*Trong chương này, tác giả dùng Thư hậu để chỉ Hoàng hậu giống cái, bản thân thì mình không thích sử dụng chữ "thư" này lắm, nên mình chỉ để là Hoàng hậu thôi, mọi người thông cảm nhé. Mình sẽ để "giống cái" là cha thay cho thư phụ, "giống đực" là phụ thân.
Tiêu Trầm Nghị được Vương Duẫn đỡ dậy, biểu cảm bình thường, dù sao cũng là người từng chứng kiến một lô một lốc các cảnh tượng hoành tráng, hắn sẽ không thất kinh chỉ vì mấy việc nhỏ nhặt này. Hắn nghĩ, dù sao giờ mình cũng chỉ mới nhìn lướt qua biên niên sử của đế quốc, những sự việc cụ thể còn chưa phân tích kỹ càng, nhưng hắn cũng hiểu được đạo lý nói ít sai ít, cho nên chỉ cúi đầu đứng ở nơi đó mà không nói một lời, hắn quyết định về sau vẫn nên tranh thủ tìm cơ hội để ngâm cứu kỹ hơn về thế giới này mới được.
Hoàng đế hiện nay của đế quốc tên là Tiêu Quyết, gương mặt có hai phần giống với Tiêu Trầm Nghị, chẳng qua nhiều hơn mấy phần khí chất của người bề trên nắm giữ giết chóc quyết tuyệt, cùng với đó là sự cao quý của hoàng tộc. Lúc này, gương mặt hắn chất chứa mấy phần từ ái nhìn Tiêu Trầm Nghị, phần từ ái kia trung hoà bớt ba phần ác liệt, nhiều hơn mấy phần ôn hoà nho nhã của người làm cha.
Đứng bên cạnh Hoàng đế là đế quốc "giống cái" Hoàng hậu, Winn Sawyer. Winn Sawyer mặc dù là Hoàng hậu, nhưng lại không phải người sinh ra Tiêu Trầm Nghị.
Cha Tiêu Trầm Nghị tên là Văn Quân, là quan cận vệ của Tiêu Quyết từ hồi còn nhỏ. Văn Quân là thanh mai trúc mã với hoàng tử Tiêu Quyết, bản thân Văn gia cũng không có nhiều quyền lực. Về sau, Văn Quân nhậm chức trong quân đội, có một ít thành tích, nắm giữ một chức vị nhất định. Ngoài điều đó ra, Văn gia có thể nói là một gia đình bình dân điển hình.
Năm đó, Tiêu Quyết khăng khăng lấy Văn Quân làm Hoàng hậu, cũng phải trải qua một ít khúc chiết, mà theo lịch sử Đế quốc ghi chép lại, tình cảm của hoàng đế và hoàng hậu rất ân ái mặn nồng. Chỉ là ở đời ai biết được chữ ngờ, sau khi Văn Quân sinh Tiêu Trầm Nghị, biên cảnh phát sinh bạo loạn, khi đó lại là thời gian diễn ra hội nghị để Tiêu Quyết bài trừ dị kỷ, ổn định đế vị, Văn Quân vì muốn ổn định quân tâm, dùng thân phận Hoàng hậu xuất chinh, trong trận chiến đó bị nọc độc của trùng tộc làm bị thương, không khống chế được tinh thần lực của mình, cuối cùng bạo liệt thân thể mà qua đời. Tiêu Quyết vì vậy đau khổ một thời gian rất dài.
Mãi đến khi Tiêu Trầm Nghị ba tuổi, hắn không biết bị cái gì kích thích, tinh thần lực xuất hiện bạo động, xém chút là đi đời nhà ma, Tiêu Quyết mới cưới Winn Sawyer làm Hoàng hậu, để hắn có thể chăm sóc Tiêu Trầm Nghị trưởng thành.
Winn Sawyer từng ở cùng một quân đoàn với Văn Quân, còn là lãnh đạo trực tiếp của Văn Quân. Chẳng qua bọn họ chả ai nghĩ được vận mệnh sẽ biến thành như vậy. Winn Sawyer là một quý tộc chân chính, giơ tay nhấc chân phong độ nhẹ nhàng, dần dần, dần dần người dân đế quốc cũng quên mất Văn Quân, chỉ nhớ rõ Hoàng hậu Winn. Sau đó Winn Sawyer sinh ra hai người con: "giống đực" Tiêu Lãng và "giống cái" Tiêu Nguyệt.
