Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư

Chương 75: Biểu diễn lưu động (5)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Lê Hân hiện tại gặp phải hai nan đề, thứ nhất, hắn bị Lê Viêm chú ý.

Tuy nguyên soái quân đoàn số 3 là Lê Chiến, nhưng trên thực tế đã bị Lê Viêm nắm quyền, gã không chỉ có được một phần tư binh lực đế quốc, mà còn thông đồng với viện nghiên cứu luôn là nhân vật phản diện trong tâm trí Lê Hân, bị người này theo dõi là chuyện vô cùng đáng sợ. Đã tìm thấy A Mộc rồi, hắn còn cần thiết kiên trì ở lại đế quốc không, nói không chừng trở về Emir sẽ thoải mái hơn.

Thế nhưng Emir cũng không phải nơi an toàn gì, thế lực ngầm của quân đoàn số 3 và quân trực thuộc hoàng tộc đã ở đó hỗ trợ viện nghiên cứu làm việc, nói cách khác thì đó là địa bàn của Lê Viêm, thật không biết rốt cuộc đế quốc an toàn hay Emir an toàn hơn.

Nơi trở về của hắn chỉ có Emir, nếu không trở về đó, cũng chỉ đến được Nguyên Thủy tinh, Hắc Ám tinh. Một người nếu ngay cả sống cũng phải trốn trốn tránh tránh như vậy, thì sống cũng không có ý nghĩa gì.

Hơn nữa, hắn cần có lượng fans lớn. Tất cả nhân khẩu trên Emir và Nguyên Thủy tinh, đều ít hơn 1 tỷ người rất nhiều, muốn trở thành âm nhạc đại sư, cần phải ở đế quốc. Huống chi, lúc này hắn đã ký hợp đồng cùng Tinh Tế, công ty quản lý đứng nhất nhì đế quốc, cánh cửa thành công đã mở rộng với hắn, vì sao không nỗ lực?

Ở thế giới tương lai nơi nơi đều là siêu nhân, có lẽ Lê Hân yếu ớt, có lẽ vô năng, có lẽ nhát gan, nhưng hắn chưa bao giờ là kẻ hèn nhát. Kẻ hèn nhát sẽ không dũng cảm gảy tỳ bà trước sự vây công của cả ngàn người, kẻ hèn nhát sẽ không đến nguyên thủy tinh một mình ngoan cường chiến đấu mà không có sự bảo vệ của A Mộc, kẻ hèn nhát càng không tự khiến mình sống tốt hơn giữa hàng vạn người trên Hắc Ám tinh. Đối với người đế quốc mà nói, Emir, Nguyên Thủy tinh đều là nơi hoang dã, Hắc Ám tinh càng là sự tồn tại mà họ nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng những vùng cấm trong mắt người đế quốc này đều do chính họ tạo ra, nơi này có thể chứa hàng trăm tỷ người, nơi có thể khiến nhiều người an cư lạc nghiệp như vậy, có gì mà đáng sợ.

Siết chặt nắm tay, cuối cùng Lê Hân vẫn quyết định sống ở đế quốc. Lần trước bị Lê Viêm mang đi là vì hắn đang trong kỳ thăng cấp không có lực phản kháng, hiện tại điểm của hắn đã vượt hơn 100, cứ 100 điểm có thể đổi lấy một lần không hôn mê khi thăng cấp, như vậy nhược điểm không còn nữa, tinh thần lực của hắn cũng ngày càng mạnh, còn gì sợ đây!

Nếu quyết định ở lại đế quốc, vậy phải đối mặt với vấn đề thứ hai—— Nghiêm Sí.

Hắn đã nhận ra Nghiêm Sí chính là A Mộc, và hiểu được lý do vì sao không nhận biết nhau, Nghiêm Sí mất đi ký ức khi là A Mộc. Nhưng hai người họ có sự tương thông, bất kể bản thân có biến thành bộ dạng gì, Nghiêm Sí đều có thể chuẩn xác tìm được hắn, điều này có nghĩa A Mộc cũng không biến mất, y vẫn luôn ở đó.

