Tinh Tế Nam Thần Là Ba Ta

Chương 111: Có Bệnh Phải Trị!




Hai người Lam Tinh bị hai tên thủ vệ trực tiếp mang đi, dọc theo đường đi bốn người đều không có nói chuyện, thậm chí trao đổi ánh mắt cũng không, an tĩnh đến có chút quỷ dị. Cảm giác quái dị trong lòng Diêu Tư ngày càng nặng.



Thủ vệ đưa bọn họ đưa đến một nơi so với căn phòng trước đó còn lớn hơn nữa, bên trong bày đầy các loại dụng cụ không biết tên, bốn phía ngoại trừ các thủ vệ đang tới lui còn có một vài người mặc đồ trắng.



Đáy lòng Diêu Tư trầm xuống, trong nháy mắt có ảo giác như trở về cái căn cứ lúc trước. Tương tự là các loại dụng cụ không biết tên, còn có những nhân viên nghiên cứu mặc đồ trắng.



“Rốt cuộc cũng trở lại.” Bốn người đó vừa đi vào, một người mặc đồ trắng dường như là người dẫn đầu nhanh chóng đi đến, “Thế nào?” Người nọ liếc mắt đánh giá hai người Lam Tinh một lượt nhưng cũng không phải hỏi bọn họ, mà là quay đầu nhìn về phía thủ vệ bên cạnh.



Thủ vệ lắc lắc đầu.



“Lại thất bại?”Sắc mặt hắn biến đổi, miệng run rẩy như là muốn nói cái gì.



“Tôi đã sớm nói, các người sẽ không thành công.” Một âm thanh tràn đầy châm chọc đột nhiên từ phía sau vang lên, bóng người mặc một thân hắc y quen thuộc đi ra.



“Nguyên Hàn!”



“Tiểu kỹ nữ!”



Diêu Tư cùng Bách Nhất đồng thời kinh hô ra tiếng, cmn, thằng này quả nhiên ở chỗ này!



“Hắn lại trốn ở chỗ này!” Bách Nhất nổi giận đùng đùng muốn đi qua, bị Diêu Tư một phen giữ chặt lại.



“Chờ đã! Trước nhìn xem tình huống thế nào đi.” Tên áo trắng này hiển nhiên là nhận thức Nguyên Hàn, hơn nữa bên ngoài cả tinh tế đều là tin tức truy nã hắn, hắn lại có thể ở chỗ này hành động tự nhiên, những người khác đối với hắn cũng hoàn toàn làm lơ, nhất định tên áo trắng kia đã dặn dò cái gì, cũng không biết hắn rốt cuộc là ai?



“Không có khả năng a.” Tên áo trắng kia mở ra quang não bắt đầu xem kỹ lại các số liệu ở trêи đó, vừa tra vừa mang theo chút điên cuồng nói, “Ta rõ ràng dựa theo gen của ngươi để phục chế, tại sao lại không thức tỉnh ý thức?”



“Anh đem tôi so sánh với những con rối đó?” Nguyên Hàn dường như rất tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn đối phương một cái, “Tôi nói rồi, tôi mới là người Địa cầu cuối cùng. Anh phục chế lại bao nhiêu người này đi nữa cũng vô dụng, sẽ không có khả năng thức tỉnh ý thức.”



Người Địa cầu!



Diêu Tư đột nhiên mở to hai mắt, Nguyên Hàn là người Địa cầu! Cô quay đầu nhìn về phía hai người bên cạnh, chỉ thấy hai người họ cũng là vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ. Sao có thể? Người Lam Tinh không phải đều tuyệt diệt rồi sao? Hơn nữa trêи tư liệu tinh tế thì hắn rõ ràng là một cái chủng tộc khác?



“Tư liệu tinh tế của hắn là giả tạo.” Mộ Huyền giải thích một câu, đến nỗi thân phận người Địa cầu của hắn (NH), hắn vẫn hoài nghi. Dù sao thì hắn cũng là người rõ ràng nhất tình huống của thời đại tận thế.



