Trong một mảng không gian tối đen như mực, chỉ thấy duy nhất hai con mắt huyết hồng sắc.
Đột nhiên một vệt bạch sắc xuất hiện trong không gian, đó chính là Tuyết Miêu.
Tuyết Miêu trong một thoáng hóa thành cơ thể có mình nữ nhân tay chân mèo, phảng phất như miêu nữ. Nó mặc y phục màu trắng như tuyết bó chặt vào người làm cho thân hình vô cùng nóng bỏng lộ ra rõ ràng. Tuyết Miêu cũng là một sinh vật đỉnh cấp trong khoảng giữa thần thú và yêu thú. Lúc này Tuyết Miêu nói giọng cung kính phi thường:
- Đại nhân.
Đôi mắt huyết hồng sắc nhìn về hướng Tuyết Miêu:
- Tiểu Tuyết, Lục cửu thiên kiếp của Long Nham và Hồng Loan đã đến chưa?
- Đại nhân. Lục cửu thiên kiếp của Hồng Loan còn sau ba tháng nữa là đến, chỉ có điều Long Nham tới giờ vẫn chưa cảm ứng được Lục cửu thiên kiếp.
Tuyết Miêu cung kính trả lời.
- Người của Thanh Long cung đã giải quyết gọn gàng chưa?
Tuyết Miêu khẽ cười, cặp mắt kim sắc thoáng gợn lên một tia máu:
- Đại nhân, đã giải quyết toàn bộ, không lưu lại một ai.
- Được lắm…
Đột nhiên đôi mắt huyết hồng sắc nhắm lại, rồi cứ thế biến mất trong không gian tối đen.
Hồng Hoang vô biên, một vùng mênh mông.
Cao thủ của sáu thế lực đều tiến thẳng về phía nơi sâu thẳm trong Hồng Hoang, đồng thời các thủ lĩnh ra lệnh cho nhân mã tụ tập xung quanh động huyệt. Mấy chục người này là cao thủ đỉnh cấp trong Lục đại thế lực, tốc độ đương nhiên cực nhanh.
Hắc Bổng lúc này trở thành một khúc cây được gọt dũa tỉ mỉ, Hầu Phí ngồi trên Hắc Bổng nhìn Tần Vũ cười hắc hắc nói:
- Đại ca, huynh thật là quá lợi hại. Lập Nhi tỷ tỷ lần này cũng muốn đi để đại khai nhãn giới, ai ngờ lại bị huynh khuyên ở lại Vương phủ.
Trên khuôn mặt Tần Vũ có đôi chút tiếu ý.
Lần này mọi người tiến sâu vào Hồng Hoang thám thính hang động thẳm sâu nơi đó. Lập Nhi sau khi biết tin cũng muốn đi theo. Tần Vũ mặc dù biết Lập Nhi có thần thông nhưng công lực bản thân lại rất hạn chế trong khi hang động đó lại quá nguy hiểm. Vì vậy Tần Vũ đã dùng mọi cách để thuyết phục Lập Nhi ở lại.
Do đó lần này chỉ có ba vị Các chủ của Tinh Thần các tiến vào hang động thâm sâu.
-Hầu tử này, đại ca đối với Lập Nhi tỷ tỷ thật tốt.
Thanh âm của Hắc Vũ vang lên. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hầu Phí gật gù tỏ vẻ hiểu ý:
- Ta sao lại không biết chứ, chỉ có điều… đại ca tuyệt đối không cần lo Lập Nhi tỷ tỷ gặp nguy hiểm đâu. Lan Thúc rất quan tâm đến Lập Nhi tỷ tỷ, trên người đâu có thiếu bảo bối hộ mệnh.
Hầu Phí mười phần tin tưởng.
Tần Vủ mỉm cười.
Bất kể thế nào Tần Vũ cũng không muốn để Lập Nhi phải mạo hiểm.
Trong Hồng Hoang khắp nơi đều là núi, cây cối mọc đầy các sườn khe, cổ thụ cao cả ngàn trượng cũng có thể nhìn thấy. Những con yêu thú còn chưa đạt cảnh giới Kim đan kỳ mặc sức mà gầm rú. Mọi người phi hành thật nhanh trên không trung nhắm thẳng hướng đông mà tiến.
