Tinh Tế Tối Cường Văn Chương Sư

Chương 111: Trở lại trường học




Từ Thủ Đô Tinh đến Liên Bang Đệ Nhất Quân Giáo chỉ mất khoảng 2 giờ, hai người đã mua vé tàu vào buổi sáng, sáng đi thì trưa có thể đến trường rồi. Sau đó họ về KTX nghỉ ngơi một chút đến chiều là có thể vào học được rồi. Cục lông nhỏ cũng đi theo hai người bọn họ trở lại trường học, bởi vì tướng quân Williams bận công vụ rồi còn phải kiểm tra sự tình bên trong quân bộ.

Elaine thì muốn dành thời gian để chế tác cho Hall một cơ giáp khác, Owen cũng phải tiến hành tu luyện công pháp nên không người nào có thời gian để chăm sóc tiểu gia hỏa. Trước đây Oakland đã chăm sóc Joy vô cùng tốt, mọi người cũng nhìn ra là cậu cũng thích Joy, vì thế liền đưa bé cho Oakland chiếu cố.

Oakland liền hoan hỉ thiên địa mang theo tiểu khả ái trở lại trường học, thời điểm hai người đứng ở trạm chờ xe bay cũng khiến một số ít người chú ý, trang web của trường cũng đã đưa tin hai người trở về lên đó.

Oakland và Hall cũng không rảnh để quản những chuyện đó, sau khi bọn họ về KTX liền xếp hành lý ra rồi thông báo cho đạo sư. Hành lý bọn họ mang về lần này có đầy năng lượng thạch để hai người tiện tu luyện.

"Chiều nay anh sẽ đi học, em ngoan ngoãn ở đây nha, không được làm hư tủ nữa nghe chưa?" Oakland duỗi tay nhẹ nhàng chọt chọt đầu của cục lông nhỏ.

"Ngao ô! Ngao ô!" Em biết rồi mà tẩu tử.

"Thật ngoan!" Oakland cười rồi hôn lên đầu của bé.

Bởi vì thời gian tương đối gấp rút nên một người một cọp con chỉ có thể dùng dịch dinh dưỡng ăn thay cơm.

Lúc chiều đi học, khi Oakland vừa bước vào phòng thì cậu cảm thấy rất kỳ quái, hình như ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người cậu, nhưng khi cậu nhìn lại thì những người đó liền nhìn chỗ khác.

Thật ra Oakland cũng không để trong lòng, dù sao thân phận hiện tại của cậu cũng đã bại lộ rồi, nhóm học sinh đó tò mò về cậu cũng đúng, điều này cậu hoàn toàn có thể lý giải. Không đụng chạm đến cậu là được rồi.

"Bài tập hai ngày trước thầy giao có bao nhiêu người làm được?" Thầy Komery hỏi.

Chúng học sinh hai mắt nhìn nhau rồi chỉ có vài người giơ tay, trong đó có Liz. Isaac và Randy. Barker.

"Liz, đem tác phẩm của em lên đây cho thầy."

"Vâng, đạo sư." Liz chậm rãi đứng dậy, trên tay cô cầm một khối kim loại bản, trên đó là ma văn cường hóa tốc độ thầy Komery vừa dạy bọn họ.

Hôm nay Liz cố tình trang điểm thật đẹp khiến dung mạo của cô quyến rũ thêm vài phần, cô yêu kiều thướt tha đi lên, khi đi ngang qua Oakland cô còn vứt cho cậu một ánh mắt tà mị.

Chỉ tiếc là cô đang vứt mị nhãn cho người mù xem rồi, Oakland hoàn toàn không lộ ra một chút thần sắc kinh diễm nào, ngược lại còn liếc mắt qua một bên, căn bản không thèm nhìn cô. Biểu tình của Liz tức khắc cứng đờ, sau đó cô liền cắn môi tiếp tục đi lên đưa kim loại bản cho đạo sư Komery.

Komery xem bài của cô xong thì nói, "Dùng sức rất đều, đường cong trơn nhẵn, rất tốt."

Tiếp theo là Randy, hắn cũng được đạo sư đánh giá tốt, chuyện này mọi người cũng không cảm thấy lạ, thực lực của hai người họ ngay từ khi chuyển đến lớp này đã bất đồng với bọn họ rồi.

