Chương 466. Huyền Hi đích tự bạch
Huyền Hi vừa đến, Tần gia để tử trong đại sảnh liền thập phần quy củ đứng sang một bên im lặng, ngay cả Tần Đức cũng cung kính đi tới nói:
- Ân nhân và con trai ta có quen biết?
- Quen biết ư? Đúng, ta cùng con của ngươi, Tần Vũ đích xác là có một đoạn quan hệ.
Huyền Hi mỉm cười nói, rồi ánh mắt chuyển sang hướng Tần Vũ.
Tần Vũ khẽ nhíu mày.
Huyền Hi này muốn làm gì? Hiện tại xem ra Huyền Hi sớm đã tìm gia phụ vương cùng thân nhân của mình, nếu như Huyền Hi muốn g·iết bọn họ, có lẽ đã sớm g·iết rồi, vì sao y lại không g·iết? Ngược lại còn lấy lễ đối đãi?
- Tiểu Vũ, vừa nãy ngươi nói ân nhân là Huyền Đế? Thế là sao?
Phong Ngọc Tử lên tiếng hỏi, lúc này Phong Ngọc Tử đang nhăn mày, rất hiển nhiên là có chút khổ não.
Ân oán của Tần Vũ và Vũ Hoàng có ai không biết?
Mà Huyền Đế lại là vợ của Vũ Hoàng, Vũ Hoàng bị c·hết, Huyền Đế còn đối với Tần gia tốt như vậy, thậm chí đem cả ái đồ gả cho Phong Ngọc Tử, chỉ cần là người có đầu óc đều sẽ thấy rằng không hợp lí.
- Huyền Đế.
Tần Vũ cười nhạt một tiếng:
- Nguơi vì sao lại mai danh ẩn tích, trở thành ân nhân của Tần gia ta, không biết có thể giải thích một chút được không?
Huyền Hi nhắc tới việc này, gương mặt lộ ra một nụ cười khổ:
- Tần Vũ, trước kia ta không nói cho họ biết thân phận thực sự chủ yếu vì không muốn khiến cho họ phải nghĩ ngợi lung tung.
Mấy người Tần Đức, Tần Phong, Phong Ngọc Tử đều đứng bên cạnh, im lặng nhìn Tần Vũ cùng Huyền Đế nói chuyện.
- Nghĩ ngợi lung tung? Huyền Đế, ngươi bảo vệ cho nhiều người của Tần gia ta như vậy, ta quả là phải cảm tạ ngươi. Nhưng nói thật, Huyền Đế, ta vẫn không hiểu, ngươi vì sao lại làm như vậy?
Tần Vũ thản nhiên nói.
Huyền Đế lắc đầu, thất vọng nói:
- Nếu như ta nói ta bỗng nhiên hối hận ngươi có tin không?
Tần Vũ khựng lại.
Bỗng nhiên hối hận, Tần Vũ làm sao có thể tin được.
Một cao thủ đạt tới cửu cấp tiên đế, không thể như vậy, lòng kiên định với cừu hận tuyệt đối là thứ không thay đổi, nêu như cả ý niệm bản thân cũng bị thay đổi, hối hận. Người tinh thần kém kiên định như thế, muốn tu luyện tới cửu cấp tiên đế, gần như là việc không thể.
Đương nhiên, không phải không tồn tại khả năng đột nhiên hối hận.
Nhưng Huyền Đế là người ra sao? Một trong số thủ lĩnh của các đại thế lực ở tiên giới, đặt vào phàm nhân giới thì đây chính là một đại nữ hoàng! Loại nhân vật này còn có thể hối ngộ?
Huyền Đế không đợi Tần Vũ mở miệng, nói tiếp:
- Tần Vũ, ta vốn không có thù oán gì với ngươi cả, nguyên nhân chỉ bởi vì trượng phu Phong Vũ của ta, cuối cùng trở thành kẻ địch của ngươi. Lần đó khi Phong Vũ bị cao thủ dưới trướng ngươi g·iết c·hết, ta lửa giận bốc lên đầu, đích xác muốn g·iết ngươi thật nhanh.
Tần Vũ vẫn im lặng, ánh mắt tập trung vào Huyền Đế, tiếp tục lắng nghe.
