Chương 532. Tình thế bất diệu
Khương Lan trên mặt rạng rỡ nụ cười, sau đó bước tới bên cạnh rồi ngồi xuống. Lập Nhi cũng bước tới ngồi bên cạnh Khương Lan.
Khương Lan cẩn thận quan sát Lập Nhi, gật đầu mãn ý nói:
"Tốc độ tu luyện rất tốt, tiếp tục nỗ lực, tranh thủ thời gian gặp mặt tiểu Vũ, con có thể đạt tới thượng bộ thiên thần cảnh giới."
"Vâng."
Lập Nhi trên mặt vẫn còn mang một chút hồng nhuận, lập tức truy hỏi,
"Lan thúc, hơn một nghìn năm trước, tin tức truyền tới từ phía Đông Thần giới đó, dẫn tới nhiều thiên thần muốn t·ruy s·át Tần Vũ đại ca như vậy, hiện tại thế nào rồi? Tần Vũ đại ca không sao chứ."
Lập Nhi trong lòng vẫn lo lắng như trước.
Khương Lan cười ha ha nói:
"Yên Tâm, tiểu Vũ đã hơn một nghìn năm nay không thấy lộ mặt, thậm chí ngay cả ta từng tìm kiếm toàn bộ Thần giới cũng không phát hiện ra nó. Ta đoán nó chắc đang ở trong Khương Lan Giới."
Dù cho là Khương Lan, đến lúc này cũng vô pháp tưởng tượng rằng Tần Vũ có thể sáng tạo ra một thế giới của riêng mình.
"Khương Lan Giới... Lan thúc, đa tạ thúc."
Lập Nhi cảm kích nói, Lập Nhi trong lòng hiểu rằng, Tần Vũ đại ca của mình sở dĩ có thể liên tục giữ được tính mệnh đều là nhờ có Khương Lan Giới. Hơn nữa Khương Lan giới quan trọng đối với Lan thúc thế nào, Lập Nhi cũng biết. Lan thúc có thể đem đệ nhất linh bảo của mình đưa cho Tần Vũ, dụng tâm như vậy Lập Nhi làm sao có thể không cảm kích chứ?
Khương Lan lắc đầu cười nói:
"Được rồi, không cần phải nói cảm ơn gì cả, con nên biết với thực lực của ta... khả năng sử dụng Khương Lan giới rất ít, trừ phi phát sinh c·hiến t·ranh Thần giới thật sự mới có thể bức ta sử dụng Khương Lan giới!"
"Chiến tranh Thần giới thật sự?"
Lập Nhi nghi hoặc nói.
"Chiến tranh thần giới còn có phân thật giả sao?"
"Sáu mươi tỉ năm Thần giới mới xảy ra c·hiến t·ranh một lần, mặc dù dân chúng Thần giới đều biết tới có c·hiến t·ranh, nhưng sự thật là có nhiều sự tình người bình thường thậm chí ngay cả thiên thần cũng không biết được. Được rồi. Chờ tới lúc con nên biết thì ta sẽ nói cho con. Con hiện tại hãy an tâm tu luyện đi."
Khương Lan an ủi nói.
"Vâng." Lập Nhi nghe nói liền gật đầu.
Lập Nhi hốt nhiên nói:
" Lan thúc, mấy ngày trước phụ hoàng từng tới chỗ con cùng con đàm thoại."
Khương Lan tức thì thu lại nụ cười trên mặt.
"Sự việc khi nào?" Khương Lan hỏi.
Lập Nhi suy nghĩ một lúc nói:
"Đại khái là ba trăm năm trước, lúc đó Lan thúc người vừa hay không có ở Phiêu Tuyết thành, phụ hoàng cùng con tiến hành đàm tâm... "
Lập Nhi sắc mặt có chút bất lực.
Nếu như phụ hoàng của nàng cưỡng bức nàng cưới người khác, trong tình huống đó Lập Nhi sẽ thà c·hết không chịu. Phụ hoàng của nàng sẽ không để nàng như vậy.