Mắt của mọi người không tự chủ được liền nhìn về hướng của Oakland, người tồn tại nghịch thiên nhất trong khóa của bọn họ chắc chắn là người này....Rõ ràng thực lực của cậu đã đạt đến trình độ đại sư nhưng lại ngồi ở lớp này cùng học với bọn họ....

Komery kiểm tra bài tập của học sinh xong thì cũng khen thưởng 1 vài học sinh.

Tiếp theo thầy sẽ dẫn bọn họ đến phòng làm việc để học thực tiễn hoa văn, để bọn họ thấy được cách chế tác hoa văn chân chính như thế nào.

Komery lấy ra một khối năng lượng bản và một cây Bút Ma Tinh rồi bắt đầu vẽ, tinh thần lực của thầy đã được rèn luyện nhiều năm nên lực khống chế vô cùng mạnh. Khi ông bắt đầu vẽ, những người khác không cảm nhận được nhưng Oakland lại có thể cảm nhận được năng lượng xung quanh đang dao động. Chứng minh thầy mở đầu vô cùng thành công.

Lúc này hai mắt của tất cả mọi người đều mở to nhìn vào động tác của thầy, đây là lần đầu tiên các học sinh được nhìn hiện trường chế tác hoa văn thực thể một cách gần như vậy, đúng là một cơ hội tốt. Oakland cũng không ngoại lệ, thủ pháp chế tác của cậu đều dựa vào kinh nghiệm chế tác bùa chú đời trước mà ra, ngoại trừ buổi tọa đàm hoa văn kia thì đây là lần đầu tiên cậu được xem cảnh chế tác hoa văn thực thể gần như vậy. Komery chỉ vẽ ma văn bình thường nhưng tinh thần lực của ông khống chế theo đúng tiết tấu, cậu vẫn nên học tập một chút.

Chỉ có hai người không thèm để ý là Liz và Randy. Bọn họ cảm thấy việc chế tác hoa văn thực thể cũng không cần phải dùng nhiều tâm tư để học như vậy. Tầm mắt của hai người đều nhìn về phía Oakland, Liz nhìn cậu giống như đang nhìn một khối thịt béo bở vậy, còn Randy thì mang theo chút ác ý.

Nhưng mặc kệ ra sao thì nó cũng làm cho Oakland cảm thấy không thoải mái chút nào. Hiện tại cậu đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cho nên cậu cũng không kìm nén nữa, liền thả thần thức cho bọn họ một chút giáo huấn.

"A....." Liz phát ra tiếng kêu sợ hãi, hoảng hồn ngồi trên mặt đất, vừa rồi trong nháy mắt cô cảm thấy giống như có một đầu mãnh thú đáng sợ đột nhiên xuất hiện trước mặt vậy, làm cô tay chân bũn rũn ngã trên mặt đất.

Randy cũng không tốt hơn là bao, sắc mặt của hắn trắng bệch, trán đổ đầy mồ hôi, đầu giống như bị kim đâm, vừa rồi tinh thần của hắn đột nhiên không khống chế được liền quay cuồng lên, làm hắn vô cùng khó chịu.

Đạo sư Komery khẽ nhíu mày, nhưng động tác của ông vẫn không ngừng lại, chờ đến khi ông ấy hoàn thành xong khối hoa văn đó thì ông mới nhìn về phía hai người kia, "Mấy đứa đang làm gì vậy."

Hai người ấp úng không nói nên lời, Komery cảm thấy rất kỳ quái, nhưng khi thấy bọn họ đã ổn định trở lại thì ông cũng không nói nữa, cùng không để trong lòng. Hai người kia không muốn học nhưng các học sinh khác còn muốn học mà!

Komery cầm lấy hoa văn mình mới chế tác xong lên cho các học sinh chuyền tay nhau xem, sau đó chỉ cho bọn họ những chỗ yếu điểm cần lưu ý, sau đó để cho bọn họ tự chế tác một khối hoa văn thực thể bất luận là cấp bậc nào.

Bọn học sinh hoan hô một tiếng, cuối cùng bọn họ cũng có thể được chế tác hoa văn thực thể rồi.

