Tinh Tế Chi Khí Tử Nghịch Tập

Chương 9




Sáng hôm sau ———

Lăng lão gia tử phái người đưa sính lễ kèm theo một tấm thiệp mời đỏ tươi, ngày 18 tháng sau, Lăng Dục cùng Tạ Dịch sẽ tổ chức hôn lễ, địa điểm ở khách sạn Thiên Hồng.

Mặc kệ người Tạ gia có tới hay không, cấp bậc lễ nghĩa bọn họ không thể thiếu được.

Tạ Dịch mở cửa phòng ra, vừa vặn thấy Lăng Dục từ phòng tập thể thao bước ra, mồ hôi ướt đẫm thấm trên quần áo y làm lộ ra những đường cong hoàn mỹ, Tạ Dịch ánh mắt khẽ động, cười nói: “Chào buổi sáng!”

Lăng Dục lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Dịch, kinh ngạc nói: “Chào buổi sáng, hôm nay trông anh khí sắc không tồi nhỉ.”

Đêm qua, Tạ Dịch lại lần nữa dùng tam chi dược tề, lần này Tiểu Đằng không có bãi công nữa, dược lực hấp thu đến không còn một mảnh, thân thể hắn khôi phục rất khá, trên mặt thậm chí còn lộ ra một tia hồng nhuận.

Tạ Dịch khóe môi giương lên, cười nói: “Là do tâm tình tôi tốt!”

Kết hôn, tâm tình khẳng định phải tốt rồi.

Lăng Dục trầm thấp cười, tâm tình trở nên sung sướng, tuy rằng y tính nuôi chồng thật ấy, nhưng nếu ông chồng này có thể dỗ y vui thì càng tốt hơn nữa.

Lăng Dục nhếch đuôi lông mày lên, khuôn mặt diễm lệ lộ ra một tia phong tình, cười nói: “Anh cứ lên lầu chờ trước đi, tôi đi tắm cái đã, lát nữa sẽ đem anh đi chơi sau.”

Đây là hứa hẹn bọn họ đã bàn tốt từ hôm qua, hôm nay muốn đi khu giao dịch tự do Bắc thành, chỗ đó cái quái gì cũng bán, thậm chí đôi khi còn kiếm được bảo vật, Tạ Dịch đúng là tính đi tới đây để đào bảo.

Lăng Dục lại cảm thấy việc đào bảo nào dễ dàng như vậy, có điều đây là nam nhân mà mình thích, ngoài sủng ái ra thì còn có thể làm gì nữa!

Tạ Dịch đi xuống lầu, thấy trên bàn đặt một tờ danh sách sính lễ, bên trên ghi rõ ràng: một phong thư đề cử của học viện, một lọ dược tề lục cấp, hai lọ dược tề ngũ cấp, năm lọ dược tề tứ cấp, mười lọ dược tề tam cấp, sính lễ như vậy đã coi như phi thường phong phú rồi.

Tạ Dịch trong lòng hổ thẹn, nói thật, Lăng Dục lớn lên xinh đẹp, xuất thân giàu có, chính hắn cũng cảm thấy Lăng gia đón hắn về ở rể có chút thiệt.

Không lâu sau Lăng Dục từ trên lầu bước xuống, vừa mới tắm xong, tóc còn có chút ướt, thấy Tạ Dịch cầm danh sách phát ngốc, hỏi: “Nghĩ gì thế hở?”

Tạ Dịch lấy lại tinh thần, cong môi nở nụ cười: “Nghĩ rằng vận khí tôi thật tốt!”

Gặp được một người vợ xinh đẹp, lại thêm một người ông vợ thông tình đạt lý, có điều trong lòng Tạ Dịch phi thường chắc chắn rằng cái tờ danh sách sính lễ này chắc chắn là do Lăng lão gia tử bày ra cho hắn nhìn.

Lão cáo già này đôi lúc thích suy nghĩ nhiều.

Trong lòng Lăng Dục có chút đắc ý: “Anh biết thế là tốt, ở rể Lăng gia bọn tôi là anh gặp may đó! Kẻ phế vật như anh lại còn thích tiêu pha lắm như vậy thì ai mà nuôi nổi.....”

Tạ Dịch tức khắc cạn lời, có chút bực mình nói: “Cảm ơn cậu ha!”

Lăng Dục không thèm để ý khoát tay: “Không cần khách khí!”

Tạ Dịch dở khóc dở cười, liếc mắt trừng y một cái, nói: “Tôi không khách khí!”

Lăng Dục khẽ cười: “Tôi biết, nuôi chồng mình là điều nên làm, người nhà với nhau cả nên không cần khách sáo đâu.”

