*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật kỳ diệu, Thẩm Uyển Như thế nhưng đáp ứng yêu cầu của Lê Hân, còn có chút lo lắng nói: "Ngươi như vậy sớm muộn gì cũng bị phát hiện, phải cẩn thận một chút."
Thái độ chuyển biến nhanh chóng của nàng làm Lê Hân có chút chần chờ, Thẩm thượng tướng không phải dùng kế hoãn binh định sau khi trở về liền tìm người tới bắt hắn đi?
Thần sắc Lê Hân quá rõ ràng, khiến Thẩm thượng tướng lập tức bắt được, nàng phẫn nộ nói: "Ngươi cảm thấy ta là loại người tâm cơ giở trò với người yêu của đệ đệ sao? Nếu vậy, ta nên lừa ngươi ngay khi chúng ta gặp nhau trước đây, chứ không phải thảo luận trực tiếp! Còn có, lúc trước Phong Liệt Vân yểm hộ cho ngươi, gạt ta là y tiêu diệt những con trùng dị hình đó, ta và y đã thỏa thuận sẽ che giấu chuyện này. Cho tới tận hôm nay, có lộ ra nửa lời nào chưa?"
Không có, nếu Thẩm Uyển Như quay lại và nói điều đó, bọn họ cũng không có những ngày nhàn nhã như bây giờ. Phong Liệt Vân không có khả năng ở lại Emir, mà phải chạy trốn khắp nơi trong đế quốc. Cho dù có dị năng hệ không gian, nhưng ai lại không muốn sống những ngày ổn định chứ. Thẩm Uyển Như đúng là người thủ tín, thái độ của nàng cũng không phải ngụy trang.
"Ngươi nói rất đúng" Lê Hân cười nói. "Ta không nên nghi ngờ phẩm chất của ngươi. Ngươi và Nghiêm Sí là người nhà, các ngươi đều có điểm giống nhau."
Lúc này Thẩm Uyển Như mới hơi nguôi giận, nàng phát hiện Lê Hân người này có chút thần kỳ, cho dù có bực tức hắn đến đâu cũng không thể nổi giận được, nhất cử nhất động mỗi tiếng nói cử chỉ của hắn đều có thể khiến tâm người khác bình tĩnh lại.
"Bất quá, nếu chỉ dựa vào chúng ta mà muốn yểm hộ ngươi thì không được, chỉ sợ còn cần người có cấp bậc cao hơn hỗ trợ." Thẩm Uyển Như trầm tư rồi nói. "Dù sao quan chỉ huy cao nhất tập đoàn quân Đệ Nhất, Đệ Tứ cũng không phải ta và Nghiêm Sí, mà là Nghiêm Lẫm cùng Thẩm Phong, có lẽ ngươi phải chuẩn bị tâm lý. Người khác có lẽ sẽ giấu được một thời gian, nhưng hai người kia, chỉ một lần liền bị phát hiện manh mối."
Lê Hân gật đầu nói: "Đến lúc đó rồi nói sau, có thể kéo dài một khắc tính một khắc."
Hiện giờ hắn đang chạy đua với thời gian, trước khi bị người phát hiện, cố hết sức nâng cao trình độ của mình càng sớm càng tốt. Tinh thần lực trung cấp không đủ, Lê Hân cần tinh thần lực cao hơn, cấp 9, thậm chí cấp 10 mới được. Đến lúc đó, hắn có thể khống chế tất cả những ai tiếp cận mình, liền có đủ tự tin đàm phán cùng đế quốc.
Chuyện của Lê Hân được giải quyết, Thẩm Uyển Như bên này còn có chút phiền lòng. Nàng trừng mắt nhìn A Mộc, quả thật giận sôi máu: "Ngươi cũng quá mất bình tĩnh, giết nhiều người của viện nghiên cứu như vậy, làm ta phải giấu nhẹm chuyện ngươi bị Lê Viêm đổi đi. Nếu ngươi không truy cứu, viện nghiên cứu có nhược điểm trong tay chúng ta, tất nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, lần sau có muốn tiếp tục động thủ với ngươi cũng phải suy nghĩ kỹ. Nhưng một khi ta đem chuyện này đưa ra ngoài, đến lúc đó sẽ là cá chết lưới rách, mang ngươi đi chính là Lê Viêm, ngươi lại giết nghiên cứu viên như vậy, đây là phòng vệ quá mức, ngươi cũng phải bị truy cứu trách nhiệm. Vốn dĩ có thể cho bọn hắn một đòn trí mạng, bây giờ lại không thể tiếp tục truy cứu chuyện này."