Tinh thần lực và thể năng cuat Tiêu Lang cũng rất cao, cũng đã đạt tới 2S, nghe đâu huấn luyện nhiều hơn có thể đạt đến 3S, hiện tại có rất nhiều người đều hi vọng hắn là Hoàng thái tử kế thừa vương vị.
Chẳng qua trong ba đứa con, Tiêu Quyết yêu thương Tiêu Trầm Nghị nhất, từ khi hắn còn nhỏ đã được lập làm Hoàng thái tử, dù cho nay việc làm của hắn có điên khùng cỡ nào cũng không bị phế truất là đủ thấy được yêu thương như nào rồi.
Hôm nay, Tiêu Trầm Nghị trở về từ tiền tuyến sau chuyến đi trải nhiệm thực tế, Tiêu Quyết, Winn Sawyer, Tiêu Nguyệt, Tiêu Lang đều đứng ở cổng Hoàng cung chào đón hắn, chẳng qua bị hành động của hắn doạ cho ngây ngẩn cả người, ai nấy đều nghĩ hắn vứt bỏ mặt mũi chỉ để từ hôn, cuối cùng cũng may Winn Sawyer phản ứng kịp thời nói ra một câu như vậy.
Sau đó để tránh mọi người lưu lại càng nhiều ấn tượng xấu đối với hoàng thất, Tiêu Trầm Nghị bị dẫn về hoàng cung ngay lập tức.
Dọc theo đường đi, bầu không khí vô cùng yên lặng, ngay cả Hoàng đế - người luôn luôn có khả năng ngoại giao vô cùng tốt, cũng không biết làm thế nào để đối mặt với con trai trưởng của mình.
Đến phòng nghị sự của hoàng cuny, Tiêu Quyết hơi chột dạ nhìn về phía Tiêu Trầm Nghị, tính nết của con trai chả ai hiểu bằng người làm cha, người đẹp là số 1, thế mà mình lại lén lút thúc đẩy mối hôn nhân này sau lưng hắn, chỉ sợ thằng nhóc này một khóc hai nháo ba thắt cổ cũng không chịu nhượng bộ.
Vì để tránh cãi lộn với Tiêu Trầm Nghị, Tiêu Quyết nhìn Winn Sawyer mang theo ba phần đau đầu ba phần ôn hòa: "Anh có chuyện muốn nói với tướng quân Sean, em dẫn Tiểu Nghị ra hậu viện nghỉ ngơi đi."
Hoàng hậu mang theo phong hoa vô hạn mà hành lễ, sau đó nhìn về phía Tiêu Trầm Nghị, trong ánh mắt ẩn chứa ý mời đi theo. Tiêu Lang và Tiêu Nguyệt đứng bên cạnh hắn biểu hiện rất phục tùng, rũ mắt không nói năng gì.
Tiêu Trầm Nghị không muốn đi, nhưng sau khi hắn liếc nhìn Sean Rongya, cuối cùng vẫn đứng dậy rời đi, nhìn qua cũng thấy y có chuyện muốn nói với Hoàng đế, hắn ở đây cũng chả để làm gì, chẳng thà đi dạo ngoài vườn một lát.
Hắn làm ma đầu quen thói một thân một mình rồi, không có thói quen chờ đợi người khác, chẳng qua trong mắt đội hộ vệ hoàng cung, hành vi như vậy rất thất lễ, Hoàng hậu còn chưa đi Thái tử đã đi trước, hắn không ưa Hoàng hậu đến mức nào cơ chứ?
Người ở đây cũng không phải bị mù, khả năng nhìn mặt đoán ý đều thành tinh rồi, ai cũng cảm thấy Hoàng thái tử đang dùng thái độ cáu kỉnh để bày tỏ sự không muốn đối với cuộc hôn nhân này.
Ánh mắt của mọi người không tự chủ nhìn sang Sean Rongya, chỉ thấy ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh như nước, ngồi ngay ngắn không nhúc nhích ở đó, trên mặt không biểu tình. Chẳng qua vết sẹo bên má trái đối lập với nửa bên phải trắng nõn nà, khiến người ta nhìn đi nhìn lại vẫn có cảm giác gương mặt này một nửa là thiên sứ, một nửa còn lại là ma quỷ.
