Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư

Chương 67: Biểu diễn thăm hỏi (2)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Sau khi hoàn thành việc tuyển chọn các trường đại học, giới giải trí và văn nghệ binh, các học sinh nhận đủ tiêu chuẩn sẽ được đưa đi đào tạo chung, đạo diễn cùng lão sư có chuyên môn sẽ đến hướng dẫn và sắp xếp tiết mục, lập ra các nhóm biểu diễn khác nhau để trình diễn ở các khu vực khác nhau.

Đại học sẽ cho học sinh nghỉ một tháng rưỡi, vì là học sinh học viện Nghệ Thuật, nên cơ hội luyện tập thực tế sẽ nhiều hơn học kiến thức lý luận, vì vậy các trường đại học sẽ nói với đạo sư, không để học sinh nợ môn vì nghỉ học quá nhiều trong khoảng thời gian này. Sau khi Lê Hân có được tư cách liền có thể nghỉ ngơi, lúc này khoảng cách trước đợt tập huấn còn năm ngày, suy cho cùng thì việc tuyển chọn ở nhiều nơi vẫn chưa kết thúc. Được nghỉ đến năm ngày, Lê Hân nghĩ nghĩ, dù sao học phí của mình còn chưa đóng đủ, trên người còn dư mấy trăm vạn, thay vì cả ngày nhìn ánh mắt hung tợn của Milan trong ký túc xá, còn không bằng tìm nơi yên tĩnh thu đĩa nhạc a.

Nói thật, từ ngày tuyển chọn kết thúc, ánh mắt Milan nhìn hắn liền có chút không thích hợp, Lê Hân bị nhìn trong lòng có chút dựng lông. Tuy rằng hắn không sợ Milan, nhưng vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn. Ở chung ký túc xá có quá nhiều cơ hội chơi xấu, Lê Hân không nghĩ Milan là người tốt đẹp gì, bản thân vẫn nên nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.

Những ngày này, Lê Hân làm việc như một con cú đêm lợi dụng lúc Milan ngủ mà cố gắng thôi miên tiềm thức cậu ta, khiến tiềm thức Milan cảm thấy việc hủy hoại danh tiếng một nghệ sĩ vô danh như Lê Hân căn bản không có bất cứ tác dụng gì, lại lãng phí tiền bạc, sẽ không tiếp tục tìm người hắc mình trên mạng nữa. Từ lúc tinh thần lực bắt đầu tiến vào đại não Milan, bao gồm hơn một tháng cậu ta nằm viện, tinh thần lực của Lê Hân vẫn luôn bám riết ám chỉ Milan. Mà khi hắn được tổ tuyển chọn lựa chọn tham gia biểu diễn, trên mạng vẫn không có tuôn ra tin tức không tốt nào, xem ra ám chỉ của mình đã có hiệu lực.

Không cần lo lắng bị người hắc sau lưng, Lê Hân liền hoàn toàn không định ở lại ký túc xá. Thừa dịp được nghỉ năm ngày, hắn lấy cớ về quê để lên trạm vũ trụ quay trở về Dorset - 4 tinh, nhưng không đi gặp Lý Lâm, mà trực tiếp tìm một khu du lịch yên tĩnh ở ngoại ô Dorset -4 tinh, thuê một căn biệt thự nhỏ ở trong năm ngày.

Phí dừng chân một ngày 3 vạn không bao ăn ở đã hao hết tất cả tiền mặt trên người Lê Hân, cũng may tập huấn sẽ bao ăn ở, vẫn là nhà ăn quân đội tiêu chuẩn, hắn không cần lo về ăn uống kế tiếp, trong năm ngày này chỉ cần chịu khó gặm dinh dưỡng tề một chút là tốt rồi. Thực phẩm dinh dưỡng ở đế quốc thật sự rất đắt a, một quả táo tốn 2 nghìn kim tệ thần mã, đổi thành dinh dưỡng tề đủ để một người đàn ông trưởng thành tiêu hao năng lượng hơn nửa năm a, mà một quả táo lại không đủ để hắn nhét kẽ răng.

Khó trách Phil có tiền như vậy, tổn thất mấy trăm triệu tinh tệ còn không chớp mắt một cái, mấy trăm triệu tinh tệ tính cái gì, mười vạn quả táo mà thôi. Hơn nữa thực phẩm nguyên sinh thái vận chuyển từ nguyên thủy tinh tới đúng là, thịt còn muốn đắt hơn vàng! Lê Hân ước tính một chút, tài sản của Phil, ít nhất cũng ngàn tỷ......