Nhưng nếu Nghiêm Sí nhớ ra chuyện xảy ra ở Emir, liền hiểu được sức mạnh của hắn có bao nhiêu quan trọng với đế quốc. Lê Hân cũng không phải người ích kỷ xấu xa, có lẽ thích chiếm chút tiện nghi...... được rồi, là chiếm rất nhiều tiền tiện nghi, nhưng ở khía cạnh đúng sai, lựa chọn của Lê Hân luôn là chính diện, tích cực. Hắn hiểu tầm quan trọng của mình đối với vấn đề mà đế chế đang gặp phải, cũng biết mình là hy vọng của nhân loại, nếu có thể, hắn cũng hy vọng có thể đứng ra trợ giúp nhân loại.

Nhưng mà không thể, dù tinh thần lực của hắn bây giờ đã ở cấp 5, trên sách hướng dẫn trung cấp cũng không hề chỉ ra bất cứ biện pháp nào có thể trị tận gốc tinh thần dị biến của nhân loại, âm nhạc của hắn chỉ có tác dụng xoa dịu, liền tính bị đem đi nghiên cứu thì vẫn chỉ có thể làm dịu. Sách trung cấp bao quát cách sử dụng tinh thần lực từ cấp 5 đến cấp 8, nói cách khác, dù bản thân có 100 triệu fans, tinh thần lực cấp 8, gần như tiếp cận đến mức âm nhạc đại sư cũng không có khả năng chữa khỏi căn bệnh bẩm sinh này của nhân loại, chỉ có thể chữa lành một số hậu chấn thương.

Đại khái loại vấn đề tinh thần này bắt nguồn từ gien, tựa như con người có não và tứ chi, cá dùng mang để hô hấp, chim có thể bay lượn trên bầu trời, là bẩm sinh, không thể thay đổi.

Nếu như đã vậy, dù có bắt Lê Hân đi nghiên cứu cũng không làm nên chuyện gì, còn không bằng nghĩ cách giải quyết từ vấn đề cơ bản nhất trên gien. Lê Hân đương nhiên không có khả năng hiến thân mình làm chuyện vô ích, hắn phải bảo vệ bản thân mình.

Dưới tiền đề này, hắn không xác định nên để Nghiêm Sí biết chuyện này hay không. Nghiêm Sí cùng A Mộc bất đồng, A Mộc cái gì cũng không có, y có thể đơn thuần chỉ yêu mình hắn, chỉ quan tâm mình hắn, bất luận mọi người trong đế quốc có đi tìm chết cũng không sao cả. Nhưng Nghiêm Sí không giống, mặc kệ bên ngoài mặt than cỡ nào, y chung quy vẫn là quân nhân, bảo vệ quốc gia mới là tôn chỉ và tín niệm của y, nó đã ăn sâu bén rễ. Một khi để y biết chuyện của mình, dù có lựa chọn thế nào Lê Hân cũng sẽ không trách y, chính là vì sao lại để người yêu của mình đối mặt với một lựa chọn khó khăn như vậy, đơn giản yêu nhau thế này không phải tốt rồi sao?

Thông qua sách trung cấp giới thiệu, Lê Hân biết chỉ cần bản thân khôi phục tinh thần lực cấp 5, đại khái đã có thể phục hồi hoàn toàn tổn thương trong đầu Nghiêm Sí, một khi khu vực ký ức khôi phục, như vậy y sẽ dần dần nhớ ra lúc bản thân là A Mộc. Lê Hân hy vọng y có thể nhớ ra khoảng thời gian hai người ngọt ngào sống nương tựa lẫn nhau, đó là những ngày gian khổ cũng như hạnh phúc nhất từ khi hắn đến thế giới xa lạ này, hắn không muốn Nghiêm Sí quên mất, nhưng hắn cũng vô pháp gánh vác hậu quả khi Nghiêm Sí nhớ ra.

Xét đến cùng, đại khái chính là không tin đi. Không tin Nghiêm Sí có thể bảo vệ hắn, cũng không dám nhìn Nghiêm Sí đặt bản thân mình cùng đế quốc lên bàn cân mà so sánh.

Có chút vô lực tựa vào sô pha, nhìn Nghiêm Sí vừa tập luyện thể năng cơ bản xong, nửa trên trần trụi, chỉ xuyên một cái quần đùi gợi cảm mê người. Vóc dáng y hấp dẫn như vậy, nhưng trong lòng Lê Hân lại nhấc không nổi nửa phần hứng thú. Rõ ràng lúc ở cùng A Mộc, hắn vẫn có thể động dục với xác ướp da hư thịt thối dưới lớp băng vải, bây giờ lại thờ ơ trơ mắt nhìn dáng người hoạt sắc sinh hương như vậy.