- Nhưng sau khi ngươi biến mất, theo thời gian trôi đi, cừu hận dần dần phai nhạt. Ta Huyền Hi cũng là một cửu cấp tiên đế, quyết không để cừu hận làm mờ mắt. Đợi tới khi bản thân ta hoàn toàn thông suốt, mới phát hiện ra một việc, chuyện này từ đầu tới cuối đều do Phong Vũ hắn bức bách ta, muốn chiếm đoạt thần khí của ngươi, mới khiến cho hắn phải bỏ mạng.
Huyền Hi khẽ cười nói:
- Trên thực tế, Phong Vũ c·hết đi thay vào đó khiến ta không còn lo lắng, hiện tại ta chỉ chuyên tâm hướng đạo, linh hồn cảnh giới cũng tiến bộ rất nhanh... đối với ngươi ta cũng không muốn cũng ngươi tranh đấu thêm nữa, cho nên chỉ có thể gia ân với ngươi hi vọng kết thúc được ân oán giữa chúng ta.
Tần Vũ thần thức quét qua.
Lần gặp mặt trước, linh hồn cảnh giới của Huyền Đế bất quá mới vừa tiến nhập cửu cấp tiên đế, còn bây giờ lại gần như đã củng cố xong. Tốc độ tu luyện như thế quả thực cũng được xem là nhanh.
Nhưng cho dù là vậy, lời Huyền Đế có phải là thật hay không?
- Có thể tin y sao?
Tần Vũ trong lòng tự hỏi.
- Vũ nhi, cứ tạm thời tin Huyền Đế đi.
Tiên thức truyền âm của Tần Đức bỗng nhiên vang lên trong đầu của Tần Vũ, Tần Vũ nghe xong trong lòng liền đưa ra quyết định.
Phụ vương của y tuy công lực không cao, nhưng xét đoán cùng xử lý mọi việc so với y thật sự là cao hơn nhiều. Phụ vương quyết định như vậy khẳng định là có đạo lý của người. Tần Vũ liền thở dài một tiếng:
- Ừm, Huyền Đế, nếu như Vũ Hoàng khi xưa hiểu được đạo lý như ngươi hiện tại, giữa ta và Vũ Hoàng cũng đã không xảy ra một loạt sự việc như vậy, cũng không khiến cho Vũ Hoàng phải m·ất m·ạng.
- Phong Vũ m·ất m·ạng, chỉ có thể trách bản thân hắn, kỳ thật hắn đã hoàn toàn rơi vào tâm ma, bất luận là ai khuyên bảo hắn cũng vô dụng,vì ta thân là thê tử của hắn, lúc đó cũng chỉ có thể giúp hắn thôi.
Huyền Hi cũng thở dài một tiếng.
Tần Đức bỗng cười vang:
- Ha ha, được rồi, ân oán của Huyền Đế tiền bối và con ta đã chấm dứt, Huyền Đế tiền bối, hôm nay phải tham gia vào yến tiệc trong trang viện đó.
- Hân hạnh vô cùng.
Huyền Đế gật đầu cười.
Lông mày như trăng, đôi mắt như nước hồ mùa thu, áo trắng phiêu đãng, khí chất của Huyền Đế quả là làm dung động lòng người.
Trên bàn tiệc.
Tần Đức, Phong Ngọc Tử, Tần Phong, Tần Vũ... cùng đám đệ tử Tần gia còn có cả Huyền Đế cùng thủ hạ là Cửu Diễn Tông tông chủã¬đại trường lãoã¬nhị trường lão cả nhóm người đều đến đây.
Trong trang viện, rất ư náo nhiệt.
Nhóm người Cửu Diễn Tông tông chủ, đại trưởng lão cũng đã biết Tần Vũ trong truyền thuyết chính là đệ tử của Tần gia.
Tuy bọn họ thấy nghi hoặc bởi Huyền Đế không g·iết Tần gia, ngược lại còn lấy lễ đối đãi. Nhưng đám người Cửu Diễn Tông tông chủ, không dám đắc tội với Tần Vũ. Ai ai cũng đều vô cùng cung kính, thái độ đối đãi với Tần Đức, còn chân thành hơn nhiều so với trước kia.
Tân vũ, Tần Đức, vợ chồng Phong Ngọc Tử, Tần Phong, Huyền Đế, Cửu Diễn Tông tông chủ cùng đại trưởng lão tám người ngồi cùng một bàn.
