Tinh Tế Nam Thần Là Ba Ta

Chương 90: Tiểu Đội Cục Bông




“Ai nha em gái, vừa nhìn em hẳn là lần đầu tiên ý thức rời cơ thể nga.” Cục sương thứ 2 cũng tựa như cục sương trắng, chẳng qua hắn là màu xanh biếc, “Hiện tại em đang ở trạng thái ý thức, đừng sợ, tới giờ thì tự nhiên sẽ rời đi được thôi.”



“Có ý tứ gì?” Diêu Tư sửng sốt, áp xuống trong lòng khϊế͙p͙ sợ hỏi.



“Em cũng là khách rèn luyện ở Tiên tộc đi?” Cục sương xanh hỏi.



Diêu Tư gật đầu, nghĩ đến chính mình còn đang ở trạng thái sương, vội vàng lên tiếng, “Phải, các người thì sao!?”



“Đó là đương nhiên rồi.” Cục sương xanh nhảy nhảy, “Chúng ta còn tìm thấy điểm khen thưởng này trước em đấy!”



Khen thưởng? Vừa nghe đến cái này cô liền có chút đau răng!



“Cái gọi là khen thưởng thăng cấp đấy sẽ không thật sự là Phệ hồn cờ chứ?”



“Đúng vậy!”



“Chúng ta hiện tại đang ở?”



“Đương nhiên là Phệ hồn cờ!” Cục sương xanh nhảy nhảy, có chút khoe khoang nói, “Em cũng từ văn minh tới, không phát hiện ý thức của ta so với bọn hắn linh hoạt hơn sao? Ở trong này rèn luyện ý thức là có hiệu quả nhất.”



Đích thực là cô cảm thấy ý thức so với lúc trước linh hoạt hơn nhiều, thu phóng tự nhiên, chẳng qua....



“Thân thể chúng ta làm sao bây giờ?” Ý thức vào được, còn thân thể đang ở bên ngoài động nga.



“Cái này em không cần lo lắng.” Nói rồi hắn xê dịch về phía sau đem một cục sương màu lam phía sau keo ra, “Tới tới, lam đoàn, ngươi là Tiên tộc mau tới giải thích với em gái này đi.”



“Khụ khụ....” Cục sương lam thanh thanh giọng nói, lúc này mới giải thích nói, “Em gái yên tâm, Tiên tộc chúng ta phục vụ từ trước tới nay có đảm bảo, trêи sách hướng dẫn tân thủ có cơ chế tự động bảo hộ, ý thức vừa rời thân thể thì quang não sẽ tự động xuất hiện không gian tồn trữ tạm thời, đem thân thể thu vào.” Lam đoàn bộ dáng khách hàng là thượng đế nói, một lát sau lại bỏ thêm một câu, “Đương nhiên... Không gian tồn trữ ấn giờ thu phí, tự động khấu trừ trêи tài khoản. Khi khách hàng yêu cầu rời khỏi, hoặc là số lượng không đủ, ý thức sẽ tự động trở về thân thể.”



“......” Còn cần thu phí a!



Đột nhiên cảm thấy cái gọi là khen thưởng này kỳ thật là bẫy rập thu phí a!



“Được rồi được rồi, cuối cùng cũng có bốn người, mau bắt đầu đi!” Cục bột trắng thúc giục.



“Gì?” Vẻ mặt Diêu Tư ngây ra, “Bắt đầu cái gì?”



Ba cục bột mỗi người một góc, làm thành một hình vuông, đặc biệt là cục sương xanh vẻ mặt rất hưng phấn, “Em gái, dù sao cũng nhàn rỗi, không bằng chúng ta.... Chúng ta cùng nhau tới chơi mạt chược đi? Ba thiếu một a!”



“……” Excuse me?



“Em gái, em không biết chúng ta đợi em có bao nhiêu lâu.”



“Phải nha phải nha, ta đã ở địa phương quỷ quái này ngốc bảy ngày.” Cục bột lam nói.



“Bảy ngày tính là cái gì? Ta đã đợi hơn một tháng.” Cục bột trắng một bộ chua xót nói, “Khổ chờ một tháng, cuối cùng cũng chờ được em tới rồi.”



Các người vui mừng như vậy bu lại đây, thì ra chỉ vì kéo cô chơi mạt chược sao? Quăng ngã!



“Nói rèn luyện đâu?” Các người thong thả như vậy tốt không?”



“Ý thức rời cơ thể, chỉ cần đợi thích ứng loại cảm giác này là được, kỳ thật cũng không thể làm cái gì.” Cục bột lam thuận tay giải thích, vẻ mặt thần bí hỏi, “Em gái, em nhất định là chưa nghe qua trò chơi ‘mạt chược’ này phải không?”



