Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tinh Thần Biến

Chương 554. Khương Lan Đệ Tam Tầng




Chương 554. Khương Lan Đệ Tam Tầng

Tại thời điểm vũ trụ hình thành Tần Vũ liền biết mình đã có thể sử dụng một phần "thời gian pháp tắc" đầu tiên, trong vũ trụ còn chưa hoàn thiện này nếu cưỡng ép sử dụng thời gian pháp tắc vượt quá mức chịu đựng của vũ trụ thì có khả năng làm vũ trụ có khả năng bị ngừng phát triển.

"Tân vũ trụ này còn trong trạng thái đang trưởng thành, bây giờ ta chỉ có thể thi triển "thời gian gia tốc" đến mức hơn hai ngàn lần thôi." Đối với việc này Tần Vũ rất hài lòng.

Bởi vì trong tầng ba của Khương Lan giới thời gian gia tốc tối đa cũng chỉ ở mức một nghìn lần.

Hơn nữa Tần Vũ còn cảm thấy rõ ràng cực hạn của "thời gian gia tốc" mà mình thi triển không ngừng đề cao theo sự bành trướng của "tân vũ trụ". Tần Vũ tin rằng khi đạt tới một trình độ nhất định thì thời gian gia tốc gấp trăm ngàn lần cũng không phải là mơ mộng viển vông.

Tần Vũ cũng biết, "thời gian gia tốc" bất quá chỉ là tầng thứ nhất của "thời gian pháp tắc".

Lúc Càn Khôn vỡ nát, vũ trụ mới hình thành, trong đầu Tần Vũ liền có sự lý giải đại khái về thời gian pháp tắc.

Thời gian pháp tắc tổng cộng có ba tầng.

Tầng thứ nhất, thời gian gia tốc. Đây là tầng cơ bản nhất. Nhưng tại thần giới cơ hồ phần lớn thần vương đều mắc kẹt ở tầng này, có một số thần vương thậm chí đến tầng thứ nhất này còn chưa đạt tới.

Tuy có rất nhiều thần vương cùng mắc kẹt trong tầng thứ nhất "thời gian gia tốc" này, nhưng giữa họ cũng có khác biệt. Yếu thì chỉ có thể gia tốc thời gian vài chục lần, mạnh thì có thể gia tốc đến ngàn lần, vạn lần, thậm chí nhiều hơn.

Tầng thứ hai. Thời gian tĩnh chỉ!

Tầng này thì thực sự khủng bố, một khi có thần vương nào đó lĩnh ngộ được "thời gian tĩnh chỉ" thần vương phổ thông liền bị người đó chà đạp giày xéo, trừ phi dựa vào linh bảo cực kỳ lợi hại mới có thể miễn cưỡng phá trừ thời gian tĩnh chỉ.

Đạt tới tầng này sẽ là thần vương mạnh nhất ở thần giới.

Tầng thứ ba, thời gian đảo lưu.

Một khi lĩnh ngộ thời gian đảo lưu chính là đã hoàn toàn lĩnh ngộ "thời gian pháp tắc" lúc này vị thần vương đó đã đạt tới cảnh giới thiên tôn.

Bởi vì một khi sử dụng thời gian đảo lưu có thể làm một thần vương cường đại quay về thời điểm thực lực yếu ớt. Đó chính là điểm lợi hại của thiên tôn.

Tân Tử Huyền tinh, tinh tú nhấp nháy trên trời, Tần Vũ đứng trên đỉnh Đông Lam sơn.

"Không biết Lan thúc đã đạt tới tầng nào của "thời gian pháp tắc"?" Tần Vũ lẩm bẩm, trong lòng Tần Vũ đã sớm xem Lan thúc là thân nhân, là trưởng bối. Hắn cũng hy vọng Lan thúc có được thành tựu cao.

Đối với thực lực của "thần vương" tại thần giới, Tần Vũ không được rõ lắm.

Nhưng Tần Vũ biết rõ một điều, thần vương nắm "không gian pháp tắc" trong tay, tùy tiện một người bất kỳ đều có thể kích bại mình.

Tần Vũ quay đầu nhìn sang bên cạnh, ở đó đột ngột xuất hiện một người, thanh sắc trường bào.

Thanh sắc trường phát, chính là Hoa Liên phân thân của Tần Vũ.

"Từ hôm nay trở đi, ngươi tu luyện ở đây. Nơi đây thời gian lưu tốc có thể đạt tới cực hạn, còn cao hơn Khương Lan giới nhiều." Tần Vũ cười bình thản nói.

"Tuân lệnh, bản thể."

Hoa Liên phân thân hành lễ với Tần Vũ sau đó ngồi xuống tọa thiền yên lặng tu luyện.