Sau ba ngày ở nhà Nghiêm Sí, cộng thêm ba ngày ngủ trước đó, mười ngày trôi qua hết sáu ngày, còn bốn ngày nữa là có thể khôi phục bình thường. Lê Hân tạm thời không muốn trở về trường học, cũng lấy cớ thân thể không khỏe tạm thời từ chối yêu cầu để Sarah dẫn hắn đến Tinh Tế, sống ở nhà Nghiêm Sí, lại một ngày so với một ngày càng phiền muộn.

Lúc mới nhận ra Nghiêm Sí, hắn có thể mỉm cười chờ mong kết quả ngọt ngào, mà khi tình cảm rút đi, lý trí chiếm thượng phong, lại không cách nào tưởng tượng được viễn cảnh vui vẻ của bọn họ.

Thấy Lê Hân ốm yếu nằm trên sô pha, thiếu tướng hoàn toàn không có ý định mặc đồ, mà đến trước mặt Lê Hân, triển lãm một chút dáng người hoàn mỹ của mình, cánh tay rắn chắc hữu lực, cơ ngực đàn hồi, tám khối cơ bụng hoàn mỹ cùng tuyến nhân ngư duyên dáng, hai cái đùi thon dài kiện mỹ, toàn thân trên dưới không một chút thịt thừa, quả thực chính là nam nhân no.1 thế giới hạng mục 'Muốn được y ôm vào lòng nhất'! Đương nhiên không phải Nghiêm Sí tự luyến, mà là trước đây khi tạp chí phỏng vấn y, nhiếp ảnh gia đã nói sau khi chụp vài bức ảnh về khóa huấn luyện của y. Lúc ấy nhiếp ảnh gia đã vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy dáng người của Nghiêm Sí, dâm tà nhìn chằm chằm người ta không rời, còn tỏ vẻ, có thể cùng Nghiêm thiếu tướng xuân phong nhất độ, có chết cũng cam lòng.

Ps: Giới tính nhiếp ảnh gia · Nam.

Nghiêm Sí không hiểu chuyện này, chỉ biết dáng người của mình rất hấp dẫn, liền lén dùng những động tác nhiếp ảnh gia đã dạy khi chụp ảnh triển lãm trước mặt Lê Hân, sau đó tiến lại cực kỳ gần hắn ngồi xuống, thân mật mà hôn lên mặt Lê Hân. Kỳ thật rất muốn hôn môi, nhưng thấy Lê Hân không có ý định quay đầu nhìn mình, chỉ cho y một cái sườn mặt, liền đổi sang hôn mặt.

Ba ngày nay đối với Nghiêm Sí mà nói chính là ba ngày mộng ảo, có thể cùng người mình yêu ở trong thế giới hai người như vậy, cảm nhận sự hiện diện của hắn trong thế giới này, trái tim Nghiêm Sí đều được lấp đầy, không thể nhồi thêm bất cứ thứ gì nữa.

"Tinh thần không tốt lắm, vẫn còn khôi phục sao?" Tuy rằng không biết vì sao Lê Hân lại khôi phục, Nghiêm Sí lại sáng suốt không hỏi, chỉ quan tâm thân thể hắn.

Nghe được sự lảng tránh trong lời y, Lê Hân thở dài: "Thật ra cơ thể không có chỗ nào khó chịu cả, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục còn mất bốn ngày. Hơn nữa bây giờ......"

Nghĩ đến 500 ngàn hoa tươi và 5 triệu tinh tệ thiếu nợ hệ thống Lê Hân gần như phát bạo, phải, hắn thiếu tiền không sai, còn là một khoản tiền lớn, hơn nữa là vay nặng lãi. Nhưng đòi nợ vay nặng lãi cũng có kỳ hạn đi chứ, có thể hay không đừng có từ lúc hắn vừa tỉnh lại, liền cố định mỗi ngày, mỗi giờ bắn ra cửa sổ tiền nợ trước mắt hắn, còn giống như khủng bố vô hạn mà bắn ra, một ngày xoát 24 lần, cũng may lúc ngủ hắn không nhìn thấy, bằng không thật muốn giết chết hệ thống!