Nhưng mà phụ hoàng nàng cùng nàng tiến hành đàm tâm, điều này khiến cho Lập Nhi có chút bất lực.
"Đại ca còn chưa bỏ cuộc sao?"
Từ mũi Khương Lan xịt ra hai luồng khói,
"Lập Nhi, thế này đi, từ hôm nay trở đi ta sẽ lưu lại một phân thân tại Mộc phủ, ta phải xem xem đại ca hắn có dám tới nữa hay không!"
Lập Nhi trong lòng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Bắc Cực Phiêu Tuyết thành. Trong tam đại thần vương thì Bắc Cực Thánh Hoàng và Mộc Phủ thần vương rất lâu rất lâu trước đây đã đạt tới cảnh giới Thần vương. Thực lực của hai người này cực kì cường hãn, so với 'Thiên Tâm Thần Vương' của Phiêu Tuyết Thành thực lực mạnh hơn không ít.
Lập Nhi hiểu rằng, phụ hoàng mình có thể không nể mặt Thiên Tâm Thần Vương nhưng người sẽ không chân chính đấu với Lan thúc.
Đặc biệt là, phụ hoàng mình còn thiếu nợ Lan Thúc!
"Được rồi, Lập Nhi, con an tâm ở lại đây, những việc khác không cần để ý."
Khương Lan đứng dậy. Lập Nhi liền vội vàng đứng dậy theo đưa tiễn Khương Lan.
Khương Lan vui vẻ cười cười, liền bước khỏi các lâu, bước xuống cầu thang rời đi.
"Đại nhân."
Trữ Kí, Kế Thiều hai kẻ thân cận đã đi theo Khương Lan từ rất lâu vội bước tới gần.
Trong đầu Khương Lan vẫn còn hình ảnh tu luyện của Lập Nhi:
"Bộ dạng tu luyện của Lập Nhi giống hệt như nàng ấy!"
Khương Lan nghĩ tới đây thì cảm thấy trong tim đau nhói.
Cho tới hôm nay, Khương Lan vẫn không thể quên được -
Thân ảnh phiêu nhiên từ không trung hạ xuống. Cho dù trước khi c·hết trên khuôn mặt tuyệt mĩ vẫn mang theo một nụ cười thê lương cùng với hai giọt lệ châu trong suốt.
Hình ảnh đó vĩnh viễn khắc ghi vào trong linh hồn của hắn, hắn không cách nào quên được!
"A mi, nàng đã chọn ra Lập Nhi và Tiểu Vũ, ta sẽ dùng sinh mệnh để bảo vệ chúng!"
Khương Lan trong tim kiên định nói.
Thần Giới Đông bộ, bên trong Úy Trì Thành.
Vào lúc 'Hắc Ám Dạ Mạc' của Bắc cực Phiêu Tuyết thành bao phủ toàn bộ Thần giới, bên trong Úy Trì thành cùng lúc tiến hành nghiêm cấm ban đêm, án chiếu theo quy củ Úy Trì thành, buổi tối không cho phép người đi lại trên đường.
Toàn bộ phần lớn các khu vực của Úy Trì thành khôi phục lại vẻ thanh bình, nhưng bất kì địa phương nào đều có tồn tại đặc quyền của nó, cũng có những địa phương đặc biệt.
Liên Phương quán là một địa phương cực kì phồn hoa của Úy Trì thành, đặc biệt là buổi tối, nơi này đèn treo rực rỡ.
Quân đội không có khả năng chạy tới nơi này tra xét, bởi vì có thể bước vào Liên Phương quán không phải là người có quyền thì cũng là người có tiền. Mỗi ngày đều có những thượng tầng nhân vật của Úy Trì thành tụ tập nơi đây.
Liên Phương quán diện tích cực lớn. Bên trong còn phân thành rất nhiều khu vực không giống nhau.
Liên Phương quán, bên trong Nghênh Khách Điện.
Nghênh Khách Điện có thể coi là một trong những đại điện lớn nhất của Liên Phương Quán. Thế nhưng bên trong Nghênh Khách Điện số ghế ngồi lại không nhiều, duy chỉ có hai mươi bốn ghế, cần phải tiêu phí thần linh thạch cực cao mới có tư cách ngồi vào một trong những ghế đó.