Chờ Tiêu Trầm Nghị rời khỏi phòng nghị sự, ánh mắt Tiêu Nguyệt nhìn hắn như sắp phun ra lửa. Tiêu Nguyệt là một mỹ nhân sở hữu mái tóc màu tím, là mỹ nhân có tiếng ở đế quốc, mái tóc hơi xoăn màu tím, lông mi dài, đôi mắt ngậm tình, nhu tình như nước, mũi cao thẳng vừa vặn, đôi môi căng mọng đỏ bừng, lại mang thân phận hoàng tử "giống cái" cao quý, là tình nhân trong mộng của toàn đế quốc. Nhưng dáng vẻ lay động lòng người này trong mắt Tiêu Trầm Nghị lại chả khác gì lớp trang điểm của một con hát thời xưa, chỉ là một tên nhóc mặt trắng, không hơn.
Tiêu Trầm Nghị cũng không phải một người sợ phiền phức tìm đến cửa, nhìn thấy cậu ta như vậy, hắn chỉ nhíu mày lười biếng nhìn nhìn, trong mắt hiện lên sự xem thường, điều này khiến cho Tiêu Nguyệt tức muốn bốc khói.
Mấy ngày nay gặp đủ các loại gà bay chó sủa, Tiêu Trầm Nghị cũng suy nghĩ rõ ràng, Hoàng thái tử của bọn họ tên là Tiêu Trầm Nghị, hắn cũng là Tiêu Trầm Nghị, những người này lần đầu tiên thấy hắn đều gọi là Hoàng thái tử, vậy chứng tỏ khuôn mặt của hắn giống y xì đúc với người kia. Chỉ cần không lộ ra sơ hở gì để bị thiêu chết, hắn vẫn là duy ngã độc tôn, là đại ma đầu xưng bá võ lâm, muốn hắn cúi đầu ư, có mà mơ.
"Anh thế mà lại quỳ gối trước mặt bao người chỉ vì muốn hủy hôn, không để tâm xíu nào đến bộ mặt hoàng gia, đúng là mặt mũi mất hết mà." Tiêu Nguyệt lạnh lùng nói, cậu lớn lên ưa nhìn, dù cho tức giận, cặp mắt kia vẫn ẩn tình như thế, đôi mắt ngậm cười như nước tình ẩn trong núi*, câu nói này chắc là dùng để miêu tả cậu. Chẳng qua hôm nay cậu lại đụng trúng tên sát tinh Tiêu Trầm Nghị này, hắn chả quan tâm đẹp hay không, hắn cũng không thích nghe người ta bóc mẽ bản thân. Tuy rằng tạm thời hắn không biết người trước mặt có thân phận như thế nào, nhưng điều đó cũng chẳng cản trở hắn trào phúng ngược lại: "Làm sao nào? Tôi trở về khiến cậu không vui đến vậy cơ à, chắc tôi chết quách ở ngoài cậu mới vui vẻ chứ gì?"
(* Ở đây tác giả dùng là 山含情水 - sơn hàm tình thủy, mình search baidu thì không thấy có câu này, nên mình chỉ đoán ý là như vậy thôi.)
"Anh mà chết..." Đảm bảo tôi sẽ vui sướng, Tiêu Nguyệt chưa kịp nói hết câu, Tiêu Lãng đã tiến lên một bước trầm tĩnh nói: "Anh cả trở về, bọn em đều rất mừng. Tiểu Nguyệt nó không có ý như vậy đâu, anh cả đừng hiểu lầm." Tiêu Lãng lớn lên giống Hoàng đế đến tám phần, bởi vì cha xuất thân quý tộc, từ nhỏ đã có phong thái nói chuyện quý khí mười phần, phong độ vô biên.
Nếu nói Tiêu Trầm Nghị của hiện tại là kiếm tuốt khỏi vỏ, vui cười tức giận mắng mỏ đều thẳng thừng, thì Tiêu Lãng lại là một thanh kiếm nằm trong vỏ, yên tĩnh nội liễm nhưng khiến người ta không thể coi thường.
"Nhìn cậu ta cũng không giống có ý này, ánh mắt như thể hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi ấy. Chẳng qua, cậu không có bản lĩnh đó." Tiêu Trầm Nghị dùng tay nâng cằm cười hai tiếng, nói. Hai tiếng cười này của hắn khiến cho cả Tiêu Nguyệt và Tiêu Lãng đều thấy không thoải mái, Tiêu Nguyệt còn muốn nói thêm lại bị Tiêu Lang liếc mắt nhìn, hắn oan ức nhếch miệng, càng hung tợn trừng Tiêu Trầm Nghị.
