Tinh Thần Biến

Chương 499: Chủ nhân Mê Nhĩ sơn




"Ngũ cấp trận pháp, có luyện chế được thiên thần khí không nhỉ?" Tần Vũ tỏ ra ngạc nhiên nói.

Phúc bá lắc đầu nói: "Đối với việc lĩnh ngộ trận pháp, để đạt đến tầng trận pháp ngũ cấp, bất quá một điều kiện là phải luyện thiên thần khí, đồng thời lại còn các điều kiện liên quan đến hỏa diễm, tài liệu.v.v. Ta bản thân đã không có linh hồn, tự nhiên vô phương dùng thần thức khống chế được lửa, có luyện chế cũng không ra được thiên thần khí."

Trong lòng Tần Vũ thấy đáng tiếc cho Phúc bá.

Không có linh hồn đích xác là sự trói buộc rất lớn.

"Phúc bá, trước hết người cứ nghỉ ngơi đi, bây giờ ta sẽ bố trận đây." Tần Vũ cười nói rồi cả người bay lên giữa không trung, sau đó song thủ như ảo ảnh xuất ra đạo đạo quang hoa, đồng thời còn có vô số phù triện ấn phù.



Thần linh thạch lấp lánh đột ngột bay ra từ song thủ của Tần Vũ.

Một khối, hai khối, ba khối... hai mươi tư khối! Hai mươi tư khối hạ phẩm Thần linh thạch chỉnh tề bay ra bốn phương tám hướng Mê Nhĩ sơn, mỗi một khối hạ phẩm Thần linh thạch đều tán phát quang hoa rực rỡ.

Tần Vũ ở giữa bố trận, ưu nhã xuất ra đạo đạo thần linh ấn quyết, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, thần lực hàm chứa lúc nhiều lúc ít. Một trận pháp hoàn chỉnh thập phần xảo diệu đã hình thành.

Trận pháp này bất quá chỉ là nhất cấp trận pháp, chỉ có điều lại thuộc về loại ảo trận lợi hại nhất trong các loại trận pháp nhất cấp.

* * *

Hắc Long đàm trên thực tế là một cái hồ mĩ lệ có diện tích một trăm dặm. Trong cái hồ mĩ lệ này lại chẳng có loại cá nào sinh sống cả, hoàn toàn là tuyệt cảnh không có sức sống, chỉ có vài loại thực vật sinh trưởng.

Bên cạnh Hắc Long đàm có một tòa cung điện to lớn và xa hoa. Tòa cung điện này là Hắc Long điện.

Xung quanh Hắc Long điện còn có ba tòa cung điện khác. Ba tòa cung điện này là cung điện của tam đại cao thủ của Hắc Long đại nhân, thủ lĩnh Hắc Long đàm. Bình thường nếu luận về mức độ nhiệt náo thì hơn nhiều so với Hắc Long điện.

Bởi vì trong Hắc Long điện chỉ có vài nô bộc, mấy nô bộc này bất quá chỉ để duy trì sự thanh khiết của Hắc Long điện. Còn Hắc Long đại nhân thì lâu lắm rồi không hề xuất hiện ở Hắc Long điện.

Tam đại cao thủ của Hắc Long đại nhân là Hùng Hắc, Liễu Như đạo nhân và Mị Cơ.

Trừ ba vị đại cao thủ ra, phần lớn thủ hạ của Hắc Long đàm vốn chưa hề được gặp Hắc Long đại nhân. Hắc Long đại nhân đang ở đâu? Tại sao lại chưa hề xuất hiện, có phải là chết rồi chăng?

Không ai dám hỏi, biết đáp án này chỉ có ba vị đại nhân kia mà thôi.

Thế lực của Hắc Long đàm cực kỳ lớn, thủ hạ nhân mã tự nhiên cũng cực kỳ nhiều. Ba vị đại nhân tùy tiện ai cũng có dễ dàng xuất ra mười vạn nhân mã. Nếu luận về quyền thế thì Hùng Hắc là người có quyền lớn nhất.