Biểu tình A Mộc lại rất đạm nhiên: "Nếu truy cứu chuyện này, có thể nhận được kết quả gì?"
"Kết quả lý tưởng là một lưới bắt hết, toàn bộ nghiên cứu viên cặn bã cùng Lê Viêm đều bị pháp luật trừng trị. Nhưng không có chứng cứ thực tế, rất có khả năng Lê Viêm và viện nghiên cứu sẽ đưa ra một hai kẻ chết thay là xong việc, người còn lại nên làm thế nào thì làm thế ấy......" Thẩm Uyển Như tự mình nói như vậy, nhưng thật ra có chút chần chờ.
"Hiện tại bọn họ đều đã chết." A Mộc nắm lấy tay Lê Hân "Vậy là đủ rồi."
Chuyện Lê Tiểu Hắc bị nhốt trong vật chứa giật điện cùng suýt nữa bị tiêm thuốc kích thích còn hiện rõ trước mắt y, nháy mắt thanh tỉnh chỉ cảm thấy đại não bị lửa giận khống chế, căn bản vô pháp khắc chế chính mình, chỉ muốn đốt cháy mọi thứ trước mặt. Nếu không phải sợ làm Lê Tiểu Hắc bị thương, viện trưởng Norec kia cũng sẽ chạy không thoát.
Thẩm Uyển Như quả thực không biết phải nói sao về Nghiêm Sí lúc này, bọn họ thân là quân nhân đế quốc, càng phải giữ gìn pháp luật, hiện tại Nghiêm Sí rõ ràng là tùy tâm sở dục, không còn sống như người máy, nhưng lại quá tùy ý, làm người ta có chút đau đầu.
"Nếu đã bàn thỏa đáng, xin để vị bác sĩ Blake kia giải trừ cấm chế cấp bậc gien và dị năng của ta, ta sẽ nhanh chóng chạy về biên cảnh, có một số việc cần hảo hảo giải thích, các ngươi thật biết tìm phiền toái cho ta. Còn có, Nghiêm Sí phải trở lại y học viện đế quốc, một lần nữa nằm xuống cái giường kia, giả bộ tỉnh lại, như vậy mới có thể quay về chiến trường lần nữa." Thương lượng xong, Thẩm Uyển Như bắt đầu an bài chuyện kế tiếp, thấy A Mộc có chút bất mãn khi nghe thấy muốn mình rời đi, thở dài: "Thật ra có thể chậm một chút, đoán chừng Lê Viêm cũng không dám vạch trần chuyện này ra trước, đều là tự gã tạo nghiệt. Bất quá phải nhanh một chút, tháng sau cô cô sẽ từ mẫu tinh trở về, chuyện ngươi bị chết não mọi người đều đang gạt nàng. Đến lúc đó nàng đến viện y học thăm ngươi, người khác nhìn không ra đó là hàng giả, nhưng cô cô nhất định sẽ nhìn ra."
Cảm giác...... hơi thở trên người Thẩm Uyển Như nhu hòa hơn rất nhiều, không còn hùng hổ doạ người như lúc trước, thậm chí còn suy xét vì bọn họ, nhìn ra lúc này A Mộc không muốn rời khỏi mình, cho bọn hắn một chút thời gian. Lê Hân thực sự kinh ngạc, không khỏi hỏi: "Thẩm thượng tướng, ta có thể hỏi một chút...... Vì sao chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ngươi lại có chuyển biến lớn như vậy?"
Quan trọng nhất là, hắn còn chưa kịp ám chỉ Thẩm Uyển Như a, cái gì cũng chưa làm đâu, hiệu quả này còn tốt hơn những gì hắn muốn làm.
