Tinh Thần Biến

Chương 561: Nhập Phiêu Tuyết thành.




Ba người bọn Tần Vũ vừa đi ra khỏi truyền tống trận liền cảm thấy mặt lạnh ngắt.

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tuyết rơi đầy trời. Thu Trọng Phục ở sau lưng Tần Vũ lên tiếng: "Phiêu Tuyết thành quanh năm có tuyết rơi, đúng là rất kỳ diệu."

Tần Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt dán chặt vào toà thành trì cự đại lơ lửng trên không trung.

Hoa tuyết rơi lả tả nhưng toà thành trì cự đại vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, tường thành toàn màu đen đó, thể tích to lớn đó mang tới cho người ta cảm giác áp bức.

"Phiêu Tuyết thành, đây chính là Phiêu Tuyết thành." Tần Vũ nhìn Phiêu Tuyết thành lẩm bẩm nói.

Đây là lần đầu tiên Tần Vũ nhìn Phiêu Tuyết thành từ bên ngoài. Phúc bá ở bên cạnh nói: "Chủ nhân. Chúng ta trước hết hãy bay tới ngoài cửa thành của Phiêu Tuyết thành đi đã."

"Được, chúng ta đi." Tần Vũ mở rộng không gian lĩnh vực mang theo Phúc bá

Bay thẳng lên trên. Thu Trọng Phục cung kính bay theo, trong chốc lát Tần Vũ đã bay tới trước cửa thành của Phiêu Tuyết thành.

Nơi cửa thành có một cái cầu thanh diện tích hơn trăm mét. Ba người bọn Tần Vũ hạ xuống đó.

"Các người là ai? Nơi đây là Bắc cực Phiêu Tuyết thành, không phận sự miễn vào." Một thanh âm cao vút từ cửa thành truyền tới.

Nơi hữu danh có khác.

Tần Vũ mỉm cười nhìn về cửa thành, ở đó có hai thiên thần thủ vệ, trên tường thành còn có một thiên thần thủ vệ khác.

Thu Trọng Phục lập tức bước lên lạnh lùng nói: "Đại nhân nhà ta là Lam Huyền điện điện chủ của Đông cực Huyễn Kim sơn, ngươi mau mau đi bẩm báo."

Lam Huyền điện điện chủ?

Hai thiên thần thủ vệ đó nhìn nhau một cái, điện chủ của Đông cực Huyễn Kim sơn có địa vị chí tôn khó bì.

Thượng bộ thiên thần đã là cao rồi. Thái độ của hai thiên thần thủ vệ này lập tức thay đổi lớn, bọn chúng tươi cười chào đón Thu Trọng Phục: "Xin đợi một chút, tại hạ sẽ nhanh chóng đi bẩm báo."

Chưa có lời mời, dù thực lực có mạnh hơn cũng phải chờ bẩm báo.

Chỉ vài hơi thở, trên tường thành nhanh chóng có một thanh niên tuấn mỹ toàn thân mặc ngân sắc chiến giáp xuất hiện. Thanh niên tuấn mỹ này vừa nhìn đã biết trong ba người thì Tần Vũ là thủ lĩnh.

"Tại hạ là Chu Kiếm Phi, trung đội trưởng của trung đội hộ vệ thành môn, xin ra mắt Tần Vũ điện chủ." Tuấn mỹ thanh niên đó cười khiêm tốn nói với Tần Vũ.

"Ngươi biết ta?" Tần Vũ có chút kinh ngạc, bản thân hình như chưa báo danh mà.

Chu Kiếm Phi mỉm cười nói: "Đại danh của Tần Vũ điện chủ đã lan khắp thần giới. Ai mà không biết Tần Vũ điện chủ là tân luyện khí tông sư, thực lực luyện khí còn mạnh hơn cả Âu Nghiệp Tử tông sư."

Tần Vũ nghe Chu Kiếm Phi nói trong lòng liền nghĩ ra nhiều chuyện.