“.....”Không, ta biết, hơn nữa rất rõ ràng!



“Ta nói cho em đây chính là trò chơi giải trí lưu hành nhất của cổ Lam Tinh trước kia, là bằng hữu của bằng hữu của bằng hữu của ta thật vất vả từ nhà bảo tàng củ Huyết tộc nhìn được, từ trong miệng của người quản lý hỏi được, nghe nói đã có vài tỉ năm lịch sử.”



“......” Mạt chược của thiên triều bác đại tinh thâm a!



“Đừng nhiều lời, nghe ngươi thổi phồng đã nửa tháng, mau cho chúng ta nhìn xem là thứ gì.” Cục bột trắng thúc giục nói.





“Được, ta liền cho ngươi mở mang kiến thức!” Nói rồi sương mù từ trêи người hắn tản ra, từ một cục sương mù màu xanh lớn cỡ nắm tay bắt đầu ngưng tụ thành một đám màu trắng đế xanh lam..... Sợi, ống và vạn tử.



- _-|||



Cục bột lam từng bước từng bước giới thiệu bài, một bên giới thiệu một bên giảng giải phương pháp chơi cho bọn họ, mà các con bài mạt chược là từ sương mù hóa ra, “Mọi ngươi trước tiên chơi thử một lần, không hiểu ta lại nói cho các ngươi. Mạt chược này tương đối phức tạp, tổng cộng có 44 con (?).... ” Hắn nói đến một nửa, đột nhiên cứng đờ người, thấp giọng mắng một câu, “Đệch, ý thức của ta không đủ, chỉ có thể hóa ra 40 con. Này! Lục đoàn, ngươi giúp ta hóa ra mấy con.”



“Ta?” Cục bột xanh sửng sốt, “Ta cũng chưa gặp qua thì làm sao hóa ra.”



“Vậy làm sao đây, chơi không được.”



“Không cần phải nhiều như vậy.” Diêu Tư nhịn không được chọt vào một câu, “Đánh Trường Sa mạt chược là được, chỉ cần 0 bài tẩy.”



Ba cục bột đồng thời sửng sốt, nháy mắt đều kinh ngạc nhìn lại đây.



“Em gái, em hiểu?” Cục bột lam hưng phấn nhảy lại đây.



“Ách... Một chút!” cô bay về sau hai bước, thuận miệng đem phương pháp chơi Trường Sa mạt chược giải thích một lần.



“Người thạo nghề a, em gái!” Lam đoàn hưng phấn đem cục sương trêи người biến thành hình dạng ngón tay cái dựng thẳng, “Vậy đánh thôi!”



“Ách....” Sao cô lại nói những thứ này với bọn họ a?



“Đến đến, mở một bàn.”



Đánh thật a, có thể cự tuyệt không?



Diêu Tư quay đầu nhìn nhìn bốn phía, tính toán nói sang chuyện khác, mới phát hiện nơi này là một không gian mênh ʍôиɠ bát ngát, xung quanh không có chút ánh sáng nào, một mảng tối tăm, cũng không có thực vật hay cỏ cây gì, có vẻ đặc biệt trống trải.



Chỉ là bốn phía ẩn ẩn có một vài cục sương mù phiêu đãng, thoạt nhìn không khác gì các cô, nhưng lại không giống các cô có thể nói chuyện, chỉ là vô ý thức bay bay, có vẻ tử khí nặng nề.



“Những cái đó là gì?” Cô nhịn không được hỏi lam đoàn bên cạnh.



Cục sương lam giật giật, dường như đang suy xét cô đang hỏi cái gì, một lát mới trầm giọng trả lời, “Nga, những cái đó chính là ý thức thể mà Phệ hồn cờ hút vào.”



“Ý thức khác!” Diêu Tư cả kinh, “Vậy vì cái gì...”



“Phệ hồn cờ đích thực có thể phệ hồn, nếu không vượt qua được lực lượng không gian phệ hồn, ý thức sẽ bị cờ hấp thu đồng hóa, biến thành những thứ đó, cùng chết cũng không sai biệt lắm.” Hắn nhàn nhạt trả lời,” Bất quá cô yên tâm, phệ hồn cờ chỉ có tác dụng với dân bản địa Quang Ảnh tinh, đối với Tiên tộc sau khi phi thăng hoặc là chủng tộc khác không có hiệu quả gì. Chúng ta ở bên trong sẽ không có việc gì.”



Diêu Tư nhíu nhíu mày, xem xét bốn phía những thứ kia nhiều đến có chút không đếm được bay quanh, đáy lòng có chút trĩu nặng, Phệ hồn cờ này cũng không biết hấp thu bao nhiêu ý thức của người khác.