Thẩm Uyển Như nhìn hắn một cái thật sâu, đột nhiên nói: "Ngươi vẫn luôn muốn ở cùng Nghiêm Sí, xem bộ dáng các ngươi cũng không có khả năng tách ra. Nói thế nào ta cũng xem như tỷ tỷ của ngươi, hát cho ta một bài hoặc dùng tấm ván gỗ kia đàn một khúc đi, ta rất muốn nghe."
【Hệ thống: Chúc mừng ký chủ đã chuyển đại cô tỷ từ hắc thành fan, thêm một fan, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng, đem tất cả hắc đều biến thành fan. 】
Lê Hân: "......"
...... Đại cô tỷ, hệ thống ngươi càng ngày càng nghịch ngợm (╯‵□′)╯︵┻━┻
Đột nhiên hơi đỏ mặt, có lẽ là cảm nhận được thiện ý từ Thẩm Uyển Như. Lê Hân nghĩ nghĩ, ôm lấy cổ cầm, đàn một khúc 《Mai Hoa Tam Lộng》.
《Mai Hoa Tam Lộng》vốn là khúc cổ cầm, mai là loài hoa tú mĩ nhất, mà cầm là âm thanh trong trẻo nhất. Chỉ có âm thanh trong trẻo nhất, mới có thể miêu tả vật tú mĩ nhất, mới có thể phô bày trọn vẹn vẻ đẹp hoa mai thanh nhã cao khiết, ngạo tuyết lăng sương nở rộ dưới cái rét giá lạnh.
Lần này, để lấy lòng đại cô tỷ, Lê Hân đã hào phóng sử dụng hình thức chỉ đạo cấp đại sư. Dù sao kỹ năng cầm kỹ của hắn hiện giờ vẫn chưa đủ tốt, lựa chọn 《Mai Hoa Tam Lộng》 là vì Thẩm Uyển Như như hoa mai, nàng là điểm đỏ trong vạn màu xanh của cây, nở rộ nơi biên cảnh gian khổ của đế quốc, giống như hoa mai, một thân ngạo cốt, lại xinh đẹp rực rỡ không gì sánh được.
Dưới hình thức chỉ đạo cấp đại sư, tiếng đàn thanh triệt, phát ra âm thanh đinh đông như sơn tuyền, lại uyển chuyển nhẹ nhàng như bọt nước bắn ra từ khe núi, làm người nghe không khỏi vui vẻ thoải mái. Mà tuy hắn đàn rất nhẹ, nhưng lại tràn ngập cảm xúc. Thanh thúy như gió thổi chuông đồng, nhập mộc tam phân*. Tiếng đàn có ý cảnh tươi đẹp, trong cái lạnh buốt của mùa đông lại tấu ra một phần thần thanh khí sảng, thể hiện một cách hoàn hảo vẻ quyến rũ cao khiết của những bông hoa mai trong tuyết trắng xóa, vẫn nghiêm nghị nở rộ.
*Nhập mộc tam phân: lập luận sắc sảo; bàn tán sâu sắc; ăn vào gỗ sâu ba phân.
Khúc《Mai Hoa Tam Lộng》này từ đầu đến cuối đều thanh nhã vô biên, nhưng có thể khiến người ta cảm nhận được sự kiên nghị cùng đĩnh bạt trong đó. Giống như một chút màu đỏ duy nhất trên chiến trường, ngạo nghễ lăng phương, trước mặt vô số trùng vũ trụ, trán ra điểm điểm huyết sắc hồng nhuận, tàn khốc rồi lại mỹ lệ.
Tinh thần lực cấp 4 gần lên cấp 5 được Lê Hân phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn, hắn thậm chí sử dụng ý cảnh được dạy trong《Hướng dẫn sử dụng tinh thần lực ( bản trung cấp) 》, bày ra một bức tranh tinh thần trong nhà. Toàn bộ căn nhà được tuyết trắng bao phủ, theo tầm nhìn của Thẩm Uyển Như, bao gồm Lê Hân cùng A Mộc đều ẩn sâu ở trong tuyết, nhìn không thấy thân ảnh. Duy nhất chỉ có một gốc hồng mai ngạo nghễ bất bại đứng thẳng tấp bên người Thẩm Uyển Như, nở rộ trong gió rét kêu gào, xinh đẹp không gì sánh được.