"Nghèo a......" Lê Hân nhẹ lắc đầu "Thật nghèo, quan trọng nhất chính là, người nghèo chí đoản, mỗi ngày đều phải chịu đựng đối xử không công bằng!"

Nhớ tới lần đầu thấy hắn lúc ở thân phận Lý Hâm, thiếu niên ăn mặc rách nát thổi tiêu ở quảng trường, bên chân quật cường mà để một cái hộp, Nghiêm Sí liền nói: "Chỗ anh có tiền."

"Bao nhiêu?" Nhắc tới tiền Lê Hân liền chột dạ, hắn đã xài hết sạch số tiền mười mấy năm thiếu tướng bán mạng vì đế quốc, hiện giờ có chút ngại dùng tiền của y. Bất quá thiếu nợ 5 triệu, vừa nghe có tiền, hai mắt vẫn là sáng ngời, quay đầu nhìn chằm chằm Nghiêm Sí, cũng không còn bệnh hậm hực nữa.

Nghiêm Sí thấy hắn có tinh thần cũng vui vẻ: "Em muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu."

Đến âm nhạc đại sư cần 10 tỷ hoa tươi, 100 tỷ tinh tệ, còn nợ lại 5 triệu tinh tệ, tương lai còn không biết phải đổi bao nhiêu thương phẩm hố hắn mua. Lê Hân cúi đầu thầm tính một phen, cuối cùng khổ đại cừu thâm* mà nói ra một con số thiên văn: "Hai, ba trăm tỷ tinh tệ đi."

*Khổ đại cừu thâm: mối thù sâu nặng, gần như câu thâm thù đại hận ấy.

Nghiêm Sí: "......"

Lặng lẽ kiểm tra số tiền hiện có trong tài khoản, lại trộm xem tiền trên danh nghĩa của cha mẹ một chút, Nghiêm thiếu tướng yên lặng che ngực, đúng là quá nghèo, cả nhà đều nghèo! Ở đế quốc y cũng được coi là một trong những kẻ có tiền nhất, có thể mua một cái biệt thự như vậy, có thể sống tốt mỗi ngày mà không cần tiền lương, chỉ là so với chí hướng rộng lớn của vợ tương lai, y quả nhiên là một kẻ nghèo.

Ngẫm lại con số kia chính Lê Hân cũng thấy mỏi mệt, đem đầu dựa vào vai Nghiêm Sí nói: "Số tiền đó từ từ kiếm đi, hiện tại tương đối sốt ruột cũng chỉ vài triệu...... Đương nhiên, nếu có vài trăm triệu thì tốt rồi."

Cái này...... y vẫn có, Nghiêm Sí thở phào nhẹ nhõm. Căn nhà này trị giá khoảng một hai trăm triệu ở Thủ Đô tinh, còn có mấy chục triệu có thể dùng trong tài khoản......

"Đem nhà bán đi, cộng thêm tiền của ta có khoảng 200 triệu, đủ không?" Nghiêm Sí hỏi.

Hai mắt Lê Hân đã sáng như đèn led, hắn nhìn chằm chằm Nghiêm Sí, nhịn không được ngồi lên cặp đùi rắn chắc của y, ôm chặt cổ y, dùng sức gặm một ngụm lên mặt y: "Thiếu tướng, anh thật sự quá soái!"

Đặc biệt là thiếu tướng được vây quanh bởi hàng vạn tinh tệ, quả thực soái đến vô hạn! Đương nhiên nếu có thể đem toàn thân đều bao thành xác ướp liền càng đẹp mắt.

Lỗ tai thiếu tướng đỏ lên một cách khả nghi, sau đó Lê Hân cảm thấy vị trí nào đó dưới thân có chút không ổn. Bất quá hắn vẫn không xuống, còn cọ cọ mông tìm vị trí thoải mái hơn, sau khi trêu chọc Nghiêm Sí đủ rồi, sử dụng mỹ nhân kế làm quân vương không lên triều. Môi tiến đến bên tai thiếu tướng, Lê Hân thấp giọng nói: "Kỳ thật, cũng không cần bán nhà, em không thiếu tiền mặt, chuyển lên danh nghĩa của em là được. Như vậy anh cũng có nhà ở, em cũng có tài sản cố định, thế nào?"