"Thời gian lưu tốc lại tăng gấp đôi rồi." Tần Vũ mỉm cười, chỉ trong chớp mắt cực hạn của thời gian lưu tốc lại đề cao, vũ trụ không ngừng mở rộng, thời gia lưu tốc vì vậy cứ đề cao không ngừng.

Còn tốc độ tu luyện của mình cũng càng ngày càng nhanh.

Tâm ý Tần Vũ vừa động.

Một dải Huyền Hoàng chi khí to lớn cũng xuất hiện bên cạnh Tần Vũ. Tàn Tuyết thần thương vẫn lơ lửng trong Huyền Hoàng chi khí như trước. Càn Khôn thế giới vỡ nát rồi thì mọi thứ của Càn Khôn thế giới đều chuyển tới trong tân vũ trụ.

"Huyền Hoàng chi khí tuy không thể tiến nhập Khương Lan giới nhưng trong tân vũ trụ, tốc độ hấp thu Huyền Hoàng chi khí của Tàn Tuyết thần thương có thể đề cao gấp mấy ngàn lần so với trước."

Sau đó Tần Vũ cũng khoanh chân ngồi xuống, yên lặng bắt đầu tu luyện.

.......

Trong Bắc cực Phiêu Tuyết thành của thần giới, bên ngoài Bắc cực thánh hoàng điện.

Lúc này bên ngoài cửa điện có một ngân phát thanh niên tuấn mỹ mặc bạch bào đang đứng, tuấn mỹ ngân phát thanh niên này không nói tiếng nào, chỉ đứng lặng yên như thế trước cửa điện.

Còn ở đằng xa có một lục bào thanh niên cũng tuấn mỹ đang đi tới, lục bào thanh niên này hai mắt khép hờ, trong con ngươi thỉnh thoảng có lôi điện lấp lóe, người này chính là kẻ Tần Vũ đã biết trước đây, Chu Hiển.

"Đoan Mộc Ngọc, huynh cũng ở đây à?" Chu Hiển nhìn thấy Đoan Mộc Ngọc trước cửa điện không khỏi nhíu mày cất tiếng hỏi.

Tuấn mỹ ngân phát thanh niên toàn thân bạch bào đó lúc này cũng ngoảnh đầu lại nhìn Chu Hiển một cái, mỉm cười nói: "Chu huynh, không lẽ huynh được đến còn ta thì không sao?"

Hai mắt Chu Hiển khẽ nhắm lại, điện xà uốn lượn chung quanh thân thể.

Chu Hiển hắn là hoàng tử của Tây Bắc Lôi Phạt thành trong tám đại thánh địa của thần giới, trong tám đại thánh địa của thần giới chỉ có Lôi Phạt thành không có chức vị điện chủ. Chu Hiển còn là thượng bộ thiên thần, địa vị rất cao, gần với mấy vị thần vương của Lôi Phạt thành.

Nhưng Chu Hiển lại biết rõ, Đoan Mộc Ngọc trước mặt cũng không phải là người bình thường.

Đoan Mộc Ngọc, hoàng tử của "Nam cực Kính Quang thành" trong tám đại thánh địa tại thần giới, luận thực lực cũng là thượng bộ thiên thần. Hơn nữa hắn còn là điện chủ của "Minh Ngọc điện" tại Kính Quang thành, địa vị cũng cực cao.

Đoan Mộc Ngọc chính là tình địch của Chu Hiển, muốn cưới Lập nhi.

Chu Hiển đối diện với mục quang của Đoan Mộc Ngọc đành cười cười: "Đoan Mộc huynh đây đương nhiên có thể tới rồi, chỉ là đệ thấy kỳ quái vì sao huynh lại đứng ngoài cửa mà không vào trong thôi?"

Lúc này thủ vệ của Bắc cực thánh hoàng điện lên tiếng: "Chu Hiển đại nhân, thánh hoàng bệ hạ có lệnh, không quản là ai, lúc này đều không được tiến nhập thánh hoàng điện. Chu Hiển đại nhân có thể chờ ở đây, đợi đến khi thánh hoàng cho phép hai vị đại nhân vào hoặc là tạm thời đi chỗ khác rồi quay lại sau."

Chu Hiển lúc này mới rõ thì ra là mệnh lệnh của thánh hoàng.

Đoan Mộc Ngọc nhìn Chu Hiển một cái: "Chu huynh, huynh đợi ở đây hay quay về trước đã?"

Chu Hiển mỉm cười, liếc Đoan Mộc Ngọc một cái sau đó đi đến bên ngoài cửa điện, lặng lẽ đứng sánh vai với Đoan Mộc Ngọc: "Đoan Mộc huynh có thể đợi thì đương nhiên đệ cũng có thể."

Đoan Mộc Ngọc cười khinh khỉnh, không nói gì nữa. Chu Hiển cũng không nói gì, hai người yên lặng đứng đó.

