nhãn lực hiện tại của Tần Vũ có thể nhìn ra hai người trước mặt đều ở cảnh giới thượng bộ thiên thần. Hạo Tuấn mỉm cười với Tần Vũ sau đó mới cười khổ đáp lời Đoan Mộc Ngọc:

- Đoan Mộc huynh. Thiên tôn ông ấy tiêu diêu khắp bốn phương, ta từ khi bái nhập làm môn hạ của thiên tôn tới giờ cũng chỉ được ông ấy chỉ đạo tu luyện thời gian đầu, về sau ông ấy để ta tự sinh tự diệt. Từ lần trước huynh đến cách đây tám trăm năm tới nay ta chưa từng gặp thiên tôn.

Hạo Tuấn nói rồi nhìn sang người phụ nữ trung niên xinh đẹp bên cạnh.

– Cô Dao Lâm này may mắn hơn một chút, mấy năm trước có gặp Lôi Phạt thiên tôn một lần.

Đoan Mộc Ngọc cười nói với Tần Vũ ở bên cạnh:


- Tần Vũ huynh, nghe thấy chưa? Ngay cả hai môn nhân của thiên tôn cũng rất hiếm khi gặp được thiên tôn một lần. Chúng ta lần này tới muốn gặp thiên tôn để xin ban tặng lễ vật thì độ khó vô cùng cao.

Tần Vũ không thể không thừa nhận.

Chỉ tiêu đầu tiên do Bắc cực thánh hoàng đưa ra lần này quả thật có khả năng phải bỏ đi.

Không gian chi lực của Tần Vũ từ từ tản ra, bây giờ đã đạt tới Vũ Trụ chi cảnh được sáu ngàn năm rồi, không gian chi lực của Tần Vũ hiện tại đã bao phủ được phạm vi cả trăm dặm.

Tuy còn chưa hoàn toàn bao phủ Phù Không đảo nhưng có thể bao phủ "Sơn Hải cung" rất dễ dàng. Tần Vũ trực tiếp quan sát Sơn Hải cung.

Trước kia chưa quan sát thì còn có chút hiếu kỳ.

Nhưng vừa quan sát Tần Vũ lại phát hiện, Sơn Hải cung này chẳng có chỗ nào thần bí cả, nó cũng chỉ là một cái cung điện có cấu tạo hơi phức tạp mà thôi. Hơn nữa, trong cả Sơn Hải cung chẳng có lấy một người.

- Hạo Tuấn, Dao Lâm.

Tần Vũ mỉm cười nói với hai người.

– Hai vị một người là môn nhân của Tiêu Diêu thiên tôn, một người là môn nhân của Lôi Phạt thiên tôn, thế còn Phiêu Vũ thiên tôn thì sao? Ông ấy có môn nhân không?

Hai người Hạo Tuấn, Dao Lâm nhìn nhau một cái, cả hai đều bật cười.

Đoan Mộc Ngọc liền nói với Tần Vũ:

- Tần Vũ, hiểu biết của huynh về Phiêu Vũ thiên tôn quá ít, Phiêu Vũ thiên tôn là người thần bí nhất trong ba đại thiên tôn, cũng là người khó gặp nhất. Đừng nói là huynh, ngay cả tám đại thánh hoàng có lẽ là số lần gặp được Phiêu Vũ thiên tôn cũng ít tới mức đáng thương.

- Hai người bái làm môn hạ của thiên tôn bọn ta trong bao nhiêu năm nay cũng chỉ mới gặp Phiêu Vũ thiên tôn có một lần. Hơn nữa tính khí của ông ấy cũng rất quái dị, cũng chưa từng thu môn nhân.

Dao Lâm mỉm cười nói.

Hạo Tuấn nói còn nhỏ hơn:

- Phiêu Vũ thiên tôn vô cùng lợi hại, hai vị thiên tôn kia thường tranh cãi nhưng không ai dám làm ồn trước mặt Phiêu Vũ thiên tôn hết.

Từ miệng của hai môn hạ của thiên tôn, Tần Vũ càng cảm thấy rõ hơn về sự thần bí của "Phiêu Vũ thiên tôn".

Hạo Tuấn, Dao Lâm có thể nói nhiều như thế với Tần Vũ là do nể mặt Đoan Mộc Ngọc.

- Huynh có biết cách nào hay không? Đoan Mộc Ngọc hỏi.

Hạo Tuấn chớp mắt cười:

- Đoan Mộc huynh, muốn gặp thiên tôn rất dễ. Chỉ cần huynh từ bên từ từ leo lên từng bậc một đến hết "Thông Thiên Thai Giai" thôi.