"Được" Nếu đặt Nghiêm Sí ở cổ đại tuyệt đối biến thành hôn quân, y ôm eo Lê Hân, khàn giọng nói "Chuyển tới thiết bị đầu cuối cá nhân của em...... Không đúng, đầu cuối của em là Lý Hâm, làm sao mới chuyển tới danh nghĩa của em?"

Vấn đề này Lê Hân đã sớm nghiên cứu qua: "Chuyển tới danh nghĩa Lý Hâm cũng coi như em, dù sao thiết bị đầu cuối cá nhân cũng ở trong tim em, tiền gì thuộc về em, người khác không lấy được. Bất quá chỗ này của em có một tài khoản ảo, anh có thể đổi giá trị đầu ra của căn nhà thành bất động sản treo ở đó, tên trên thiết bị đầu cuối cá nhân vẫn là anh, liền tính trên danh nghĩa người nhà, đồng sở hữu ngôi nhà này, thế nào?"

"Ừ." Thiếu tướng làm việc chính là nhanh nhẹn dứt khoát, sau khi có được tài khoản ảo của Lê Hân, lập tức dùng quang não cá nhân kết nối với đầu cuối, đăng ký quyền tài sản của căn nhà trên tài khoản ảo ấy. Tài khoản là tên Lê Hân, đăng ký như vậy, tên Lê Hân liền hiện ở chủ hộ, Lê Hân Nghiêm Sí hai cái tên ở cạnh nhau, giống như một gia đình, nhìn thuận mắt hơn tên Lý Hâm nhiều.

Loại bất động sản trên danh nghĩa này, tương đương với tài sản chung của vợ chồng, tương lai nếu có ai muốn bán nhà đi, cần có hai bên đồng thời ký tên mới có thể bán. Nói cách khác, Lê Hân hoàn hoàn toàn toàn là chủ hộ, tất cả tinh tệ thuộc giá trị căn nhà đều có thể đổi thành hoa tươi, mà bản thân Nghiêm Sí cũng không mất nhà, chỉ đơn giản là đổi thành hai kiểu giá trị!

Lúc đứng tên bất động sản, tài khoản ảo của Lê Hân đồng thời nhiều thêm vài chục triệu, hệ thống bắn ra thông báo: 【Chúc mừng ký chủ sắp não tàn sắc lệnh trí hôn* vì có được số tiền lớn, nhận được 23 triệu hoa tươi, nợ hệ thống 550 ngàn (tính cả lãi hàng tháng 50 ngàn tệ), sau khi khấu trừ 550 ngàn, hoa tươi còn còn lại 22 triệu 450 ngàn tệ. 】

*Sắc lệnh trí hôn: Nói đúng hơn là lợi ích (hoặc là nữ sắc) làm cho người ta đánh mất lý trí, muốn làm ra chuyện vi phạm đạo đức.

Lê Hân:!!!!

Số bất động sản và tinh tệ Nghiêm Sí cho hắn tổng cộng là 230 triệu 230 triệu 230 triệu! Chuyện quan trọng phải nói ba lần!

"Không phải chứ" Lê Hân lắc lắc khuôn mặt đẹp trai của Nghiêm Sí "Một lần cho em nhiều tiền như vậy, anh..... số dư tài khoản của anh chỉ còn 372.43 tinh tệ!"

"Anh không cần dùng tiền." Thiếu tướng chỉ nói đơn giản, cũng không giải thích quá nhiều.

Hai mắt Lê Hân đều biến thành ¥ ¥ ¥, bây giờ lại nhìn cơ thể Nghiêm Sí, trời ạ, thật sự soái đến mức khiến người không khép được chân a, trên thế giới này sao lại có người soái đến vậy! Nếu không phải hiện giờ trạng thái hắn quá suy yếu do tác dụng phụ của thuốc, thật sự sẽ lập tức lôi thiếu tướng đi lăn giường, anh muốn làm gì em cũng được hết!