Nội sảnh, bên trong Bắc cực thánh hoàng điện, phía bên ngoài nội sảnh hoàn toàn yên tĩnh nhưng từ trong lại có âm thanh tranh cãi khá kịch liệt.

"Nhị đệ, đệ không thế ngang ngược như thế được, đệ sủng ái Lập nhi, không lẽ ta không có? Nó là một đứa con gái, không biết những người này có gì không tốt? Bọn họ muốn cưới Lập nhi, không lẽ không xứng với nó? Rốt cuộc tại sao nhị đệ lại cứ làm khó ta trong chuyện này." Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm giận dữ nói.



Đám Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển đã ở Bắc cực Phiêu Tuyết thành nhiều năm nay, đám người này đều muốn cưới Lập nhi.

Bắc cực thánh hoàng ông đương nhiên nguyện ý.

Ông hoàn toàn có thể dựa vào chuyện này thu được không ít lợi ích cho Bắc cực Phiêu Tuyết thành. Nhưng việc này cứ bị nhị đệ Khương Lan của ông ngăn trở suốt.

Sắc mặt Khương Lan lạnh lùng, ông nhìn Đông cực thánh hoàng Khương Phạm: "Đại ca, đệ đã từng nói rồi, hôn nhân của Lập nhi nhất định phải để tự bản thân nó muốn, tuy huynh đã đem chuyện chiêu thân công bố ra ngoài thì không thể thu hồi nhưng ngày chiêu thân phản do Lập nhi tự quyết định lấy."

Trước đây Khương Phạm vốn đã tuyên bố công khai chiêu thân.

Thân là Bắc cực thánh hoàng, nhất ngôn kí xuất, đương nhiên không thể nuốt lời.

Chỉ là ngày chiêu thân vẫn còn chưa xác định, điều này làm bọn Chu Hiển cứ phải một mực chờ đợi tại đây. Dù đối với thượng bộ thiên thần thời gian không mấy ý nghĩa, bọn họ không gấp gáp, nhưng ai ai cũng hối lộ kết giao trong nội bộ Phiêu Tuyết thành, nỗ lực giành giật để tạo ra một vị thế có lợi cho mình.

Khương Phạm nhìn Khương Lan đầy giận dữ.

Khương Lan lại cứ bình thản không phản ứng.

"Đại ca, năm xưa không phải là huynh dùng trấn tộc linh bảo để bắt trói đệ sao? Huynh có bản lĩnh thì thử bắt trói đệ lần nữa xem? Lần trước là vì lợi ích của tám đại thần tộc nên đệ không phản kháng. Lần này vì Lập nhi, dù huynh dùng trấn tộc linh bảo thì đệ cũng muốn thử xem đệ có chống lại được không!" Khương Lan lạnh lùng nhìn Khương Phạm một cái.

Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm giật mình, sắc mặt trở nên phức tạp.

Khi xưa tám đại thần tộc liên thủ g·iết Sinh Mệnh thần vương Tả Thu Mi. Nguyên nhân gây ra chuyện này rất nhiều. Không chỉ vì thần thông do Sinh Mệnh thần vương nắm giữ mà còn có quan hệ với vị Tu La thần vương của Tu La hải.

Nhưng vô luận ra sao, Khương Lan vẫn yêu thương Tả Thu Mi, Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm ông dùng đại nghĩa của tám đại thần tộc khuyên nhủ Khương Lan, dùng trấn tộc linh bảo bắt trói Khương Lan. Trong lòng Khương Phạm vẫn một mực có chút áy náy với nhị đệ của mình vì điều này.

Dù sao thì từ ngày đó trở đi, người huynh đệ vốn vô cùng thân thiết với mình đã biến thành lạnh lùng tới bây giờ.

Khương Phạm khẽ hít một hơi, nhíu mày.

"Nhị đệ, sự tình khi xưa có thể gây thương tổn lớn cho đệ, nhưng việc này là quyết định chung của tám đại thần tộc, đệ dù sao cũng là tử đệ của tám đại thần tộc!"

Trong mắt Khương Lan có một tia thống khổ: "Đúng, đệ là tử đệ của tám đại thần tộc. Vì thế đệ không phản kháng chịu trói, nhưng mà ... khi đó đáng ra đệ phải c·hết đi cùng với cô ấy." trong mắt Khương Lan tràn đầy bi thống.

Đột nhiên mục quang của Khương Lan lăng lệ hẳn lên: "Đại ca, Lập nhi đã hấp thu một giọt sinh mệnh linh hồn chi lệ của A Mi, dù đệ phải c·hết cũng không để ai cưỡng bách nó!"

Dù c·hết cũng không lùi bước!

Toàn thân Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm khẽ run rẩy.

Quyết tâm của nhị đệ Khương Lan của ông thật quá lớn.

