Chương 545. Gây hấn
Tần Vũ đi trên đường mà trong lòng nghĩ đến chuyện luyện hóa Hoa liên phân thân và kim sắc viên châu, bất tri bất giác đi được một lúc đột nhiên nghe một trận cười nói huyên náo từ phía trước đập vào tai.
"Ân?" Tần Vũ không khỏi ngừng ngẫm nghĩ, nhìn về đằng xa.
Chỉ thấy trên đường ở đằng xa xuất hiện một đoàn nữ nhân xinh đẹp mĩ lệ, bọn họ nói cười không e ngại, làm huyên náo cả lên. Căn bản không quan tâm tới người xung quanh, hơn mười nữ nhân này dàn hàng ngang đi trên đường chiếm hơn nửa đường. Thiên thần đi trên đường đều tránh về một bên. Rất hiển nhiên, mọi người chung quanh đều có chút e sợ đoàn nữ nhân này.
"Tĩnh công chúa, đám người đó là ai?" Tần Vũ nghi hoặc hỏi.
Hoàng Phủ Tĩnh thấy kinh ngạc, vì sao Tần Vũ chỉ gọi cô là "Tĩnh công chúa" vậy? Trên Đông cực thánh hoàng điện còn rất quy củ gọi là Hoàng Phủ Tĩnh công chúa mà.
Nhưng Hoàng Phủ Tĩnh cũng không để ý, nhìn phía trước một cái liền nhíu mày nghiêm túc nói: "Đoàn nữ nhân đó là môn nhân của Bách Hoa vương phủ. Cô cô muội tuy là thần vương nhưng đối với môn nhân vô cùng chiều chuộng, vì thế đám nữ nhân này không biết trời cao đất dày, có lẽ chỉ trừ thần vương và tam đại điện chủ ra chứ công chúa ta bọn họ cũng chẳng thèm để trong mắt."
Hoàng Phủ Linh cũng chun mũi bất mãn nói: "Đám nữ nhân đó cậy được cô cô sủng ái, đúng là một đám nữ nhân hư hỏng chẳng biết trời cao đất dày gì hết, trong đám môn nhân của cô cô chỉ có đám môn nhân mới còn tốt một chút."
Tần Vũ, Hắc Vũ nhìn nhau một cái, không nói gì cả.
Bọn họ mới đến Huyễn Kim sơn, không nên vừa đến đã gây ra nhiều thù oán.
"Ai, Tĩnh công chúa, Linh công chúa, hai vị công chúa sao lại có nhã hứng đến Tây thành vậy?" thanh âm điềm đạm nhưng làm lòng người run rẩy vang lên, một hồng y nữ nhân kiều mị lên tiếng trước tiên.
Tây thành. Bách Hoa vương phủ vốn ở đây, tại Tây thành, đám môn nhân của Bách Hoa vương phủ này có thể tính là hoành hành bá đạo không ai cai quản. Bách Hoa thần vương có che giấu nhưng ai cũng biết điều đó.
Hoàng Phủ Tĩnh còn chưa lên tiếng lập tức một lục y thiếu nữ nói: "A, Tĩnh công chúa tự thân bồi tiếp mấy nam nhân này, không lẽ mấy người này là đoàn người của trận pháp tông sư 'Tần Vũ' đang đồn đãi bên ngoài? Không biết vị nào là trận pháp tông sư "Tần Vũ" nhỉ?" Nói rồi hai mắt như phóng điện nhìn hai người Tần Vũ, Hắc Vũ.
Tại hạ Tần Vũ! Các vị cô nương, tại hạ hồi phủ còn có chuyện quan trọng. Mong chư vị cô nương nhường lối." Tần Vũ bình thản chắp tay nói.
"Nhường lối? Bọn ta không hề cản trở các ngươi." kiều mị hồng y nữ nhân cầm đầu liếc Tần Vũ một cái, trên mặt có tia tiếu ý: "Muốn đi, không phải có thể đi ở bên cạnh sao?"
Mười mấy nữ nhân này dàn hàng ngang đi tới, hai bên đường cũng chỉ còn rộng khoảng hai, ba mét mà thôi.