*¥ chính là tiền nhân dân tệ của Trung Quốc (CNY)

Không sai, hắn vẫn luôn là một tục nhân như vậy ╮(╯▽╰)╭

"Anh đúng là......" Lê Hân nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú như kim quang lấp lánh của Nghiêm Sí, cúi đầu trao cho y một nụ hôn kiểu Pháp thật sâu. Sau một thời gian dài luyện thổi tiêu, kỹ thuật hôn của Lê Hân đã vô cùng cao siêu, đem Nghiêm Sí trước giờ chưa từng phát sinh quan hệ thân mật với bất cứ ai làm cho hồn phi phách tán, đầu óc một mảnh hôn mê, chỉ có thể để mặc Lê Hân giở trò với mình, không hề có năng lực phản kháng.

Lê Hân nhất định là tiểu thụ đầu tiên trong lịch sử hôn đến tiểu công phát ngốc, ngẫm lại liền phá lệ có cảm giác thành tựu!

Việc luyện tiêu giúp Lê Hân thành thạo các kỹ xảo lấy hơi đặc biệt, mỗi ngày hắn có thể thổi hơn sáu bảy tiếng đồng hồ mà không cần nghỉ ngơi, cũng sẽ hôn được sáu bảy tiếng không rời miệng, cái mũi hít thở rất thông thuận a! Qua 3 phút thiếu tướng liền mở ra hình thức yếm khí, hai người không tiết tháo ở trên sô pha hôn a hôn, nếu không phải thể chất Lê Hân không cường hãn như thiếu tướng, lúc đói bụng sẽ tự phát ra tiếng 'cô cô', thì không biết sẽ còn hôn tới lúc nào đâu!

Thời điểm bụng Lê Hân kháng nghị, hắn đã đem thiếu tướng đè xuống sô pha, quần đùi bị kéo xuống, quần lót cũng đã cởi hơn phân nửa. Thiếu tướng môi hồng nhuận, tóc tai lộn xộn, người đầy mồ hôi mà bị người đè trên sô pha, đúng là gợi cảm phát bạo, đặc biệt là nhớ tới 23 triệu hoa tươi kia, quả thực không thể soái hơn!

Tiếng bụng kêu khiến Lê Hân không thể không buông Nghiêm Sí ra, sau khi hắn ý thức được mình vừa làm gì, lập tức nhảy khỏi sô pha, không có trách nhiệm mà ném xuống một câu "Em đi ăn cơm" rồi mang theo một lọ dinh dưỡng tề chạy về phòng mình. Nghiêm Sí bị hắn quấn rối một trận còn phủi tay mặc kệ, miễn bàn có bao nhiêu thê thảm. Cố tình y lại quá mức tự kiềm chế, nhớ tới Lê Hân còn nửa năm mới đủ 18 tuổi liền im lặng nhịn xuống, thật là nghẹn một bụng máu đi vào phòng tắm tự xử. Lần tắm này ước chừng mất 3 giờ mới xong, sau khi ra tới Nghiêm Sí còn ngồi một lúc trước cửa phòng Lê Hân, thấy người không có ý định mở cửa, liền về phòng mình nghỉ ngơi.

Sau khi y đi rồi Lê Hân liền thò đầu ra khỏi cửa, 3 giờ...... 'đêm đó của tôi và siêu nhân' lúc ở Emir đối với Lê Hân mà nói thật ra không phải hồi ức quá tốt, tổng thể chính là mệt quá mệt quá y thế nào còn chưa bắn a, đây là bệnh cần được trị đi. Bây giờ 3 tiếng còn bộ dáng chưa đã thèm, ngô...... Lê Hân cảm thấy mình vẫn nên chờ cấp bậc gien cao thêm một chút lại suy xét đến chuyện giường chiếu, suy cho cùng xúc động một lần thì dễ, xúc động nhiều lần đó là chứng phát cuồng!

Tịnh dưỡng tác dụng phụ của thuốc mấy ngày nay đối với Lê Hân mà nói quả thực chính là thời gian ngọt ngào trộm được, không thèm nghĩ làm sao tăng cấp, không thèm nghĩ chuyện phiền lòng từ Lê Viêm bên kia, tiền nợ đã có người đem toàn bộ gia sản dâng bằng hai tay, mười mấy năm tiền lương còn chưa đủ, bây giờ sản nghiệp tổ tiên cũng đưa tới, thật là quá tốt đẹp!

Lê Hân làm heo bảy ngày, nhiệm vụ mỗi ngày chính là ăn ăn uống uống đùa giỡn thiếu tướng, còn có, 4 giờ thổi tiêu không thay đổi, thuần khiết, thổi tiêu theo nghĩa đen bình thường.