Mất mấy ngày, nhóm Thanh Long, Ngôn Tự chân nhân, Tần Vũ cũng tới được động huyệt thâm sâu.
Lúc này tại hang động các phương nhân mã đã tụ tập chỉ còn thiếu người của Tinh Thần các và Thanh Long cung. Nhân mã của Thanh Long cung thì đã bị tiêu diệt, còn nhân mã của Tinh Thần các ở cách xa bên ngoài hơn mười vạn dặm. Bọn họ chỉ là những hộ vệ phổ thông, căn bản là chưa đến kịp.
Nhân mã của Bồng Lai tiên vực, Tử Diễm ma ngục, Bích Thuỷ phủ, Cửu Sát điện đều tới bái kiến thủ lĩnh của mình.
Nơi những dãy núi liên tiếp nhau, động huyệt nằm trong một sơn cốc. Động huyệt này có miệng rộng khoảng hơn mười mét, sâu không thể biết được. Lúc này trong sơn cốc có rất nhiều người. Đứng bên cạnh miệng hang chính là đám người Thanh Long.
- Quả nhiên trong hang động thẳm sâu này có lưu lại khí tức của tiên nhân. Linh thức không dùng được, chỉ có thể dựa vào mắt thôi.
Thanh Long lúc này đã không còn hoài nghi nữa. Ngay khi nói xong, Thanh Long lập tức thiết lập cấm chế xung quanh để cho đám thuộc hạ không thể nghe thấy gì.
Tất cả mọi người đều gật đầu.
Tự nhiên, tất cả mọi người đều đã phát hiện ra một khí tức rất quen thuộc tại hang động thần bí này.
Ngôn Tự chân nhân cao giọng:
- Chư vị, động huyệt thâm u này xem ra có nhiều khả năng là nơi cất giấu Đệ cửu ngọc kiếm. Hiện tại cần phải tìm kiếm trong động huyệt. Còn tìm kiếm như thế nào? Tự đích thân tìm hay đợi mọi người cùng thương nghị xong đã.
- Ha ha, ta không có ý kiến. Ta hiện tại chỉ còn có một mình Đằng Sơn là thuộc hạ, ngoài ra không còn ai khác.
Thanh Long cười lớn nói.
Tần Vũ cũng gật đầu:
- Bốn người các ngươi cứ thương lượng. Nhân mã Tinh Thần các bọn ta vẫn còn ở bên ngoài Hồng Hoang, căn bản không thể tới đây được. Ta cũng giống như Thanh Long cung chủ. Các ngươi muốn tìm kiếm như thế nào cứ tự tiện quyết định.
Bốn người Ngôn Tự chân nhân, Tam Nhãn lão tổ, Y Đạt, Địch Long trầm mặc trong giây lát.
- Cho một ngàn người xuống dưới theo kiểu ném đá dò đường.
Y Đạt lạnh lùng nói.
Ba người còn lại trầm ngâm một hồi rồi gật đầu.
Bọn họ đều biết thủ hạ đa số thực lực chỉ là Kim đan kỳ. Hy vọng để sống sót ở nơi giấu Đệ cửu ngọc kiếm là rất thấp.
- Được rồi, trong trường hợp này mọi người hãy triệu tập nhân mã, nửa thời thần sau bắt đầu tiến nhập vào hang động.
Thanh Long nói, mọi người khác ai nấy đều tán thành. Tần Vũ thì chỉ đưa mắt nhìn vào bên trong hang động.
Tối đen, không thấy đáy.
Ai biết được trong đó rốt cuộc là có cái gì.
Nửa thời thần sau, bốn đại thế lực kia mang theo một ngàn tu chân giả phổ thông xuyên vào trong động. Còn Tần Vũ cho tới Thanh Long, bản thân cùng với những nhân vật trọng yếu của Lục đại thế lực ở vị trí trung tâm đội ngũ, đằng trước phía sau đều là tu chân giả phổ thông.
- Cái động huyệt này không chỉ đơn giản là tối đen như vậy đâu.
Thanh Long nói:
- Với nhãn lực của ta mà cũng chỉ có thể nhìn sâu chừng vài chục mét.