Bên trong Nghênh Khách Điện chính vào lúc này có mười tám nữ nhân đang nhảy một điệu múa đặc biệt, các nữ nhân này trên thân mặc áo lụa mỏng, gần như có thể nhìn rõ nhục thể.
Thế nhưng điệu múa của mười tám nữ nhân này lại khiến người ta cảm thấy tinh thần thoải mái, chỉ có một cảm giác hưởng thụ tuyệt mĩ, không có một chút thèm muốn nhục dục nào cả.
Hai bên đại điện, mỗi bên đều có mười hai ghế ngồi, trong đó có khoảng hai mươi hai người.
Tần Vũ lúc này chính đang ngồi trên một trong số ghế đó.
"Tập Sương, nghe kể về Tần Vũ, nói thật, ta cũng cực kì khâm phục tên Tần Vũ này, mặc dù chỉ là một hạ bộ thiên thần mà lại dám đánh g·iết Hắc Long Đàm, hơn nữa còn khiến Hắc Long Đàm c·hết mất một tên hạ bộ thiên thần, trọng thương hai tên khác, ngay cả Hắc Long đại nhân cũng phải trốn đi không dám hiện thân. Lợi hại. Lợi hại a."
Gã béo ngồi cạnh Tần Vũ nói.
Gã béo này tên là 'Sở Lưu Tình' án chiếu theo lời hắn thì hắn muốn giao tình với tất cả mọi người.
"Tên béo họ Sở (Sở bàn tử) ta nghe nói có rất nhiều người muốn t·ruy s·át Tần Vũ, chỉ vì bảo vật trên người Tần Vũ."
Tần Vũ mở miệng nói, nói thật, Tần Vũ tới Úy Trì thành tra thám lâu như vậy, phát hiện truyền ngôn không ngờ lại có tới mấy phiên bản riêng biệt.
Lời đồn thổi. Sở dĩ là lời đồn, cũng bởi vì cho dù khi bắt đầu truyền là sự thật, nhưng cứ tiếp tục truyền nhiều lần thì sẽ xa rời bản gốc.
"Hắc, bảo vật?"
Cặp mắt nhỏ lấp lánh của gã béo họ Sở nhìn chằm chằm vào nữ tử mĩ lệ đang biểu diễn trước mặt, sau đó hừ một tiếng nói,
"Tên Tần Vũ đó có bảo vật gì chứ? Ai có thể biết rõ, có người nói, Tần Vũ đó có hai kiện thượng phẩm thiên thần khí. Còn nắm giữ cực nhiều kì trân dị bảo, còn có thất thái hoa liên, đồng thời còn có những thần thông tu luyện tuyệt đỉnh. Con mẹ nó, những kẻ bịa chuyện nghĩ gã Tần Vũ đó là gì chứ? Bất quá chỉ là một hạ bộ thiên thần mà thôi, còn coi hắn như thần vương sao? Bao nhiêu bảo vật như vậy! Ta không tin."
Gã béo họ Sở kéo cánh tay Tần Vũ nói:
" Ha, Tập Sương, ta còn nghe thấy một truyền ngôn càng khoa trương hơn, không ngờ có người nói tên Tần Vũ đó, nắm giữ một loại thần thông giống như 'Thuấn Di'. Mẹ nó, cái tên bịa chuyện này, cũng không xem có hợp tình hợp lí hay không, thật là cười c·hết ta mất."
Tần Vũ khẽ gật đầu.
Trong lòng thầm nói:
"Sở bàn tử, trên thật tế ta so với lời đồn của bọn ngươi thì càng có nhiều bảo bối hơn, hơn nữa ta cũng có thuấn di. Đáng tiếc, ta không thể nói cho ngươi!"
Theo những lời đồn được truyền đi đều có những điểm giống nhau -'Tần Vũ Khẳng Định Nắm Giữ Thượng Phẩm Thiên Thần Khí, Tần Vũ Có Nhiều Trân Bảo. Tần Vũ là một hạ bộ thiên thần!'