Diêu Tư bị tin tức này đánh đến có chút ngây người, hai người bên kia bắt đầu cãi vả.



“Chuyện này không có khả năng, rõ ràng số liệu giống nhau như đúc, ngay cả gen cũng giống nhau. Vì cái gì bọn họ không thể thức tỉnh ý thức?”





Nguyên Hàn lại càng thêm tức giận, “Anh nói cho rõ ràng, ban đầu chúng ta đã nói xong. Anh cung cấp cho tôi nơi an toàn, tôi cho anh gien của mình, để anh tạo thành mấy người phục chế. Hiện tại người đã ở chỗ này, anh dựa vào cái gì bắt tôi lại làm một lần nữa?”



“Ta nhất định đã bỏ sót cái gì? Lần này nhất định sẽ thành công.” Tên áo trắng kia càng thêm vội vàng.



“Anh rõ ràng biết là kỹ thuật phục chế của các anh có vấn đề.” Nguyên Hàn hừ lạnh một tiếng, “Người Lam Tinh được phục chế tất cả đều là thân xác không có ý thức, chỉ có sau khi biến đổi mới có thể thức tỉnh. Cho dù là thử lại bao nhiêu lần, vẫn sẽ là như vậy.”



“Sẽ không, bọn họ nhất định sẽ thức tỉnh. Chỉ cần để ta thử lại một lần. Ngươi không phải cũng thức tỉnh sao?”



“Tôi cũng không phải là người phục chế!” Nguyên Hàn rống lên một tiếng, trong mắt tràn đầy phẫn nộ vì bị vũ nhục, “Đừng đem tôi gộp chung làm một với bọn họ! Tôi sẽ không tiếp tục cung cấp gen cho anh, hết hi vọng đi.”



Hóa ra Nguyên Hàn sở dĩ ở chỗ này là bởi vì nguyên nhân này? Người phục chế của Huyết tộc là thân thể không có ý thức, điểm này cô cũng biết đến. Chỉ có sau khi trải qua biến đổi, hoàn toàn biến thành Huyết tộc mới có thể chậm rãi sinh ý thức.




Mục đích tên áo trắng này cất giấu Nguyên Hàn chính là bởi vì muốn người Lam Tinh được phục chế cũng sinh ra ý thức sao? Nhưng vì sao phải lén lút làm như vậy? Đây không phải chuyện tốt sao? Dù sao nếu có thể thức tỉnh ý thức, chẳng khác nào là người Lam Tinh hoàn chỉnh.



Còn có cái virus kia của Nguyên Hàn rốt cuộc là từ nơi nào tới?



“Ngươi...” Người áo trắng muốn nói gì đó lại ngừng lại, cắn chặt răng, dường như bị hắn làm tức giận đến nóng nảy, cười lạnh một tiếng nói, “Đừng quên, ngươi ngoại trừ nơi này thì nơi nào cũng không đi được.”



“Anh đang uy hϊế͙p͙ tôi!” Nguyên Hàn trừng mắt liếc hắn một cái, dáng vẻ như bị chọc giận.



“Ngươi hẳn phải biết, mục đích của tổ chức để cho ta cứu ngươi.” Người nọ tiếp tục nói, “Ngươi nếu như không phối hợp……”



Tổ chức! Diêu Tư cả kinh, quả nhiên nơi này đã bị tổ chức Vĩnh Nhạc khống chế rồi sao?



Hắn còn chưa nói hết, nhưng ý đã rất rõ ràng. Nguyên Hàn trong nháy mắt giống như là sư tử xù lông, một phen xách người trước mặt lên, “Nếu tôi muốn chạy, anh cho rằng các người sẽ giữ được tôi sao?”



Hắn đột nhiên giơ tay vung lên, nhất thời một trận cơ giáp quen thuộc liền xuất hiện ở phía sau hắn, so với lần trước nhìn thấy, bị các cô đánh đến mất cánh tay đứt chân, hiện tại rõ ràng đã sửa chữa tốt, hơn nữa khác với trước đó, thân máy vốn một màu đen lúc này mơ hồ hiện lên một chút ánh sáng màu đỏ.



