Tinh Tế Nam Thần Là Ba Ta

Chương 188: Dám Đụng Đến Người Của Ta




Diêu Tư cảm thấy cái gọi là Thân vương trong Huyết tộc, hẳn là chỉ người có năng lực càng mạnh hơn. Chỉ đơn giản nhìn ánh sáng đỏ đầy trời này thôi cũng rõ ràng, năng lực người này khả năng mạnh tới nỗi các cô không cách nào tưởng tượng được.



Cô không khỏi có chút may mắn may trước tiên đã hủy diệt cái thông đạo kia, người khủng bố như vậy, nếu lại tới chừng chục tên, có cho thêm mấy cái vũ trụ cũng không đủ mà hủy.



Hắn tuy rằng lợi hại, nhưng Lận Lung cùng Mộ Huyền liên thủ cũng chưa chắc…… Được rồi! Hoàn toàn không thắng được.



○| ̄|_| ̄|○



Mắt thấy Lận Lung bị ánh sáng đỏ của đối phương đánh xuyên qua, bị đánh văng đi thật xa, máu trêи người giống như không cần tiền phun ào ạt ra ngoài.



“Lận Lung!” Luyến Vũ đỡ lấy Lận Lung tựa như người làm bằng máu, đôi mắt nhất thời ướt đầm đìa, “Anh thế nào?”



“Không có việc gì chứ?” Diêu Tư cũng nhịn không được hỏi một câu. Lận Lung cùng Mộ Huyền trước đó vì mở ra cái thông đạo ấy, dị năng cũng đã tiêu hao gần hết, Mộ Huyền càng suy yếu, vốn dĩ đã không có phần thắng gì.



Nhưng tên Thân vương này cũng lợi hại hơi quá rồi, vừa rồi Lận Lung cơ hồ là một giây liền ăn hành.



Lận Lung vừa lui về, công kϊƈɦ của Thân vương lại nhắm ngay hướng bọn họ, ‘bùm bùm’ đánh lên tường phòng hộ mà Mộ Huyền gọi ra, một vệt so với một vệt càng tàn nhẫn, phía trêи vách chắn đã mơ hồ xuất hiện khe nứt.



Diêu Tư càng xem càng sốt ruột, cố tình là cô không giúp được gì. Dị năng lại ở thời khắc mấu chốt offline, ở trước mặt ba người toàn hệ dị năng, tự động trở thành 0.



“Ở trong huyết vực của hắn, dị năng của chúng ta sẽ bị áp chế!” Lận Lung vừa hộc máu vừa chỉ vào ánh sáng màu máu bao phủ trêи đỉnh đầu mà nói, “Nơi này xem như lĩnh vực tuyệt đối của hắn, không có dị năng nào có thể mạnh hơn hắn.”



Đệch, thì ra lúc nãy hắn bày ra thứ đó, là để dùng như thế này. Khó trách trước đó Lận Lung sẽ có phản ứng đó.



Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?



“Dị năng không được, vậy đổi phương pháp.” Mộ Huyền đột nhiên trầm giọng mở miệng, xoa xoa vết máu bên khóe miệng rồi tiến lên một bước.



Ý gì?



“Không cần dị năng……” Lận Lung cũng ngẩn người, dường như nghĩ tới cái gì, chợt mở to hai mắt, “Chẳng lẽ còn muốn dùng…… Cậu điên rồi, bộ dạng bây giờ của cậu.” Hắn là muốn dùng tinh thần lực!



“Cậu còn có biện pháp khác. “



“…” Lận Lung không có lên tiếng.



Đúng là nếu dị năng bị chế ngự, có thể đua cũng chỉ có tinh thần lực, nhưng tinh thần lực chính là ý thức, vạn nhất…




Diêu Tư cũng đã hiểu ý của hắn, đáy lòng không rõ vì sao trầm xuống, theo bản năng nắm chặt quần áo của anh, ngẩng đầu nhìn về phía anh, “Mộ Huyền……”



“Yên tâm, không có việc gì.” Mộ Huyền nâng tay sờ sờ đầu cô, phút cuối cùng lại bồi một câu, “Tin tưởng anh.”



“……” Cô nắm chặt tay, lúc này mới buông tay.



Mộ Huyền đem cô kéo đến phía sau, ngay sau đó tinh thần lực như dời núi lắp bể liền từ trêи người anh phân tán ra, trực tiếp xuyên qua màn sáng đỏ đầy trời ấy, nhào về phía đối phương.



Tên Thân vương kia cả kinh, hoàn toàn không phòng bị bọn họ sẽ dùng một chiêu này, trực tiếp bị tinh thần lực công kϊƈɦ bất ngờ đánh trúng.



Thành công!



Diêu Tư vui vẻ, cẩn thận nhìn lại, lại phát hiện công kϊƈɦ của đối phương chỉ là tạm dừng một chút, thân thể lay động, một lát sau lại đứng thẳng, ánh mắt tựa như lỗ đen thẳng tắp nhìn sang bên này, “Thế mà muốn dùng tinh thần lực đối phó ta? Chỉ bằng chút tinh thần lực này của các ngươi... Hừ!”



Ngay sau đó, quanh thân hắn xuất hiện một vòng phòng ngự màu vàng, trực tiếp đem tinh thần lực của Mộ Huyền bắn ra ngoài.



“Vô dụng sao?” Lòng Diêu Tư lạnh một nửa.