Tạ Dịch không tiếp lời, hắn cảm thấy không có biện pháp câu thông mà, đây rõ ràng là một cuộc nói chuyện không ngã rẽ.

Hai người đi ăn sáng trước, hôm nay có món bánh bao áp chảo.

Tạ Dịch cắn một miếng đã nhận ra nhân bánh bao là thịt dị thú cấp hai, không cần nghĩ hắn cũng biết, khẳng định là Lăng lão gia tử đang thử hắn. Hai ngày hắn ở Lăng gia này kỳ thật lộ không ít sơ hở, có điều hắn cũng đâu tính giấu diếm đâu.

Trong tình huống bình thường, người thường không thể ăn thức ăn chế biến từ thịt dị thú cấp hai đổ lên, nhưng thực hiển nhiên Tạ Dịch không có cái băn khoăn này, bánh bao áp chảo vị cũng không tệ, năng lượng vừa đủ, Tạ Dịch ăn tới vô cùng vui sướng.

Trải qua hai ngày an dưỡng, bây giờ hắn ăn xong cũng không cần lập tức trở về phòng để hấp thu, Tiểu Đằng sẽ tự giác phun ra nuốt vào nguồn năng lượng ấy, bởi vậy ăn nhiều hay ăn ít cũng chẳng sao cả, nếu ăn ngon thì cứ ăn nhiều một chút thôi.

Tạ Dịch ăn một hơi hết 23 cái bánh bao.

Lăng Dục có hơi hối hận, vừa nãy y lại quên đút chồng ăn rồi.

Tạ Dịch buồn cười nói: “Chúng ta đi thôi!”

Lăng Dục nghĩ nghĩ, nói: “Đưa quang não đây!”

Tạ Dịch vươn tay cổ tay ra, “Đinh!” một tiếng, quang não hai người vừa chạm một cái tài khoản cá nhân của Tạ Dịch đã nhiều thêm 300 vạn tinh tệ.

Lăng Dục nói: “Chỗ tiền này anh cứ cầm tiêu trước đi, nếu không đủ thì bảo tôi, chờ qua vài ngày nữa tôi làm nhiệm vụ xong về sẽ có thêm tiền.”

Tạ Dịch có chút ngượng ngùng, hiện tại hắn thực sự trở thành tiểu bạch kiểm được người bao dưỡng rồi. Có điều bây giờ hắn thật sự cần tiền, trước khi kết hôn hắn cần tìm biện pháp khôi phục thân thể, hắn hy vọng hôn lễ của mình không có gì phải tiếc nuối, hắn muốn tự luyện chế nhẫn cưới cho mình.

“Cảm ơn!”

Lăng Dục nói: “Khách khí cái gì, đã nói nuôi anh là việc cần làm mà, mấy ngày nữa tôi không ở nhà ấy, hôn phòng anh xem mà bố trí, đừng quá hoa lệ, muốn mua gì thì cứ mua. Anh yên tâm, tuy rằng anh có chút phá của nhưng tôi vẫn nuôi được.”

Tạ Dịch lập tức không muốn tiếp lời.

Kỳ thật, nguyên chủ cũng từng có rất nhiều tiền, chế tạo cơ giáp là một ngành vô cùng đốt tiền, đồng thời cũng là một ngành đẻ ra tiền. Nguyên chủ chẳng sợ tiêu lắm dùng nhiều, lại phải nuôi mẹ nuôi em, trước khi chết, tiền tiết kiệm của hắn cũng đạt gần ngàn vạn. Chỉ tiếc rằng chỗ tiền này đều dùng để bồi thường người bị hại và trị liệu thân thể, sau khi hắn tỉnh lại số tiền trong quang não chỉ còn số không tròn trĩnh.

Hai người đi vào khu giao dịch tự do, bên trong tiếng người ồn ào, hàng hóa rực rỡ muôn màu.

Chung quanh là những cửa hàng lớn, ở giữa là vài cửa hàng nhỏ bày biện đầy những vật phẩm rực rỡ, có tài liệu, có dược thảo, còn vật dụng máy móc, đồ dùng điện tử, dược tề, thú hạch, đá năng lượng vân vân..... Tóm lại lung tung rối loạn, cái gì cũng bán.

Tạ Dịch còn thấy có người bán đồ cổ, có điều tất cả đều là đồ dỏm.

Kỳ thật đồ cổ thời tinh tế cũng chẳng đáng giá, trừ một vài món đồ cổ chứa đựng năng lượng, hoặc là thư tịch công pháp, còn đâu mấy món đồ cổ bình thường còn không có giá trị bằng một đài cơ giáp quý nữa.

Rất nhiều đồ vật từ địa cầu cổ đều bị lạc mất.