Cơ giáp này là.... Lại thăng cấp?



Lúc này mới qua bao lâu đâu?



“Ngươi... Cơ giáp của ngươi?” Người nọ cũng hoảng sợ, đột nhiên đẩy Nguyên Hàn ra, thối lui vài bước, nhìn cơ giáp phía sau hắn, đột nhiên như nhớ tới cái gì, “Trưởng thành hình cơ giáp*! Này... Chuyện này không có khả năng.” (*Loại hình cơ giáp sẽ nâng cấp qua mỗi lần chiến đấu.)



“Có cái gì không có khả năng.” Nguyên Hàn càng thêm đắc ý, “Tia chớp của tôi chính là trưởng thành hình cơ giáp, mỗi lần chiến đấu sẽ chỉ làm cho nó càng thêm cường đại mà thôi.”




“Hừ, ngươi cho rằng chỉ bằng một cái cơ giáp, là có thể đi ra ngoài sao? Chúng ta chính là Huyết tộc.”



“Anh có thể thử xem!” Tiếng của hắn vừa dứt, đột nhiên trong tay cơ giáp phía sau lóe lên, một lưỡi hái màu đỏ xuất hiện, giơ thẳng về phía trước, đặt ngang ở trước mặt đối phương, tràn đầy ý uy hϊế͙p͙.



Nhất thời người mặc áo trắng ngây ngẩn cả người, đôi mắt mở to, không dám tin nhìn qua lại giữa người và cơ giáp, “Ngươi…… Ngươi rõ ràng không có thao tác, nó sao có thể khởi động, nó là……”



“Không sai! Nó tự có ý thức.” Nguyên hàn cười đến càng thêm kiêu ngạo, không màng đối phương đang trừng lớn đôi mắt, “Châm chọc ư? Người phục chế của các người tất cả đều là một đám rối gỗ, mà cơ giáp của tôi lại có được ý thức.”



“Người và cơ giáp đều có ý thức...” Ngoài ý muốn là người áo trắng càng thêm hưng phấn, hai mắt tỏa sáng nhìn cơ giáp và người trước mắt, “Thật tốt quá, thật tốt quá! Ngươi phải lưu lại, cơ giáp cũng phải lưu lại.”



“Vậy phải xem anh có bản lãnh kia hay không?” Cơ giáp đột nhiên quét qua một vệt ánh sáng, chiếu vào trêи người Nguyên Hàn, nháy mắt đem hắn đưa vào trong cơ giáp.



Mà người áo trắng cũng lập tức ấn báo động bên cạnh, trong lúc nhất thời rất nhiều thủ vệ Huyết tộc vọt tiến vào.



Đây là…… Đấu tranh nội bộ?



Diêu Tư đang do dự có nên ngăn cản những người này hay không, Nguyên Hàn lại đột nhiên vung lên lưỡi hái hướng lên tường, nhất thời một tiếng ầm vang, nổ ra một cái động lớn. Hắn trực tiếp hướng tới phía trêи bay ra ngoài.



“Ngăn hắn lại!” Tên áo trắng hô to một tiếng, mấy chục thủ vệ sử dụng dị năng đuổi theo, nhất thời hiện trường một mảnh hỗn loạn, dị năng đầy trời đánh về phía cơ giáp trêи không trung.



“Mộ Huyền!” Cô quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, xác định không hỗ trợ sao? Nếu như để Nguyên Hàn chạy thì làm sao bây giờ? Nhìn bộ dạng tự tin vừa rồi của hắn, nói vậy giá trưởng thành hình cơ giáp tự có ý thức kia thật sự rất trâu bò.



“Chờ một chút!” Mộ Huyền trả lời một câu, chỉ là thanh âm lại càng trầm hơn, dáng vẻ như mưa gió sắp đến, đáy lòng Diêu Tư cũng trầm xuống.




“Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại kϊƈɦ phát cảnh báo!” Đột nhiên một âm thanh quen thuộc từ sau lưng truyền đến, một bóng dáng từ bên ngoài đi tới.