Chuyện mình luyện chế thượng phẩm thiên thần khí đã được bao lâu đâu? Không ngờ là một trung đội trưởng của trung đội thiên thần tại Bắc cực Phiêu Tuyết thành cũng biết. Xem ra chuyện này đã được truyền đi khắp.

"Tần Vũ điện chủ lần này tới đây có phải là vì chuyện chiêu thân của công chúa?" Chu Kiếm Phi mỉm cười hỏi.

Tần Vũ kinh dị nhìn Chu Kiếm Phi một cái.

"Tần Vũ điện chủ đừng thấy lạ, bao nhiêu năm nay các tuấn kiệt đến Phiêu Tuyết thành có đến tám chín phần mười là vì công chúa." Chu Kiếm Phi nói tiếp.

Tần Vũ khẽ gật đầu nói thẳng: "Không sai, lần này ta tới là để tham gia chiêu thân."

Trên mặt Chu Kiếm Phi xuất hiện một tia vui mừng, hắn nói: "Tần Vũ điện chủ có địa vị cao, hơn nữa còn là tân luyện khí tông sư, trong cả thần giới này chẳng có mấy người so sánh được. Lần chiêu thân này Tần Vũ điện chủ có hy vọng rất lớn đó. A, trước hết tại hạ phải phái người báo chuyện này cho hoàng thành."



Chu Kiếm Phi lập tức vẫy tay gọi một người tới.

"Đại nhân." Thiên thần chiến sĩ đó khom người chờ lệnh.

"Luyện khí tông sư "Tần Vũ điện chủ" của Đông cực Huyễn Kim sơn lần này tới đây là để tham gia chiêu thân. Ngươi mau mau đem chuyện này bẩm báo cho hoàng thành." Chu Kiểm Phi lập tức ra lệnh.

"Vâng, thưa đại nhân." Thiên thần chiến sĩ đó vừa nghe thấy mấy chữ "điện chủ", "luyện khí tông sư" liền cảm thấy toàn thân run rẩy, gã len lén nhìn Tần Vũ một cái sau đó lập tức bay hết tốc lực về phía hoàng thành.

Nếu là người bình thường tới tham gia chiêu thân, tối đa là Chu Kiếm Phi tuỳ tiện an bài một nơi ở, ngay cả việc thông báo về hoàng thành cũng không làm. Chỉ có một số đại nhân vật chân chính thì bọn chúng mới lập tức báo tin về hoàng thành cho Bắc cực thánh hoàng biết.

"Tần Vũ điện chủ, xin mời theo tại hạ về hộ vệ phủ nghỉ ngơi trước, đợi chút nữa thánh hoàng bệ hạ khẳng định sẽ an bài cho người." Chu Kiếm Phi khiêm cung nói.

"Làm phiền Chu huynh đệ vậy." Tần Vũ mỉm cười với Chu Kiếm Phi.

Tần Vũ vô cùng hảo cảm với Chu Kiếm Phi.

Tin tức "Tần Vũ đến Phiêu Tuyết thành" được truyền qua vài lượt, cuối cùng được người thân cận với Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm tự mình đi tới nơi ông đang nghỉ ngơi bẩm báo lại.


Bên bờ ao của một khu rừng ở khu vực phía Đông Bắc cực thánh hoàng điện.

Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm đang nhàn nhã câu cá, một mỹ nữ mặc một cái la sam xanh nhạt bước nhanh về phía Khương Phạm. Khương Phạm không hề quay đầu lại, ông hỏi: "Vũ Thương, có chuyện gì thế?"

"Bệ hạ, vừa rồi có tin từ cửa thành truyền tới, Lam Huyền điện điện chủ của Đông cực Huyễn Kim sơn, cũng chính là tân luyện khí tông sư "Tần Vũ", vừa mới vào thành." Vũ Thương cung kính nói.

Khương Phạm lập tức đứng lên xoay người lại nhìn Vũ Thương, trong mắt tràn đầy vui mừng: "Ngươi nói kẻ đó là Tần Vũ, người có thực lực luyện khí cao hơn cả Âu Nghiệp Tử?"