Bọn họ không thoải mái, Tiêu Trầm Nghị nhìn bọn họ càng không thoải mái, khi hắn đứng chung một chỗ với bọn họ, rõ ràng bọn họ chính là kiểu đại hiệp trừ bạo an dân được người người tán thưởng, mà Tiêu Trầm Nghị lại là ma đầu hắc đạo, nhìn qua chả có liên quan quái gì đến nhau. Đương nhiên, mọi người ai cũng yêu thích đại hiệp, chán ghét ma đầu. Hắn là ma đầu, tất nhiên cũng chả thoải mái đến mức để cho mấy vị đại hiệp cưỡi đầu cưỡi cổ.
Trong lúc bọn họ tranh đấu, Winn Sawyer chỉ đứng ở một bên lẳng lặng nhìn. Biểu cảm trên mặt hắn như đang nói, mấy đứa đúng là lớn đầu rồi mà vẫn như trẻ con, vẫn còn ồn ào cãi nhau. Chẳng qua, đôi mắt màu xanh lam kia lại tràn ngập hứng thú dạt dào.
Lúc này thiếp thân thị vệ của Hoàng đế đi đến, nói tướng quân Sean phải trở về nhà, Hoàng đế muốn Tiêu Trầm Nghị đi tiễn tướng quân Sean.
Trong lòng Tiêu Nguyệt có chút cười trên sự đau khổ của người khác, hắn biết tính Tiêu Trầm Nghị, hừ, là cái kiểu bị bắt nạt cũng không dám nói ra chỉ biết khóc, sợ sệt cơ giáp và quân nhân, đương nhiên hắn sẽ không thích tướng quân Sean, đừng nói là ra tiễn, không đuổi thẳng người ta ra khỏi hoàng cung đã là kìm nén đến cực hạn rồi.
Kết quả, không ai nghĩ tới sau khi Tiêu Trầm Nghị nghe thị vệ nói xong, hắn không thèm liếc mắt nhìn bọn họ, quay mông rời đi. Để lại Tiêu Nguyệt đang nổi trận lôi đình muốn dạy cho hắn biết thế nào là lễ hội, mà Tiêu Lãng và Winn Sawyer lại liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.
Tiêu Trầm Nghị thay đổi rồi, đây là ý tưởng duy nhất của bọn họ, chẳng qua thay đổi này là tốt hay xấu thì bọn họ cũng không rõ.
Lúc này, Sean đang ngồi trong xe huyền phù chuyên dụng của hoàng cung, xe màu vàng óng, tượng trưng cho Hoàng gia, toát lên vẻ cao quý tao nhã.
Xe chưa hề khởi động, Vương Duẫn thần sắc nghiêm túc đứng bên cạnh xe, có cảm giác bất động. Tuy mặt hắn rất bình tĩnh, nhưng tâm lý lại đang nổi sóng dữ dội, Hoàng đế lệnh cho hắn ở đây chờ Hoàng thái tử, Hoàng thái tử sẽ đưa Sean về nhà. Dù sao hai người bọn họ trên danh nghĩa đã là chồng chồng hợp pháp, nếu như để Sean trở lại một mình thì không ổn chút nào. Mà ai chả biết Hoàng thái tử là dạng người gì, làm sao có khả năng hắn sẽ đến đây tiễn tướng quân Sean chứ, hắn không chửi ầm lên đã là may rồi.
Trong lúc Vương Duẫn còn băn khoăn rằng nếu như mình không hoàn thành nhiệm vụ sẽ phải chịu trách phạt như thế nào, hắn hình như bị hoa mắt rồi, hắn nhìn thấy Hoàng thái tử... Không, không phải hắn hoa mắt, Hoàng thái tử đến thật rồi!
Vương Duẫn trợn to hai mắt, cảm giác thế giới này thật ảo diệu.
Tiêu Trầm Nghị rất yêu thích quần áo ở nơi này, nhất là hai tay có thể vừa cắm ở trong túi vừa bước đi, cảm giác quá đã, hắn ung dung đi tới, ánh mắt liếc xéo xuống cửa xe.
Vương Duẫn sửng sốt một chút, lật đật đi mở cửa xe cho hắn, hắn leo lên xe, ngồi ở bên cạnh Sean.