“Đây đều là những điều mà bọn họ phải trải qua.” Lam đoàn dường như nhìn ra ý nghĩ của cô, nói tiếp, ” Vốn dĩ tiên tộc phi thăng chính là như vậy, năng lực mạnh tự nhiên có thể phá cờ mà đi, thậm chí tương lai phi thăng thành tiên,năng lực yếu chỉ có thể làm chất dinh dưỡng cho cờ. Không chỉ là Tiên tộc, bất cứ chủng tộc nào tiến hóa, đều phải trải qua những điều tàn khốc như thế.”



Diêu Tư đột nhiên nhớ tới Mộ Huyền từng giảng về lịch sử Huyết tộc cho cô, đích thực bất cứ chủng tộc nào tiến hóa, song song theo chính là hi sinh thật lớn, cho dù cường đại như Huyết tộc cũng đồng dạng không thể ngăn cản người Lam Tinh tuyệt diệt, thế cho nên đến nay sinh sản vẫn rất khó khăn.



“Quân năm!”



“Bính!” Diêu Tư lập tức ăn một quân bài, dứt bỏ cảm xúc vứt rồi chuyên tâm đến bàn bài, làm một người thiên triều thuần chủng, di sản văn hóa phi vật thể như mạt chược thì cô không có khả năng thua.



“Hồ!”



“Tự mạc!”



“Thanh nhất sắc!”



“Bính bính hồ!”



Vì thế, toàn bộ bài đều là tiếng của cô.




Ba cục bông: “.....”



“Em gái, chức vụ hiện tại của em là nghiên cừu lịch sử của Lam Tinh đi?”



“Ha ha ha, nghiên cứu qua một chút!”



Người ngoài hành tinh ngốc nghếch lại cùng cô so quốc túy*, không thắng thì thật xin lỗi trêи dưới năm ngàn năm lịch sử. Ha ha ha ha ha......



(* Danh từ (Từ cũ) cái tinh hoa trong nền văn hoá của một dân tộc gọi là quốc túy.)



Di? Chờ đã!



Cô không phải tới rèn luyện tinh thần lực sao? Vì sao cô từ khi nào lại theo chân bọn họ cùng nhau xoa bài mạt chược? Hơn nữa một lần liền đánh hơn một giờ!



Khi hồi thần lại, ba cục bông đối diện đã thua đến qυầи ɭót cũng không còn a!



○| ̄|_| ̄|○



Quốc tuý quả nhiên bác đại tinh thâm……



“Hồ!” Cục bột trắng hưng phấn đem bài trước mặt ụp ngã, toàn thân tại chỗ nhảy lên nhiều lần, lượn vòng phía trêи vài lần, “Ta thắng ta thắng, ta rốt cuộc thắng một lần, nhớ kỹ sau khi rời khỏi đây chuyển tinh tệ cho ta, chuyển tinh tệ.”



“.....” Chỉ hồ một bàn, có cần vui vẻ như vậy không?



“Từ từ!” Diêu Tư nhìn kỹ bài của hắn, lấy ra ba con không thành khoản, “356? Đây là tạc hồ a! Phải bồi ba nhà.”



“Cục bột xanh và cục bột trắng lập tức vui sướиɠ khi người gặp họa, ồn ào, “Ha ha ha ha ha..... Bạch đoàn, mau bồi tiền.”



Cục bột trắng cứng đờ, toàn thân đều tối sầm xuống, giống như một lời không hợp liền đổ mưa vậy. Đang giằng co, đột nhiên toàn bộ không gian đung đưa một trận, không gian vốn đã tối tăm đột nhiên biến thành một màu đỏ.



Ở đây, vô luận là bạch đoàn lục đoàn hay là lam đoàn, mỗi người đều bị biến thành cục bột hồng.



“Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi!” Ba cục bột nhanh chóng ném mạt chược đi, vẻ mặt hưng phấn hướng về không trung bay đi.



Đây là sao?



Diêu Tư sửng sốt, đành phải đi theo bọn họ cùng nhau bay lên trêи, sau khi lên cô mới phát hiện, bọn họ đi đến chính là nơi ánh sáng đỏ sáng chói nhất.




“Oa, ba ngày rồi tên ngốc kia rốt cuộc cũng chịu xuất động.”



“Không biết lần này gặp phải chính là người nào?”



“Kiểu thanh thuần? Kiểu yêu diễm? Hay là hồ ly tinh đây?



Tam đoàn bắt đầu nhiệt liệt thảo luận, Diêu Tư nghe mà vẻ mặt ngây ra, bọn họ đây là ý gì?



Không đợi cô hiểu rõ chuyện gì, đột nhiên chỗ giữa ánh sáng đỏ xuất hiện một bóng dáng nhàn nhạt, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng, tựa như phía trêи đang từ từ mở ra một cái cửa, không đến một lát một cái.... Đầu heo quen thuộc liền xuất hiện ở phía trêи.