Hùng Bá điện.

Đây là cung điện thuộc về Hùng Hắc trong ba tòa cung điện. Hùng Hắc quản lý hơn một nửa nhân mã của Hắc Long đàm. Phần lớn sự tình đều do hắn quyết định. Nhưng vài tháng gần đây, Hùng Hắc đang có chút phiền não. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Vì thủ hạ của hắn vô duyên vô cớ thất tung đến vài chục người. Nếu như bị ai đó giết chết thì Hùng Hắc hắn không thể không quản, sẽ phái người đi báo thù. Nhưng hắn vẫn chưa tra xét được là thủ hạ của mình bị ai sát hại.

Trong đại điện của Hùng Bá điện, một hán tử mặt đen cường tráng cao đến gần ba mét đang ngồi, tay chống cằm khẽ nhíu mày.

Chỉ nghe tiếng bước chân vang lên rõ ràng, một hắc y nữ tử nhanh chóng tiến đến. Thấy ánh mắt của nam tử mặt đen quét qua, hắc y nữ tử vội nói: "Đại nhân, bọn ta tra xét nhiều hướng, cuối cùng cũng phát hiện ra một điểm khả nghi."



"Nói!" Hùng Hắc hững hờ nói.

Hắc y nữ tử cung kính nói: "Bốn mươi người đó tuy phân thành ba nhóm đi hành sự nhưng đều có một điểm chung là đều đi về phương nam hành sự. Thuộc hạ phái người đi cuối cùng cũng phát hiện được một chuyện."

"Hả?" Hùng Hắc hừ một tiếng, ánh mắt quét về hắc y nữ tử.

"Ở vị trí khoảng vài dặm về phía nam tổng bộ Hắc Long đàm của chúng ta có một tòa tiểu sơn. Ta phái người tra xét thì khi tra đến tòa tiểu sơn đó đã phát hiện một chuyện là tất cả những người tiến vào tòa tiểu sơn này đều bị mất tích ở đó, không hề trở ra. Vì chuyện này mà trong đội tra xét lại bị mất tích thêm ba người ở tòa tiểu sơn."

Hắc y nữ tử nói xong bình thản đứng đợi lệnh của Hùng Hắc.

"Một tòa tiểu sơn?" Hùng Hắc đứng dậy đối diện với hắc y nữ tử, "tên nó là gì?"

Hắc y nữ tử nhíu mày nói: "Đại nhân, đội ngũ tra xét quay về có bẩm báo một sự tình quái dị là tòa tiểu sơn đó bình thường bọn ta không hề quan tâm đến nên chỉ là một ngọn núi vô danh. Nhưng lần đó khi bọn họ tra xét đến lại thấy trên núi có một tấm thạch bia có ba chữ Mê Nhĩ sơn!"

"Mê Nhĩ sơn?" Hùng Hắc khẽ nhíu mày.


"Đại nhân, tấm thạch bia đó dường như mới được lập, kết hợp với cả ngọn núi ẩn chứa năng lực khốn nhân địa quỷ. Thuộc hạ đoán rằng khả năng có một cá nhân hay một thế lực nhỏ nào đó đã chiếm cứ ngọn núi đó và đã bố trí trận pháp xung quanh ngọn Mê Nhĩ sơn này." Hắc y nữ tử nói ra ý nghĩ trong đầu.

Hùng Hắc hừ một tiếng: "Ai đó hay thế lực nào đó? Thật là to gan, chẳng lẽ không biết... chung quanh Hắc Long đàm của ta không cho phép bất kỳ thế lực nào được đặt chân vào chứ?"

Hắc Long đàm rất bá đạo.

Ngay cả chỉ ở gần phạm vi thế lực căn bản đã không có thế lực nào tồn tại. Trong quá khứ thì có nhưng tất cả những thế lực đó đã bị Hắc Long đàm xóa sổ hết rồi.