"Vâng, thưa bệ hạ." Vũ Thương cung kính đáp.

"Nhanh. Ngươi tự mình dẫn người đi chiêu đãi, thu xếp cho hắn ở, hầy, ở… Phiêu Vân phủ! Đúng, Phiêu Vân phủ!" Khương Phạm nói ngay.

Phiêu Vân phủ tại Bắc cực Phiêu Tuyết thành là một toà phủ đệ trứ danh. Bắc cực Phiêu Tuyết thành cũng không có luyện khí tông sư, Khương Phạm cũng có lúc phiền não vì chuyện thiên thần khí.

Kết giao với một vị luyện khí tông sư là chuyện vô cùng quan trọng.

"Bệ hạ, tin tức từ cửa thành truyền tới nói rằng lần này Tần Vũ tới là để tham gia chiêu thân!" Vũ Thương nói thêm.

Khương Phạm giật mình.

Chiêu thân? Khương Phạm giờ đây dở cười dở khóc.

Trong lòng vừa vui mừng đã trở nên phiền não. Vui là vì ngay cả luyện khí tông sư Tần Vũ cũng đến tham gia chiêu thân. Phiền não chính là… ngày chiêu thân mãi không có cách nào xác định.

"Nhị đệ ơi là nhị đệ, đệ cứ luôn luôn bảo vệ Lập nhi. Đệ bảo ta làm sao mà đối diện với người trong thiên hạ đây?" Khương Phạm cảm thấy bất lực với Khương Lan. Khương Lan liều mạng vì chuyện ngày chiêu thân, Khương Phạm ông có thể làm gì chứ?

Thực lực của nhị đệ của ông tuyệt đối không yếu hơn ông.

Hơn nữa, dù cho không thể cử hành chiêu thân cũng không được liều mạng với huynh đệ của mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Bất quá, người như Tần Vũ, là tân luyện khí tông sư, còn có hy vọng trở thành tân Tượng thần, cũng tới tham gia chiêu thân." Trong lòng Khương Phạm rất cao hứng.

"Vũ Thương, ngươi đi thu xếp chuyện để Tần Vũ ở lại Phiêu Vân phủ. Nhớ rằng nếu Tần Vũ cần gì thì phải đáp ứng đầy đủ." Khương Phạm lập tức giao phó.

"Vâng, thưa bệ hạ." Vũ Thương cung kính nói.


"Được, ngươi đi đi." Khương Phạm xua tay ra hiệu cho Vũ Thương lui ra, mày nhíu chặt, trầm ngâm trong lòng. Bây giờ đến luyện khí tông sư mới xuất hiện là "Tần Vũ" cũng đã tới. Xem ra quá trình chiêu thân càng thêm phức tạp.

Khoé miệng Khương Phạm xuất hiện một nụ cười.

Muốn cưới con ta, ai cũng phải thể hiện chút thành ý. Kế hoạch chiêu thân trong lòng Khương Phạm càng thêm chi tiết.

Nhạc phụ tương lai của mình đối đãi với mình đúng là rất nhiệt tình. Tần Vũ nhìn toà phủ đệ tinh xảo trước mặt, đi một hồi lâu tại Phiêu Tuyết thành thì thấy là "Phiêu Vân phủ" trước mặt tuyệt đối là một trong mười phủ đệ đẹp nhất.

Nhìn sang đám thị nữ trước mặt.

"Tần Vũ điện chủ, những thị nữ này là do bệ hạ thu xếp đưa tới. Bọn chúng sẽ phục thị cho Tần Vũ điện chủ trong cuộc sống hàng ngày. Nếu Tần Vũ điện chủ có yêu cầu gì cứ phân phó cho bọn chúng. Bọn chúng sẽ thông báo lại cho hoàng thành, chúng ta nhất định sẽ đáp ứng đầy đủ các yêu cầu của người." Vũ Thương mỉm cười nói.