Để hai công chúa cùng với "trận pháp tông sư" do Đông cực thánh hoàng tự thân mời đến đi bên ven đường. Đám môn nhân này của Bách Hoa vương phủ đích thực quá kiêu căng ngang ngạnh.
Hoàng Phủ Linh lập tức hừ lạnh một tiếng muốn nói gì đó, cô dù sao cũng là một công chúa mà.
"Linh công chúa, không cần tranh giành với bọn họ." Tần Vũ mỉm cười rồi trực tiếp men theo ven đường đi tới.
Đám môn nhân của Bách Hoa vương phủ đang cười hi hi chờ đoàn người Tần Vũ phát nộ, nhìn thấy Tần Vũ lại không tranh đấu với bọn họ trên mặt không còn nét tiếu dung, lục y thiếu nữ liền ngang ngạnh nói: "Các ngươi đứng lại!"
Đoàn người Tần Vũ đứng ngay lại, cả Tần Vũ cũng nhíu mày, con ngươi của Thu Trọng Phục vốn một mực trầm mặc cũng thu nhỏ lại, quay đầu nhìn đám nữ tử ngang ngạnh này.
"Câm miệng!"
Hoàng Phủ Linh quay ngoắt người lại, đôi mắt nhỏ trợn tròn: "Một đứa môn nhân nhà ngươi hung hăng cái gì? Tần Vũ là trận pháp tông sư do phụ hoàng của ta tự thân mời đến, mấy đứa môn nhân các ngươi lại hung hăng như thế, hừ. Được, hôm nay ta phải giáo huấn đứa nữ nhân hư hỏng ngươi thật kỹ, ta xem thử cô cô làm sao để bảo vệ các ngươi!"
Hoàng Phủ Linh nói rồi trong tay liền xuất hiện một cây lục sắc trường tiên, toàn thân hóa thành một đạo tàn ảnh, lục sắc trường tiên trong tay trực tiếp bao trùm không gian mấy chục mét.
Lục y thiếu nữa đó là người có công lực yếu nhất trong đám môn nhân này. Mới chỉ là hạ bộ thiên thần mà thôi. Còn Hoàng Phủ Linh đã là trung bộ thiên thần. Chỉ là bình thường lục y thiếu nữ được Bách Hoa thần vương sủng ái nên mới kiêu căng như thế.
"Dừng tay!" một tiếng hét vang lên, một bạch y trường phát nữ nhân tay cầm trường kiếm ra tay ngăn cản. Trường kiếm đích xác ngăn được trường tiên nhưng ....
"Bốp!"
Trường tiên cuộn một cái lướt qua trường kiếm, thân trường tiên đột nhiên dài ra hung dữ quấn lên mặt lục y thiếu nữ, còn bản thân lục y thiếu nữ bất động, bị trường tiên quất lên mặt. Không phải là nàng ta không muốn động mà là ... không thể động! Hoàng Phủ Linh lúc xuất thủ đồng thời đã thi triển "không gian lĩnh vực" trói buộc.
Thanh âm rõ ràng, trên khuôn mặt yêu kiều của lục y thiếu nữ xuất hiện một vết roi, tiên huyết chậm rãi rỉ ra.
"Ngươi, ngươi ..." lục y thiếu nữ giận dữ chỉ Hoàng Phủ Linh, mắt ngân ngấn nước như muốn khóc.
"Ta cái gì mà ta, ta làm sao nào?" Hoàng Phủ Linh lúc này cũng đã để lộ bản tính điêu ngoa, cằm khẽ hất lên ngạo nhiên nhìn lục y thiếu nữ: "Trước đây tuy các ngươi kiêu căng nhưng chưa đến mức này, hôm nay ta cùng với tỷ tỷ, còn có Tần Vũ đều ở đây, các ngươi sao lại còn kiêu căng như thế. Ta không đánh ngươi thì đánh ai? Cho dù cô cô ở đây cũng không giúp đỡ các ngươi được đâu!"
Hồng y nữ nhân kiều mị ôm lấy cánh tay lục y thiếu nữ, truyền âm nói: "Tiểu Sương, Hoàng Phủ Linh và Hoàng Phủ Tĩnh là cháu gái của đại nhân, nhịn đi."