Cạnh giường ngủ của mình há lại để kẻ khác nằm ngáy o o sao?

"Không ngờ lại dám làm khó cho người của ta, đừng hòng mà trở về, được...ngươi tìm những thủ hạ tinh thông trận pháp của mình cùng ta đến phá hủy cái trận pháp gì gì đó ở Mê Nhĩ sơn. Sau đó thì kẻ bố trận để ta giết." Hùng Hắc lạnh lùng nói.

Hắc y nữ tử cung kính nói: "Vâng, thưa đại nhân."

Hắc Long đàm nhân mã rất nhiều tự nhiên phải có nhân tài tinh thông các phương diện khác nhau.

* * *

"Ất đại nhân không cần căng thẳng, lần này thuộc hạ nhất định có thể giết chết địch nhân chiếm cứ Mê Nhĩ sơn." Liễu Thất Viêm khom lưng đưa ra đề nghị với hắc y nữ tử.

"Thất Viêm, ngươi cũng có phân lượng nhưng chuyện này ngươi phải hết sức cẩn thận. Trận pháp trên Mê Nhĩ sơn có uy lực không nhỏ đâu, không phá được là sẽ bị người ta hủy diệt đó." Hắc y nữ tử lạnh lùng nói.

"Vâng." Liễu Thất Viêm cung kính đáp.

* * *

Sau khi li khai tổng bộ của Hắc Long đàm, Liễu Thất Viêm dẫn hai mươi thủ hạ đến Mê Nhĩ sơn. Đội này đi rất nhanh, chỉ mất tổng cộng có hai ngày đã đến ngoại vi Mê Nhĩ sơn.

"Dừng!" Liễu Thất Viêm giơ tay ra lệnh cho thủ hạ.


Liễu Thất Viêm sinh ra ở thần giới, sau đó sinh sống ở Phù Giác thôn. Nhưng Phù Giác thôn của hắn cứ mỗi một ngàn năm đều phải nộp rất nhiều thuế, Thần linh thạch để tu luyện không đủ. Vậy nên hắn đã đến Hắc Long đàm, trải qua nhiều năm phấn đấu cũng được cất nhắc ở Hắc Long đàm, được xem là một tiểu đội trưởng cấp thấp.

Lần trước Tử Vân, bạn thanh mai trúc mã đã cùng Hình Viễn trở thành phu thê. Đối với chuyện này Liễu Thất Viêm tịnh không hề dựa vào vũ lực để đối phó với Hình Viễn. Không phải là hắn không nghĩ đến mà là hắn không thể nhìn thấu được ba người Tần Vũ huynh đệ của Hình Viễn.

Liễu Thất Viêm còn là một kẻ rất cẩn thận, đối với tình cảm hắn không hề tin tưởng. Trong lòng hắn, quyền lợi và thực lực mới là trọng yếu nhất, cảm tình bất quá chẳng là gì hết.

"Liễu đại nhân, trên tấm thạch bia đó có ba chữ Mê Nhĩ sơn." Một gã trung niên nam tử trong số hai mươi thủ hạ của hắn nói.

Liễu Thất Viêm khẽ gật đầu: "Chư vị, đây đã là Mê Nhĩ sơn rồi nhưng cả Mê Nhĩ sơn này đã bị một loại trận pháp bao phủ. Tam Dương huynh, trong bọn ta huynh là người tinh thông trận pháp nhất. Huynh hãy lên trước xem xét đi."

Một gã trung niên nam tử có một chòm râu dê tiến lên phía trước.

Gã tiện tay nhặt lấy vài viên sỏi sau đó ném vào trong Mê Nhĩ sơn. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều thấy mấy viên sỏi đó rơi một cách tự nhiên xuống một phiến đá.

"Không hề có biến hóa gì, Tam Dương huynh có biết đây là trận pháp gì không?" Liễu Thất Viêm lên tiếng hỏi.