Tạ Dịch vừa đi vừa xem, bước vào một cửa hàng bán thực vật, chỉ vào một góc thực vật hẻo lánh, hỏi: “Cái này bán thế nào?”

“Đây là hắc phong thảo, chỉ có thể sinh trưởng nơi đầm lầy, nếu cậu muốn thì tôi có thể bán cho cậu với giá hai trăm tinh tệ.”

Lăng Dục cười nhạo một tiếng: “Hắc phong thảo không thể đem luyện dược lại chẳng thể gieo trồng, hai trăm tinh tệ, ông ăn cướp à!”

Chủ tiệm cười ngượng ngùng, không nghĩ tới lại gặp được một kẻ biết nhìn hàng: “Vậy thì một trăm tinh tệ đi, không thể ít hơn nữa, đi một chuyến tới đầm lầy cũng chẳng dễ dàng gì, chỗ này là người ta gửi tôi bán hộ, họ còn đang chờ nhận tiền đấy.”

“50 tinh tệ bán không, không bán thì chúng tôi đi!”

“Được được được, coi như tôi xui đi, bán cho cậu năm mươi tinh tệ đấy.”

Tạ Dịch trợn mắt há hốc mồm, lần đầu phát hiện Lăng Dục trả giá rất lợi hại.

Lăng Dục lúng túng nói: “Đừng nghe chủ tiệm nói bậy, hắc phong thảo căn bản là chẳng ai thèm, chắc chắn là tiện tay mang về cùng với phong linh hoa, 50 tinh tệ là chủ tiệm kiếm lời rồi đấy.”

Chủ tiệm vẻ mặt cạn lời, cái tên con trai mặt mũi xinh đẹp này sao cứ thích bóc hết mặt mũi của người ta mà chẳng biết đường tránh đi gì cả.

Tạ Dịch trong lòng vui vẻ, vội vàng hỏi: “ Phong linh hoa đâu?”

Lăng Dục nói: “Để tôi đi hỏi chút!”

Chủ tiệm trợn trắng mắt, ông còn sống sờ sờ đây này mà sao ai cũng làm như không trông thấy là sao, tức giận nói: “Các cậu tới thật không khéo, phong linh hoa bị người đặt mua mất rồi, nếu các cậu cần gấp thì hôm nay tôi vẫn nhập được hàng, có điều mấy cậu phải chờ chút.”

Tạ Dịch nói: “Được, tôi muốn càng nhiều phong linh hoa càng tốt, thêm cả hắc phong thảo nữa.”

Chủ tiệm vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu: “Cậu muốn hắc phong thảo làm gì?”

Lăng Dục cũng đầy mặt tò mò, hắc phong thảo sinh trưởng nơi đầm lầy, có chút độc tố nhẹ, có thể gây tê mỏi thần kinh, nhưng liều lượng lại rất ít, gần như là chẳng có tác dụng quái gì, bởi vậy giá trị của hắc phong thảo cũng không cao.

Phong linh hoa sinh trưởng cạnh hắc phong thảo, hoa có hình ngôi sao năm cánh màu trắng, nó mang giá trị cực lớn, khi gió thổi qua sẽ vang lên những tiếng “đinh đang” nhè nhẹ, tỏa ra một loại hương thơm ngọt thanh nhẹ nhàng, nhưng cũng không có dược dụng, rất nhiều người thích đem nó tặng cho đối tượng yêu đương nồng nhiệt nhà mình.

Tạ Dịch nhàn nhạt hỏi: “Thế ông có bán hay không?”

Chủ tiệm ha hả cười nói: “Bán, khẳng định bán, có điều giá cả thì……”

Lăng Dục khí thế lạnh lẽo, lớn tiếng doạ người: “Nếu bán thì báo cái giá thật ra, đừng coi bọn tôi như lũ ngu không biết nhìn hàng!”

Chủ tiệm cười gượng: “Phong linh hoa tôi bán cho cậu với giá 500 tinh tệ, còn hắc phong thảo thì vẫn lấy giá 50, thế nào?”

Lăng Dục trả giá: “Phong linh hoa 300!”

“Không được, ít nhất 405.”

Tạ Dịch suy tư trong chốc lát, nói: “Phong linh hoa 350, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, chỉ cần ông vẫn còn hàng.”

Lăng Dục kinh ngạc mà nhìn hắn, Tạ Dịch muốn cái thứ hoa cỏ vô dụng này làm gì? Nghĩ một hồi, Lăng Dục cũng không hỏi nhiều, nam nhân nhà mình thích thì cứ chiều hắn đi.

“Chuyện này……” Chủ tiệm do dự trong chốc lát, cắn răng nói: “Được, có điều mấy cậu phải cọc tiền trước đã.”

