Tinh Tế Tối Cường Thông Gia

Tinh Tế Tối Cường Thông Gia - Chương 49




"Há, cái này tính là gì, đánh lén?" Ngân Dực thảnh thơi quá nên nhắc tới, hoàn toàn không bị hoang mang. Aldrich càng bình tĩnh, chờ đạn pháo cơ hồ bay đến trước mắt mới tăng tốc xoay người tránh né.

Aldrich vốn cho rằng đây bất quá là một tai nạn nho nhỏ, nhưng sự tình theo đạn pháo đổi góc chín mươi độ gào thét vọt tới mà chuyển biến.

"Tình huống thế nào!" Aldrich tức tốc né tránh, đạn pháo không hề đánh trúng mục tiêu lập tức thay đổi phương hướng theo đuôi vọt tới.

"Hệ thống định vị mục tiêu." Chu Cẩn đang vùi đầu trong dữ liệu ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, "Sẽ tự động định vị trùng thú, không bắn trúng không bỏ qua."

Aldrich mờ mịt: "... Ai là trùng thú?"

Chu Cẩn tâm tình tốt, nếu không đại khái liền muốn mắng anh ngu xuẩn: "Hẳn là cái thứ trong trong tay anh đó." Cậu suy đoán, "Chiếc cơ giáp này nếu có thể làm cho Thiết Giáp độc ngao tránh né mình, như vậy liền bị hệ thống định vị cho rằng nó là trùng thú, khóa chặt công kích cũng không có gì kỳ quái."

Aldrich cúi đầu nhìn cơ giáp màu tím đậm trên tay một chút, quơ quơ: "Lần này thật náo nhiệt."

Một yêu cầu truyền tin xa lạ được gửi tới, mã hóa biểu hiện là Matthew Geller. Aldrich thành thạo mang theo một chuỗi đạn pháo vây quanh bọn họ để nhiễu vòng bay, thuận tiện tiếp nhận truyền tin.

"Nhị hoàng tử điện hạ." Nếu không phải giờ khắc này sắc mặt của ông còn có mấy phần nghiêm nghị, Aldrich cơ hồ đã hoài nghi Matthew đại khái là đem nụ cười khắc ở trên mặt.

"Đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

Matthew phi thường ngại ngùng mà giải thích: "Tôi mới truyền tin với hai quân tuần tra kia, cơ giáp của bọn họ hẳn là bị nọc độc ăn mòn nên sinh ra trục trặc, cò súng bị kẹt."

Aldrich quay đầu lại nhìn ba mươi mấy con ghẻ đằng sau mông một chút, không chút khách khí đánh gãy lời của ông: "Đằng sau là đạn pháo có hệ thống định vị?"

Nụ cười của Matthew có chút lúng túng: "Đúng, những thứ này đều là tiêu phối của quân tuần tra. Không biết tại sao lại theo dõi cơ giáp trong tay ngài."

"Bây giờ ta nên ném thứ đang cầm trên tay hay cứ tìm một chồng sâu rồi thảy vào đây?" Aldrich có điểm dở khóc dở cười, "Hay là gắng gượng chống đỡ một chút nữa?"

Ngân Dực hét rầm lên: "Chủ nhân đừng như vậy! Ngài không thể vì tui không có dây thần kinh cảm giác đau đớn liền bắt nạt tui như vậy! Đây chính là ba mươi mấy đạn pháo đó! Nhân tính của ngài đâu mất rồi!"

Matthew: "..."

Giọng nói trầm tĩnh của Chu Cẩn truyền đến: "Hỏi năng lượng của nó lớn bao nhiêu."

"Năng lượng nổ tung lớn bao nhiêu?" Aldrich hỏi.

"Tính bằng nghìn vạn tấn một viên."

Aldrich: "..."

"Tui sẽ bị nổ bay đó! Chủ nhân, tui thành quỷ đều sẽ không bỏ qua cho ngài đâu!"

"Được." Aldrich đánh gãy lời rít gào của Ngân Dực, chỉ cảm thấy mất mặt, "Geller tiên sinh, ông còn chuyện gì muốn bàn giao với ta nữa không?"

Aldrich chỉ cần mang theo Hoàng Duy Tân, đạn pháo phía sau anh sẽ không ngừng lần theo; nếu như buông tay, Hoàng Duy Tân sẽ bị đạn pháo bắn trúng. Hơn ba mươi phát, vô luận cơ giáp của Hoàng Duy Tân có bao nhiêu kiên cố, cuối cùng cũng sẽ bị nổ thành mảnh vỡ.