- Điều này đương nhiên là ta biết, có điều muốn leo lên hết chín mươi chín bậc thang thì trừ phi đạt tới cảnh giới thần vương, nếu không làm sao mà leo nổi?

Đoan Mộc Ngọc lắc đầu bảo.

Hạo Tuấn, Dao Lâm nhìn nhau một cái, trong mắt tràn đầy tiếu ý.

- Đoan Mộc huynh, ta biết đám các huynh tới đây để làm gì? Mọi việc trước đó đã được Bắc cực thánh hoàng báo cho bọn ta rồi. Ta không thể thiên vị giúp đỡ ai cả. Huống chi, muốn thiên vị giúp đỡ cũng chẳng có cách nào. Muốn gặp thiên tôn chỉ có thể dựa vào biện pháp leo "Thông Thiên Thai Giai" thôi.

Hạo Tuấn cười hi hi nói.

Hai người Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc cảm thấy bất lực.

Thì ra người ta đã sớm biết hết rồi.

Phải lấy được lễ vật do thiên tôn ban tặng? Tần Vũ trầm ngâm.

Leo Thông Thiên Thai Giai chỉ là biện pháp bất đắc dĩ. Mấy ngày trời Tần Vũ luôn nghĩ cách ở trên Phù Không đảo. Thực tế thì ở Sơn Hải cung ngoài một điện chính còn có ba điện phụ.

Ba điện phụ này lần lượt tương ứng là hành cung của Tiêu Diêu thiên tôn, Lôi Phạt thiên tôn với Phiêu Vũ thiên tôn. Cầu thang của ba cái điện phụ này cũng chẳng có gì đặc biệt.

Tần Vũ đã từng dạo quanh ba cái điện phụ này một lúc.

Nhưng mà Sơn Hải cung vắng vẻ ngoại trừ một mình hắn ra chỉ có hai môn nhân của thiên tôn với lại Đoan Mộc Ngọc. Đoan Mộc Ngọc hiển nhiên cũng chẳng có tiến triển hay đột phá nào.

Xem ra thực sự phải thử leo Thông Thiên Thai Giai rồi! Tần Vũ ngồi trên một tảng đá xanh lớn, miệng lẩm bẩm.

- Tần Vũ huynh.

Tần Vũ ngẩng đầu nhìn. Đoan Mộc Ngọc đang nhíu mày đi tới:

- Tần Vũ huynh, Khuê Nhân Hầu đã tới rồi.

- Khuê Nhân Hầu tới rồi ư? Tần Vũ liền đứng dậy.

Tốc độ bay của hai người Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc là nhanh nhất nên tới trước những người khác gần hai tháng, người tiếp theo là Khuê Nhân Hầu bây giờ mới tới Phù Không đảo.

- Không thể lãng phí thời gian nữa, chúng ta bao nhiêu ngày nay chẳng tìm được biện pháp nào khác, chỉ có một phương pháp duy nhất thôi.

Đoan Mộc Ngọc sắc mặt nghiêm túc, trịnh trọng nói với Tần Vũ.

Tần Vũ khẽ gật đầu.

- Đi. Chúng ta tới chỗ Thông Thiên Thai Giai.


Hai người Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc bước từng bước dài đi tới chỗ Thông Thiên Thai Giai của Sơn Hải cung. Nhưng hai người họ vừa đi được một chốc liền phát hiện Khuê Nhân Hầu đang đứng cách Thông Thiên Thai Giai không xa.

Khuê Nhân Hầu nhìn thấy hai người bọn Tần Vũ đang đi thẳng về phía Thông Thiên Thai Giai không khỏi kinh ngạc mở to mắt.

- Tần Vũ huynh, Đoan Mộc huynh, hai người các huynh không phải đầu óc có vấn đề chứ? Đây là Thông Thiên Thai Giai, chỉ có thần vương cao thủ mới leo lên nổi. Tuy truyền thuyết bảo rằng "không phải thần vương cao thủ mà leo lên được Thông Thiên Thai Giai thì thiên tôn sẽ ra mặt gặp gỡ" nhưng có thật thế hay không còn rất khó xác định. Hơn nữa, một khi chưa đạt tới cảnh giới thần vương không thể nào leo lên nổi đâu.

Khuê Nhân Hầu nói thẳng với hai người bọn Tần Vũ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thân hình Tần Vũ không khỏi run lên.

Tuyệt đối không có khả năng sao?