Đoạn cuối, đầu ngón tay Lê Hân ấn vào dây đàn, một khắc tiếng đàn ngừng lại kia, tuyết trắng tan đi, hồng mai biến mất, căn phòng vẫn là tiểu biệt thự bình thường và ấm áp kia, A Mộc vẫn ngồi cạnh Lê Hân, vẫn không nhúc nhích mà bảo hộ. Chỉ có thiếu niên đánh đàn kia, cứ thế càng tăng thêm một phần sắc thái, yếu ớt ban đầu hóa ra lại là một loại bất khuất kiên cường. Nhẹ nhàng quân tử, đại khái chính là như thế.
"Được rồi" Thật lâu sau Thẩm Uyển Như mới xua tay giả vờ bình tĩnh "Ngươi cũng đừng lấy lòng ta, cái gì ngạo tuyết hàn mai a cái gì cao khiết bất khuất cái gì kiên trinh không khuất phục căn bản không liên quan gì với ta. Ta chỉ thích một số nhà tắm công cộng, đề án đến nay vẫn luôn bị từ chối, thật phiền muộn."
Nàng nhìn thiếu niên tuấn tú kiên nghị này, lại nhìn cái mặt liệt như người chết của A Mộc, đột nhiên cảm thấy thế nào cũng không vừa mắt biểu đệ nhà mình, đúng là cải trắng ngon bị heo ủi mất. Lúc trước còn cảm thấy Lê Hân tâm tư quỷ dị làm người gian trá đê tiện không xứng với Nghiêm Sí, hiện tại lại cảm thấy, Lê Hân mỹ mạo động lòng người, khí chất như trích tiên, biểu đệ nhà mình quả thực chính là một cây cột, không đủ lót chân cho Lê Hân người ta.
Đây đại khái chính là mị lực của anti chuyển fan đi, trước đây càng ghét thì bây giờ lại càng thích.
Thẩm Uyển Như than nhẹ một tiếng, đứng dậy nói: "Đi tìm Blake, ta phải đến biên cảnh nhanh một chút. Như đã nói lúc đó, một khi có trùng vũ trụ đột kích, mặc kệ ngươi đang làm gì, đều phải lập tức đến chiến trường, chậm một giây liền có khả năng tổn thất càng nhiều chiến sĩ."
"Cái kia......" Lê Hân nghĩ nghĩ, cuối cùng cắn răng nói "Thẩm thượng tướng chờ một chút hãy đi, về chuyện này, ta có biện pháp."
Vì thế lúc Thẩm Uyển Như tìm Blake khôi phục sức mạnh, Lê Hân bên kia đã nhờ Phil làm gấp một cái trống có mặt thô ráp đơn sơ, nhất định gõ lên sẽ khá khó nghe. Sau khi Thẩm Uyển Như khôi phục năng lực, chiếc trống thô ráp đã được gấp gáp làm ra, Phil Phong Liệt Vân Thẩm Uyển Như cùng đưa đến chỗ Lê Hân.
"Cái này để làm gì?" Phil vỗ vỗ trống, nhíu mày nói "Nghĩ như thế nào cũng gõ không ra tiếng dễ nghe......"
"Ân" Lê Hân gật đầu "Không định làm nó phát ra âm thanh hay, có lực xuyên thấu là được, âm thanh càng lớn càng tốt, dù sao cũng không phải thứ làm để người ta vui vẻ thoải mái."
Muốn có âm thanh lớn mà khó nghe, vậy thì quá dễ dàng, loại tạp âm này có đầy ngoài đường. Tiếng sửa chữa, tiếng xe cộ v..v..., cơ hồ có thể làm người ta phát điên.
Lê Hân giơ dùi trống, nói thế nào thì hắn cũng là nam nhân có thể phá kỷ lục thế giới theo chuẩn cacbon, nhấc lên một cái dùi trống nặng hai trăm cân rất nhẹ nhàng. Hắn đứng cạnh vách trống, nhếch khóe miệng, nói với mọi người: "Che lỗ tai lại, nếu không sẽ chịu không nổi."
Dứt lời liền vung dùi trống, ngưng tụ tinh thần lực, dùng sức đập mạnh vào mặt trống.