Tần Vũ hơi nghiêng mình: "Cảm ơn Bắc cực thánh hoàng bệ hạ, cũng cảm ơn cả Vũ Thương cô nương nữa."

"Tần Vũ điện chủ, ta xin cáo từ."

Đưa mắt tiễn Vũ Thương, Tần Vũ nói với Thu Trọng Phục: "Trọng Phục, ngươi thu xếp cho những thị nữ này đi, ta và Phúc bá có chuyện cần bàn."

"Vâng, thưa chủ nhân." Thu Trọng Phục đi thẳng về phía đám thị nữ.

Còn Tần Vũ thì mang theo Phúc bá đi thẳng vào Phiêu Vân phủ, đi một hồi lâu Tần Vũ mới chọn một khu vườn, trong khu vườn đó Còn Tần Vũ thì mang theo Phúc bá đi thẳng vào Phiêu Vân phủ, đi một hồi lâu Tần Vũ mới chọn một khu vườn, trong khu vườn đó có một toà lâu các.

Bước vào vườn.

"Phúc bá. Chúng ta hiện tại đã tới Phiêu Tuyết thành, ông nói bây giờ phải làm sao đây?" Tần Vũ hỏi ý kiến của Phúc bá.

Phúc bá cười trung hậu, nói: "Chủ nhân, chuyện này người hỏi tôi cũng vô dụng, người thật sự nên hỏi chính là Khương Lan đại nhân."

"Lan thúc." Tần Vũ khẽ run, sau đó bật cười.

Đúng.

Lan thúc chắc chắn là người rành rẽ các mối quan hệ, các thế lực trong Phiêu Tuyết thành nhất. Lan thúc nhất định sẽ đưa ra kiến nghị thích hợp nhất.

"Tiểu Vũ."


Một đạo thanh âm quen thuộc từ nơi cách đó không xa truyền tới, Tần Vũ ngoảnh đầu nhìn, không nhịn được vui mừng nói: "Lan thúc?"

Người tới chính là Khương Lan.

Khương Lan toàn thân mặc ám kim sắc trường bào, mỉm cười đi tới: "Ta vốn còn cho rằng con phải một thời gian nữa mới tới nên dự định mười năm sau mới để Bắc cực thánh hoàng bắt đầu chính thức chiêu thân. Ai ngờ hôm nay con đã tới đây."

"Cảm ơn Lan thúc, con luôn khắc khoải về chuyện này nên đương nhiên là muốn càng sớm càng tốt." Tần Vũ đáp.

"Còn chưa đưa Lập nhi ra? Chính thức chiêu thân đâu thể thiếu Lập nhi." Khương Lan cười mắng Tần Vũ, Tần Vũ lập tức tỉnh ngộ, tâm ý vừa động.

Chỉ thấy Khương Lập đột nhiên xuất hiện bên cạnh.

"Tần Vũ đại ca." Lập nhi vui mừng nói.

Lập nhi đi ra, đầu tiên là nhìn thấy Tần Vũ sau đó mới tới Lan thúc, cô liền chào ông: "Lan thúc. Thúc đã tới rồi à?"

"Đương nhiên phải tới rồi. Ta đi nói phụ hoàng của con bắt đầu công khai chiêu thân thì đương nhiên con cũng phải đi cùng, con tự nói ra mới xem là danh chính ngôn thuận chứ." Khương Lan cười bình thản nói.


Lập nhi khẽ gật đầu.

"Tiểu Vũ, vậy để ta mang Lập nhi đi nhé." Khương Lan nhìn Tần Vũ.

"Chậm một chút." Tần Vũ nói ngay.

"Tiểu Vũ, còn có chuyện gì sao?" Khương Lan nghi hoặc nhìn Tần Vũ, Tần Vũ lập tức đem chuyện trong lòng nói ra: "Lan thúc, con tới đây rồi thì nên làm gì? Ít nhất cũng phải có quan hệ tốt với một số người của Phiêu Tuyết thành chứ."