“Tứ Trưởng lão!” Bách Nhất buột miệng thốt ra.



Tiến vào đúng là Tứ trưởng lão đã gặp qua ở Viện nghiên cứu.



Vì sao hắn lại ở đây?



Diêu Tư nghĩ lại, nhất thời toàn thân có chút lạnh lẽo, Thiên Tứ Viện vốn dĩ là do Tứ Trưởng lão quản lí, cô vốn cho rằng hắn là không biết chuyện ở chỗ này, hiện tại xem ra hắn không chỉ biết mà còn tham dự trong đó.



“Kỷ Dương, chuyện nơi này không thể bại lộ, cậu kϊƈɦ phát cảnh báo làm gì?” Tứ Trưởng lão đi thẳng đến người áo trắng kia, rõ ràng hai người nhận thức nhau.




Cho nên bởi vì hắn, Hội trưởng lão mới lâu như vậy cái gì cũng không tra ra được?



Nhưng là... Vì sao? Hắn không phải Trưởng lão của Huyết tộc sao?



Diêu Tư không nghe được hai người nói cái gì, chỉ cảm thấy trong đầu rối bời. Không đến một lát, người truy kϊƈɦ Nguyên Hàn càng nhiều.



Đầy trời đều là các loại dị năng, có lẽ là có suy tính gì đó, bọn họ công kϊƈɦ có phần nương tay. Ngược lại Nguyên Hàn công kϊƈɦ đều không lưu tình, cơ giáp kia của hắn đích thật rất lợi hại, dù bị nhiều người vây công cũng hoàn toàn không rơi vào hạ phong.



“Nên kết thúc.” Mộ Huyền than một tiếng, tiến lên một bước.



Trong nháy mắt trêи người hắn bộc phát ra một loại áp lực quen thuộc, nhất thời trải rộng toàn bộ Thiên Tứ Viện, liền trái tim Diêu Tư cũng run lên, dưới chân có chút nhũn ra. Đó là một loại áp lực làm người nhịn không được muốn thần phục, huyết mạch áp chế đến từ thế hệ đầu của Huyết tộc.



Cơ hồ là trong giây lát, dị năng khắp trời đều ngừng lại, ngoại trừ Diêu Tư và Bách Nhất ra, tất cả Huyết tộc ở đây đều đồng thời phủ phục ở trêи mặt đất, phảng phất như bị cái gì đó chế trụ, đồng thời tinh thần lực của Mộ Huyền cũng giải khai.



“Bệ…… Bệ hạ!” Tứ Trưởng lão bị áp chế quỳ gối trêи mặt đất, vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ nhìn ba người đột nhiên xuất hiện ở phía trước, một lát dường như nghĩ tới cái gì, lôi kéo khóe miệng, tràn ra một tia cười khổ, “Ngài…… Quả nhiên vẫn biết.”



Mộ Huyền nhíu mày, không có trả lời.



“Là các người!” Nguyên Hàn trêи không trung là người duy nhất không bị huyết mạch áp chế, liếc mắt nhìn mặt đất một cái, tuy rằng nhìn không thấy biểu tình của hắn trong cơ giáp là như thế nào, nhưng nghe ngữ khí nghiến răng nghiến lợi của hắn thì rõ ràng là nhận ra cô cùng Bách Nhất, “Tới đúng lúc lắm! Đỡ cho ta phải đi một chuyến.”



Hắn vung lưỡi hái màu đỏ trong tay lên, “Hừ, mời Huyết tộc chi chủ tới thì như thế nào, hôm nay ta sẽ báo thù cũ, các ngươi một người cũng đừng nghĩ trốn.”



Mọi người: “……”



Diêu Tư đều 囧 囧, người này não tàn lại tăng lên sao? Dám nói với Mộ Huyền như vậy, ngươi là người đầu tiên.



Có bệnh phải trị a!



************************



Chương sau: Mệnh lệnh cao cấp nhất.



Hết chương 111.