Tần Vũ cười nói:
- Thanh Long cung chủ thật lợi hại. Ta cùng lắm cũng chỉ có thể nhìn sâu mười mấy mét. Nhưng còn các tu chân giả phổ thông thì có lẽ chỉ nhìn được một, hai mét là cùng. Phi hành như vậy trong lòng chắc chắn là rất kinh hãi.
- Đại ca, ta có thể nhìn xa tới ngàn mét.
Linh thức truyền âm của Hầu Phí vang lên trong đầu Tần Vũ .
Tần Vũ giật mình, nhưng lập tức trong lòng thấy vui mừng. Tại một nơi tối tăm như thế này mà Hấu Phí có thể thấy xa như vậy thật đúng là một việc đáng mừng.
"U…U…"
Đột nhiên, tất cả mọi người đều đình chỉ phát ra âm thanh, bởi vì họ nghe thấy một thanh âm rất quái dị giống như tiếng gió thổi từ bên trong động huyệt truyền ra. Trong nháy mắt, mọi người ai nấy đều cảnh giác tối đa.
Đáy động, có gió?
- Đại ca, nguy hiểm rồi. Hàn khí kinh người dưới đáy động huyệt đang truyền lên.
Thanh âm của Hầu Phí vang lên trong đầu Tần Vũ.
- Cẩn thận. Trong động huyệt có hàn khí.
Thanh âm của Tam Nhãn lão yêu vang lên liền sau đó. Lúc này con mắt thứ ba của Tam Nhãn lão yêu đã mở, phát ra từng đạo bích sắc quang mang mê ảo chiếu thẳng vào sâu bên trong động huyệt.
Tần Vũ cảm giác rất rõ là trận hàn khí này kéo dài. Hàn khí thực sự còn chưa tới mà Tần Vũ đã có cảm giác như muốn phát run. Hàn khí quét đến nơi này, một tu chân giả hoàn toàn bị đóng băng lại mà chết, ngay cả tiếng kêu cũng không kịp phát ra.
Đặc biệt là khi Tần Vũ nhìn quanh cự ly hơn mười mét xung quan, trong cự ly này thấy các tu chân giả từng người một bị biến thành tượng băng. Ngay khi hàn khí chuẩn bị tiếp cận nhóm Tần Vũ, Thanh Long liền dùng tay quét ra.
Chỉ thấy một đạo hào quang lục sắc chắn phía trước mặt mọi người khiến cho hàn khí dù rất cường đại cũng không có cách nào vượt qua được chướng ngại mà Thanh Long tạo ra.
- Đây là hàn khí quỷ quái gì mà sao lại mạnh đến vậy?
Sắc mặt của Hỏa Điền chân nhân trắng bệch.
Thanh Long thần sắc nghiêm túc nói:
- Các vị, ta nghĩ rằng chúng ta gặp phiền phức lớn rồi đó.
Nhóm người Tần Vũ nhìn Thanh Long. Chẳng phải hàn khí đã bị ngăn lại rồi sao? Tại sao lại nói là phiền phức lớn chứ?
Thanh Long suy nghĩ một lúc rồi thở dài nói:
- Các vị, ta nói thật với mọi người rằng cái động huyệt tối đen này không hề giống như chúng ta tưởng tượng. So với gian khổ ở những nơi giấu kiếm khác thì nơi này vượt xa điều mọi người nghĩ.
- Thanh Long, ngươi nói vậy là có ý gì?
Tam Nhãn lão yêu không nhịn được hỏi.
Mục quang Thanh Long quét qua tất cả mọi người:
- Ta chỉ muốn đề tỉnh mọi người. Khi xưa, những nguy hiểm gặp phải không thể làm chúng ta bị thương. Chỉ là hiện tại cứ thử nhìn mà xem, khả năng lớn là có người trong chúng ta mất mạng ở đây. Không cần phải hỏi ta nguyên nhân chứ?
Tần Vũ nhìn sang Thanh Long.
Tần Vũ cũng hiểu rằng, Thanh Long không như những người khác. Thanh Long là người Long tộc, những điều hắn biết hơn người bình thường nhiều lắm.
- Thanh Long ngươi không sợ thì ta sợ cái gì chứ? Cứ tiếp tục tiến tới trước thôi.
Tam Nhãn lão yêu cười nói.