Từ sau khi Huyền Hi ở tại đại sảnh công khai thân phận, đám để từ Tần gia giờ vẫn tràn ngập hưng phấn.
Lúc này ở một số bàn khác, vài đệ tử Tần gia đang đàm luận về tầng lớp cao nhất trên tiên giới như Huyền Đế, cũng đàm luận về thái thượng tam trưởng lão mà bọn họ hãnh diện, còn cả một loạt sự tích của Tần gia tại tiên giới. Chỉ tới hôm nay, Tần gia đệ tử mới xác nhận được... Tần Vũ chính là Tần Vũ trong truyền thuyết. Điều này càng khiến cho đám để tử Tần gia sùng bái Tần Vũ càng thêm hưng phấn.
Còn như ở chỗ Tần Vũ, cảnh tượng yên tiệc nhộn nhịp, gương mặt tươi cười, nhưng thật sự lại không lại không hưng phấn như những bàn khác.
- Tần Vũ huynh, huynh đúng là người có tốc độ tu luyện nhanh nhất bình sinh ta từng gặp qua hay nghe nói ... mới có ba nghìn năm không gặp, thực lực Tần Vũ huynh lại càng thêm kh·iếp người. Không biết giờ Tần Vũ huynh đã đạt tới đẳng cấp nào?
Huyền Hi mỉm cười nhìn Tần Vũ.
Lúc này đám người Tần Đức Tần Phong cũng quay về phía Tần Vũ.
- Ta? Có lẽ thời gian độ thần kiếp cũng còn không lâu nữa.
Tần Vũ mỉm cười nói.
Tần Vũ có thể tưởng tượng được linh hồn cảnh giới của mình thậm chí còn hơn cả thần nhân bình thường còn công lực tu vi của bản thân cùng cơ thể cũng đã đạt tới đệ cửu tầng, tuyệt đối đủ điều kiếp độ thần kiếp.
Chỉ là khi nào thần kiếp tới, Tần Vũ cũng không cách nào xác định.
- Không biết có phải vì ta vẫn còn bị hãm tại Nguyên Điểm trung kì, nên chưa độ thần kiếp hay không?
Tần Vũ thầm đoán định trong lòng.
- Thời gian độ thần kiếp không xa, thực sự là phải chúc mừng Tần Vũ huynh.
Huyền Hi lập tức nói.
Bọn người Tần Đức cũng không hỏi thêm, mà lại thay đổi chủ đề, chuyển sang bàn về những việc khác.
Đợi đến khi yến tiệc tan, Huyền Đế cũng đã dẫn người của Cửu Diễn Tông rời đi, ba người Tần Vũã¬Tần Đứcã¬Tần Phong mới cùng vào trong một căn phòng, lúc này ba cha con mới có dịp nói chuyện.
Ba cha con cùng ngồi xuống một chiếc bàn, mỗi người đều đã có sẵn một chén trà.
- Phụ vương, lúc nãy, người bảo con tin tưởng Huyền Đế? Việc đó là sao, chẳng lẽ người cho rằng tất cả những gì Huyền Đế nói đều là thật?
Trong phòng, lúc này Tần Vũ đã nêu ra nghi vấn trong lòng.
Tần Đức hai tay nâng chén trà, mỉm cười nói:
- Không, ta tịnh không cho rằng lời y hoàn toàn là thật.
- Vậy phụ vương người....
Tần Vũ nhíu mày.
Tần Đức lắc đầu nói:
- Ta không hề tin lời của Huyền Đế là thật, cũng không cho rằng đó là giả, thật giả, căn bản không cần suy xét.
- Tiểu Vũ, trước hết, ta nói cho con biết một việc. Đệ tử của Tần gia ta, tại tiên giới có thê tử, là mười hai người, còn có ba nữ tử của Tần gia có trượng phu nữa. Mà thê tử cùng trượng phu của họ, không ai là không có quan hệ với Huyền Đế.
Tần Đức chậm rãi nói.
Sắc mặt Tần Vũ đại biến.
- Huyền Đế quả nhiên âm hiểm.
Tần Vũ đã cảm thấy khó có thể đối phó Huyền Đế.
