Tới Cạnh Kỹ tinh rồi, Diêu Tư mới biết được quy mô lần thi đấu này có bao nhiêu lớn, hoàn toàn không thua kém các cuộc thi quốc tế ở Lam Tinh. Trạc Phong học viện cũng bao hết toàn bộ thành thị nơi thi đấu, đến xem thi đấu ngoại trừ học sinh tại các học viện, còn có không ít những người khác. Ngay cả thành viên Hội học sinh mang đến cổ vũ cũng đã không ít.
So với dĩ vãng có lễ khai mạc, lãnh đạo phát biểu, tiết mục biểu diễn văn nghệ và các trình tự linh tinh phức tạp khác. Thì thi đấu tinh tế an bài càng đơn giản trực tiếp hơn nhiều, cơ hồ là các cô vừa đến liền nhận được thông báo an bài vòng đấu loại.
Cô cũng chỉ vừa cùng các thành viên của Hội học sinh và các thành viên Hội học sinh ở các học viện khác chạm mặt, liền bắt đầu thi đấu. Có thể là vì biết thân phận của cô nên Hội trưởng hội học sinh của học viện khác cũng không có chủ động bắt chuyện với cô, chỉ có chút thấp thỏm tò mò nhìn cô, không giao cho cô bất cứ nhiệm vụ gì. Cho dù là sắp xếp thi đấu, cũng đều do Cổ Thư Thành toàn quyền phụ trách. Diêu Tư an tâm làm chưởng quầy phủi tay, hóa thân thành quần chúng chỉ đơn thuần vây xem.
Sau khi chân chính nhìn thấy đấu cơ giáp, Diêu Tư mới nhận thức được cái gì gọi là cơ giáp chiến. Các loại kỹ năng hoa lệ, phong tao, so với dị năng cũng không kém chút nào, hơn nữa trong trường hợp kim loại nặng chiến đấu, càng dễ dàng làm cho người ta có cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Từ lúc đầu Diêu Tư còn có chút ngây người, về sau càng xem lại càng nhập tâm, nhịn không được theo mọi người cùng nhau hò hét cổ vũ. Huống chi còn có Mộ Huyền ở bên cạnh giảng giải cho cô rất rõ ràng mỗi một động tác, mục đích hướng đi của hai bên. Nhất thời cô có loại cảm giác giống như trước kia làm ổ ở nhà xem World Cup.
Tuy rằng trường học dự thi nhiều, nhưng bởi vì nơi thi đấu cũng nhiều, có hơn trăm sàn thi đấu nên cũng chỉ giằng co ba ngày liền quyết định ra ba vị trí đầu.
“Đó là Trạc Phong học viện.” Cháu trai lớn mở miệng nói, nhấn nhấn quang não dường như đang tra tư liệu gì đó, “Tên hình như kêu là Nguyên Hàn, là tân sinh vừa mới vào học năm nay, nghe nói lúc trước chỉ là học sinh có thành tích thường thường, không biết vì sao cơ giáp đại sư ‘Hi Thuyên Khôn’ lại thu hắn làm đệ tử duy nhất. Hắn ở phương diện này cũng rất có thiên phú, mặc kệ là thực lực chế tạo cơ giáp, hay là thao tác cơ giáp cũng đều rất mạnh.” Cháu trai lớn nhíu nhíu mày, “Khó trách Trạc Phong học viện muốn tổ chức đấu cơ giáp, thì ra là có vũ khí bí mật như vậy.”
“Cơ giáp đại sư?” Diêu Tư bắt được một cái từ ngữ mấu chốt.
” ‘Hi Thuyên Khôn’ là đại sư chế tạo cơ giáp số một số hai trong tinh tế.” Cháu trai lớn tiếp tục giải thích, “Truyền thuyết rằng các cơ giáp trải qua tay hắn thì cấp thấp nhất cũng là cấp S, trước mắt cơ giáp mạnh nhất của Liên minh ‘Tật Phong’ cấp 3S, chính là do hắn chế tạo.”