Lục y thiếu nữ chỉ biết khe khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Đám người bọn họ ai dám chọc đến hai công chúa này, bình thường tuy không quá cung kính đối với hai vị công chúa nhưng cũng không dám uy bức như thế.
Nhưng hôm nay, bọn họ đến đây thực lế là cố ý ngăn trở, mục đích chính là giáo huấn Tần Vũ thay cho đại tỷ Tuyết Ngữ của bọn họ. Vì thế bọn họ mới ép bức hết lần này đến lần khác.
"Tĩnh công chúa, Linh công chúa, bọn ra rất kính trọng hai vị công chúa. Chỉ là ta thấy vị Tần Vũ này, rất đáng nghi ... nếu ta đoán không sai, gã Tần Vũ chắc là thần chi lực còn chưa hoàn toàn biến đổi th·ành h·ạ bộ thiên thần? Hạ bộ thiên thần dạng này mà cũng là trận pháp tông sư?" Hồng y kiều mị nữ tử điềm nhiên cười nói.
Tiếu ý hiện ra nơi khóe miệng của Tần Vũ, cuối cùng cũng lộ rõ.
Hắn đã biết, đám nữ nhân này đến đây chính là tìm hắn để gây phiền.
Sợ rằng không thoát khỏi có quan hệ với môn nhân "Tuyết Ngữ" của Bách Hoa thần vương.
"Nghe nói hắn còn muốn làm Lam Huyền điện điện chủ nữa. Tứ đại điện chủ được tôn sùng như thế nào chứ, Hắc Phong điện chủ, Thiên Hoang điện chủ, Liệt Quân điện chủ, ba đại điện chủ ai ai cũng thực lực mạnh mẽ, chiến công hiển hách, hắn là một hạ bộ thiên thần cũng muốn làm điện chủ?" Hồng y kiều mị nữ tử yêu kiều hừ một tiếng.
Một tử y nữ nhân bên cạnh cũng hừ giọng nói: "Nghe nói là trận pháp lợi hại, nhưng trận pháp lợi hại thì có tác dụng gì chứ. Thực lực yếu như thế làm sao phục chúng?"
"Một hạ bộ thiên thần đến thần chi lực còn chưa biến đổi hoàn tất, sợ rằng đến cả Tiểu Sương cũng có thể thắng hắn dễ dàng đó."
......
Tần Vũ nhìn thấy đám nữ nhân này lải nhải như thế không nhịn được nhíu mày lại.
"Tĩnh công chúa, Linh công chúa, chúng ta đi, không cần quan tâm đến đám cuồng nữ này." Tần Vũ gọi, sau đó liền trực tiếp sải chân đi về phía trước.
Đám nữ nhân này thấy nói mãi như thế mà Tần Vũ vẫn không xuất thủ không khỏi thấy gấp rút.
"Tần Vũ, ngươi còn muốn làm Lam Huyền điện điện chủ, đến một chút can đảm ..."
Tần Vũ mói đi đến một bên, quay ngoắt đầu lại, hai mắt giống như phát ra lôi điện, lạnh lùng quát: "Câm miệng!" Thanh âm vang lên như thần lôi giáng xuống làm cho đám nữ nhân ngây cả người.
Mười mấy nữ nhân này thực lực rất mạnh, thậm chí trong đó còn có một thượng bộ thiên thần, đa số là trung bộ thiên thần, chỉ là bọn họ không nghĩ được một hạ bộ thiên thần cũng dám cuồng ngạo.
Tần Vũ lạnh lùng nhìn đám nữ nhân này. Hắn vốn không muốn tính toán với đám nữ nhân này, chỉ là đám nữ nhân này thái quá mà thôi.
"Tần Vũ ta có làm Lam Huyền điện điện chủ hay không không phải do các ngươi ở đây quyết định mà là do Đông cực thánh hoàng quyết định. Còn nữa ... thực lực của ta là cao hay thấp cũng không phải do các ngươi đánh giá. Chọc giận ta thì đừng trách ta không biết thương hương tiếc ngọc!" Thanh âm của Tần Vũ rất lạnh lẽo.