"Sở bàn tử."
Một lão đầu ngồi bên cười nói,
"Ta nghe ngươi nói về gã Tần Vũ đó, ta đã nói với ngươi mà ngươi còn không tin sao? Tần Vũ đó khẳng định nắm giữ thượng phẩm thiên thần khí, hơn nữa còn có bảo vật thuộc tính hỏa, hắn bất quá chỉ là một hạ bộ thiên thần, có nhiều bảo vật như vậy. Những kẻ muốn chiếm đoạt nhất định rất nhiều."
Sở bàn tử có biết lão đầu đó, bọn họ vẫn thường gặp nhau tại 'Liên Phương Quán' này.
"Chỉ là một tên hạ bộ thiên thần? Nói khéo ra, nếu như Tần Vũ đó ở trước mặt ngươi thì ngươi còn dám nói sao?"
Sở bàn tử chế nhạo nói.
Thiên thần, ở tại Thần Giới số lượng cực ít.
Trong một trăm vạn thần nhân mới xuất hiện một thiên thần, toàn bộ Úy Trì thành số lượng thiên thần tu luyện thì hơn nửa tụ tập tại Huyễn Kim Sơn, số thiên thần cao thủ chân chính lưu lại tại Úy Trì thành cộng lại cũng không đến một trăm.
Nhiều thiên thần như vậy. Phần lớn hiện đang khổ tu, có thể gặp một thiên thần tới nơi này hưởng lạc cũng là rất khó rồi.
"Bàn luận lâu như vậy là cố tình muốn cho ta rơi vào chỗ c·hết sao, hoặc có thể nói là muốn bức bách ta không dám xuất hiện. Nhưng hiện tại xem ra, uy lực của lời đồn vẫn còn ở trong phạm vi ảnh hưởng."
Tần Vũ đem chén rượu đang cầm trong tay uống cạn.
Tần Vũ cực kì lo lắng về việc thần thông 'Thuấn Di' hoặc Cửu Diệp Hoa Liên bị phát hiện.
Nhưng hiện tại xem ra, theo lời đồn căn bản không có xuất hiện Cửu Diệp Hoa Liên. Chỉ có người nói tới Thất Thải Hoa Liên. Hơn nữa vài lời đồn còn nói tới 'Thuấn Di' nhưng lại không có một ai tin.
"Buổi bàn luận này không công bố Cửu Diệp Hoa Liên, ngược lại chỉ nói Thất Thải Hoa Liên, không biết là..."
Tần Vũ trong tâm thoáng động,
"Buổi bàn luận này chính là vở bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau? Hắn lo lắng Cửu Diệp Hoa Liên, dẫn tới cao thủ quá cường đại, khiến hắn không thể làm chim sẻ được?"
Độ trân quý của Cửu Diệp Hoa Liên này, tuyệt đối có thể hấp dẫn thượng bộ thiên thần tụ tập lại, thậm chí là có thể sẽ dẫn tới một hai thần vương xuất mã.
Trong Nghênh Khách Điện, mười tám nữ nhân gần như lõa thể đó đã lùi xuống.
Sau đó một nữ tử kiều mị thân mặc kì bào màu đỏ tươi bước ra, nhìn lướt qua mọi người nói:
"Chư vị, xin hãy giữ im lặng, bây giờ sẽ mời 'Cầm Tiêu Song Tuyệt' từ Phi Lăng giới phi thăng bước ra biểu diễn, đôi tỉ muội song sinh này đối với việc đàn sáo trình độ thế nào mọi người cũng đã biết, đối với bọn họ, mọi người có lẽ đã quen thuộc rồi, th·iếp cũng không cần phải nói nhiều, hôm nay chính là ngày biểu diễn một năm một lần của bọn họ."
"Cáp, ta hôm nay tới đây chính là muốn nghe Cầm Tiêu Song Tuyệt biểu diễn mà"
Sở bàn tử là kẻ đầu tiên hô lên.
Tức thì trong Nghênh Khách điện trở nên cực kì náo nhiệt.