Nhưng Komery lại không lạc quan được như đám học sinh này, một ban 40 mấy học sinh cũng chỉ có chừng 10 người là có thể chế tạo thành công. Top 10 này đã bao gồm Liz, Oakland, Randy ở trong đó.

Sau khi kết thúc chương trình học của hôm nay thì Oakland cũng mem theo dòng người đi ra ngoài.

"Oakland! Oakland. Campbell!"

Một giọng nữ từ phía sau truyền đến, Oakland không quay đầu lại cũng biết là ai đang kêu mình, cậu liền cúi đầu nhanh chóng bước đi.

Liz thấy cậu không dừng lại mà còn đi nhanh hơn liền buồn bực dậm dậm chân, sau đó nhanh chóng chạy đến, ngăn ở trước mặt Oakland.

Oakland thấy không thể tiếp tục làm bộ nữa liền nhìn về phía Liz hỏi, "Vị bạn học này, cậu có chuyện gì sao?"

Liz thấy cậu không nhớ được tên mình thì càng thêm buồn bực, "Ta tên là Liz. Issac."

"À." Oakland nhẹ giọng lên tiếng, "Có chuyện gì hả?"

Liz sắp tức đến nổ gân xanh, lần đầu tiên cho một nam nhân đứng trước mặt cô mà vẫn lạnh nhạt như vậy, "Tối hôm nay cậu có thể cùng ăn một bữa với tôi không!"

"À." Oakland chậm rì rì trả lời, "Thật xin lỗi, tôi có hẹn rồi."

Nói xong Oakland liền đi vòng qua người Liz, Liz hết lần này đến lần khác mất hết mặt mũi, cô làm sao có thể nhịn được chứ, thân là con gái của thống soái tập đoàn quân số 3 từ nhỏ đã được nâng trên tay, trước giờ vẫn chưa có người nào từ chối cô, cô phải cho tiểu gia hỏa này một chút giáo huấn mới được.

"Ngươi định làm gì?" Không đợi Oakland ra tay thì có người đã ngăn cản động tác của Liz lại.

"Dylan. Lowell, ngươi định xen vào việc của ta à!" Động tác của Liz đã bị đối phương nắm chặt, không thể tránh được, những học sinh đi ngang qua đều chỉ chỉ trỏ trỏ làm cô càng giận sôi máu.

"Đầu óc của ngươi còn tỉnh táo không? Có cần ta nói với cha của ngươi không?" Cặp mắt xinh đẹp đào hoa của Dylan hiện lên một tia tàn khốc.

Lúc này Liz mới hơi bình tĩnh lại, Oakland cũng không phải là một Văn Chương Sư bình thường, ngoại trừ giá trị lớn thì cậu còn là hôn phu của Hall. Williams, nếu cô ta thật sự đánh cậu thì chỉ sợ.....

"Hừ! Coi như ngươi may mắn!" Liz ngoài mạnh trong yếu trừng mắt nhìn Oakland một cái rồi xoay người rời đi.

Dylan mỉm cười xoay người, lúc hắn đang định thể hiện với Oakland thì phát hiện người đã rời đi.

Khóe miệng Dylan co rút lại, nhanh chạy theo, "Ngươi cứ đi như vậy sao?"

"Chứ không thì sao?"

Dylan hơi nghẹn một chút, "Tốt xấu gì tôi cũng mới giúp cậu một phen, chẳng lẽ cậu không cảm ơn tôi được sao?"

"Cảm ơn cậu." Oakland nói một câu cho có lệ rồi tiếp tục đi ra ngoài, vừa đi cậu vừa nghĩ, trường này có lẽ cậu cũng không còn trụ lâu được nữa, cậu nghĩ là mình nên xin nhảy lớp một lần nữa để nhanh chóng tốt nghiệp.

Dylan cũng không còn cách nào với cậu, biết là mềm cứng đều không được vì thế hắn liền đi thẳng vào vấn đề, "Tôi muốn mời cậu và Hall cũng ăn một bữa cơm chiều để bàn một chút việc."

"Hợp tác gì?" Người này còn mời cả Hall, điều này khiến Oakland cảm thấy rất hứng thú.