Tinh Tế Chi Khí Tử Nghịch Tập

Chương 2




Lăng gia bên này——

Lăng lão gia tử cau mày, ánh mắt gắt gao nhìn màn hình ảo trước mặt, hỏi: "Suy nghĩ kỹ chưa, vẫn muốn chọn hắn hả?"

Trên màn hình là một chàng trai trẻ thanh dật tuấn lãng, khóe môi y treo một nụ cười nhàn nhạt thản nhiên.

Dưới ảnh chụp là những chuyện thanh niên từng trải qua được viết thập phần kỹ càng tỉ mỉ, bao gồm việc hắn bị hiệp hội chế tạo cơ giáp xóa tên cùng với trạng huống thân thể hiện tại của hắn.

Họ tên: Tạ Dịch

Tuổi: 28

Thời đại sinh ra: Tinh lịch năm 6361

Nơi sinh: tinh cầu Duy Tác Tư

Tốt nghiệp trường: đại học Duy Tác Tư (hệ chế tạo cơ giáp)

Tiềm lực: A + tinh thần lực: A + thể năng: B -

Dị năng: Tinh thần hệ cấp 5

Thiên phú không tính là tốt nhất, nhưng ở tinh cầu Duy Tác Tư xa xôi thì đó đã được xem như thiên tài khó gặp, bằng không Lăng gia cũng sẽ không suy xét tới việc liên hôn với một phế nhân, chỉ có tiềm lực thiên phú cao mới có cơ hội sinh ra đưa trẻ có thiên phú xuất chúng.

Lăng Dục thất thần gật gật đầu: "Chọn hắn."

Lăng lão gia tử không vui, nổi giận đùng đùng nói: "Một tên phế nhân như vậy làm sao có thể xứng với cháu ngoan của ta! Người Tạ gia thật gian xảo xảo trá, cư nhiên đem tình hình thực tế giấu giấu diếm diếm không chịu nói ra, nếu không phải ta phái người đi điều tra tường tận trạng huống thân thể của thằng nhóc này thì chỉ sợ sẽ luôn bị lừa phỉnh."

Lăng Dục nhướng mày, chẳng thèm để ý mà nói: "Nếu không phải thân thể hắn bị phế đi thì Tạ gia nào cam lòng buông tay để hắn ở rể chứ?"

Lăng lão gia tử sắc mặt tối sầm, lập tức không nói nữa.

Từ lúc Lăng gia thả ra tin tức muốn kén rể, không ít người ngầm đánh lên chủ ý, đưa tới một đống sơ yếu lý lịch lung tung rối loạn loại người nào cũng có, con vợ lẽ, hoàn khố, lưu manh, gia tộc khí tử, cùng với bần dân muốn một bước lên trời, tính tới tính lui cũng chỉ có Tạ Dịch xuất thân tốt nhất, Tạ gia trưởng tử nhị phòng.

Lăng Dục không chút để ý nói: "Tạ gia dòng dõi không tồi, Tạ Lăng hai nhà thông gia cũng đủ mặt mũi cho cả hai bên, Tạ Dịch thiên phú ổn, thanh danh kém, thân thể bị phế, hiện tại lại bị gia tộc từ bỏ, cùng hắn kết hôn tương lai sẽ không có phiền phức."

Lăng lão gia tử trong lòng bất mãn: "Còn thanh danh của hắn......"

Lăng Dục cười khẽ: "Thanh danh kém mới dễ khống chế, miễn cho tương lai phát sinh nhiều chuyện."

Lăng gia cũng không phải là thế gia đại tộc, mười năm trước ông cháu hai người mới định cư ở tinh cầu Duy Tác Tư, Lăng lão gia tử dựa vào một thân bản lĩnh luyện đan để đứng vững gót chân, nhưng rốt cuộc vẫn là kém vài phần nội tình, Lăng gia nhân khẩu đơn bạc, lỡ xảy ra chuyện sẽ không có người nào chịu ra mặt giúp đỡ, bởi vậy Tạ Dịch thanh danh kém ngược lại lại trở thành một ưu thế, dù sao thì từ trước tới nay bạch nhãn lang ở rể cũng chẳng phải là ít.