Âm thanh vô cùng đinh tai nhức óc, khiến màng nhĩ người đau đớn kịch liệt, thống khổ bất kham. Khả năng chịu đựng của silicon mạnh hơn nhiều so với cacbon, nhưng ngũ cảm của họ cũng càng nhạy hơn cacbon, có nghĩa là, các loại kích thích từ ngũ cảm như âm thanh, ánh sáng sẽ gây hại rất nhiều đến bọn họ. Người càng cường đại càng phải chịu nhiều tổn thương, âm thanh thật lớn và kinh hoàng của chiếc trống khiến nhiều người muốn đập nó đi, nhưng không biết Lê Hân muốn làm gì, chỉ có thể chịu đựng.
Dần dần, mọi người đều cảm thấy không thích hợp, tiếng trống đinh tai nhức óc thật ra là thứ yếu, quan trọng hơn là tinh thần. Phảng phất có một cổ lực lượng cực kỳ kiên định vững vàng đang bảo vệ đại não bọn họ, không để tinh thần của họ bị ảnh hưởng dù là nhỏ nhất, âm thanh càng chói tai càng gây khó chịu, tinh thần lại càng cảm thấy an toàn. Trong đó cảm giác tốt nhất là Phong Liệt Vân, y chỉ cảm thấy theo tiếng trống của Lê Hân, tinh thần của mình thế nhưng đang đáp lại, cùng tần số với tiếng trống, đang khuếch tán sóng tinh thần bản thân ra ngoài.
Lê Hân tra tấn mọi người suốt một giờ mới mệt đến làm rơi hai cái dùi trống, mồ hôi đầy đầu mà lấy ra 20 con chip đã được quang não ghi lại, đưa cho Thẩm Uyển Như: "Hiện tại tinh thần lực của ta vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, chỉ có thể mượn âm thanh mãnh liệt và kích thích để nâng cao lực tinh thần. Tinh thần lực trong tiếng trống này là lực lượng phòng ngự, chỉ cần phát đĩa nhạc, chỉ cần là nơi tiếng trống truyền đến, sẽ có thể chống đỡ công kích tinh thần của trùng dị hình. Đương nhiên, cái loại trực tiếp ký sinh khống chế thì không được, bất quá nếu trùng dị hình muốn khống chế chiến sĩ trong khu vực rộng lớn, lực khống chế đương nhiên bị giảm xuống, khi đó tiếng trống này có thể giúp ích cho việc phòng thủ của chiến sĩ. Cụ thể có thể tạo ra tác dụng bao lớn ta không rõ lắm, bất quá kéo dài thì khẳng định không thành vấn đề. Hơn nữa ta nghĩ, tiếng trống khó nghe như vậy, hẳn là sẽ không khiến thân phận ta bại lộ.
Nhớ kỹ, sao chép và truyền đi là vô ích, nó phải là đĩa nhạc chứa đựng tín hiệu tinh thần của ta mới dùng được. Hơn nữa âm thanh truyền ra cần trung gian, nếu ở trong môi trường chân không, hãy đảm bảo sử dụng bộ khuếch đại âm thanh chân không."
Sau khi nghe xong tiếng trống vừa rồi, toàn bộ đại não Thẩm Uyển Như còn đang nằm trong trạng thái chấn động, cảm giác cả người đều bị âm thanh khủng bố lại bảo hộ này chinh phục, đại não thật lâu không thể suy nghĩ. Nàng nghỉ chút rồi mới tiếp nhận 20 con chip kia, nhẹ giọng nói: "Nghiêm Sí nói rất đúng, ngươi cũng không mềm yếu."
Ngược lại, người này có sức mạnh lật đổ toàn bộ đế quốc. Nếu Lê Hân muốn, hắn hoàn toàn có thể lợi dụng lực lượng đáng sợ này tẩy não khiến một đội quân hoàn toàn trung thành với hắn mà không sợ chết, đến lúc đó, hắn còn sẽ để ý đế quốc sao? Viện nghiên cứu? Những thứ đó, căn bản không có khả năng sánh với sức mạnh của Lê Hân. Ít nhất sau khi trải qua chấn động vừa rồi, Thẩm Uyển Như cảm thấy, lấy năng lực hiện giờ của nhân loại, là vô pháp chống lại.