Y Đạt lại cười lạnh:
- Thanh Long, có phải ngươi cố ý hù doạ bọn ta không? Hừm, muốn làm cho bọn ta rút lui để ngươi có thể lấy được Đệ cửu ngọc kiếm à?
Lời nói của Y Đạt sắc như dao, hoàn toàn không hề nể mặt Thanh Long.
Thần sắc Thanh Long chợt lạnh:
- Hừm, chuyện của người nào người nấy quản. Các ngươi có chết cũng không phải chuyện của ta.
Tay áo dài rộng của Thanh Long khoát lên một cái, hào quang lục sắc chỉ còn bao phủ bản thân và Đằng Sơn, sau đó hai người tiếp tục tiến về phía trước. Lúc này hiển nhiên Thanh Long cực kỳ phẫn nộ, hắn vừa rồi có lòng tốt muốn đề tỉnh mọi người ai ngờ lại bị rơi vào thế như thế này.
- Phí Phí, Tiểu Hắc, chúng ta đi.
Tần Vũ mỉm cười. Liền sau đó ba huynh đệ cũng nhằm đáy động mà tiến.
Phía dưới là những thân thể đã bị băng đóng thành từng khối. Đám người Tần Vũ dùng hộ thể năng lượng đánh vỡ băng ra rồi sau đó hoặc đi theo đường của Thanh Long và Đằng Sơn, hoặc là tự mình phá ra lối riêng mà đi.
- Y Đạt, ngươi nói cũng có phần hơi quá đáng.
Ngôn Tự chân nhân nhìn Y Đạt nói.
- Câm mồm ngay Ngôn Tự. Ngươi có phải là lão hồ đồ không hả? Thực lực Thanh Long như thế nào chẳng lẽ ngươi không biết. Hắn mạnh hơn chúng ta không bao nhiêu. Hắn đã biết những chuyện đó mà vẫn còn dám đi tiếp, với thực lực chúng ta lẽ nào còn sợ không dám tiến lên sao?
Y Đạt cũng không phải kẻ ngốc.
Theo cách nhìn của hắn thì Thanh Long đã dám xuống chứng tỏ những nguy hiểm dưới đó cũng không đến nỗi uy hiếp được tính mạng của hắn.
Ngôn Tự chân nhân theo cách nghĩ đó cũng đã minh bạch.
- Còn nói vớ vẩn nữa à, mau đi thôi.
Tam Nhãn lão yêu mau chóng đi xuống phía dưới trước, đuổi theo đám Tần Vũ, Thanh Long. Đám người Ngôn Tự chân nhân, Y Đạt cũng lập tức theo xuống, băng khối cản đường không ngừng bị chấn vỡ ra.
oOo
- Phía dưới ngàn mét là vùng đáy rồi. Dưới đáy có một hồ nước đen, bên cạnh hồ có một lối đi. Ta có cảm giác không thể đi vào cái hồ đó được.
Giọng của Hầu Phí vang lên trong đầu Tần Vũ. Uy lực hỏa nhãn của Hầu Phí quả nhiên rất lợi hại.
Chỉ thấy Thanh Long cùng Đằng Sơn phía trước trong sự bảo vệ của lục quang nhanh chóng phi hành xuống dưới.
Do tốc độ quá nhanh, thị lực của Thanh Long có thể đạt tới vài chục mét nên ngay khi phát hiện ra dòng nước đen lập tức chuyển người dẫn theo Đằng Sơn tiến nhập vào trong thông đạo cạnh đó.
Vừa hạ xuống, màn hào quang lục sắc vốn dĩ có thể ngăn trở hàn khí đã bị tiêu hao quá nửa.
Ba người Tần Vũ chuyển hướng an toàn tiến nhập vào thông đạo. Tam Nhãn lão yêu lúc này cũng đã phát hiện ra một lượt.
"A." Mấy tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Địch Long dù luôn rất cảnh giác nhưng do tốc độ phi hành quá nhanh, thị tuyến lại quá ngắn khiến cho hắn cứ thế mà tiếp xúc một chút với nước đen. Chỉ vừa mới chạm phải, hộ thể yêu lực của Địch Long liền bị ăn mòn, ngay cả hộ thể chiến giáp trên người cũng bị ăn mòn mất một phần.