Tạ Dịch gật đầu đáp ứng, cọc trước cho chủ tiệm một vạn, hỏi: “Khi nào có thể lấy hàng?”

Chủ tiệm nói: “Tầm bốn giờ chiều.”

Tạ Dịch nhìn thời gian, bây giờ là mười rưỡi sáng, gật đầu nói: “Buổi chiều chúng tôi sẽ quay lại.”

Hai người rời khỏi cửa hàng, Tạ Dịch lại bắt đầu một đường sưu tầm, tiếp theo, bọn họ tới một tiệm thuốc, Tạ Dịch lại vung tay tiêu tiền, tiêu hơn ba mươi vạn tinh tệ, mua 108 loại dược liệu với cấp bậc khác nhau.

Lăng Dục nhịn không được nói: “Chỗ dược liệu này trong nhà cũng có mà.”

Tạ Dịch có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: “Tôi cần một lượng dược liệu lớn, không dám phá hỏng dược điền của ông ngoại.”

“Phụt!” Lăng Dục bật cười, khó có được thấy bộ dáng khiếp vía của Tạ Dịch, uy lực của ông y quả là không thể khinh thường mà, buồn cười nói: “Anh cần lượng dược liệu nhiều như thế làm gì?”

Tạ Dịch ôn hòa nói: “Tôi muốn chế nước thuốc để ngâm tắm.”

Hôm qua sau khi đi dược tuyền sơn trang, hắn liền bắt đầu suy nghĩ việc ngâm thuốc tắm, tuy rằng hắn cũng chẳng phải dược sư, nhưng dưới mưa dầm thấm lâu của chú nhỏ, hắn hiểu được rất nhiều tri thức dược lý. Chuyện chú nhỏ nhà hắn am hiểu nhất là dựa vào đám dược liệu rẻ tiền để phát huy ra giá trị lớn nhất, hôm nay có thể gặp được hắc phong thảo, không thể không nói, đây là một kinh hỉ.

Hắc phong thảo và phong linh hoa có giá trị riêng lẻ không cao, nhưng đây vốn là hoa cỏ sinh trưởng cùng nhau thì sao lại vô dụng được, hai cái hợp lại có thể kích thích kinh mạch trong cơ thể, lại phối cùng một vài loại dược liệu khác, vừa lúc có thể phối trí ra một loại nước thuốc tẩy kinh phạt tủy đơn giản.

Lăng Dục khóe miệng giật giật, vẻ mặt không biết làm gì với anh, không thể làm gì khác nói: “Anh vui là được.”

Tạ Dịch vô ngữ: “Tôi không gây chuyện.”

Lăng Dục ôn tồn dỗ dành: “Ừ ừ ừ, anh nói gì cũng đúng hết á!”

Tạ Dịch không muón phản ứng y, xoay người đi tới một quầy hàng nhỏ, trên quầy hàng đầy những viên đá to nhỏ khác nhau, Tạ Dịch chỉ vào một khối ngọc thạch toàn thân xanh biếc, hỏi: “Cái này bán sao?”

“Ôi anh đẹp trai, ánh mắt anh đây tốt phết nhở, đây chính là đồ cổ đến từ trái đất đó, nó gọi là phỉ thúy. Nếu bán ở khu đấu giá ấy thì ít nhất cũng mấy ngàn vạn lận đó……”

“Phụt!” Tạ Dịch bật cười: “Này chủ quán, ông báo cái giá thật đi, đừng tiếp tục thổi giá nữa.”

Chủ tiệm ngượng ngùng nói: “Hai mươi vạn.”

Người tinh tế đều biết, giá cả ngọc thạch sang quý, bên trong ngọc thạch có chứa một loại năng lượng thuần tịnh, không những có thể chế tạo không gian khí cụ, còn có thể chế tạo vòng phòng hộ, đeo ở trên người không những có thể mỹ dung dưỡng nhan, còn có thể uẩn dưỡng tinh thần lực, cường thân kiện thể.

Chỉ tiếc, từ sau khi nhân loại rời khỏi địa cầu, ngọc thạch ngày càng ít đi, giá cả cũng ngày càng cao lên, bây giờ đã tới tình trạch cho dù có trả giá cao đến mấy cũng chưa chắc có người bán cho, trở thành vật phẩm khả ngộ bất khả cầu.

Bởi vậy, mấy viên ngọc thạch bán bên ngoài này trăm phần trăm là hàng giả.

Tạ Dịch sảng khoái nói: “Được, tôi lấy!”

Chủ tiệm vẻ mặt kinh hỉ: “Tôi biết ánh mặt cậu rất tốt mà!”

Lăng Dục vẻ mặt khiếp sợ, hai mươi vạn mua một cục đá giả, đúng là một tên nam nhân phá của mà......