Thu Trọng Phục lập tức đứng bên cạnh Tần Vũ, mục quang lạnh lẽo lướt qua đám nữ nhân này, hắn cũng muốn xuất thủ.
"Ngươi dám giáo huấn bọn ta?" tức thì Hồng y kiều mị nữ tử giận dữ.
"Ta là do Đông cực thánh hoàng mời đến, không chỉ mỗi Đông cực thánh hoàng, thất đại thánh hoàng kia thêm cả Tu La hải, Song Vực đảo, Huyết Yêu sơn đều từng mời ta. Nhớ lấy, ta đến Đông cực Huyễn Kim sơn là dựa vào thực lực của bản thân, ta không muốn chọc người khác cũng không muốn người khác chọc ta, rõ chưa?" Tần Vũ lạnh lùng nói.
Sau đó nhìn Hắc Vũ ở bên cạnh một cái: "Tiểu Hắc, chúng ta đi."
Hoàng Phủ Tĩnh, Hoàng Phủ Linh hưng phấn nhìn Tần Vũ, nếu Tần Vũ quả thực giáo huấn đám nữ nhân này, Bách Hoa thần vương tuy chiều chuộng đám nữ nhân này cũng phải biết đại thể, tuyệt đối không làm khó Tần Vũ. Tất nhiên là vì Tần Vũ là nhân tài mà các phương tranh đoạt!
"Hạ bộ thiên thần cũng hung hăng!" Đám nữ nhân đó giận dữ, đám nữ nhân này không hề quên mục đích lần này đến đây ngăn trở Tần Vũ!
Vũ nhục Tần Vũ!
Hồng y kiều mị nữ tử cầm đầu khẽ nheo mắt, sau đó toàn thân bạo khởi, trong tay xuất hiện một cây ngân sắc trường thương đâm tới Tần Vũ.
Một âm thanh phát ra từ trường thương như long ngâm (rồng gầm) không gian chung quanh thân thương phảng phất bị méo mó.
"Lùi lại!" mấy người Hoàng Phủ Tĩnh, Hoàng Phủ Linh, Thu Trọng Phục, Hắc Vũ đều nhìn thấy thương ảnh, chỉ có Tần Vũ phảng phất không hề nhìn thấy ngân sắc trường thương đó ở sau lưng.
Trong phạm vi không gian chi lực của càn khôn thế giới bao phủ, không có điều gì thoát ra khỏi sự quan sát của Tần Vũ.
"Một trung bộ thiên thần cũng đi đối phó ta?" Tần Vũ thầm lắc đầu trong lòng.
Trong mắt Hoàng Phủ Tĩnh phát lãnh, liền xuất thủ đầu tiên! Thu Trọng Phục là cận vệ của Tần Vũ, trong tay cũng xuất hiện một cái quạt xòe ra nhẹ nhàng đánh tới!
Còn Hắc Vũ, hắc thương trong tay cũng như hắc long xuất động trực tiếp bắn ra.
Sắc mặt hồng y nữ tử đó biến đổi, toàn bộ sự chú ý của cô liền tập trung vào hai người Hoàng Phủ Tĩnh và Thu Trọng Phục, thực lực hai người này quá mạnh.
Nhưng mà ....
"Bồng!"
Một cây hắc sắc trường thương phảng phất như xuyên qua không gian và thời gian, vượt qua Hoàng Phủ Tĩnh và Thu Trọng Phục, trực tiếp đánh lên ngân sắc trường thương đồng thời hắc sắc trường thương cũng cùng lúc đó đến trước mặt hồng y nữ tử.
"A, không thể nào!"
Hồng y nữ tử chỉ cảm thấy hắc sắc trường thương trước mặt vô cùng quỷ dị, cô chỉ kịp đem linh hồn Nguyên Anh và Bích Huyết Kim Đan bay nhanh ra khỏi thân thể, còn thân thể của cô tức thì b·ị đ·âm xuyên một lượt mười mấy cái lỗ lớn.