Trong đám bị thương, nặng nhất không ngờ lại là Hỏa Điền chân nhân. Hỏa Điền chân nhân vì quá nôn nóng nên cuối cùng bị ăn mòn tay trái, mang trọng thương.
- Tất cả phải cẩn thận, bay chậm thôi. Nước đen dưới đây tuyệt đối không được tiếp xúc.
Ngôn Tự chân nhân cao giọng nói khiến cho đám tu chân giả phía sau ai nấy đều nghe rất rõ. Lúc này đám người Ngôn Tự chân nhân cũng tiến vào phía trong thông đạo.
Phía sau, hai ba ngàn tu chân giả phi hành rất chậm. Cũng nhờ sự đề tỉnh của Ngôn Tự chân nhân nên không xảy ra thương vong gì.
Thanh Long, Đằng Sơn phi hành không nhanh bởi vì thị tuyến của họ không đủ xa. Còn ba huynh đệ Tần Vũ cũng nhờ vào thị lực của Hầu Phí nên tốc độ vượt xa hai người bọn Thanh Long. Vì vậy không lâu sau cả ba huynh đệ đã bắt kịp hai người.
- Tần Vũ huynh đệ, ngươi tốt nhất là hãy ở bên cạnh ta.
Thanh Long mặt lộ vẻ nghiêm túc.
Tần Vũ nghi hoặc nói:
- Thanh Long cung chủ, rốt cuộc là có chuyện gì, hoặc giả… ngươi phát hiện ra được điều gì xin nói ra.
Thực sự Tần Vũ có cảm giác Thanh Long không hề bịa đặt.
Thanh Long lắc đầu nói:
- Hiện tại ta chỉ đoán thôi, có nói ra thì ngươi cũng không hiểu. Ngươi chỉ cần theo ta, nguy hiểm sẽ giảm đi rất nhiều.
- Được, tiểu mệnh của ta coi bộ cần phải nhờ Thanh Long cung chủ bảo hộ. Ngàn vạn lần đừng khiến ta thất vọng.
Tần Vũ cười nói. Hầu Phí thì lẩm bẩm cái gì đó. Hắc Vũ vẫn không nói lời nào chỉ tĩnh lặng đứng bên Tần Vũ.
Ba người Tần Vũ cùng hai người bọn Thanh Long tựa hồ như cùng sánh vai phi hành.
Đằng sau, Tam Nhãn lão yêu, Ngôn Tự chân nhân, Địch Long, Y Đạt cùng đám đông tu chân giả cũng phi hành cực nhanh.
- Không ổn, cẩn thận phía trên!
Thanh Long đột nhiên hét lớn.
Mọi người đều nhìn lên phía trên. Chỉ thấy trên đỉnh phía trên thông đạo có điêu khắc, những hình điêu khắc rất lớn kéo dài cả vài ngàn mét. Tần Vũ tức thì biến sắc:
- Đây là một đạo bùa cực lớn!
Chỉ thấy một đạo hắc sắc quang mang dài vài ngàn mét chiếu qua.
Tường thông đạo được tạo thành bởi liên tiếp những tảng đá lớn, mỗi tảng đá đều lớn tới trăm mét, trọng lượng khiến cho người ta kinh hãi. Đặc biệt là những bùa chú phong ấn trên đó, mỗi đạo bùa đều nhấp nháy hắc sắc quang mang rất quỷ dị.
"Đùng!" "Đùng!" "Đùng!" "Đùng!"…
Bất ngờ liên tiếp những tảng đá to tới trăm mét rơi xuống. Những tảng đá này có trọng lượng hơn cả trăm vạn cân. Mà không chỉ đơn giản sức nặng kinh hoàng, trên những viên đá này còn mang theo năng lượng của các đạo bùa chú quỷ dị. Cứ theo cự ly trăm mét ấy có khoảng vài chục tu chân giả, cũng gắng chống đỡ được trong lượng ấy trong một khoảng thời gian. Tuy nhiên…
"A!...A!...A!..."
Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Đám tu chân giả ở phía sau gần như không có sức để chống đỡ đều bị đè đến tan xương nát thịt, máu chảy lênh láng trên đất. Còn đám người Tần Vũ, Thanh Long thì dùng tay để ngăn đỡ các hòn đá rơi. Tuy nhiên vừa mới tiếp xúc, Tần Vũ liền biến sắc.