Đệ tử của Tần gia tại tiên giới căn bản không nhiều. Một lúc có tới mười lăm người mà bạn đời của họ có quan hệ với Huyền Đế, việc này thật sự là phiền toái. Nếu như muốn đối phó với Huyền Đế, vậy phải làm thế nào với mười lăm người kia đây?
Tần Phong cũng gật đầu nói:
- Cháu nội tiểu Nam của ta gần đây cũng có quan hệ rất tốt với một nữ hài, theo ta được biết, nữ hài đó lại sống ở trong Cửu Diễn Tông.
- Lợi hại, lợi hại.
Từ đáy lòng Tần Vũ bùng lên một tia nộ khí.
Bằng chiêu này của Huyền Đế, Tần Vũ muốn đối phó y, cũng không thể dễ dàng ra tay được.
- Vũ nhi, không cần nghĩ nhiều, Huyền Đế nếu như muốn s·át h·ại người của Tần gia ta, thì sớm đã làm rồi. Cũng không cần phải đợi cho tới bây giờ... huống chi, Huyền Đế đối với Tần gia bọn ta quả thực là có ơn.
Tần Đức nói.
- Có ơn? ơn gì chứ?
Tần Vũ hỏi.
Tần Phong lên tiếng nói:
- Tộc nhân của Tần gia chúng ta bao năm qua phi thăng lên Ngư Dương tinh, đều gặp phải không ít nguy hiểm, ngay cả ta và phụ vương cũng như vậy, bất quá mỗi lần đều được người của Cửu Diễn Tông cứu nguy, còn có một lần Huyền Đế đích thân ra tay. Theo như người của Cửu Diễn Tông nói, họ sở dĩ bảo vệ chúng ta như vậy, chính là vì Huyền Đế. Đương nhiên lúc trước bọn họ chỉ nói Huyền Đế là một cao thủ có địa vị cực cao trong Cửu Diễn Tông của bọn họ.
- Nguy hiểm, Huyền Đế nói không chừng là cố ý tạo ra những cục diện nguy hiểm đó.
Tần Vũ trong lòng đối với Huyền Đế vô cùng đề phòng.
Nếu như Huyền Đế thật lòng.
Y cần gỉ phải để không ít nữ tử, thậm chí nam tử thành bạn đời của con cháu Tần gia chứ?
- Có thể là vậy. Nhưng ..ta khẳng định, Huyền Đế đối với Tần gia ta có ơn, hơn nữa còn là ơn rất lớn.
Tần Đức nghiêm túc nói,
- Vũ nhi. Trước hết, ta phải nói cho con biết một chuyện để con hiểu đã.
- Xin phụ vương nói đi.
Tần Vũ nói.
Tần Đức nói:
- Vũ nhi, con có lẽ cũng biết người của Tử Huyền tinh ở phàm nhân giới, chỉ cần là tu tiên, đều sẽ phi thăng tới Ngư Dương tinh. Mà cơ hồ trong số mười người phi thăng, có tới một nửa là sống không tới một trăm năm.
- Thật sao?
Tần Vũ kinh ngạc, y thực sự từ trước tới giờ không để ý tới những chuyện như vậy.
Tần Phong cũng gật đầu nói.
- Đúng, khi vừa mới phi thăng dù gì cũng chỉ là nhất cấp thiên tiên, nhất cấp thiên tiên tại Ngư Dương tinh đơn giản là nhân vật ở tầng thấp nhấp. Nhưng bởi vì những người phi thăng, tại phàm nhân giới không có ai không phải là nhân vật xuất chúng, phần lớn đều có một ít bảo vật các loại. Nhưng tại Ngư Dương tinh, thiên tiên lại là loại người cực kì bình thường, địa vị rất thấp, bảo vật còn xa mới bằng được những tiên nhân phi thăng, cho nên tiên nhân phi thăng, bình thường có thể bị g·iết bởi một số kẻ có dã tâm.
Tần Vũ lúc này mới hiểu.
- Mười người thì có năm n·gười c·hết, tỉ lệ đại khái là như vậy, phần lớn đều như vậy. Nhưng Tần gia ta bao nhiêu năm qua, đệ tử phi thăng không có ai bị c·hết cả!
Tần Đức trịnh trọng nói:
- Tần gia ta tại sao lại khác biệt như vậy? Chính là bởi có Cửu Diễn Tông bảo vệ, dưới mệnh lệnh bí mật kia của Huyền Đế.