Tần Vũ cầm chén rượu lên, thờ ơ nhìn hai nữ nhân dung mạo giống hệt nhau đang diễn tấu ở trong trắc điện bên cạnh đại điện, giữa trắc điện và đại điện duy chỉ có một màn ngọc ngăn trở.
Đàn sáo hòa âm, thanh âm vang lên trong đại điện, toàn bộ chúng nhân bên trong Nghênh Khách Điện đều cảm thấy bản thân phảng phật như tiến nhập vào thế giới âm thanh của đàn sáo, hoàn toàn chìm vào trong đấy, quên đi mọi thứ xung quanh.
Trong đại điện này duy chỉ có một mình Tần Vũ là còn tỉnh táo.
Nhưng trong lúc đàn sáo hòa âm, hốt nhiên dường như trông thấy hai nam tử từ đại điện môn khẩu của Nghênh Khách Điện bước vào.
"Hai tên hạ bộ thiên thần?" Tần Vũ ngạc nhiên nhìn qua, kẻ hầu bên ngoài Nghênh Khách Điện căn bản không thể nào ngăn trở hai người này, sau khi hai người tiến vào đại điện liền yên lặng lắng nghe tiếng đàn sáo.
Chờ cho diễn tấu kết thúc.
Hai gã nam tử với khuôn mặt lãnh khốc này đều cao hứng mà vỗ tay, trong đó một gã mở miệng nói:
"Thật nghĩ không ra Úy Trì thành không ngờ cũng có cao thủ đem âm nhạc của đàn sáo diễn dịch đến cảnh giới như vậy."
Kiều mị nữ tử y phục đỏ tươi chủ trì tiết mục vội vàng bước qua:
"Hai vị thiên thần đại nhân, hoan nghênh hai ngài giá lâm Liên Phương Quán của bọn th·iếp."
Nhãn lực của nữ nhân này thật là ngoan lạt không ngờ nhận ra hai người này là thiên thần.
Gần đây số thiên thần đến Liên Phương Quán này cũng khá nhiều, gần như đều là ở bên ngoài tới, tất cả là vì gã Tần Vũ đó, hai tên này có lẽ cũng vậy. Sở bàn tử khẽ nói với Tần Vũ.
"Ồ?"
Tần Vũ đầu mày nhướng lên.
Xem ra có rất nhiều người coi thường ta chỉ bởi vì ta là một hạ bộ thiên thần.
"Nghe nói các lâu của Liên Phương Quán bọn người rất là nổi tiếng, hãy an bài cho huynh đệ bọn ta hai phòng hàng chữ Thiên đi" Một trong hai gã hạ bộ thiên thần đó cao ngạo nói.
Kiều mị nữ nhân y phục đỏ tươi đó vội vàng nói:
"Hai vị thiên thần đại nhân, Liên Phương Quán của th·iếp hàng chữ Thiên tổng cộng có ba khu, nhưng ba khu này đã bị ba vị thiên thần khác bao trọn toàn bộ vài trăm năm rồi, ngay cả phòng hàng chữ Địa cũng bị thiên thần thuê không ít."
"Ngươi hãy đi nói, cứ nói bọn ta là huynh đệ họ Ngô, tin rằng bọn họ sẽ biết."
Một nam tử cao ngạo nói.
Nữ tử mặc áo đỏ đó thấp giọng nói:
"Hai vị thiên thần đại nhân, tam vị thiên thần bao trọn các lâu hàng chữ Thiên thì hai người trong số đó là trung bộ thiên thần, còn một người... chính là thủ lĩnh của hai trung bộ thiên thần kia!"
Huynh đệ họ Ngô này tức thì rùng mình.
Tần Vũ ở bên không khỏi cau mày:
"Bọn chúng đều vì ta mà đến sao? Ba tên thiên thần thuê phòng hàng chữ Thiên đó hai tên là trung bộ thiên thần, còn một tên phải chăng là thượng bộ thiên thần?"
Nếu như là thượng bộ thiên thần, Tần Vũ muốn ứng phó cũng rất khó.