Nam tử râu dê tịnh không nói gì nhưng lại xuất ra một đạo thần lực tiến vào Mê Nhĩ sơn. Cả ngọn Mê Nhĩ sơn lập tức xuất hiện một tấm quang trảo cự đại, đồng thời vô số phù triện ấn phù dày đặc nổi lên trên.

Gã nam tử râu dê sắc mặt nghiêm túc nói: "Liễu đại nhân, nếu như ta đoán không sai thì trận pháp này chắc là trận pháp của thần giới! Hơn nữa lại còn thuộc về một loại trận pháp khá cao thâm trong số các loại trận pháp của thần giới."

Trong lòng Liễu Thất Viêm thấy bất diệu, không tự chủ nhìn lại những người khác trong đội.

"Liễu đại nhân, Tam Dương huynh nói không sai đâu, trận pháp này đích xác là rất thâm ảo." Đám người đó ai nấy đều gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

"Ở Hắc Long đàm nhiều năm như vậy nên ta cũng đã từng được xem qua một kim sắc quyển trục trong số thư tịch về trận pháp thần giới. Căn cứ vào sự lĩnh ngộ trận pháp của ta ở hạ giới, sau khi nghiên cứu bộ thư tịch về trận pháp đó, cuối cùng cũng có thu hoạch. Nhưng phá trận pháp này thì không đủ." Gã râu dê vẻ mặt rất nghiêm túc.

Bọn Liễu Thất Viêm căn bản không biết là giờ phút này Tần Vũ đang dùng thần thức quan sát bọn chúng.

Tần Vũ dựa vào sự hỗ trợ của Lưu Tinh lệ, thần thức đã có thể xuất ra khỏi người đến cả ngàn mét. Thời khắc này Tần Vũ đang đứng trên đỉnh của một cái cây trên Mê Nhĩ sơn, cự li đến chỗ bọn Liễu Thất Viêm có đến hơn ba trăm mét.

"Thư tịch về trận pháp? Lại còn một kim sắc quyển trục?" Tần Vũ ngay khi mới bắt đầu lắng nghe đám người này nói chuyện với nhau đã nghĩ là gã Tam Dương này lợi hại thế nào. Nhưng bây giờ đã nghe được gã gia hỏa này mới chỉ được xem qua một quyển thư tịch về trận pháp thần giới.


"Liễu đại nhân, ta chỉ có thể dùng biện pháp bản thân để cảm thụ uy lực của trận pháp này một lần xem."

Gã Tam Dương đó nhìn về phía Liễu Thất Viêm: "Liễu đại nhân, dùng một sợi dây dài buộc vào chỗ lưng ta, các người ở bên ngoài, chỉ mình ta tiến vào thôi. Sau mười quãng nghỉ, bất kể là phát sinh chuyện gì thì các người cứ trực tiếp kéo ta ra."

Liễu Thất Viêm trầm tư một lúc rồi cũng gật gật đầu.

* * *

"Đã tiến vào thật rồi, ha ha...sợi dây cũng có thể bị đứt mà!"

Trên mặt Tần Vũ lộ vẻ cười cợt, sau đó thân hình như một ngọn gió nhẹ hạ xuống. Phúc bá trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Tần Vũ. Cả hai kẻ trước người sau vội tiến về sườn núi.

* * *


"Nhớ nhé, mười quãng nghỉ, bất kể phát sinh chuyện gì cũng đều phải kéo ta lại." Tam Dương lại dặn dò thêm một lần nữa.

"Tam Dương huynh không phải lo đâu." Cả bọn đều xác nhận.

Lúc này Tam Dương sau khi đã buộc dây quanh người mới an tâm tiến vào Mê Nhĩ sơn. Gã Tam Dương đó sau khi tiến vào trong Mê Nhĩ sơn liền cảm giác thấy cảnh tượng xung quanh hoàn toàn biến mất.

"Trận pháp thật lợi hại. Người bố trí trận pháp này nhất định là trận pháp đại sư của thần giới." Tam Dương thầm than trong lòng.