Từ đầu đến cuối, Sean vẫn luôn ngồi một cách vô cùng tiêu chuẩn, thân ảnh kiên cường thẳng tắp, khuôn mặt trầm tĩnh. Tiêu Trầm Nghị nhìn hắn một cách tinh tế, đột nhiên nở nụ cười liễm diễm vô song: "Nơi này rộng quá, tôi tới trễ rồi." Không có võ công bất tiện như vậy đấy, không thể vượt nóc băng tường, hơn nữa đây là một nơi xa lạ, hắn vẫn không quen, cho nên hắn đi hơi chậm. May mắn là, người trong hoàng cung nhìn Hoàng thái tử ngạo mạn này đến mức chai lỳ cảm xúc, nhìn hắn đi chầm chậm chầm chậm cũng chả ai ho he gì.
Sean nghe thấy thế, hơi kinh ngạc, Tiêu Trầm Nghị đang giải thích với y sao? Tuy nhiên y cũng lặng yên đè bẹp nghi ngờ trong lòng, lạnh nhạt nói một câu không có gì. Hoàng thái tử chán ghét y, y biết chứ, y không rõ rốt cuộc vị này muốn làm cái gì, cũng không muốn đào sâu tìm hiểu.
Xe huyền phù rời đi, lần này Tiêu Trầm Nghị không thấy choáng váng gì, bởi vì hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Sean. Hắn cực kỳ tò mò, hình như từ đầu tới cuối người này đều không sợ hắn một chút nào.
Hắn tự nhận là mắt duyệt vô số người, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra người khác đang suy nghĩ gì, chán ghét hắn, yêu thích hắn, muốn siêu độ hắn, mặt bồ tát bụng bồ dao găm, hay trong ngoài đều xấu, loại nào hắn cũng gặp qua. Không phải hắn chưa từng thấy người có khí chất lạnh lùng, nhưng nhìn Sean trong bộ quân phục, làm cho hắn kích động muốn nhìn xem người này khi biến sắc sẽ trông như thế nào.
Hơn nữa, hắn nhìn mỹ nhân tóc vàng này chả hề ngốc tẹo nào, bọn họ rõ ràng đã thành hôn, nếu như chồng mình không đi cùng vợ về nhà mẹ đẻ, chắc chắn sẽ bị người ta khinh thường, mà người này tựa như không hề quan tâm. Hoặc là bản thân không mong đợi gì, cho nên không thèm để ý. Không thể không nói, tư tưởng phong kiến cổ đại của Tiêu Trầm Nghị và tư tưởng hôn nhân của thế giới này lại ăn khớp một cách kỳ tích.
Nghĩ như thế, Tiêu Trầm Nghị lại bật cười, hắn đường đường là một nam tử hán thân cao bảy thước, sao lại có thể để 'vợ' mình chịu oan ức được. Tại thế giới kia của hắn, hắn chưa từngnghĩ có ngày mình sẽ cưới vợ, mà ở đây, dù cho người này là một người đàn ông, ừmm, là "giống cái", nhưng đã là vợ của hắn, vậy hắn nhất định sẽ che chở thật tốt. Chưa nói đến người này còn cứu mình một mạng, lấy thân báo đáp xem như cũng không tồi.
Sean không biết Tiêu Trầm Nghị đang suy nghĩ gì, hoặc là do bản thân y cũng không để ý đến Tiêu Trầm Nghị. Y tới đây vốn dĩ định bàn bạc với Hoàng đế về chuyện hủy bỏ cuộc hôn nhân này, thế nhưng hoàng đế lại uyển chuyển từ chối. Hơn nữa, nếu như giấy kết hôn cũng có rồi, vậy thì khẳng định gia tộc bên kia cũng đã đồng ý, bọn họ sẽ không để y ly hôn dễ dàng như vậy. Lần này y đến, trừ việc báo cáo lại những gì mà Hoàng thái tử gặp phải, cũng không ôm ấp hi vọng gì với việc kết hôn lần này, cho nên khi nhận được kết quả như vậy, y cũng không cảm thấy quá thất vọng.
Đội hộ vệ trong hoàng cung tự mình đưa tướng quân Sean về nhà, điều này làm cho vụ kết hôn mập mờ này càng trở nên chấn động. Những người nhìn thấy xe huyền phù đều không tự chủ chụp ảnh lại, chia sẻ lên Cloud.