Lăng lão gia tử nỗi lòng phức tạp, nói ra lời thấm thía: "Tiểu Dục à, ông để con đi kết hôn là muốn con sống cho thật tốt, hôn nhân chẳng phải trò đùa, không thể dùng mưu tính để đối mặt, ông cũng không thể đồng hành với con cả đời được, ông cũng già rồi......"

Lăng Dục sắc mặt biến đổi, khẩn trương nói: "Gia gia, thân thể của người......"

Lăng lão gia tử cười nói: "Con yên tâm, bộ xương già này của ông vẫn còn căng được vài năm nữa, chưa thấy con con cháu đầy sảnh đường thì làm sao ông đây nỡ chết được!"

Lăng Dục kinh nghi bất định, thấy sắc mặt ông mình vẫn như thường, trong lòng thoáng yên lòng, hứa hẹn nói: "Con sẽ đối xử với hắn thật tốt!"

Lăng lão gia tử vừa lòng gật đầu, giải quyết dứt khoát nói: "Vậy là tốt rồi, ông sẽ mau chóng an bài việc kết hôn cho các con, tranh thủ sang năm cho ông ôm chắt trai."

Lăng Dục trừng lớn đôi mắt: "Nhanh như vậy ạ?"

Lăng lão gia tử cười nhạo nói: "Nhanh cái gì mà nhanh, nhanh mới tốt, Tạ gia so với chúng ta lại càng sốt ruột ấy."

Một tuần sau.

Tạ gia ———

Một chiếc phi hành khí điệu thấp đỗ ở bãi đậu xe nhà họ Tạ.

Vân Uyển Nhu vẻ mặt vui mừng, vội vội vàng vàng bảo con trai thu thập chỉnh tề, cười nói: "Dịch Nhi, tin tốt tin tốt, Lăng gia phái người tới đón con này."

Tạ Thừa Húc giật mình nói: "Nhanh như vậy?'

Vân Uyển Nhu ý cười doanh doanh, cả người đều tản ra hơi thở sung sướng: "Nhanh cái gì mà nhanh, nhanh mới tốt ý, còn hai tháng nữa là đại học chiêu sinh rồi, chậm thêm chút nữa là không kịp đâu."

Tạ Thừa Húc khóe môi khẽ nhếch, trong lòng lập tức rõ ràng, tinh cầu Duy Tác Tư vị trí xa xôi, đi tới đế tinh cần ít nhất nửa tháng, Tạ Thần nếu muốn ghi danh vào Học Viện Quân Sự Hoàng Gia, cần nhanh chóng khởi hành, nếu không kịp thì chỉ có nước chờ tới năm sau.

Bởi vậy chuyện hôn sự của hắn càng nhanh càng tốt, bởi chỉ tới khi hắn tới ở rể tại Lăng gia rồi thư đề cử mới tới tay nhà họ Tạ.

Chẳng qua, trong lòng Tạ Thừa Húc cảm thấy

Không, hiện tại phải gọi hắn là Tạ Dịch.

Trong lòng Tạ Dịch cảm thấy Vân Uyển Nhu cao hứng quá sớm rồi, danh ngạch thư đề cử cuối cùng về tay ai, khẳng định còn phải dây dưa một hồi, Tạ Nguyên Lễ tuyệt đối sẽ không thiện bãi cam hưu, rốt cuộc thì mấy đứa con do Dương Lệ Xu sinh mới là thịt đầu tim của gã.

Đương nhiên, mấy chuyện đó cũng chẳng liên quan gì tới hắn cả, chờ sau khi hắn rời khỏi Tạ gia rồi hai vợ chồng họ muốn cãi cọ ra sao thì cãi.

Vân Uyển Nhu từ từ thở dài, mặt mũi tràn đầy tiếc nuối nhìn con trai mình, áy náy nói: "Tình huống hai nhà chúng ta có chút đặc biệt nên hỉ sự không thể tổ chức lớn được, ủy khuất cho con rồi."

Tạ Dịch cười cười, có một số việc trong lòng hắn biết rõ ràng, Tạ gia đâu chỉ không tổ chức đại hỉ, chỉ nói vào lúc này thôi, trừ bỏ Vân Uyển Nhu đang ở ngoài ra, toàn bộ người nhà họ Tạ đều coi như không biết chuyện gì cả, đây chính là ví dụ trực quan cho câu làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.

