Tinh Tế Bán Thú Nhân

Chương 5: Quy định của liên bang




Cậu không biết rằng cái người nào đó bởi vì bỗng nhiên có hứng thú với con thỏ nhỏ gặp được trên đường là cậu mà bỏ bê công việc, sớm chiều đi quan sát cậu một thời gian. Mà để bắt được cậu, cái chuyện gì cần thiết chuẩn bị để hắn có thể hoàn mỹ đem người bắt về cũng đều được hắn xử lý thỏa đáng, kỹ lưỡng hết. Cho nên ngay từ đầu trời đã định sẽ không có chuyện hắn sẽ bị cậu nắm thót... Mà không, là hắn định. Bởi vì từ lúc hắn ra đời đến nay còn chưa có ai nắm thót được hắn rồi, huống chi là một con thỏ nhỏ. Ở trong mắt hắn cậu chính là vật trong túi hắn.

Mà Bạch Kỷ không hề ngốc, ngược lại cậu còn rất nhạy bén. Cho nên thời điểm Bạch Kỷ nhìn thấy người đàn ông kia cười cười thì cậu đã cảm thấy đại sự không ổn rồi. Cậu lại không ngờ lời sau đó của hắn có uy lực lớn đến vậy, triệt để khiến cậu ngốc luôn, lại không làm sao tiếp thu được ngay lập tức những lời hắn nói.

"Liên bang cũng đã quy định, chỉ cần hai gen tương thích với nhau, chỉ số tương thích còn vượt quá tám mươi phần trăm thì đôi bên sẽ bị cưỡng ép trở thành bạn đời của nhau. Hiệu lực sẽ được thành lập ngay thời điểm báo cáo xuất hiện trong cục quản lý gen liên bang."

Lịch sử liên bang đã trải qua bao lâu có lẽ đến cả những người còn sống hiện tại đều không thể xác định được, bởi vì trong khoảng thời gian nào đó nhân loại đã trải qua không biết bao nhiêu là thảm họa khiến cho phần lớn tư liệu lịch sử đều bị tiêu hủy. Nhưng những con dân của liên bang ngàn năm nay đều biết, bởi vì năng lực duy trì hậu đại của nhân loại giảm xúc thảm trọng nên sau khi trải qua bao nhiêu năm tháng, nhân loại đã bắt đầu kết hợp bản thân với gen của sinh vật với mục đích chỉ để tăng cao tỷ lệ này lên. Bởi vì sự thay đổi này mà liên bang đã không ngừng sinh ra rất nhiều điều luật bắt buộc công dân phải nghiêm chỉnh thực hiện. Tỷ như cái điều mà Hoắc Mạt vừa mới nói kia.

Nhân loại hiện tại không phân chia nam nữ mà phân theo gen. Biểu hiện của gen thể hiện ở hình thái bên ngoài của họ, chính là tai và cái đuôi. Gen cũng quyết định giới tính của họ dựa trên nhu cầu duy trì nòi giống. Mà thứ dễ thấy nhất chính là biểu hiện trên mặt hình thể. Giống đực thường sẽ cao lớn khỏe mạnh vượt trội, đầu óc thông minh cùng tài năng lãnh đạo hơn người. Giống cái ngược lại sẽ nhỏ bé xinh xắn hơn, có thể kích phát bản năng bảo vệ của giống đực. Muốn biết một người giới tính, trước nhìn biểu hiện của tai và đuôi, sau nhìn hình thể. Nếu cả hai thứ này đều không thể nhìn ra thì chỉ có thể thông qua thông tin của gen để phán định.

Vốn dĩ định luật từ thuở sơ khai là hai chủng tộc khác nhau không thể kết hợp với nhau thì sau khi trải qua ngàn vạn năm phát triển thứ họ nhìn vào là gen, giới hạn chủng tộc không còn là thứ ngăn cách ở giữa nữa. Tuy rằng giữa nội bộ công dân của liên bang luôn có những quy tắc kỳ quái do đẳng cấp giữa những tầng lớp trong xã hội quy định ra thì vẫn không thiếu những sự kết hợp do công dân tự mình nhận định hoặc do thượng đế an bài.

Cái thứ Hoắc Mạt vừa nói đúng thật là một phần trăm ít ỏi do thượng đế an bài kia. Phải biết rằng giữa những gen chủng tộc giống nhau cũng rất khó có tình huống tương hợp đến tám mươi phần trăm. Chỉ cần là năm mươi phần trăm thôi cũng sẽ khiến người ta phát cuồng rồi. Còn trên tám mươi... Đó là chuyện hiếm đến không thể hiếm hơn chứ chưa nói nó còn có vách ngăn chủng tộc ở giữa.

Lời người đàn ông vừa nêu ra lại chẳng khác nào đang nói giữa họ có sự tương thích từ gen mà tỷ lệ vượt quá tám mươi phần trăm cả.

Từ bao giờ thì giữa hai người khác chủng tộc lại có thể có sự tương thích này chứ?

Điều này không phải là đang nói đùa?



Hơn nữa...

"Làm sao ngài biết được chúng ta tương thích với nhau?"

Bạch Kỷ sau một lúc ngất ngây thì vẫn không thể không tỉnh táo mà nhìn thẳng vào vấn đề. Đụng phải chuyện hoang đường thế này cậu dù không muốn cũng không thể không dẹp những chuyện khác qua một bên để hỏi cho rõ ràng.

"Đương nhiên là đến cục quản lý gen yêu cầu kiểm tra độ tương thích rồi."

Hoắc Mạt đạm nhạt nói. Bạch Kỷ lại khó hiểu cảm nhận được một tia khinh bỉ của người này đối với cậu. Giống như cậu đã hỏi cái câu gì đó ngu xuẩn lắm vậy.

Có sao?

Hoắc Mạt nhìn hai lỗ tai đang khẽ phe phẩy vì cử động của chủ nhân nó mà trong lòng không khỏi ngứa ngấy. Hắn lại không phải người sẽ ủy khuất bản thân, đương nhiên đã muốn làm gì thì sẽ làm ngay.

Bạch Kỷ đang nghiêng đầu suy nghĩ bị cảm giác ướt át ở tai chọc cho mềm cả người. Suy nghĩ gì đó, cút cái quỷ đi!

"Ngài đừng như vậy ưm..."

Bạch Kỷ cố gắng đè nén cái cảm giác khó tả kia, dù trong lòng đặc biệt khó hiểu tại sao thời điểm đụng đến người này bản thân lại trở nên nhạy cảm như vậy nhưng cậu vẫn nổ lực đem khoảng cách giữa hai người kéo dài ra. Dù quả thật là không làm sao làm được. Cảm giác kích thích ở bên tai lại khiến cậu càng thêm mất lực, càng ngày càng muốn bị trêu chọc đến mức bật khóc. Hức, không nên như vậy...