Tinh Tế Làm Ruộng: Nam Chủ Ốm Yếu Dựa Vào Tiền Gian Nan Cầu Sinh

Chương 8: Thiên Đường




Máy bay từ từ hạ cánh trên một tấm bìa phía trên phía trên hành tinh Cái Á. Lớp phủ này có nghĩa là hành tinh này đã có chủ, nhưng chủ chưa đến nên không thể vào lúc này.



  Tinh cầu này là một tinh cầu phế thải, không có thổ dân, chẳng lẽ thật sự phải dựa vào 2 người để sử dụng cả tinh cầu sao?



  Từ trí nhớ, Niên Sơ Đồng biết được dấu ấn tinh thần của nguyên thần đã được đăng ký từ lâu, cô chỉ cần chứng nhận bằng sức mạnh tinh thần của mình là có thể trở thành chủ nhân của hành tinh này.



  Nhưng sức mạnh tinh thần của cô ấy, với sự xuất hiện của cô, dường như đã có sự khác biệt? Vậy khích hoạt kiểu gì đây?



  Niên Sơ Đồng liếc mắt nhìn Phó Vân Hà ở bên cạnh, cũng không có vấn đề gì cả, nếu không được, cô sẽ giết chết người bên cạnh này, như vậy sẽ không ai biết chuyện này nữa.



  Hay là ... Giết anh ta trước nhỉ?



  Không được, mọi người trong Tinh Tế đều được sinh ra với một bộ não có gắn thiết bị, là thứ kết nối với mạng lưới của các hành tinh, nếu hắn chết đột ngột, vậy mọi người hẳn là sẽ biết ngay, thật rắc rối.



  Phó Vân Hà, người đang ngồi ở ghế lái, hoàn toàn chắc chắn rằng người phụ nữ này ... muốn giết mình.



  Cơ thể này chỉ bị ốm yếu, nhưng bản thân anh đã quá quen với “sát khí”.



  Anh từ một người cấp thấp, rồi dần dần trở thành chỉ huy đầu tiên từ chiến trường, đây là thứ mà anh quen thuộc nhất.



  Nghĩ đến điều này, Phó Vân Hà không khỏi nghĩ, ai có thể lừa dối anh rồi âm mưu bí mật chống lại anh được.



  Anh tạm gác những suy nghĩ này sang một bên, nói với Niên Sơ Đồng:



  “Chỉ cần cô đặt tay lên vỏ bảo vệ, nó sẽ tự động nhận ra sức mạnh tinh thần của cô sau đó trói chặt liên kết vậy là xong.”



  “Sau khi trói buộc, cô sẽ là chủ nhân của hành tinh này, không ai có thể cởi sợi dây liên kết này, ngoại trừ chính cô.”



  Niên Sơ Đồng nhìn Phó Vân Hà, người này rất quen thuộc nhỉ, nhìn nhìn sau đó nói, “Anh cũng biết rất nhiều đấy.”



  “Khụ khụ ... Tôi bệnh lâu quá, nên đọc sách giải trí một chút.”





  Đây là lý do Phó Vân Hà tự tìm cho mình, dù sao hai người họ cũng không hề quen biết nhau trước đó.



  Niên Sơ Đồng không nói, cô không biết có nên tin hắn hay không.



  Cô chậm rãi vươn một tay ra, sờ vào lớp bảo hộ kia, còn tay kia lấy ít độc dược lên đầu ngón tay hướng về phía Phó Vân Hà.



  Còn Phó Vân Hà, người ở bên cạnh cô, đặt một tay lên thanh điều khiển máy bay, sẵn sàng bảo vệ mình bất cứ lúc nào.



  Khoảnh khắc lòng bàn tay của Niên Sơ Đồng chạm vào nắp an toàn, sức mạnh tinh thần của cô tự động bộc phát rồi bị ràng buộc bởi một thế lực vô hình.



  Ngay khi nó sắp kết thúc, một tia sáng vàng leo lên biển ý thức của Niên Sơ Đồng cùng với sức mạnh tinh thần.



  Kinh nghiệm chinh chiến dày dặn khiến vũ khí ma thuật trời sinh trong biển tri thức của Niên Sơ Đồng ngay lập tức trấn áp được ánh sáng vàng kia rồi điều khiển nó một cách ổn định.



  Niên Sơ Đồng nhìn vào biển ý thức tạm thời được an toàn, nhưng bây giờ cô vẫn phớt lờ nó. Cô nói với Phó Vân Hà ở bên cạnh, “Được rồi, đi thôi.”



  Phó Vân Hà cũng nhìn thấy lớp vỏ bảo vệ trước mặt từng chút một được cởi bỏ, xem ra hiện tại vẫn bình an vô sự.



  Do dự một lúc, nhưng anh vẫn lái máy bay bay xuống, cơ thể anh, anh biết, tự mình lái máy bay, nếu tiếp tục lơ lửng trong vũ trụ, có thể sẽ chết nhanh hơn.



  Máy bay từ từ hạ xuống, trong khoảng hai mươi phút, máy bay cuối cùng cũng chạm đất.



  Khoảnh khắc Niên Sơ Đồng mở cửa đi ra, máu trong người sôi trào mãnh liệt, ma khí sinh mệnh trong biển tri thức càng thêm hưng phấn.



  Là độc!



  Tất cả đều là độc!



  Trước mặt cô có một khu rừng nhỏ xanh tươi, từng ngọn cây, từng ngọn cỏ đều toát ra khí độc nồng đậm. Trong mắt Niên Sơ Đồng, đây đều là tài nguyên để cô tự tu luyện.



  Giá trị!





  Vô cùng có giá trị!



  Chúa tể của hành tinh này là cô, cô ấy thích nó.



  Sống ở đây có thể khôi phục lại cơ sở tu luyện của trước đây, vấn đề chỉ còn là thời gian nữa thôi.



  Sớm biết như vậy, còn ở nhà họ Niên kia lấy mấy cây hoa độc nhỏ kia làm gì nữa.



  Không ai biết tâm trạng của Niên Sơ Đồng lúc này, Phó Vân Hà ở bên kia gần như là đang bò xuống, sau khi bò xuống, anh chỉ đơn giản là ngồi trên mặt đất rồi ngừng di chuyển.



  Quá mệt.



  “Khụ khụ... Nơi này toàn là thực vật bị nhiễm phóng xạ có chứa độc tố. Chúng ta cần phải mua một ngôi nhà chống độc, nếu không sẽ không sống được hai ngày.”



  Niên Sơ Đồng quay lại nhìn Phó Vân Hà đang ngồi dưới đất, rồi nghe anh nói tiếp:



  “ Người không thể tu luyện nếu đứng ở đây, khi hít thở, mỗi lần hít thở khí độc sẽ làm tổn thương cơ thể của chúng ta. ”



  Sau khi nghe Phó Vân Hà giải thích, Niên Sơ Đồng gật đầu hiểu rõ rồi hỏi với vẻ rất quan tâm:



  “Vậy anh sắp chết rồi đúng không?”