So với tiền ăn, tiền ăn ở 3 vạn một ngày thực sự không đắt, chỉ là 15 quả táo mà thôi. Nghĩ xem có ai ở biệt thự trong khu du lịch mà chỉ trả 15 quả táo một đêm? Liền tính mười đồng một cân táo cũng không đủ trả!

Đáng tiếc, đây chỉ là vật giá ở Dorset -4 tinh mà thôi, nếu là loại biệt viện yên tĩnh ở Thủ Đô Tinh tấc đất tấc vàng kia, tiền thuê một năm ít nhất phải trên trăm vạn, chú ý là tiền thuê, quý Lê Hân đau gan, thực sự không phải cái giá mà một sinh viên nghèo có thể mua được. Nhưng thật ra phòng ở các tòa cao ốc mấy trăm tầng lại khá tiện nghi, tiền thuê một năm chỉ hai ba vạn, giá nhà cũng chỉ mấy chục vạn, đây vẫn là giá ở Thủ Đô Tinh, nếu ở Dorset -4 tinh, ngay cả người thuê nhà cũng không có, một tòa nhà cao tầng là mười vạn, giá rẻ đến không thể rẻ hơn, nếu ở các tinh cầu xa xôi khác thì giá càng rẻ vì nó chiếm diện tích rất nhỏ. Nhưng xung quanh nơi ở loại này một chút cũng không yên tĩnh, mấy ngàn hộ gia đình, tùy tiện một nhà nào đó có máy trắc nghiệm tinh thần lực Lê Hân liền xong đời. Mà biệt thự có diện tích lớn, một căn hai ba ngàn vạn, thật tình mua không nổi.

Đây là một thế giới mà thức ăn, nhà cửa ở thủ đô thì đắt đỏ, tàu bay, quang não lại rẻ. Dinh dưỡng tề không tiện nghi sao? Cái thứ kia không phải tiện nghi, mà là thứ hàng đại trà! Việc trợ cấp sinh hoạt phí của chính phủ hiện nay đã trở nên dễ dàng, những người đáp ứng đủ sinh hoạt phí không cần cấp tiền, mỗi tháng cố định lĩnh dinh dưỡng tề không đói chết là được!

Mệt Lê Hân trước kia khi ở Emir còn tưởng phi thuyền giá 2 vạn rất đắt a, kỳ thật so với quả táo mà nói, đó vẫn là một cái giá sao?

Năm ngày ở điền trang tốn 15 vạn, lấy ra quang não mà Phil nhét vào hộp không gian ( mỗi chiếc vài trăm đồng, thứ đồ đại trà, Phil đưa cho Lê Hân hai trăm cái......), theo thường lệ cùng lúc thu một trăm quang não, năm ngày không ngủ không nghỉ mà thổi, thiếu chút nữa thổi đến lệch miệng, rốt cuộc đã kịp thu được 25.000 bản. Hai mươi lăm ngàn con chip nhỏ đã được đóng gói và cất trong văn phòng quản lý trang viên, một giờ sau khi Lê Hân rời đi liền có người đến lấy, sau đó chuyển lậu đến Emir.

Theo sát phía sau Lê Hân, Nghiêm Sí liên tục năm ngày qua lại giữa Thủ Đô Tinh và Dorset - 4 tinh. Trong năm ngày, Nghiêm Sí sẽ đến đại học Saint Tevez trong giờ học, sau khi chương trình học kết thúc, liền tốc hành đi vào thông đạo không gian (không cần đợi chuyến bay, muốn đi lúc nào thì đi lúc đó) đến Dorset - 4 tinh, dán vào góc tường bên ngoài điền trang nghe.

Thật ra trước mỗi lần thổi Lê Hân đều sẽ dùng tinh thần lực cảm nhận xung quanh một chút, thế nhưng vô cùng không khéo, lúc đó không phải Nghiêm Sí đang ở đại học thì chính là ở trạm không gian, năm ngày kỳ tích mà thoát khỏi vài lần Lê Hân cảm giác. Cũng may y không có nhìn lén, chỉ là len lén ghé vào tường nghe, vẫn luôn nghe thấy Lê Hân luyện tập nhạc cụ, cho rằng Lê Hân đang tìm nơi yên tĩnh luyện tập trước khi biểu diễn.