- Cho dù Tần gia bọn ta có gặp chút ít nguy hiểm, một số là do Huyền Đế bố trí, nhưng có một số ..... lại thường xuyên xuất hiện ở đây. Các tông phái khác, như Thanh Hư quan chẳng hạn, mười người phi thăng có một nửa là bị c·hết, chúng ta một người cũng không c·hết. Nói vậy chắc con cũng đã hiểu được đại ân của Huyền Đế đối với Tần gia ta.
Tần Đức nhìn về phía Tần Vũ.
Tần Vũ từ từ gật đầu.
Vô luận là Huyền Đế cuối cùng muốn làm gì, nhưng giờ xem ra, Huyền Đế quả thực là có ơn với Tần gia.
Dù sao nếu không có Huyền Đế bảo vệ, phụ hoàng cùng đại ca của Tần Vũ còn sống hay không cũng rất khó nói.
- Vũ nhi, cho nên ta mới nói, lời của Huyền Đế căn bản không cần phân biệt thật giả. Khi con không có mặt y đã không g·iết bọn ta, hiện tại con trở về, y giờ đây càng không thể g·iết bọn ta, y làm như thế, khẳng định là có nguyên nhân của y, cứ đợi tới sau này... tin rằng sẽ hoàn toàn lộ rõ chân tướng.
Tần Đức khuyên bảo.
Tần Vũ không nói thêm, chỉ trầm ngâm suy nghĩ trong lòng.
Tần Đức, Tần Phong đưa mắt nhìn nhau, tịnh không quấy rầy Tần Vũ.
- Hiện tại nếu như trực tiếp g·iết c·hết Huyền Đế, ta cũng bị coi như lấy oán báo ơn, còn phụ vương bọn họ khẳng định sẽ không đồng ý. Nhưng nếu như không g·iết.... vẫn tồn tại khả năng Huyền Đế sẽ g·iết cả bọn phụ vương, ta phải làm sao bây giờ.
Tần Vũ suy tư một lúc.
- Cho dù có g·iết c·hết Huyền Đế, ta sẽ phải đối đãi như thế nào với vợ của Phong bá bá? đối đãi ra sao với bạn đời của mười lăm đệ tử Tần gia kia?
Tần Vũ từ từ lắc đầu,
- Xem ra hiện tại vẫn chưa thể đối phó với Huyền Đế, ừm ... tạm thời chỉ có thể làm như thế vậy.
Trong lòng Tần Vũ đã có quyết định.
- Phụ vương, con tạm thời li khai một thời gian, sẽ rất nhanh quay lại.
Tần Vũ nói rồi, toàn thân tiêu thất không thấy đâu. Chỉ còn lại Tần Đức, Tần Phong hai người quay mặt nhìn nhau, trong lòng không khỏi nghi hoặc Tần Vũ rốt cuộc là muốn làm gì.
Trong Cửu Diễn Tông.
Tại một tọa cung điện bài trí trang nhã, nơi này không có lấy một người hầu, cũng là nơi ở của Huyền Đế trong Cửu Diễn Tông, người ngoài căn bản không dám tiến vào. Còn hiện tại chỉ có Huyền Đế và Cửu Diễn Tông tông chủ ở bên trong.
Tại cung điện.
Huyền Đế chắp hai tay ra đằng sau, quay lưng về phía Cửu Diễn Tông tông chủ, không biết đang nghĩ về điều gì.
- Bệ hạ.
Cửu Diễn Tông tông chủ cung kính nói,
- Với Tần gia kia....
Huyền Đế hờ hững phẩy tay, cắt ngang lời của Cửu Diễn tông tông chủ.
- Ngươi cứ về nghỉ ngơi đi, không cần phải quản tới việc gì cả, chỉ cần theo mệnh lệnh của ta mà làm là được.
- Vâng, bệ hạ.
Cửu Diễn Tông tông chủ không dám nói nhiều, lập tức rời khỏi nơi ở của Huyền Đế. Khóe miệng của Huyền Đế khẽ nhếch lên lộ nét cười:
- Tần Vũ à Tần Vũ, ta xem ngươi làm thế nào vượt qua được cửa này của ta?
Nói xong, Huyền Đế phất tay xuất ra một khối truyền tấn linh châu:
- Tông Duyên huynh, Tần Vũ xuất hiện rồi...
------