Chỗ tốt thì Tạ gia lấy, chỗ thối chỗ thiu thì để người khác gánh thay, nếu bên ngoài truyền ra tin đồn nhảm nhí, Tạ gia tự nhiên có thể thoái thác thành Vân Uyển Nhu ánh mắt thiển cận, hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới danh dự của Tạ gia.

Rốt cuộc thì chuyện ở rể vẫn là một chuyện vô cùng xấu hổ mất mặt, ở rể nhà gái còn dễ nói, ở rể nhà trai thì

Một người con trai trong sạch, nếu hôn sự chưa được định trước, không ai sẽ đánh dục tự châm, bằng không thì trực tiếp cưới vợ là được rồi, đâu cần dùng tới mấy phương pháp phiền toái như kén rể đâu.

Vân Uyển Nhu đưa con trai đi ở rể nhà trai, chẳng khác gì đem mặt mũi con mình vứt dưới đất rồi giẫm đạp cả, vô luận bà có nói dễ nghe như nào đi nữa thì việc ở rể nhà trai vĩnh viễn đều kém hơn một bậc, vĩnh viễn bị người ta khinh thường.

Còn về Tạ gia

Từ khi hắn tỉnh lại tới nay, Tạ gia không có bất luận một kẻ nào một kẻ nào đến thăm cả, nếu đổi lại là nguyên chủ, dưới sự chênh lệch lớn như vậy chỉ sợ sẽ bị bức điên, từ một thiên chi kiêu tử hóa thành một tên phế nhân vô dụng, Tạ gia không thèm cố kỵ mảy may máu mủ ruột già, tốc độ trở mặt không nhận người cũng quá nhanh, nhanh tới khó coi.

Tạ Dịch châm chọc cong khóe môi, hắn quả nhiên vẫn vô cùng chán ghét Tạ gia.

Chẳng sợ Tạ gia này là hậu bối mấy đời của hắn.

Vân Uyển Nhu hai mắt đẫm lệ mông lung, nói khóc liền khóc, thương tâm nói: "Hiện tại mẹ không yên lòng nhất là con, sau khi về Lăng gia rồi nếu có gặp ủy khuất nhớ gửi tin cho mẹ, tới lúc đó"

Vân Uyển Nhu quyết tâm: "Tới lúc đó, nếu con thật sự không nhịn nổi nữa liền ly hôn đi."

Tạ Dịch không biết nên khóc hay nên cười nữa, bị logic lạ đời này của bà ta chọc cười, đây không phải là qua cầu rút ván à?

Tạ Nguyên Lễ cùng Vân Uyển Nhu, cặp vợ chồng này quả là tuyệt phối mà.

Vân Uyển Nhu nói: "Em trai con muốn học đại học, bây giờ mẹ cũng chẳng còn bao nhiêu tiền, chỗ nay con cầm tạm đi, miễn cho sau này con về Lăng gia lại bị người ta xem thường."

Vân Uyển Nhu nói xong liền chuyển cho hắn mười vạn tinh tệ.

Chỗ tiền này đối với người bình thường có thể là rất nhiều, nhưng đối với Tạ gia mà nói chẳng khác nào chín trâu mất một sợi lông cả, chỉ mười vạn tinh tệ mà thôi. Lúc trước nguyên chủ tùy tiện bán một chiếc cơ giáp cũng không chỉ dừng lại ở cái giá này.

Chỉ tiếc rằng sau khi hắn tỉnh lại, số dư trong quang não dừng lại ở con số không.

Nghe nói, một phần tiền tiết kiệm của hắn dùng để bồi thường cho chiến sĩ cơ giáp bị thương kia, một phần thì để chi trả phí dụng chữa trị cho hắn sau khi hôn mê, hai bút phí tổn này tiêu hết nhẵn tiền của hắn.