Năm ngày sau, Lê Hân mệt đến mơ hồ, giống như du hồn mà trở lại Thủ Đô Tinh. Nghiêm Sí cũng là năm ngày không nghỉ ngơi, dù y có thể chất kinh người ít nhiều cũng sẽ cảm thấy mỏi mệt, thế nhưng y không chỉ không thấy mỏi mệt, ngược lại cảm thấy...... đầu óc thanh tỉnh khác thường. Chấn thương tinh thần trong não cũng có dấu hiệu khôi phục, y cảm giác vùng ký ức mơ hồ của mình được buông lỏng. Mấy ngày này, y thường xuyên mơ thấy những ngày lưu lạc của mình khi rời khỏi Khoáng Tinh, như cái xác không hồn, mỗi ngày ở trong cơ giáp dùng dị năng tự tra tấn bản thân. Thời gian thanh tỉnh luôn rất ngắn, y lại nỗ lực khắc chế, cuối cùng cơ giáp thật sự không còn năng lượng, bàn điều khiển cũng bị y ăn đến không sai biệt lắm, liền nhân lúc thanh tỉnh tiến vào hình thức yếm khí, có thể sống bao lâu tính bấy lâu.

Sau đó thì sao? Chuyện sau đó vẫn nhớ không ra, bất quá hiện tại đã có thể nhớ ra một chút, về sau nhất định cũng sẽ nhớ được nhiều hơn.

Nhưng vì sao a? Trở về đế quốc một năm cũng không có dấu hiệu hồi phục, ngược lại năm ngày này khôi phục đến phi thường tốt?

Nghiêm Sí không cố tìm kiếm nguyên nhân, nhưng trong tiềm thức nhắc y hiện tại không nên truy cứu, y tin tưởng vào trực giác của mình.

Ngày tập huấn đã đến, Lê Hân mang theo hành lý đến căn cứ văn nghệ binh thủ đô. Văn nghệ binh khá hiếm, yêu cầu tuyển sinh của đế quốc đối với nghệ thuật binh cũng nghiêm ngặt như lính chính quy, nếu nghệ thuật sinh có thể chất tốt thì ai đi còn học nghệ thuật a, phần lớn đều chạy đi tòng quân rồi, trừ bỏ những người thực sự yêu thích nghệ thuật. Văn nghệ binh tuy ít, thế nhưng thăng chức đặc biệt nhanh, có thể dễ dàng lên tới cấp tá, cấp tướng cũng không ít. Thông thường chiến sĩ cấp thấp của đế quốc đều không muốn căn cứ đến văn nghệ binh, nhìn đến người nào cũng là trưởng quan, ngay cả tân binh vừa được nhận vào cũng có quân hàm chuẩn uý, đương nhiên không có thực quyền gì, đều là trên danh nghĩa.

Lãnh đạo ở khắp mọi nơi trong căn cứ văn nghệ binh, hơn nữa cơ sở vật chất của căn cứ không tồi, ngay cả khi có người tới tham gia tập huấn, cũng là đãi ngộ một người một phòng đơn, tốt hơn nhiều so với ký túc xá sinh viên. Hơn nữa nếu không muốn dùng dinh dưỡng tề, trong căn cứ có miễn phí ba bữa ăn, đều là thức ăn dinh dưỡng, có thể tự lấy, chính là không được lãng phí, lãng phí thức ăn sẽ phải trả tiền.

Diện tích phòng đơn không lớn, không có phòng khách cùng phòng bếp, chỉ có giường đơn và phòng tắm đơn giản, điều kiện kém hơn nhiều ký túc xá, nhưng đối với Lê Hân mà nói, so với việc đối mặt với Milan trong phòng khách của ký túc xá lớn thì có một không gian riêng biệt tốt hơn nhiều. Đêm đó hắn ngã đầu liền mê man ngủ cả đêm, không có biện pháp, năm ngày trước hắn thật sự kiệt sức, mỗi ngày chỉ nghỉ một hai giờ. Thổi tiêu thổi đến làm hắn cảm thấy mình sắp biến thành con cóc, mắt lòi má phồng, ộp ộp.

Ngày hôm sau, học viên bọn họ được chỉ định cho các lão sư khác nhau bắt đầu luyện tập, lão sư đều là sĩ quan cấp tướng trong văn nghệ binh, quân hàm cao đến dọa người. Dựa theo tiết mục cùng chuyên ngành từng người mà sắp xếp lão sư tương ứng, tới lượt Lê Hân...... Không có ai mang.

Thực sự không phải lỗi của nhân viên sắp xếp, chủ yếu tiết mục của Lê Hân, không ai biết a!