Matthew đại khái chưa từng gặp chuyện tiến thối lưỡng nan như thế, Aldrich mặc dù là một vị con ông cháu cha mà cả thế gian đều biết, nhưng cũng có thể nói là người không hề có danh tiếng, song đối phương là Nhị hoàng tử Áo Lan đế quốc, cũng không phải là đối tượng có thể tùy ý dùng để mạo hiểm hoặc hi sinh; mà Hoàng Duy Tân trên tay anh là chỗ đột phá mà ông hao hết tâm lực mới tìm được, bí ẩn quấy nhiễu liên bang đã lâu còn hi vọng ông từ từ mở ra.

Aldrich đương nhiên biết Matthew đang bị làm khó dễ, một kế hoạch hình thành trong đầu anh: "Geller tiên sinh, ta không thể bảo đảm đem Hoàng Duy Tân sống sót mang trở về, nhưng ta bảo đảm có thể mang một bản mẫu về cho liên bang."

Aldrich phối hợp như vậy, đối với Matthew mà nói đã hoàn toàn là niềm vui bất ngờ. Nụ cười của ông rốt cuộc có mấy phần tình chân ý ngọt: "Thực sự là rất cảm ơn Nhị hoàng tử điện hạ rồi."

Aldrich không để ý lắm: "Ông muốn chân hay là muốn tay?"

Matthew: "..."

"Thôi." Aldrich không chờ Matthew trả lời, "Có thể lấy cái gì liền lấy cái đó đi."

Trước khi truyền tin bị cắt đứt, Matthew nghe thấy Aldrich quay đầu hỏi Chu Cẩn: "Cái này có thể tính là một phần sính lễ không?"

Chu Cẩn: "..."

Matthew: "..."

Ngay lập tức, Ngân Dực vốn đang cà lơ phất phơ vây quanh cơ giáp liên bang đột nhiên tăng tốc, mang theo mấy cái đuôi liên tiếp bay về phía xa xa.

Aldrich nhanh chóng tìm kiếm một tinh cầu không người gần đây: "Ngân Dực, nhìn thử trên đó có ngọn núi nào không."

Ngân Dực liền điều chỉnh tinh đồ: "Có, bất quá độ cao không hơn một trăm mét."

"Được rồi." Aldrich đáp, "Giữ khoảng cách, để chúng nó theo sát." Lập tức lái Ngân Dực bay về hướng tọa độ của vùng núi hiện ra trên tinh đồ.

Aldrich tìm tòi vách núi của ngọn núi cao lớn nhất, mang theo mấy cái đuôi nhanh chóng vọt xuống, thời điểm cách mặt đất chỉ mười mét, bỗng nhiên lập tức quay ngược lại hướng lên trên, cơ hồ là dán vào vách núi nhanh chóng bay lên không.

Dựa theo kế hoạch của Aldrich, anh muốn tự tạo ra chênh lệch thời gian, trước khi hệ thống định vị của đạn pháo phản ứng không kịp nữa liền khiến bọn họ đâm vào vách núi.

Nhưng mà không nghĩ tới chính là hệ thống định vị phi thường nhạy bén, cơ hồ liền ngay lúc Aldrich 180 độ quay ngược trở lại, đạn pháo theo ở phía sau cũng cùng lúc đó lập tức thay đổi phương hướng.

Aldrich đang lần theo sát vách núi bay lên cơ hồ không nói nổi: "Hệ thống định vị của liên bang cư nhiên lợi hại như vậy? Rốt cuộc là ai thiết kế?"

Anh vốn chỉ đang lầm bầm lầu bầu oán giận, không hi vọng Chu Cẩn sẽ trả lời, dù sao anh vừa mới trắng trợn đùa giỡn đối phương.

"Ba ba tôi, Tiền Quân."

Không nghĩ tới Chu Cẩn cư nhiên trả lời vấn đề này, Aldrich kinh ngạc nói: "Cha vợ lợi hại như vậy?" Âm thầm vui mừng bản thân đã không đem câu thực sự là gặp phải ổ gà kia nói ra.