Lê Hân lại hơi mỉm cười: "Thôi bỏ đi, ta chỉ là một cacbon yếu ớt có thể bị người ta một chưởng tát chết, muỗi cắn chết, tắm rửa chết, gặp mưa bị xối chết a, ha ha ha."
Vốn hắn chỉ muốn đùa một chút, không nghĩ tới Phong Liệt Vân luôn sâu sắc đồng tình với điều này vậy mà không có phản ứng. Lê Hân kinh ngạc nhìn về phía Phong Liệt Vân, lại phát hiện tình huống của y tương đương không ổn. Hai mắt đỏ đậm, cả người đang trong trạng thái áp lực, như đang cố gắng kiềm chế bản thân.
Tinh thần Phong Liệt Vân dị biến? Không đúng! Lê Hân lắc đầu, đây không phải dị biến tinh thần, âm thanh vừa rồi phòng ngự trấn an là chính, cho dù tiếng trống có chút khó nghe, thì nhiều nhất cũng chỉ kích thích màng nhĩ, sẽ không không ảnh hưởng đến âm thanh. Ngược lại nếu lúc đó có người dị biến tinh thần, tiếng trống này còn có thể trấn an tinh thần, làm sao Phong Liệt Vân có thể phát cuồng.
Nhưng mà trạng thái Phong Liệt Vân lại khá tệ, y đau đớn ấn vào huyệt thái dương, đôi mắt đỏ hoe ngày càng trở nên điên cuồng. Lê Hân vội vàng tiến lên, lại bị A Mộc ngăn lại, sợ Phong Liệt Vân dị biến tinh thần sẽ làm Lê Hân bị thương.
"Không sao." Lê Hân vỗ vỗ bả vai A Mộc "Nếu ta không đoán sai...... Suy nghĩ này quá lớn mật. Nhưng đây là Phong Liệt Vân...... Nếu ta không đoán sai, có lẽ là y...... Không quan hệ, y sẽ không làm ta bị thương, ngược lại lúc này là lúc y cần ta nhất."
Mặc dù A Mộc có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn buông tay, để Lê Hân một mình bước đến trước mặt Phong Liệt Vân đã sắp hỏng mất. Khuôn mặt Lê Hân đã không còn phản chiếu trong đôi mắt đỏ như máu đó nữa, thống khổ mà lại giãy giụa, như thể chiến đấu với điều gì đó, nhưng cũng như thể muốn vượt qua một thứ gì đó.
Thay vì nói Phong Liệt Vân sắp dị biến tinh thần, chi bằng nói...... Hiện tại y, giống như một con bướm đang giãy giụa bò ra từ trong kén, trải qua đau đớn và thống khổ khi phá kén thành bướm. Y không muốn làm người khác bị thương, chỉ là đang chiến đấu với chính mình.
Lê Hân đặt tay lên thái dương của Phong Liệt Vân, cơ thể nam nhân cường đại này run lên, lại không phản kháng, mà buông tay mình ra, để Lê Hân chạm vào đầu y.
Quả nhiên, khoảnh khắc chạm vào đầu Phong Liệt Vân, Lê Hân lập tức cảm giác được một cổ tinh thần lực khổng lồ lại cuồng loạn đang bị giam cầm trong đầu Phong Liệt Vân, muốn đột phá lao ra, nhưng khổ nỗi không có cách.
Phong Liệt Vân là một trường hợp đặc biệt của đế quốc, năm đó chỉ mới tám tuổi đã dị biến tinh thần, giá trị tần sóng tinh thần cao đến mức không thể tưởng tượng. Y đã bị thí nghiệm trong viện nghiên cứu trong suốt 20 năm, mỗi một thí nghiệm đều là thí nghiệm kích thích tinh thần, khiến y không ngừng dị biến, điên cuồng. Bất kể là ai có tần sóng tinh thần siêu hạn cũng không thể chịu được loại thực nghiệm này, lâu nhất cũng chỉ 10 năm liền không chịu nổi, tinh thần hoàn toàn suy sụp mà chết não. Nhưng Phong Liệt Vân lại cứng rắn chịu đựng, còn có được khả năng khiến tinh thần người xung quanh dị biến.