Trận pháp thư tịch ở thần giới rất trân quý, một kẻ bình thường làm sao mà có khả năng xem được, đừng nói đến chuyện nghiên cứu. Gã Tam Dương này căn bản không biết trận pháp này bất quá chỉ là nhất cấp trận pháp.

"Đã mười quãng nghỉ rồi a? Sao vẫn chưa kéo mình ra?" Tam Dương có chút nghi hoặc.

"Kéo ta quay lại đi!" Tam Dương hô to.

Lúc này Tam Dương căn bản không biết rằng bản thân mình vô phương tiến ra được. Nhưng dù cho hắn có hô đi hô lại thì sợi dây ở lưng hắn vẫn không hề có phản ứng gì.



"Hả?' Tam Dương quay đầu lại nhìn sợi dây nối mình với bên ngoài, sắc mặt tức thì thay đổi, miệng lẩm bẩm: "không, là ảo cảnh, không phải là thật, không thể tin, không thể tin."

* * *

Bọn Liễu Thất Viêm kéo mạnh một cái, kéo ra được nửa sợi dây đã bị đứt.

"Sợi dây đã bị người ta cắt đứt rồi." Liễu Thất Viêm vừa nhìn thấy nét mặt liền biến đổi.

"Tam Dương huynh đã bị hãm trong đó rồi, giờ phải làm sao đây?" Lập tức vài kẻ vội lên tiếng.

"Liễu Thất Viêm, sao không mời mà đến địa bàn của ta?" Một đạo thanh âm đột nhiên vang lên từ Mê Nhĩ sơn. Bọn Liễu Thất Viêm lập tức kinh hãi nhìn về Mê Nhĩ sơn.

Chỉ thấy cả ngọn Mê Nhĩ sơn lại hiện ra quang mang mênh mông, phù triện ấn phù dày đặc nửa chìm nửa nổi trên tấm quang trảo, đồng thời tấm quang trảo đó mở rộng ra, phạm vi một lúc đã tăng lên cả trăm mét.

Lập tức đội của Liễu Thất Viêm cảm thấy choáng váng, bị trận pháp bao phủ hết vào trong.

Liễu Thất Viêm ơi là Liễu Thất Viêm, mang một kẻ chỉ biết sơ sơ bên ngoài về trận pháp đến phá trận pháp của ta thì thật là...thần giới trận pháp, khu vực bao phủ có thể theo năng lượng mà cải biến thành to nhỏ, một điểm tối cơ bản như thế mà bọn ngươi đều không biết."

Tần Vũ thu hồi thần lực đã quán nhập vào trận pháp, phạm vi bao phủ của trận pháp lập tức trở về tình trạng như lúc đầu. Lúc này năng lượng của trận pháp hoàn toàn do Thần linh thạch cung cấp.

Còn đội của Liễu Nhất Viêm thì đã hoàn toàn bị khốn ở trong trận pháp.

"A, để ta ra, đồ hỗn đản, để ta ra!" Ở một nơi trên Mê Nhĩ sơn có một kim phát lão đầu đang điên cuồng gào thét. Lão đã bị khốn ở đây mấy tháng trời rồi. Lúc này Liễu Thất Viêm đi ngang qua bên cạnh nhưng hoàn toàn không phát hiện ra một điểm nào của lão đầu điên cuồng nọ.

"Hiện giờ trên Mê Nhĩ sơn đã có đến vài chục nhân viên tốt để thí nghiệm trận pháp rồi, bất quá vẫn chưa đủ."

Tần Vũ đứng ở trên cây quan sát, thấy mấy kẻ đang kinh hoàng hoảng sợ đó, miệng lẩm bẩm tự nói: "Thực lực của mấy kẻ này cũng khá là yếu. Bất quá đợi thêm một lúc nữa, cao thủ của Hắc Long đàm không thể ngồi yên được nữa thì ta mới có thể thi triển trận pháp lợi hại thử xem."