Chu Cẩn liền khinh thường anh công phu đều không có, cậu tự nhìn quang não của mình: "Năng lượng khởi nguồn của hệ thống định vị là phóng xạ của vũ trụ." Câu nói này không cần Chu Cẩn giải thích sâu hơn nữa, Aldrich lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói, mấy cái đuôi phía sau này căn bản chính là tồn tại nhờ vào tính chất chuyển động không ngừng của vũ trụ, y như Ngân Dực luôn cần đến năng lượng bổ sung vậy. So đấu với đối phương lâu như thế, vậy cũng chỉ có một đường bị nổ bay.

"Nếu không móc buồng lái ra đi."

Buồng lái cũng sẽ nằm ở bộ vị ngực của cơ giáp, Aldrich tính toán thời gian, cần phải tới kịp để móc ra.

"Không chắc là có thể." Chu Cẩn bỏ đi ý niệm này của anh, "Nếu như buồng lái có thể bắn ra, Hoàng Duy Tân e rằng sớm đã trốn, không đáng bị anh một đường mang theo cho tới bây giờ."

"Cơ giáp này nhẹ như vậy, hoàn toàn là vì thiết kế dành để chạy trốn. Buồng lái đơn độc sợ là càng tăng thêm phân lượng, thiết kế thành một thể mới thích hợp." Chu Cẩn cẩn thận phân tích, "Bất quá tôi cảm thấy, e rằng người thiết kế quá mức tự tin cũng là một phần nguyên nhân. Nói chung, chúng ta sợ là không thể mang Hoàng Duy Tân trở về."

"... Vậy mang chân hay tay về?" Xem ra chỉ có thể chọn con đường này, Aldrich hỏi.

"Tháo chân cơ giáp xuống." Chu Cẩn nói, "Hệ thống gia tốc động lực nằm ở trên đùi, anh tháo tay xuống hắn sẽ đào tẩu."

Khác với Ngân Dực đang né đạn pháo tán loạn như chó rừng, một khi thả Hoàng Duy Tân ra, hắn nhất định sẽ liều mạng chạy trốn. Mà thế lực sau lưng hắn và Thiết Giáp độc ngao có liên hệ thần bí, chỉ cần hắn tiến vào trong đống trùng thú, đạn pháo ngay lập tức sẽ bị đổi sang mục tiêu khác.

"Có thể truyền tin với Hoàng Duy Tân không?" Chu Cẩn hỏi.

Aldrich thử một chút, đối phương tại thời khắc cuối cùng tiếp nhận truyền tin. Aldrich đem hình ảnh đưa cho Chu Cẩn.

Hoàng Duy Tân thoạt nhìn rất chật vật, đã không còn là đội trưởng phân đội quân tuần tra thứ bảy uy phong lẫm lẫm kia nữa.

"Ông sẽ chết."

Hoàng Duy Tân hừ lạnh một tiếng, tựa hồ hoàn toàn không hề bị lay động đối với chuyện sắp tử vong này: "Cho nên?"

Chu Cẩn nhìn hắn: "Tôi chỉ muốn biết, "vũ trang **" của các người đến cùng có quan hệ gì với Tiền Quân."

""Vũ trang **"?" Hoàng Duy Tân cười rộ lên, "Tiền Quân nói như thế với mày? Mày và ba ba mày giống nhau như đúc, khiến người ta chán ghét!"

Có lẽ là bị dây an toàn siết quá chặt, hắn ho khan một tiếng, không hề che giấu nét xem thường và căm hận của bản thân chút nào: "Bộ dáng bọn mày làm như không thấy được cực khổ của người khác thực sự là cha truyền con nối, thật không hổ là con ruột của Tiền Quân."

"Cực khổ?" Chu Cẩn nhìn hắn, tỉ mỉ ngắm nhìn biểu tình trên mặt hắn, "Là dạng cực khổ gì khi các người thuần dưỡng trùng thú đi công kích đồng loại đây, đồng thời còn cùng Tinh Đạo cấu kết, bắt cóc Omega nữa?"

Hoàng Duy Tân nhìn Chu Cẩn cười lạnh, biểu tình cũng không có thay đổi rất lớn, Chu Cẩn không thể nào biết được suy đoán của mình có chính xác không. Cậu tiếp tục nói: "Đã khinh bỉ ba ba tôi như vậy, tại sao trong thiết kế cơ giáp của ông, khắp nơi đều lưu lại cái bóng của ông ấy?"

Trên mặt Hoàng Duy Tân có vẻ lúng túng, lập tức cười nói: "Không có y cũng có người khác, y cũng chẳng phải là không có người thay thế."

"Ồ? Là ai thay thế ông ấy vậy?"