"Lần công khai chiêu thân này đã không thể kéo dài nữa. Mấy vị thánh hoàng kia đã từng nói qua với ta, vô luận ra sao đều không thể dùng dằng được nữa." Khương Phạm nói rất thành khẩn.

Khương Lan hừ lạnh một tiếng: "Trừ phi huynh muốn chân chính động thủ với đệ! Nếu không huynh đừng mong cưỡng bách Lập nhi."



Khương Lan nhìn đại ca của mình một cái: "Cho dù chân chính động thủ, huynh và đệ ai sống ai c·hết còn khó nói lắm." Nói rồi toàn thân Khương Lan biến mất không thấy đâu nữa.

Khương Phạm rùng mình rồi cười khổ.

Năm xưa đối diện với sự cầu thân của bao nhiêu tuấn kiệt, Khương Phạm vô cùng cao hứng, còn nói là công khai chiêu thân. Nhưng ai biết được nói công khai chiêu thân rồi nhưng ngày chiêu thân thì cứ kéo dài mãi.

Lập nhi căn bản không ngăn được Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm, người ngăn trở chính là nhị đệ Khương Lan.

"Động thủ với đệ? Chính xác là dù ta dùng đến trấn tộc linh bảo thì có kích bại được đệ hay không cũng rất khó nói." Trong lòng Khương Phạm không phải là không rõ.

Hơn nữa, Khương Phạm vô luận ra sao đều không thể g·iết Khương Lan, dù sao Khương Lan cũng là một trong ba đại thần vương của Phiêu Tuyết thành, g·iết Khương Lan chẳng phải là tự chặt một tay sao?

Trong Mộc phủ ở Phiêu Tuyết thành.

Khương Lan nhìn nơi ở của Lập nhi ở đằng xa, không khỏi cúi đầu thở dài, mỗi lần đối diện với đại ca của mình Khương Lan đều cảm thấy phiền não.

"Phải kéo dài đến khi Tần Vũ nó có đủ thực lực và địa vị." Khương Lan than nhỏ một tiếng, nhưng vừa nghĩ tới Tần Vũ trên mặt Khương Lan lại có một nét cười nhẹ.

Khương Lan rất rõ sự tiến bộ kinh nhân của Tần Vũ: "Không tưởng được, một cậu bé ở phàm nhân giới năm xưa hiện tại đã là điện chủ Lam Huyền điện của Huyễn Kim sơn rồi."

.....

Trong vũ trụ do Tần Vũ kiến tạo.

Trong lúc Tần Vũ ngồi tĩnh tọa, cây cỏ khô héo, sinh trưởng luân hồi hơn hai mươi lần. Cuối cùng trên da Tần Vũ ẩn hiện một tia bích lục sắc quang mang.

Trong đầu Tần Vũ.

Từng đạo thiên thần chi lực giống như thủy triều cuộn vào nhau, kịch liệt xoay tròn, trung tâm của thần chi lực đản sinh một hạt bích lục sắc kim đan. Bích lục sắc thiên thần chi lực tràn vào trong bích lục sắc kim đan rồi hoàn toàn bị thôn phệ.

Bích huyết kim đan thành!

Hạt bích huyết kim đã trôi đến trên hai tay của linh hồn nguyên anh Tần Vũ.

"Thần chi lực cuối cùng đã hoàn toàn biến đổi thành thiên thần chi lực, hình thành bích huyết kim đan rồi. Hiện tại chắc chắn có thể mở tầng ba Khương Lan giới rồi." Tần Vũ mở mắt ra.

Trong mắt Tần Vũ tràn đầy vui mừng.

Nhìn Hoa Liên phân thân bên cạnh, lại nhìn Tàn Tuyết thần thương đang không ngừng hấp thu huyền hoàng chi khí trên không trung, Tần Vũ mỉm cười, toàn thân rời khỏi nơi đó.

Tần Vũ trực tiếp xuất hiện trong đại sảnh nơi mình ở tại Lam Huyền điện.

"Lúc mở tầng ba Khương Lan giới thì có thể gặp Lập nhi được rồi." Tần Vũ cầm lục sắc tiểu tháp, hai tay run run.

Kích động tận đáy lòng.

Từng đạo thiên thần chi lực trực tiếp quán nhập vào Khương Lan giới, hai tay Tần Vũ hơi run run, cuối cùng .. cả cái lục sắc tiểu tháp sáng bừng lên.

Tầng ba Khương Lan giới đã mở ra!

Hai mắt Tần Vũ phát ra ánh vui mừng.

Lúc mở tầng ba Khương Lan giới, Khương Lan đang ở trong Mộc phủ tại Bắc cực Phiêu Tuyết thành thấy toàn thân chấn động, sau đó trong mắt cũng tràn đầy vui mừng.

Liền đó toàn thân Khương Lan biến mất tại Phiêu Tuyết thành.