“Nga.” Diêu Tư gật gật đầu, lại lần nữa nhìn về phía thiếu niên mang vẻ mặt lãnh ngạo, tự cao tự đại phía dưới, thì ra là sư xuất danh môn. Ơ, ảo giác sao? Sao lại cảm giác tầm mắt của hắn đang nhìn bên này?
“Bắt đầu rồi!” Cháu trai lớn nhắc nhở.
Diêu Tư lập tức ngồi thẳng, chuyên tâm nhìn lên trận chung kết. Ấn theo rút thăm đưa ra quyết định, trận đầu là Nguyên Hàn – Trạc Phong học viện đấu với Đặng Thăng – Đệ nhất Học viện.
“Lão ba!” Diêu Tư nhịn không được đẩy đẩy người bên cạnh, tìm hiểu tin tức, “Người nói ba người bọn họ, ai có thể thắng?”
Mộ Huyền quay đầu lại nhìn cô một cái, bởi vì đã mở ra tinh thần lực, mấy ngày nay trừ bỏ cô ra, tất cả mọi người đầu giống như không nhìn thấy hắn, ngay cả cô có lôi kéo hắn nói chuyện như thế nào, những người khác đều sẽ theo bản năng mà xem nhẹ.
“Trận này Trạc Phong học viện sẽ thắng.” Mộ Huyền liếc mắt nhìn sân thi đấu phía dưới một cái.
“Ơ, tên Nguyên Hàn kia lợi hại như vậy sao?” Diêu Tư có chút nhụt chí, mấy ngày nay Mộ Huyền suy đoán chưa từng sai bao giờ, nhưng làm học sinh của Đệ nhất Học viện, cô vẫn muốn trường của mình thắng.
“Hắn thực sự sẽ thắng trận này, nhưng cũng không phải rất nhẹ nhàng, chỉ là trận tiếp theo... ” Mộ Huyền quay đầu nhìn thoáng qua một học học sinh dự thi khác ở khu chờ thi đấu, khẳng định nói, “Không có gì bất ngờ xảy ra, quán quân vẫn sẽ là Đệ nhất Học viện.”
Diêu Tư nhẹ nhàng thở ra, biết sẽ thắng, cô liền an tâm rồi.
Quả nhiên, trận bán kết này cũng không nhẹ nhàng, vốn dĩ chỉ cần hơn mười phút là có thể quyết định thắng bại, nhưng Nguyên Hàn và Đặng Thăng đánh suốt hơn nửa giờ, còn chưa kết thúc. Thẳng đến khi còn hai phút cuối cùng, Nguyên Hàn bắt lấy sơ hở, mới gian nan kết thúc thi đấu.-
Kế tiếp hai người trong Đệ nhất Học viện thi đấu cũng rất nhanh kết thúc, giống như Mộ Huyền đã nói, cuối cùng người tranh ngôi quán quân với Nguyên Hàn là một đồng học khác của Đệ nhất Học viện, Dụ Vang hệ cơ giáp.
Rốt cuộc đến trận chung kết, Diêu Tư cũng không khỏi nhấc tim lên cao, hết sức chăm chú nhìn đội viên hai bên sân.
“Ta xin đổi mới cơ giáp.” Đột nhiên bạn Nguyên Hàn đối diện nhấc tay lớn tiếng nói, “Ta xin đổi cơ giáp chính mình chế tạo.”
Diêu Tư sửng sốt, đây cũng thật thần kỳ, tuy rằng nói thi đấu quy định, chỉ cần là cơ giáp cấp B thì đều có thể sử dụng, hơn nữa đại bộ phận đều là học sinh hệ cơ giáp, đều sẽ chọn môn học chế tạo cơ giáp chuyên nghiệp, không ít người xác thật là có cơ giáp của mình. Nhưng lại nói thế nào đi nữa người dự thi đều là học sinh, cơ giáp mà học sinh làm ra, tự nhiên kém hơn so với trêи thị trường, đã được thí nghiệm mức độ chuyên nghiệp.