"..." Hoàng Duy Tân tựa hồ bị nghẹn, hắn liếc mắt nhìn Chu Cẩn một cái, "Muốn động thủ thì nhanh một chút!"

Truyền tin bị cắt đứt, Chu Cẩn nhìn hình chiếu đã không còn hình ảnh ở giữa không trung, một lát sau vô lực ngồi dựa lên băng ghế: "Hỏi xong rồi."

Aldrich thân thiết liếc mắt nhìn cậu, do dự một chút, vẫn quyết định tìm chút chuyện cho Chu Cẩn làm: "Chân trái hay chân phải?"

Chu Cẩn trong lúc trầm tư chưa từng nghe tới câu hỏi của Aldrich, mãi đến tận lúc Ngân Dực đánh bạo dùng dây thần kinh chọt chọt cậu mới tỉnh táo lại: "Cái gì?"

"Chủ nhân hỏi cậu chân trái hay chân phải." Ngân Dực nói, "Nếu không tay và chân đều tháo xuống đi, ai bảo hắn chán ghét như vậy."

"Không được, nếu mang theo quá nhiều bộ phận, e rằng hệ thống định vị vẫn sẽ tự động khóa chặt, cái được không đủ bù đắp cái mất." Chu Cẩn suy nghĩ một chút, "Phá hỏng một hệ thống động lực của một chân, hoàn chỉnh từ trên rãnh đùi tháo xuống."

Aldrich nghe vậy lập tức động thủ, đao hợp kim nhanh chóng đem chân trái chém đứt, lập tức vô cùng đơn giản mà thô bạo vặn một cái kéo một cái, chân phải của cơ giáp màu tím đậm bị tháo đi.

Sau đó Aldrich buông lỏng tay ra, cơ giáp rơi thẳng xuống. Lập tức ở giữa không trung chậm rãi ổn định thân hình, xem ra Hoàng Duy Tân còn không hề từ bỏ cố gắng cuối cùng. Nhưng chủ yếu hệ thống động lực đang thiếu hụt, cho dù Hoàng Duy Tân muốn dựa vào năng lượng còn sót lại trong hệ thống động lực giãy dụa một chút, tốc độ của cả chiếc cơ giáp cũng không có cách nào đạt đến một phần mười đỉnh cao trước đó. Đồng thời bởi vì bị phá hoại một cách bạo lực, mất đi cân bằng, trong lúc đang giãy dụa vẫn luôn hiện ra vẻ loạng choà loạng choạng.

Aldrich sau khi bỏ qua Hoàng Duy Tân liền nhanh chóng bay nghiêng lên trên, mấy cái đuôi kia quả nhiên ngừng đuổi bắt Ngân Dực, xông thẳng đến chỗ cơ giáp của Hoàng Duy Tân.

Chu Cẩn chỉ thấy cơ giáp màu tím đậm miễn cưỡng chạy chừng mười ki-lô-mét liền bị đạn pháo truy cản. Ba mươi phát cơ hồ trong cùng một lúc nổ tung, ánh sáng chói mắt phóng lên trời, Aldrich mau lẹ rút lui hơn trăm ki-lô-mét, lúc này mới tránh bị nhiễu loạn vì sự nổ tung này.

Theo tiếng nổ mạnh, một đoàn lửa tròn thật lớn rơi xuống, trong nháy mắt va chạm với mặt đất kèm theo nổ vang, tia lửa màu trắng bắn lên, như bắn ra pháo hoa vậy.

Chu Cẩn sớm từ lúc đạn pháo truy đuổi Hoàng Duy Tân đã nhắm chặt mắt lại, trong lòng thầm đếm đến một trăm rồi mới mở mắt ra. Nơi Hoàng Duy Tân rơi xuống đã nổ tung thành một cái hố to, vật thể nằm ở giữa còn đang thiêu đốt, mà ngọn lửa đã không còn chói mắt như lúc mới bắt đầu.

"Tới gần một chút."

Aldrich theo lời đi qua, ngừng lại trong phạm vi an toàn.

Sắc mặt của Chu Cẩn so với lúc thường chìm xuống một ít, không biết lúc nào đã đeo kính bảo vệ mắt lên, ngay cả như vậy nhưng cậu vẫn hơi híp mắt mới có thể nhìn ra ngoài cửa sổ. Aldrich không biết cậu đang nghĩ gì, lại phi thường rõ ràng tâm tình vào thời khắc này của Chu Cẩn phi thường không tốt.