Đây không phải dân bản xứ tự xưng cái gì mà đệ nhất ma tu lúc nãy ở trong động công kϊƈɦ cô sao?



Thì ra nơi này có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài.



“Tới tới, các người đoán lúc này hắn sẽ tìm cái dạng gì?”



“Ta thích ngực bự lần trước.”



“Ta càng thích cái lãnh ngạo lần trước hơn! Lớn lên đẹp, cái gì cũng đẹp.”




“Thật hâm mộ tên ngốc bên ngoài kia, cách mấy ngày liền đổi một em gái, ở tinh tế nào có loại đãi ngộ này?”



“Đúng đúng, hắn còn tìm một cái giết một cái, rút * vô tình, thật là phí phạm của trời a.” ( dấu * này là nguyên văn của tác giả, các nàng tự hiểu nha )



“Các người thì biết cái gì, công pháp hắn luyện chính là thải âm bổ dương, không dùng thuật âm dương, như thế nào tăng lên thuật pháp. Ai, hận năm đó không ma tu a!”



“Các người đoán lần này bao lâu xong việc, nửa giờ?”



“Ta đoán hai mươi phút, tên ngốc này nào có lâu như vậy.”



“Ta đoán mười phút!”



Diêu Tư cứng đơ, ẩn ẩn cảm thấy sắp nhìn thấy xuân cung đồ sống động, “.....”



Nima! Thì ra ba bọn họ vội vã chạy tới chính là để vây xem loại chuyện này a, tiết tháo của các người đâu? Bị mạt chược ăn rồi sao? Xem bộ dáng quen cửa quen nẻo của bọn họ, một tháng qua không ít lần vây xem người nọ biểu diễn đi!



Đột nhiên muốn đột cho người nọ một ngọn nến, có lẽ hắn vĩnh viễn không biết được chính mình bị nhiều người vây xem như vậy. Cũng không biết hắn có được Phệ hồn cờ này đã bao lâu, nếu là thời gian rất dài, ngẫm lại trước kia những người đến rèn luyện, có thể hắn đã nổi tiếng khắp Tiên tộc.... Không, là toàn tinh tế.



Lại lần nữa thắp nến!



Diêu Tư muốn che mặt, yên lặng bay về sau một bước, ngoan ngoãn làm một cục sương mù, làm bộ cái gì cũng không nghe hiểu.



Ân, tư tưởng của ta vẫn rất thuần khiết!



“Ngươi là ma tu!” Đột nhiên phía trêи truyền đến một âm thanh phẫn nộ, có chút quen tai, cô quay đầu trở về. quả nhiên phía trêи xuất hiện một gương mặt quen thuộc!



Trảm Tử Trần! Đứa nhỏ xui xẻo này, rốt cuộc dẫm phải cứt chó mấy vạn năm a! Sao hắn lại gặp được ma tu này?



“Di, sao lại là một nam nhân?” Cục bột lam thất vọng than một tiếng, ba cục bột ngươi một câu ta một lời oán giận.



“Phải, trả em gái xinh đẹp cho ta!”



“Hại ta đợi suốt ba ngày, lãng phí biểu tình!”



“Ai, đi thôi đi thôi, không có gì xem.”



“Nam làm sao vậy?” Nghe bọn hắn bất mãn với Trảm Tử Trần, Diêu Tư bênh vực người mình theo bản năng tiếp lời, “Ai nói nam không thể?”



Lam: “……”



Lục: “……”



Bạch: “……”



Ách……Hình như vừa rồi cô đã nói điều gì không nên nói?



**************************



*Số lượng từ chương này lại đại biến, ta vừa edit vừa đón giao thừa, làm xong chợt nhận ra đã quá trễ, nên để sáng sớm hẳn đăng.



*Thấy hình đầu chương không, ta tự vẽ cho chương này, để các nàng dễ mường tượng. Nguyên văn có đôi lúc là cục sương mù đôi lúc là cục bột, các nàng có thể hiểu là trạng thái ý thức tựa như sương mù, không phải thực thể, hình dáng hơi tròn mềm như cục bột.



*Trong chương này có nhiều tên quân bài mạt chược, mà ta lại không hiểu nổi, nên vẫn còn nhiều từ chưa được thuần việt, dù đã tra cứu thông tin nhưng đầu óc vẫn quay cuồng quay cuồng T~T các nàng nếu có ai thông hiểu thì giúp ta nhé!



*Lời cuối cùng: Chúc cả nhà năm mới vui vẻ ^^ Cảm ơn những đọc giả đã và đang theo dõi và ủng hộ truyện. Thân