Hắn ở lúc mấu chốt nói muốn đổi cơ giáp, không thể không nói dũng khí rất đáng khen. Trong lúc nhất thời toàn trường đều là âm thanh nghị luận, hơn nữa còn có không ít lời bàn luận ác ý hoài nghi chỉ số thông minh của hắn.
Thiếu niên kêu Nguyên Hàn kia lại chỉ hừ lạnh một tiếng, nhìn lướt qua toàn trường một lượt, không biết có phải cố ý hay không, dường như lại ngừng ở phía cô. Một lát sau trực tiếp làm theo ý mình đem cơ giáp ban đầu lui về, sau đó móc ra một cái nút không gian ấn một cái.
Theo một tiếng ‘bùm’ vang lên, tức khắc xuất hiện một trận cơ giáp so với tất cả cơ giáp ở đây nhỏ hơn gấp đôi, càng tinh xảo hơn, đường cong lưu loát, lại không nhìn ra cụ thể chất liệu cấu tạo thành, còn có tạo hình toàn thân đen nhánh tựa như đêm tối.
Ơ? Cơ giáp này.... Có chút quen mắt!
“Là Tia chớp đen, đây là Tia chớp đen trêи Tinh Võng!”
Cũng không biết là ai kêu một tiếng.
Khóe miệng Diêu Tư giật giật, lúc này mới phản ứng lại.
囧, đây không phải là cơ giáp mấy ngày hôm trước ở Tinh Võng bị cô đè thành bánh sao? Nguyên Hàn này là người điều khiển lúc trước? Thì ra ở hiện thực hắn thật sự có một cái cơ giáp như vậy.
Ách.... Quả đất thật là tròn.
“Cô gặp qua rồi?” Mộ Huyền quay đầu nhìn về phía cô.
“Coi như... đúng đi!” Cô nhất thời nhớ tới cơ giáp màu đen kia hoàn toàn bị khảm vào tường trong Tinh Võng, ách, cũng không biết cuối cùng hắn làm như thế nào từ trêи tường moi xuống?
Cơ giáp màu đen này vừa xuất hiện, nhất thời bầu không khí trêи sân thi đấu hoàn toàn thay đổi, không còn khinh bỉ hành động lâm thời thay đổi cơ giáp của Nguyên Hàn, càng nhiều hơn chính là kϊƈɦ động khi nhìn thấy thần tượng trêи Tinh Võng. Ngay cả thành viên Hội học sinh của Trạc Phong học viện lưu lại ở trêи đài chủ tịch cùng cô xem chiến cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt nắm chắc thắng lợi.
“Không nghĩ tới Tia chớp đen lại là học sinh của Trạc Phong học viện, ta còn tưởng rằng hắn đã sớm là cơ giáp đại sư rồi?”
“Không sai, có một học sinh có thao tác cơ giáp lão luyện như vậy. Xem ra Trạc Phong học viện muốn vùng lên a.”
“Chẳng qua nghe nói mấy hôm trước thần thoại bất bại của hắn đã bị một người tên ‘Tổ tông’ đánh vỡ, trời ạ, Tia chớp đen cũng đã tới nơi này, lát nữa chắc không phải ngay cả ‘Tổ tông’ cũng sẽ xuất hiện chứ?”
“Ta cũng biết trận thi đấu nhất kϊƈɦ tất sát kia, cũng không biết ‘Tổ tông’ đó là người nào, sẽ không phải cũng là học sinh chứ?”
“Thực chờ mong bọn họ ở hiện thực lại đấu một trận a!”
Mắt thấy đám người tâm tình kϊƈɦ động. Cao nhân đốt cơ giáp – Tổ tong chân chính – Diêu Tư yên lặng cúi đầu, cô cái gì cũng không biết. Chuyên tâm xem thi đấu, xem thi đấu.