Tần Vũ hiện tại đối với Bắc cực Phiêu Tuyết thành hoàn toàn mờ mịt.

Khương Lan bật cười.

"Tiểu Vũ, con lo lắng quá rồi, con chỉ cần ở trong Phiêu Vân phủ thôi." Khương Lan mỉm cười nói.

Ở trong Phiêu Vân phủ? Điều này làm Tần Vũ nghĩ không ra.

Khương Lan gật đầu khẳng định: "Đúng, ở trong Phiêu Vân phủ. Bây giờ căn bản con không cần ra ngoài, con xem… tin tức con tới Phiêu Tuyết thành sẽ nhanh chóng truyền khắp Phiêu Tuyết thành. Đến lúc đó khẳng định có không ít người tới chào hỏi con. Người muốn kết giao với luyện khí tông sư vô cùng nhiều."

"Ha ha. Đúng…" Tần Vũ cũng bật cười.

Ở ngoài thì sáng còn trong cuộc thì quáng! Việc có liên quan tới hôn nhân giữa mình và Lập nhi nên đầu óc cũng đâm ra lẩn thẩn. Mình quên mất mình là luyện khí tông sư

Đối với các cao thủ thần giới mà nói, thiên thần khí vô cùng quan trọng.

Dù một thượng bộ thiên thần đã có thiên thần khí tốt rồi, kẻ đó còn có hảo bằng hữu hay là thân nhân. Người đó vì bằng hữu, vì thân nhân cũng phải lân la làm quen với Tần Vũ.

"Con chỉ cần đối xử tốt với những người đó là được."

Khương Lan mỉm cười nói tiếp: "Được rồi, con đã tới Phiêu Tuyết thành rồi, hai ngày nữa ta sẽ cùng Lập nhi đi gặp Bắc cực thánh hoàng, nói ông ấy chuẩn bị công khai chiêu thân."

"Được, mọi sự con đã chuẩn bị xong rồi." Tần Vũ gật đầu khẳng định.

Sau đó, Tần Vũ đưa mắt tiễn Khương Lan và Lập nhi rời đi.

Những ngày tiếp theo quả đúng như Lan thúc nói. Luyện khí tông sư Tần Vũ tới Phiêu Tuyết thành, không ít người bắt đầu tới bái phỏng Phiêu Vân phủ, người Tần Vũ làm quen, kết giao càng ngày càng nhiều.

Người tới dù có thân phận, địa vi hơi kém tại Phiêu Tuyết thành, Tần Vũ đều tiếp đãi chu đáo.

Trong khách sảnh của Phiêu Vân phủ.

"Chủ nhân, hoàng tử "Chu Hiển" của Lôi Phạt thành đang ở bên ngoài cầu kiến." Phúc bá cung kính nói với Tần Vũ, hắn khẽ run.

"Phúc bá vừa nói ..? Người tới là ai?" Tần Vũ hỏi lại lần nữa.

"Hoàng tử của Lôi Phạt thành, Chu Hiển!" Phúc bá nhắc lại.

Trong đầu Tần Vũ không kìm được, nhớ lại cảnh năm xưa. Năm đó, Chu Hiển vung tay lên, không gian vỡ nát, một toà thành trì của phàm nhân giới hoàn toàn bị huỷ, thậm chí cả tiểu hài tử khả ái thích ăn kẹo hồ lô cũng mất mạng.

"Ta còn hiểu trời hơn ngươi!" Câu nói của Chu Hiển năm xưa, Tần Vũ vẫn còn nhớ rõ trong lòng.

Tần Vũ cũng nhớ rất rõ nhãn thần trước khi chết của tiểu hài tử khả ái đó.

Chu Hiển ư? Tần Vũ khép hờ mắt, khoé miệng nhếch lên: "Phúc bá, để Chu Hiển vào đi. Ta muốn chiêu đãi vị hoàng tử của Lôi Phạt thành này thật chu đáo."