Trên Cloud, từ một vụ thoả luận be bé đã biến thành một buổi thảo luận quy mô lớn, mà hai người trong cuộc lại không hề hay biết.
Xe huyền phù của hoàng cung tốc độ nhanh chóng, đi vững vàng, qua một thời gian rất ngắn, bọn họ đã đến trước cổng gia tộc Rongya. Cửa xe mở ra, Sean bước xuống xe, Vương Duẫn chờ y xuống xe liền chuẩn bị rời đi, kết quả lại nhìn thấy Hoàng thái tử cũng theo xuống.
Vương Duẫn giật mình tập hai, hắn còn tưởng rằng đưa Sean tướng quân về nhà đã là giới hạn lớn nhất của Hoàng thái tử rồi, không ngờ rằng Hoàng thái tử sẽ theo Sean xuống xe.
Sean cũng nghi hoặc mà nhìn Tiêu Trầm Nghị.
Tiêu Trầm Nghị cười híp mắt nhìn hắn: "Lần đầu tiên đưa bà xã* về nhà, không nên chỉ đưa đến cổng đúng không? Dù sao cũng nên vào nhà uống chén trà chứ." Ở thời đại đó của hắn, các cô nương giang hồ không lắm quy củ như thế, mà nghe đồn con trai của các gia tộc lớn khi đưa vợ về nhà mẹ đẻ, cần phải đưa vào tận cửa, nếu không người vợ sẽ bị nhà mẹ đẻ nói là vừa lấy chồng đã không được yêu thương, rất mất mặt, ở đây chắc cũng không khác biệt lắm đâu nhỉ?
(* Ở đây tác giả dùng hai chữ 媳妇 - tức phụ, ý chỉ người vợ, mà sau nhắc đến nghe được hai chữ nên mình đổi thành "bà xã" luôn. Trong truyện này mình cũng hơi lấn cấn vụ xưng hô, vì thế giới này phân thành đực cái, nên thành ra đây là mối quan hệ vợ chồng, dù mình thích để chồng chồng hơn. Vì anh Nghị là người cổ đại nên còn dùng khá nhiều từ như trượng phu, thê tử, tức phụ này nọ, mình xin phép chuyển về cách nói hiện đại cho dễ hiểu.)
Mà sau khi Sean nghe đến hai chữ "bà xã" này, lại sững cả người. Y là một người lạnh lùng, có quân công cao, coi như trước đây mặt chưa bị hủy dung, "giống đực" vây quanh y cũng không dám miệng lưỡi trơn tru trêu ghẹo y như thế. Nhưng người trước mặt giờ là chồng mình, y cũng không tiện nói thêm gì, cũng không thể làm gì khác ngoại trừ việc vùi đầu đi về phía trước.
Tiêu Trầm Nghị nhìn bên tai ửng đỏ của Sean, nhướn nhướn mày, người này nhìn qua chính là kiểu sách cấm còn chưa xem bao giờ*, ngây thơ đến mức nắm tay thôi chỉ sợ mặt cũng đỏ, nhìn xem, hắn chỉ nói một câu, mà người này đã xấu hổ như thế rồi.
(*Đông cung đồ - tranh ảnh 18+ thời xưa)
Gia tộc Rongya là một gia tộc lớn ở đế quốc, gia tộc bọn họ khống chế tài chính của thượng viện, rất giàu có. Chẳng qua, Sean Rongya lại là con riêng, nghe đồn cha y bẫy phụ thân y để sinh ra y, muốn lợi dụng con trai để vào cửa gia tộc Rongya, chỉ tiếc con trai cả của gia tộc Rongya chỉ coi hắn là một người tình, chưa hề có suy nghĩ rước người về nhà, lại ghi hận việc người này dám gài bẫy hắn. Cho nên dù cha y đang mang thai đi chăng nữa, cũng không có được chăm sóc cẩn thận, cuối cùng cha của y vì cơ thể bệnh tật mà mất mất sớm.
Khi cha y sắp chết thì đem Sean quay về nhà chính, ông nội Sean sợ người ta nói lời dèm pha đành để y ở lại trong gia tộc. Nhưng mọi người trong nhà cũng không ưa y. Mãi đến khi y lập được quân công hiển hách trên chiến trường, tuổi còn trẻ mà đã được phong làm tướng quân, y mới có một chỗ đứng trong nhà.