Tay Lê Hân đang phát run, hắn nhíu chặt mày. Nếu hắn không đoán sai, nếu thật như hắn nghĩ, như vậy mấy năm nay, đế quốc đang làm cái gì, viện nghiên cứu đang làm cái gì, mà nhân loại lại đang làm chuyện ngu xuẩn thế nào chứ!
Trong nháy mắt kia, Lê Hân đột nhiên cảm thấy lực lượng của mình khôi phục. Có lẽ do được tu dưỡng trong khoảng thời gian này, có lẽ một cầm một trống vừa rồi đột phá cảnh giới của mình, giúp phục hồi tinh thần lực. Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, lực lượng của hắn lần nữa khôi phục đến cấp 5, hơn nữa càng trở nên mạnh mẽ và ổn định hơn lúc trước. Rót tinh thần lực của mình vào đầu Phong Liệt Vân, lần lượt tuần hoàn, dẫn đường cho cổ tinh thần lực đang điên cuồng tán loạn khắp nơi kia, khiến nó có thể tuần hoàn một cách chính xác trong đầu, đồng thời có thể tản mát đi ra.
Dựa theo lời dạy trong《Hướng dẫn sử dụng tinh thần lực ( bản sơ cấp)》, lần lượt lặp lại phương thức vận chuyển tinh thần lực, dẫn dắt dẫn đường lực lượng của Phong Liệt Vân. Rốt cuộc sau vô số lần tuần hoàn, cổ tinh thần lực không kiểm soát được kia đã dần dần trở nên ổn định, dưới sự trợ giúp của Lê Hân, ý chí Phong Liệt Vân thành công thu phục cổ lực lượng này, nó yên ổn mà tuần hoàn trong đại não, cuối cùng bình ổn lại.
Mà Phong Liệt Vân, trước đó bị kích thích mãnh liệt như vậy lại không hề có biểu hiện mệt mỏi, đôi mắt đỏ hoe dường như còn sáng ngời hơn trước.
Y có chút kinh ngạc nhìn bàn tay mình, những gì nhìn thấy trong mắt khác biệt rất lớn với trước đây, phảng phất thế giới đều thay đổi màu sắc. Đầu óc vô cùng minh mẫn và sáng suốt, y thậm chí có thể cảm giác được, có một cổ lực lượng đỏ nhạt bên trong đầu, lúc này đang lẳng lặng ngủ say.
"Đây là có chuyện gì?" Y hỏi Lê Hân, đây cũng là điều ba người còn lại muốn hỏi.
Mà vẻ mặt Lê Hân lại rất nặng nề, hắn nói với Phong Liệt Vân: "Đến chỗ bác sĩ Blake làm kiểm tra trước đã, ta muốn xem kết quả kiểm tra, mới có thể xác định suy đoán của mình."
Ngay cả Thẩm Uyển Như cũng không vội vàng rời đi, trước sau gì cũng đã chậm trễ hơn 20 ngày, không thiếu một chút thời gian này. Bọn họ nhanh chóng đuổi tới phòng khám đen, bắt lấy Blake đang làm nghiên cứu, để gã kiểm tra cho Phong Liệt Vân.
Vốn dĩ Blake còn đang bất mãn, vừa thấy là Phong Liệt Vân hai mắt lại sáng lên. Đây là người duy nhất trong đế quốc bị dị biến tinh thần trước 16 tuổi, hơn nữa là dị năng giả hệ không gian duy nhất, gã đã sớm muốn nghiên cứu một chút a. Bất quá không giống Lê Hân, năng lực bản thân Phong Liệt Vân quá mạnh, Blake cũng có chút mắt nhìn, gã chưa bao giờ đề cập đến.
Sau khi làm một số kiểm tra cơ bản cho Phong Liệt Vân, Blake nhìn kết quả: "Không thành vấn đề, thân thể vô cùng khỏe mạnh, đừng nói 300 tuổi, ta xem hình trạng thân thể y, 400 vẫn có thể sống."
"Ta nhớ lúc trước sau khi ngươi kiểm tra tần sóng tinh thần của ta, đặc biệt chế tạo một dụng cụ kiểm tra sóng năng lượng tinh thần. Dùng dụng cụ kia giúp Phong Liệt Vân kiểm tra một chút." Lê Hân nói "Phong Liệt Vân, thử dùng phương pháp ta vừa làm để kích thích lực lượng ngủ đông trong đầu một chút, nhớ rõ, phải nhẹ nhàng một chút, ổn định một chút, tinh thần cũng phải giữ thật tốt."