Tuy rằng Nguyên Hàn là người nổi tiếng trêи tranh tài cơ giáp của Tinh Võng, nhưng Dụ Vang của Đệ nhất Học viện cũng không phải tay mơ. Rất nhanh hai người đã đánh thành một khối. Nếu không phải có quầng sáng thực tế ảo làm chậm và giảng giải động tác, cơ hồ là cô cũng không thấy rõ hai người trong sân. Ẩn ẩn chỉ có thể nhìn thấy hai luồng sáng lóe tới lóe lui, có vài phần ý tứ không rời không bỏ.
So với trận bán kết lúc nãy càng lâu hơn, hai người đánh nhau chừng bốn mươi phút, cũng không có phân thắng bại. Trong lúc nhất thời thi đấu có chút nôn nóng, thể lực của hai người trong sân cũng rõ ràng cũng chống đỡ hết nổi, không chịu được bao lâu nữa.
Đột nhiên Dụ Vang phát động vũ khí nóng của cơ giáp, mấy trăm đạo laser giống như tấm lưới sáng trải rộng mặt đất, Nguyên Hàn không còn chỗ đặt chân chỉ có thể bay lên. Bóng dáng Dụ Vang chợt lóe, đột nhiên xuất hiện ở phía trêи, đồng dạng một lưới sáng xuất hiện ở không trung, theo phương hướng ngược lại phủ xuống.
Dụ Vang đây là ăn cả ngã về không mà công kϊƈɦ, cố ý ép đối thủ am hiểu tác chiến trêи mặt đất càng thêm nhanh nhẹn linh hoạt lên không trung, làm đối phương không thể lui ra sau, lợi dũng tất cả năng lượng cuối cùng của cơ giáp, tính toán một kϊƈɦ tất trúng. Thực hiển nhiên hắn đã đánh cuộc thánh, Nguyên Hàn quả nhiên rời mặt đất.
Mắt thấy lưới laser sắp phong tỏa hành động của Nguyên Hàn, lúc Diêu Tư nhịn không được cảm thán quả nhiên giống như Mộ Huyền nói các cô sẽ thắng.
Đột nhiên trong tay cơ giáp màu đen lóe lên một luồng sáng màu lam, hơn nữa gặp gió liền phồng ra, không tới một hồi liền biến thành một vũ khí dài mảnh màu lam. Khác với thanh trường kiếm cô nhìn thấy trêи Tinh Võng, đây vậy mà là một lưỡi hái so với cơ giáp còn cao hơn.
“Ồ?” Mộ Huyền bên cạnh nghi ngờ lên tiếng, mày nhíu lại.
“Làm sao vậy?” Diêu Tư theo bản năng hỏi.
“Đó không phải cơ giáp cấp B.”
“Gì?”
“Mộ Huyền quay đầu, lãnh đạm nói, “Cơ giáp đó là cấp siêu S.”
“.....”
Hắn vừa dứt lời, ngay sau đó, cơ giáp đen đã dùng sức vung lưỡi hái lên, nhất thời lưới laser như là pha lê bị đánh vỡ, từng tiếng răng rắc vỡ vụn vang lên rồi biến mất, bóng dáng Nguyên Hàn chợt lóe, hóa thủ thành công, trực tiếp bay lên phía trêи Dụ Vang, giống như tử thần gặt hái sinh mệnh, giơ tay vung lên.
Lập tức cơ giáp của đối phương liền vỡ vụn thành từng mảnh, mất đi lực hành động,phanh một tiếng từ không trung rớt xuống, đập lên trêи mặt đất. Đèn năng lượng trong cơ giáp trong nháy mắt tắt ngúm.
Tất cả phát sinh quá nhanh, trong nhất thời giữa sân chỉ còn lại cơ giáp màu đen.
Các cô... thua?!
*************************
Chương sau: Hủy bỏ tư cách thi đấu.
Hết chương 101.