Nghiêm Sí cũng cảm thấy mấy ngày này tựa như sống trong ảo cảnh, trừ bỏ vị thành niên không thể xuống tay, quả thực chính là thời khắc hạnh phúc hoàn mỹ, quá tốt đẹp quá mộng ảo.

Nhưng, con người không thể sống dựa vào việc trốn tránh, mỗi người đều phải phấn đấu vì lý tưởng của mình. Ngày thứ mười, tác dụng phụ hoàn toàn biến mất, tinh thần lực khôi phục cấp 5, lúc này cũng không nôn nóng, cuối cùng hắn cũng có thể nghiêm túc tìm hiểu tinh thần lực trung cấp.

Hoàn toàn bất đồng lúc vừa lên cấp 4, quả thực chính là bước qua một cánh cửa khác. Sức mạnh khổng lồ trong cơ thể, ánh sáng vốn màu lam nhạt chuyển sang ánh bạc, một bước nhảy vọt từ số lượng sang chất lượng.

Lê Hân yên lặng nhớ lại sách trung cấp, nhìn ống tiêu trước mắt, dồn tinh thần lực vào trong ống tiêu, không cần hắn tự thổi, ống tiêu liền phát ra âm thanh, cứ việc không thành giai điệu, nhưng sử dụng tinh thần lực đàn tấu hoặc biểu diễn một loại nhạc cụ là có thể được!

【Hệ thống: Chúc mừng ký chủ hiểu được phương pháp khống chế đạo cụ hệ thống bằng tinh thần lực, sau khi mức độ thuần thục của ba loại nhạc cụ đạt tới mãn cấp, ký chủ có thể lấy ra đồng thời sử dụng tất cả đạo cụ hệ thống từ trong không gian hệ thống, trình độ sử dụng tùy thuộc vào cường độ tinh thần lực của ký chủ.】

Đây là...... khống chế kép! Giả sử tinh thần lực khống chế nhạc cụ có thể thuần thục như con người tự sử dụng, như vậy có phải chứng minh, một số bản nhạc yêu cầu cầm tiêu hợp tấu này nọ, tự hắn cũng có thể chơi cùng một lúc? Bằng cách này, chẳng phải đã có thể khôi phục lại diện mạo thật sự của những cổ khúc kinh điển kia sao?

Nhớ tới《Tiếu Ngạo Giang Hồ》mà hệ thống đưa tặng kia, phỏng theo khúc cải biên《 Quảng Lăng Tán 》, nhạc khúc này là cầm tiêu hợp tấu. Lê Hân biết được thì cảm thấy đáng tiếc, bản thân chỉ có thể một lần sử dụng một loại nhạc, vô pháp tái hiện nguyên trạng của nhạc khúc, bây giờ tinh thần lực lại vì hắn hiện ra tính khả năng!

Không sai, chỉ là tính khả năng. Mặc kệ Lê Hân khống chế lực lượng thế nào, ống tiêu cũng chỉ phát ra âm thanh ngắn ngủi, không thể kết nối được. Đây đều không phải do hắn không thể khống chế tốt tinh thần lực, mà là lực lượng cấp 5 không đủ để hỗ trợ bản thân tích hợp tinh thần lực vào nhạc khúc. Lực lượng quá yếu làm cả hai đều không thể đạt được, còn không bằng chuyên tâm đem tinh thần lực dung nhập vào tiếng nhạc còn tốt hơn.

Lê Hân thở dài, tham nhiều nhai không nổi, bản thân hiện tại chỉ có một loại nhạc cụ ở mức độ thuần thục mãn cấp, còn muốn hợp tấu? Vẫn là luyện kiến thức cơ bản cho vững chắc đã, chờ mức độ thuần thục của ba loại nhạc cụ đều đi lên, có lẽ tinh thần lực cũng đã đến cấp 8 tiêu chuẩn, đến lúc đó tự nhiên có thể đồng thời sử dụng được nhiều loại nhạc cụ.