Suy nghĩ trong lòng Phong Liệt Vân cùng Lê Hân không sai biệt lắm, y gật đầu, sau khi Blake lấy dụng cụ ra, thử khống chế lực lượng trong não mình.
Mà Blake nhìn dụng cụ, biểu tình càng ngày càng kinh ngạc. Chờ sau khi thí nghiệm kết thúc, bác sĩ nói với Lê Hân: "Cậu cũng thí nghiệm một chút."
Lê Hân cũng nghĩ như thế, tinh thần lực hiện tại của hắn đã rất cường đại, sau khi phối hợp cùng Blake làm thí nghiệm, vẻ mặt Blake càng thêm vi diệu.
"Trong bài kiểm tra vừa rồi, Lê Hân có tinh thần lực rất rõ ràng, ta hiện tại không có thước đo để đánh giá, chỉ có thể dựa theo giá trị của dụng cụ này. Trị số của Lê Hân là khoảng 2000, người còn lại đều là 0, căn bản đo không ra tinh thần lực. Thế nhưng vừa rồi, khi Phong Liệt Vân thí nghiệm dụng cụ cũng có phản ứng, là -100?" Blake tương đối khó hiểu, nói Phong Liệt Vân có tinh thần lực còn chưa tính, như thế nào lại là số âm chứ?
"Ta đã biết." Lê Hân gật đầu, giải thích với những người khác "Quả nhiên vừa rồi ta đoán không sai, Phong Liệt Vân không phải dị biến tinh thần, mà là thức tỉnh tinh thần lực. Hơn nữa thuộc tính tinh thần lực của y hẳn là tương phản với ta, nếu dùng màu sắc để nói, ta là màu lam nhạt mà y lại là màu đỏ nhạt. Thuộc tính tương phản, cho nên mới xuất hiện giá trị âm. Tinh thần lực của Phong Liệt Vân chủ yếu là tấn công, kích thích, vô cùng không ổn định. Mà tinh thần lực của ta là chữa lành và ám chỉ làm chủ, là lực lượng ổn định. Nhưng nếu so lực công kích, sức mạnh thuộc tính của Phong Liệt Vân rõ ràng thương tổn não người nhiều hơn ta, nhưng y cơ bản không có năng lực chữa lành, cũng không quá am hiểu điều khiển tinh thần người khác."
"Sao lại thế này?" Thẩm Uyển Như hỏi "Phong Liệt Vân ngay từ đầu đã có tinh thần lực sao? Hay là......"
Giọng nàng đột nhiên im bặt, hiển nhiên cũng suy nghĩ như Lê Hân.
"Lúc trước ta đã giúp Phong Liệt Vân trấn an tinh thần, rõ ràng y không có loại lực lượng này, chỉ là tần sóng tinh thần của bản thân tương đối cao, dễ gây dị biến tinh thần. Thế nhưng vừa rồi, không chỉ vì bất cứ lý do gì, có lẽ bởi vì trước đây ta từng trợ giúp y làm phẫu thuật não, y đã tiếp thu hướng dẫn tinh thần lực của ta, lúc này mới kích thích thức tỉnh lực lượng · bản thân · y, có được tinh thần lực." Vẻ mặt Lê Hân càng thêm ngưng trọng, thậm chí có chút bi thương.
"Bản thân." A Mộc một câu trúng đích.
Trong lòng mỗi người đều trầm xuống, bản thân, bản thân Phong Liệt Vân đã có tinh thần lực, như vậy......
"Đúng vậy." Lê Hân hít sâu một hơi, vẻ mặt có chút tức giận "Nếu ta đoán không sai, dị biến tinh thần của nhân loại, căn bản không phải một loại bệnh tinh thần, mà là tiến hóa. Sở hữu tần sóng tinh thần siêu hạn, người bị lưu đày, đều là tinh thần quá mức cường đại, trước khi thức tỉnh đều bị xem như người bệnh có chứng phát cuồng, đem khả năng thức tỉnh, bóp chết tại viên tinh cầu lưu đày này!"