Tần Vũ nhìn về phía Khuê Nhân Hầu, lúc này Đoan Mộc Ngọc cũng nhìn hắn ta:

- Khuê Nhân Hầu, huynh không cần khuyên đâu, hơn nữa truyền thuyết này là thật đó, không tin thì huynh có thể hỏi hai người Hạo Tuấn, Dao Lâm đi. Bọn họ là môn nhân của thiên tôn nên biết rõ nhất.

- Cho dù là thật đi thì sao?

Khuê Nhân Hầu phản bác:

– Bắc cực thánh hoàng cũng đã từng nói với ta, trừ phi hoàn toàn cảm ngộ được không gian pháp tắc, nếu không thì không thể nào leo được tới đỉnh.


- Ha ha…

Chỉ nghe một trận cười lớn vang lên, Chu Hiển chân đạp một thanh trọng kiếm màu vàng kim đang bay tới, thanh bào phất phới, trên thân có một cổ khí tức cuồng ngạo.

- Tần Vũ huynh, Đoan Mộc huynh, hai người các huynh đang đứng trước Thông Thiên Thai Giai làm gì thế, không phải muốn nếm mùi đau khổ đấy chứ? Ha ha, phụ hoàng ta đã từng bảo, Thông Thiên Thai Giai này trừ khi thành thần vương ra tuyệt đối không có cách nào leo lên tới đỉnh.

Chu Hiển vừa nói xong liền hạ xuống.

Tần Vũ nhìn về đằng xa, chỉ thấy đằng sau từng người liên tiếp bay tới, tổng cộng sáu người. Sáu người này đều là thượng bộ thiên thần, trong đó có cả thiếu niên xấu hổ Thân Đồ Phàm.

Sáu người cũng hạ xuống.

- Khuê Nhân huynh, các người đang tranh chấp chuyện gì à? Một thanh niên vạm vỡ vừa tới lên tiếng hỏi lớn.

- Ô, Thiên Lang điện chủ, chẳng tranh chấp gì đâu, có điều Đoan Mộc huynh và Tần Vũ huynh đang chuẩn bị leo Thông Thiên Thai Giai. Khuê Nhân Hầu cười đáp.

Lập tức Thiên Lang điện chủ nhìn hai người Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc với bộ dạng vô cùng kinh ngạc.

Tần Vũ không nhịn được cau mày.

Đám người này sao lại giống như đang xem trò hề thế?

- Tần Vũ huynh, không cần để ý tới bọn họ.

Đoan Mộc Ngọc sắc mặt bình tĩnh, không hề để những người khác vào trong mắt.

- Khuê Nhân huynh, ta và môn nhân Hạo Tuấn của thiên tôn có chút giao tình, huynh và ta cùng tới hỏi hắn một phen xem có cách gì khác không.

Thiên Lang điện chủ cười nói.

Khuê Nhân Hầu gật đầu đáp:

- Như vậy cũng được. Sau đó nhìn hai người bọn Tần Vũ: - Tần Vũ huynh, Đoan Mộc huynh, hai người có đi cùng không?

- Không cần đâu.

Đoan Mộc Ngọc bình thản đáp.

Tấn Vũ không nói nhiều, trong lòng thầm nghĩ: "Các ngươi muốn đi, Hạo Tuấn, Dao Lâm hai người, ta và Đoan Mộc Ngọc đã sớm hỏi qua."

Khuê Nhân Hầu bọn người liền hướng Thiên điện đi tới, chuẩn bị dọc theo cầu thang Thiên điện đi lên.

Đột nhiên!

- Chu Hiển điện hạ.

Chỉ nghe một tiếng gọi thân thiết từ phía trên truyền đến. Đúng là Dao Lâm, trên mặt Dao Lâm còn có nụ cười.

Chu Hiển vừa nhìn thấy Dao Lâm liền tới hành lễ.

Dao Lâm lên tiếng nói:

- Thiên tôn, người vừa mới truyền lệnh, để cho Chu Hiển điện hạ nhập điện.

Dao Lâm chính là môn nhân của Lôi Phạt thiên tôn, nàng chính là đại diện cho lời nói của thiên tôn.

Chu Hiển có chút sững sờ, sau đó trên mặt hiện lên một trận vui mừng.

Bọn người Khuê Nhân Hầu không khỏi hướng Chu HIển nhìn lại, trong mắt đều hiện lên một tia ghen tỵ, thấp giọng nói:

- Chu Hiển này…

- Chu Hiển…Lôi Phạt thiên tôn vừa truyền lệnh, thật là thiên vị rõ ràng a.

Trong lòng tần Vũ không khỏi có một trận tức giận.