Lão sư trong căn cứ đều nhìn về phía Sarah trung tướng, người cho Lê Hân trúng tuyển, nữ nhân xinh đẹp với mái tóc dài gợn sóng này đĩnh đĩnh bầu ngực ngạo nghễ, tự tin nói: "Ta thích cậu ấy hát, phá cách tuyển vào. Như thế nào, có ý kiến?"

Một đôi đại bạch thỏ run run trước ngực, cả đám trai lẫn gái tự ti mà dời tầm mắt.

Thấy không ai phản bác, Sarah một phen ôm lấy Lê Hân, dáng vóc nàng cao hơn Lê Hân một chút, dán ngực lên cánh tay hắn, lại nhiệt tình hôn mặt hắn một cái. Mặt Lê Hân lập tức đỏ bừng, cũng may son môi thế giới tương lai không trôi màu, bằng không loại tiểu xử nam hai đời chưa từng tiếp xúc thân mật với boba (chỉ cô gái có ngực bự) như thế, toàn thân tuyệt đối sẽ đỏ như tương cà.

"Đừng để ý đến họ" Sarah vũ mị mà cười cười "Ta đã cho cậu trúng tuyển, ta mang cậu theo, dù sao ta cũng không có nhiệm vụ."

"Sarah lão sư" Lê Hân hỏi "Xin hỏi lão sư sở trường của ngài là gì? Nghệ thuật đều là tương liên, tìm hiểu thêm về bất kỳ chuyên ngành nào đều có chỗ lợi."

"Ta sao?" Mái tóc dài gợn sóng màu vàng nhạt của Sarah không gió tự động, nàng đảo mắt nói "Sở trường của ta là...... là......"

"Là thuộc lòng." Một mỹ nữ mắt xanh da trời mặc quân trang bĩu môi "Lý luận bậc nhất, nhưng thực chiến lại là tiểu não không phối hợp, lúc khiêu vũ thì cùng tay cùng chân. Bất quá, thiết kế vũ đạo đỉnh cao, không ai có thể hiểu được nhận thức về cái đẹp của cô ta, nói như rồng leo làm như mèo mửa, lý thuyết suông."

"Ta biên đạo có người nhảy là được." Sarah không tức giận vì sự ngắt lời của người này mà nở một nụ cười ngọt ngào. Lê Hân cũng có thể nghe ra, trong lời nói của mỹ nữ mắt lam này không có địch ý, ngược lại đang nói lúc Sarah thiết kế vũ đạo, mang theo một loại cảm giác tự hào và kiêu hãnh.

"Cho nên ta tin ánh mắt Sarah, mỹ nữ mắt lam nói "Ai có ý kiến, đều giữ lại cho ta!"

Mọi ý kiến ​​đều bị chặn lại trong một câu, mỹ nữ mắt lam gật đầu với Sarah: "Tuần này, ngươi chuyên tâm dẫn hắn, một tuần sau, khi tiết mục được thiết kế xong, ta muốn xem người ngươi chọn, nguyên nhân dự bị sinh chưa chọn được chuyên ngành tương lai, dùng thực lực làm mọi người câm miệng."

"Biết ngươi tốt nhất!" Sarah cười nhào tới mỹ nữ, sau khi dùng sức hôn mặt nàng một cái, liền túm Lê Hân đi "Cùng ta đến phòng luyện tập, thường thì đó là căn phòng ta sáng tác, thập phần an tĩnh, chúng ta bí mật luyện tập, đến lúc đó làm bọn họ chấn động."

"Xin hỏi, vị nữ sĩ vừa rồi là......" Lê Hân chú ý tới quân hàm cao đến doạ người trên vai mỹ nữ mắt lam kia.

"Nàng nha, Angel · Kim · Wilbon, người thừa kế đứng đầu đế quốc, muội muội của nữ đế Solaris, Wilbon thượng tướng." Lúc Sarah nói lên tên Angel, ngực ưỡn lên càng cao "Nàng tiểu nữ đế mười lăm tuổi, khi ấy nữ đế kế vị, Angel chỉ mới mười lăm tuổi, còn chưa kiểm tra ra cấp bậc gien. Nếu cho nàng thêm thời gian mấy năm, đến lúc đó đế vương chưa biết là ai a."

"Kia nàng...... cấp bậc gien cao bao nhiêu?"