Thu hồi hắc sắc trường thương trong tay, Hắc Vũ vẫn đứng bên cạnh Tần Vũ như trước.
Linh hồn Nguyên Anh, Bích Huyết Kim Đan của hồng y nữ tử quay lại thể nội của mình sau đó tiêu hao phần lớn thiên thần chi lực tu sửa phục hồi thân thể.
"Ngươi, ngươi là hạ bộ thiên thần?" Hồng y nữ tử khó tin nói.
Tuy vừa rồi cô không thi triển không gian lĩnh vực, nhưng năng lượng, tốc độ của trung bộ thiên thần bình thường mạnh hơn hạ bộ thiên thần nhiều, cô không tưởng được bản thân lại bại dưới tay một hạ bộ thiên thần như thế này.
Không thi triển không gian lĩnh vực là vì Hoàng Phủ Tĩnh, Thu Trọng Phục ở bên cạnh Tần Vũ.
"Tần Vũ, hắn là huynh đệ của huynh? Chỉ là một hạ bộ thiên thần?" Hoàng Phủ Tĩnh chấn kinh nhìn Tần Vũ, đồng thời hỏi Tần Vũ. Đến Thu Trọng Phục cũng chấn kinh nhìn Hắc Vũ.
Một thương vừa rồi quá quỷ dị.
Lúc trường thương của Hắc Vũ xuất ra là sau Hoàng Phủ Tĩnh và Thu Trọng Phục. Nhưng lúc bọn họ nhìn thấy 'Xuyên Vân thương' của Hắc Vũ thì Xuyên Vân thương đã đánh trúng ngân sắc trường thương đồng thời đánh trọng thương trung bộ thiên thần kia rồi.
"Tiểu Hắc, Lưu Quang thương đạo?" Tần Vũ nhìn về phía Hắc Vũ.
Hắc Vũ khe khẽ gật đầu: "Đây chính là vận dụng căn bản của Lưu Quang thương đạo."
Nếu nói cảnh vừa rồi ai quan sát rõ nhất thì chính là Tần Vũ! Tần Vũ quan sát thấy rõ ràng, vừa rồi một khu vực nhỏ chung quanh thân Xuyên Vân thương phảng phất như cách li với không gian của các nơi khác, còn tốc độ của Xuyên Vân thương vốn ở trong tình huống cực hạn lại quỷ dị tăng lên mấy chục lần!
Một cảnh rất quỷ dị.
"Các ngươi làm gì ở đây thế!" một thanh âm ôn hòa nhưng uy nghiêm vang lên, chỉ thấy một nữ tử bận hoàng sam phiêu nhiên đi lại gần.
Hồng y kiều mị nữ tử đó liền nói: "Tuyết Ngữ tỷ, bọn em nghe nói có người tranh đọa vịt trí Lam Huyền điện điện chủ với tỷ, vì thế mới muốn đến xem hắn có thực lực làm điều đó không ..."
"Được rồi." 'Tuyết Ngữ' nhíu mày, mười mấy nữ nhân đó cũng lặng yên không nói.
Tần Vũ quay nhìn về phía 'Tuyết Ngữ' đây là nữ nhân tranh đoạt vị trí Lam Huyền điện điện chủ ư? Xem ra là một người thân thiện a.
"Tĩnh công chúa, Linh công chúa, vị này là trận pháp tông sư 'Tần Vũ' à, ta đã nghe đại nhân nhà ta nhắc đến đại danh của Tần Vũ tiên sinh, Tần Vũ tiên sinh có được thành tựu như thế về trận pháp, Tuyết Ngữ bội phục!" Tuyết Ngữ mỉm cười nhìn Tần Vũ, cô vừa nhìn đã phán đoán được người nào là Tần Vũ.
"Tần Vũ ra mắt Tuyết Ngữ cô nương." Tần Vũ khẽ gật đầu.
"Chuyện hôm nay là do tỷ muội của ta không đúng, mong Tần Vũ tiên sinh đừng để bụng." Thái độ Tuyết Ngữ vô cùng khiêm tốn.
"Không có gì, chuyện nhỏ thôi mà." Tần Vũ mỉm cười nói.