Bây giờ chân tướng như thế nào không quan trọng, quan trọng là hắn không có tiền, không mua nổi đá năng lượng, không mua nổi dược tề, vô pháp chữa trị thương thế trên thân thể, đồng thời tinh thần lực hắn cũng bị hao tổn, biển tinh thần loạn thành một đống phế tích, căn bản vào không được mạng ảo tinh tế, cũng không có biện pháp đi kiếm tiền, nửa bước khó đi chính là để diễn tả tình cảnh trước mắt của hắn.

Vân Uyển Nhu lải nhà lải nhải, không ngừng rót súp gà tâm hồn cho hắn.

Tạ Dịch nhanh chóng thu dọn hành lý, trừ bỏ một ít đồ dùng hằng ngày thì chẳng còn vật gì khác cả.

Phòng trước đây hắn từng ở đã sớm bị sang cho tam đường tỷ nhà đại bá, quần áo trước đây của hắn căn bản không mặc vừa nữa, hành lý của hắn ít tới đáng thương.

Tạ Dịch trong lòng thổn thức, ai có thể nghĩ tới, Tạ gia đại thiếu gia đã từng phong quang vô hạn, chỉ qua một năm ngắn ngủi thôi đã rơi xuống hoàn cảnh như này.

Tạ Dịch nhìn quanh bốn phía, liếc nhìn căn phòng trống không, không chút lưu luyến nhấc rương hành lý trực tiếp đi tới bãi đỗ xe nhà họ Tạ.

"Tạ thiếu gia!"

Hạ nhân Lăng gia khom mình hành lễ, vô cùng lễ phép mở cửa phi hành khí.

Tạ Dịch câu môi cười cười, sự tôn kính của hạ nhân đại biểu cho thái độ của chủ nhân họ, Lăng gia phái sáu người tới đây, so sánh với sự quạnh quẽ của Tạ gia, Lăng gia có vẻ có thành ý hơn nhiều.

Tạ Dịch tâm tình tốt lên.

"Dịch Nhi, huhuhu...." Vân Uyển Nhu thương tâm không kìm nổi mà nắm chặt tay con mình không chịu buông, một bộ dáng lưu luyến không nỡ rời xa, giống như sợ hắn một đi không trở lại vậy.

Tạ Dịch nhíu nhíu mày, buồn cười liếc bà ta một cái.

Ánh mắt nhìn thấu hồng trần, nhìn tới nỗi Vân Uyển Nhu tâm hoảng ý loạn, bà ta cảm thấy con trai mình đã thay đổi, lúc trước bà còn tưởng là do thân thể con mình bị phế nên tâm tình nó mới không tốt, bây giờ thì

Bây giờ bà ta bỗng phát hiện, Dịch Nhi dường như không còn thương bà nữa, lúc trước, chỉ cần thấy bà rơi nước mắt, Dịch Nhi nhất định sẽ đau lòng truy hỏi nguyên do, bây giờ lại nhắm mắt làm ngơ, coi như không thấy.

Vân Uyển Nhu hoảng loạn buông tay, vội vàng lau nước mắt, quan tâm nói: "Dịch Nhi, tới Lăng gia rồi con phải sống cho tốt, mẹ sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, con đừng lo lắng, cũng đừng để ý cha con, là mẹ vô dụng, là mẹ có lỗi với con, con...."

"Con nhất định phải sống thật tốt, tuy rằng mẹ cưng Thần Nhi, nhưng con cũng là con trai của mẹ mà, huhuhuhu" Vân Uyển Nhu gào khóc lớn, lần đầu khóc đến không có hình tượng như vậy, khóc đến nhòe sạch lớp trang điểm trên mặt.

Tạ Dịch khẽ thở dài, vỗ vỗ tay bà ta, trấn an nói: "Bà đừng lo lắng, tôi đi đây."

Rốt cuộc thì đây vẫn là mẹ đẻ của nguyên chủ, cho dù hắn có không thích như nào thì vẫn phải gánh vác trách nghiệm của nguyên chủ, đây là nhân quả hắn bắt buộc phải nhận, trong phạm vi năng lực cho phép, hắn sẽ chiếu cố mẹ đẻ và em ruột mà đến tận lúc chết nguyên chủ vẫn tâm tâm niệm niệm thật tốt, nhưng là cũng chỉ thế mà thôi, nhiều hơn thì không thể.