“Không, có tác dụng!” Lận Lung mang chút kinh hỉ nói, “Tinh thần lực của hắn đã bị thương, bằng không sẽ không chỉ phòng ngự, mà sẽ trực tiếp đánh trả lại.” Hắn càng nói càng hưng phấn, ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Huyền nói, “Không tồi đó họ Mộ, ta chỉ biết dị năng cậu mạnh đến biến thái, không nghĩ tới tinh thần lực của cậu cũng biến thái như vậy, cậu quả nhiên không phải người.”



“……” Có ai khen người như anh không?



“Cố lên, chỉ cần tiếp tục đột phá phòng ngự tinh thần của hắn, chúng ta liền thắng!”



“Hừ! Trước khi đột phá phòng ngự tinh thần của ta, ta sẽ phế đi các ngươi trước!” Thân vương cười lạnh một tiếng, sắc mặt mơ hồ có chút trắng đi, ngay sau đó công kϊƈɦ càng thêm hung mãnh đánh về phía các cô, trước mắt đều là màn sáng đỏ.



Phốc……



Máu ở khóe miệng Mộ Huyền càng ngày càng nhiều, khe nứt trêи vách chắn chung quanh bọn họ cũng càng ngày càng nhiều.



“Mẹ nó!” Lận Lung mắng một câu, đứng lên tựa như xác chết vùng dậy, lập tức điều động dị năng toàn thân, ở trước mắt gọi ra một vách chắn cùng Mộ Huyền giống nhau như đúc, tiếp theo vách chắn liền vỡ vụn, trực tiếp đánh vào trêи vách chắn của Lận Lung.



Chất lượng vách chắn của Lận Lung lần này rõ ràng không có tốt như trước, một tá ánh sáng đỏ đánh lên. Hắn phun từng ngụm từng ngụm máu ra bên ngoài tựa như cái ấm nước, người xem nhìn thấy mà ghê người.



“Lận Lung!” Luyến Vũ chân tay luống cuống đứng ở bên cạnh, toàn thân mình đều run rẩy, nước mắt ‘tách tách’ rớt xuống.




Lận Lung vừa cắn răng liều chết, một bên nhìn về phía Mộ Huyền đang đột phá phòng ngự tinh thần của đối phương, “Cố lênl, họ Mộ! Ta sắp chống không được, chỉ cần đột phá tầng phòng ngự kia, chỉ cần……” Hắn chưa nói xong, há mồm lại là một búng máu.



Đột phá phòng ngự, chỉ cần đột phá tầng phòng ngự đó thì tốt rồi sao?



Diêu Tư tâm tư khẽ động, nhìn nhìn Lận Lung tựa như người máu, lại nhìn về phía Mộ Huyền sắc mặt tái nhợt như tuyết, cắn răng một cái liều mạng. Trực tiếp thả ra tất cả tinh thần lực của mình.



“Đệch, cô làm gì?” Lận Lung trước tiên phát hiện hành động của cô, đột nhiên cả kinh, “Không cần xúc động, bằng tinh thần lực của cô căn bản không giúp được gì, phỏng chừng đều đi không tới đối phương…… Ớ?”



Hắn còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy tinh thần lực của Diêu Tư, tựa như là một tia chớp bay nhanh ra ngoài, nhất thời ở đỉnh đầu của Thân vương ngưng tụ thành thật thể, lớn cỡ một cái bàn tay.



Ách……



Đây là tinh thần lực? Đây cmn không phải là gạch chứ?



(⊙_⊙)



Lận Lung sửng sốt, đang lúc hoảng hốt một vệt sáng đỏ đột phá vách chắn, bay thẳng đến Mộ Huyền trước người Diêu Tư. Cô chỉ cảm thấy sườn mặt có hồng quang lướt qua, ngay sau đó chất lỏng ấm áp ở ngực người trước mắt liền phun trêи mặt cô.



“Mộ…… Huyền……” Diêu Tư chỉ cảm thấy bên tai ‘ong’ lên, dường như toàn thế giới đều yên lặng, chỉ còn miệng vết thương bị đâm thủng đang chảy máu ở trêи người Mộ Huyền, khóe mắt nhuộm qua một màn máu đỏ. Trong nháy mắt có cái gì ở trong đầu ‘oanh’ một tiếng nổ tung, trong cơ thể lập tức dâng lên một nguồn lực lượng khổng lồ, đột nhiên cuốn đến, áp lực thô bạo không đè nén được toàn bộ phóng thích ra ngoài.



“Đờ mờ, dám đụng đến người đàn ông của ta, lão nương làm thịt mi!”



Một luồng sáng trắng từ trong cơ thể cô nổ tung, quét qua toàn bộ tinh vực, vốn dĩ ánh sáng đỏ không chỗ nào không có, nháy mắt biến mất. Ngay cả huyết vực bao bọc lấy bốn phía tinh vực, cũng trong khoảnh khắc tiêu tan.



Mà viên gạch vuông vức vốn đang treo ở đỉnh đầu Thân vương, nháy mắt biến lớn gấp trăm lần, đế xanh mặt trắng, ở giữa có đồ án rực rỡ lóa mắt, vang ‘ầm’ một tiếng nện xuống, trực tiếp đem phòng ngự tinh thần lực của đối phương đập cho nát bấy, quân mạt chược khổng lồ lại không có dừng lại, ngược lại một quân…… Một quân…… Tiếp một quân……



Lúc này nội tâm cô chỉ có một ý tưởng…… Muốn giết người!



Lận Lung: “……”



Luyến Vũ: “……”



Mộ Huyền: “……”