Thử qua các loại cấp bậc của tinh thần lực, có thể công kích có thể phòng ngự, chẳng qua có chút bất đồng với lực lượng bình thường. Tinh thần lực công kích vô pháp hóa thành công kích vật lý, mà là công kích tinh thần thuần túy. Hiện tại hắn đã có thể dễ dàng ám chỉ tất cả những việc râu ria lên người khác, việc vô cùng quan trọng thì chỉ cần hắn kiên trì, là có thể thành công. Trên sách có nói, khi tinh thần lực tới cấp 8, hắn có thể tùy ý khống chế sống chết của một người. Mặc dù không thể hóa thành công kích vật lý, nhưng có thể khiến người khác trở thành con rối của mình, ngay cả tự sát đều có thể.

Nói cách khác, chỉ có khi tinh thần lực của hắn lên đến cấp 8, mới có được lực lượng tương đương những con trùng dị hình kia, nhưng hiện tại hắn đã có thể phòng ngự và công kích trùng dị hình, suy cho cùng thực lực bản thể chúng nó không mạnh, tất cả đều dựa vào việc ký sinh mà ra.

Nói đến phòng ngự, tinh thần lực có thể chống đỡ trước một số đòn tấn công vật lý, nhưng hiệu quả ở mức trung bình. Lực lượng phụ trợ được thể hiện nhiều ở trị liệu tinh thần, trấn an tinh thần, chấn thương tinh thần khó hiểu trong đầu A Mộc trước đây, bây giờ hắn đã có thể dễ dàng chữa khỏi.

Nói cách khác, nếu hắn muốn, Nghiêm Sí có thể khôi phục ký ức ở Emir bất cứ lúc nào.

Lê Hân đột nhiên mất hứng thí nghiệm tinh thần lực, hắn dựa vào tường ngồi xuống, biết mình nên đưa ra quyết định. Hạnh phúc cùng ngọt ngào hiện tại đều là giả dối, chỉ cần một ngày ký ức về A Mộc chưa khôi phục, Nghiêm Sí cũng không phải một người hoàn chỉnh. Sở dĩ trong khoảng thời gian này hắn không hạ tâm phát sinh quan hệ cùng Nghiêm Sí, kỳ thật thân thể chỉ là cái cớ, nguyên nhân thực sự, có lẽ chính là trong tiềm thức của hắn vẫn chưa hoàn toàn thừa nhận Nghiêm Sí là A Mộc mà hắn yêu kia.

Trị liệu, A Mộc trở về, Nghiêm Sí gặp phải lựa chọn khó khăn. Không trị liệu, cuộc sống dối gạt bản thân như vậy, dùng hạnh phục giả tạo che mờ hai mắt, vĩnh viễn không thấy được A Mộc chân chính.

Lê Hân tận lực đem toàn bộ cơ thể dán vào tường, hy vọng nhiệt độ lạnh lẽo có thể khiến bản thân bình tâm suy nghĩ một chút. Nhưng nhiệt độ vách tường ở thế giới tương lai đều có thể tự điều tiết, khi Lê Hân dựa người vào, vách tường liền tự động thay đổi theo nhiệt độ cơ thể của Lê Hân, để tránh hắn cảm lạnh.

Nghiêm Sí ra khỏi phòng huấn luyện, thấy Lê Hân ngồi dưới đất, liền ngồi xuống cùng hắn, trầm giọng nói: "Cứ làm việc em muốn là được."

Những lời này, chính là kiên định đứng về phía Lê Hân. Nhưng khi y biết được công dụng thực sự của lực lượng kia, liệu y có còn nghĩ như vậy nữa không?

Lê Hân kéo tay Nghiêm Sí, đem tay mình đặt lên bàn tay thô ráp của y, cảm nhận được sức mạnh vô hạn từ lòng bàn tay, hít sâu một hơi.

Trước nay hắn chưa bao giờ là người yếu đuối.

Ánh sáng màu bạc từ đầu Lê Hân tràn ra, trong không trung hóa thành những điểm sáng mắt thường không thể nhìn thấy, từng chút tiến vào đầu Nghiêm Sí, còn chưa kịp ngưng tụ thành hình trong đầu, Nghiêm Sí đã có cuộc gọi khẩn cấp.

Đó là mệnh lệnh cao nhất và khẩn cấp nhất của quân bộ, phàm là quân nhân đế quốc, mặc kệ hiện tại đang nghỉ phép hay nằm trên giường bệnh, đều phải lập tức bò dậy, lập tức đi đến chiến trường.

Chiến thời đặc lệnh!