Cole Rongya là anh trai "giống đực" cùng cha khác mẹ của Sean. Hắn làm ở Bộ Tài chính, lại có em trai tài năng như vậy, chức vụ của hắn ở Bộ Tài chính cũng không được coi là thấp.
Vốn dĩ gia tộc Rongya định dùng Sean để làm con cờ liên hôn, kết quả...lại đổ sông đổ bể.
Tất nhiên, Tiêu Trầm Nghị không hề biết mấy vụ lùm xùm này, nhưng hắn cũng chả có tí ân tượng tốt đẹp gì với gia tộc Rongya. Bởi vì khi bọn họ trở về, gia tộc Rongya ngoại trừ người hầu đứng ngoài cửa thì không có có ai bước ra đón tiếp. Nhớ lúc đầu, sau mỗi lần giết người trở về, đều có tỳ nữ đốt hương sẵn cho hắn, giúp hắn tắm rửa sửa móng tay, mấy người ở đây chả có tí quy củ gì cả.
Bọn họ được người hầu dẫn vào, vừa mới đi vào cửa, liền nghe thấy một giọng nói dễ nghe vang lên: "Anh Cole, Hoàng thái tử với tên con riêng kia đúng là một cặp tuyệt phốt mà, một tên rác rưởi với một tên phá tướng chả ai thèm. Nhưng mà em nghe nói ấy, hình như Sean nhà chúng ta không lọt nổi mắt xanh của vị Hoàng thái tử kia, hắn còn muốn hủy bỏ hôn sự với Sean nữa cơ. Trên Cloud mọi người đều truyền tai nhau như vậy, lần này chỉ sợ mặt mũi nhà chúng ta đều mất sạch rồi."
"Nói vớ vẩn gì vậy?! Dù sao Sean cũng là tướng quân, hôn nhân kia sao có thể tùy tiện nói bỏ là bỏ? Chẳng qua tôi cũng nghe nói, Hoàng thái tử điện hạ thích nhất là mỹ nhân, nghe đâu hắn yêu thích ngôi sao điện ảnh Nguyễn Thần, còn nói gì phải tặng Nguyễn Thần một món trân bảo có một không hai. Một "giống đực" chỉ biết khóc nhè như vậy sẽ không để ý thân phận tướng quân của Sean mà bất chấp hủy hôn cũng nên." Có người nói, trong giọng nói khiến người nghe dễ dàng nhận ra sự châm chọc trong đó, rõ là đang cười trên nỗi đau của người khác.
"Tướng quân thì làm sao chứ? Cũng chỉ là một thằng con riêng, thế mà còn nghĩ bản thân cao sang lắm. Nói đến Hoàng thái tử, hắn còn muốn ở bên Nguyễn Thần kia kìa. Cũng không thèm soi lại gương, đế quốc chúng ta nhìn người nhìn năng lực, người khác cho hắn mặt mũi, gia tộc Rongya chúng ta vì sao phải cho hắn mặt mũi. Một "giống đực" suốt ngày chỉ biết khóc huhu, cơ giáp còn chả điều khiển được, quả là một vị Hoàng thái tử có một không hai trên đời, có khi sau này còn phải để Sean nhà chúng ta đứng ra bảo vệ, đúng là mất mặt trên cả tinh tế. Nói cho cùng, hai người họ đúng là một cặp trời sinh, mọi người nói xem có đúng không nào?" Giọng nói dễ nghe kia tiếp tục nói.
Cả nhóm người cùng cười đùa phụ hoạ.
Tiêu Trầm Nghị nghiêng đầu nhìn Sean, từ đầu đến cuối sắc mặt Sean vẫn như cũ, nhận ra ánh mắt chăm chú của hắn, Sean chỉ nhàn nhạt nói: "Mấy tên hề thôi, không cần quan tâm." Hắn thật sự không quan tâm, dù sao bọn họ cũng chỉ dám ba hoa sau lưng hắn cho sướng cái miệng, nhìn thấy hắn lại chả im thin thít.
Nghe Sean nói như vậy, xem ra cũng không phải là quả hồng mềm mặc người nắn bóp, Tiêu Trầm Nghị hứng thú lên: "Tôi cũng không quan tâm đâu, chẳng qua muốn thỉnh giáo một chút, mấy người nhà của anh trừ anh ra, trong miệng ngậm đầy ph*n à? Sao lời nói ra lại có thể thối như vậy?"