"Song S, giống với tỷ tỷ nàng, là người cực kỳ cường đại! Trong số bốn quân đoàn hiện tại, không ai có cấp bậc gien cao bằng hai nàng, bởi vì song S là cấp bậc gien chỉ hoàng tộc mới có được, mà yêu cầu cơ bản nhất khi kế vị, chính là song S. Sau này, dù nữ đế có con nối dõi, nhưng cấp bậc gien không đủ, cũng phải truyền ngôi cho Angel."

Lê Hân chỉ cảm thấy đau đầu, gien cấp song S, theo ý Sarah trung tướng chính là, toàn đế quốc chỉ có hai người kia, người cường đại như vậy, vì sao không đến quân đoàn ngược lại vào văn nghệ binh?

Hắn nhịn không được hỏi ra vấn đề, kết quả Sarah kinh ngạc nhìn Lê Hân nói: "Chẳng lẽ cậu không biết? Hoàng tộc trừ bỏ quân đội trực thuộc hoàng gia, thì không được phép nhúng tay vào quân đội, bởi vì quân đội phải giữ quyền kiểm soát riêng biệt, không thể bị hoàng tộc nắm trong tay. Cho dù cấp bậc gien của Angel có là song S, cũng không thể gia nhập quân đội chính thức, nàng lại hướng tới quân đội, liền làm nghệ thuật binh. Tuy rằng nghệ thuật binh không thể lên chiến trường, nhưng có thể xin đến biên cảnh ủy vấn (thăm hỏi, an ủi), Angel thường đến ủy vấn khi chiến sự khẩn trương, mỗi lần đều có thể thăm hỏi chết rất nhiều con trùng chết tiệt!"

Thăm hỏi chết...... Đây nhất định là cách thăm hỏi hung tàn nhất hắn từng nghe qua. Lê Hân yên lặng mà nghĩ.

"Như vậy, tên đầy đủ của ngài là gì a? Thế nào cũng không thể chỉ gọi là Sarah đi?" Lê Hân đột nhiên rất tò mò về vị trung tướng đã phổ cập bát quái hoàng tộc cho cậu bé nông thôn chỉ vừa gặp mặt như hắn a.

"Sarah · Grant."

Lê Hân: (⊙o⊙)!

"Sarah · Grant là cô mẫu của tên tiểu hỗn đản, bất quá tiểu hỗn đản kia có địa vị hơn ta, mẫu thân của cha hắn là thê tử duy nhất của Grant nguyên soái, còn ta là..... con gái do lão háo sắc tùy tiện ngủ với một nữ nhân phong trần sinh ra." Nụ cười Sarah có chút cổ quái, nàng cúi đầu nói bên tai Lê Hân "Ta là hắc Nghiêm Cách, cậu nhất định phải cướp lấy Nghiêm Sí khỏi tay Grant, cái gì cũng để tiểu hỗn đản kia có được, ta sẽ khó chịu."

【Hệ thống: Nhận được một fan "Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu", theo thống kê của hệ thống, loại fans này chỉ cần luôn có địch ý thì vô cùng ổn định, sẽ không dễ mất fan. Chúc mừng ký chủ get được quần thể fans mới, không ngừng cố gắng.】

Lê Hân: "......"

Có thể thắp sáng kỹ năng giao lưu cùng hệ thống hay không, hắn nhất định phải phun tào chết cái hệ thống tiểu yêu tinh gài người này!

Bát quái hoàng tộc Sarah phổ cập cho Lê Hân thật sự quá phong phú, Lê Hân từng xem qua phim cung đấu《 Chân Hoàn Truyện 》cùng《 Kim Chi Dục Nghiệt》lưu hành ở thế kỷ 21 nhịn không được miên man suy nghĩ. Ảnh hưởng suy nghĩ của hắn, khi đến phòng làm việc Sarah, tiêu khúc không tự chủ biến thành điệu《Bích Hải Triều Sinh Khúc》. Liền tính không có thêm vào tinh thần lực, 《Bích Hải Triều Sinh Khúc》 cũng là khúc bá đạo hiếm có trong tiêu khúc, ống tiêu thổi ra biển rộng mênh mông, đại khí cùng chiến ý dạt dào!

Bởi vì lần đầu sử dụng 《Bích Hải Triều Sinh Khúc》 liền giết chết 30 trùng dị hình, Lê Hân biết lực sát thương của nhạc khúc này rất lớn, ít khi thổi trước mặt người khác, vẫn luôn tính toán dùng làm át chủ bài. Đây là khúc mục bảo mệnh có tính công kích mạnh duy nhất của hắn ngoài trừ âm cá heo, thập phần cường hãn, một khi thổi ra, âm điệu kinh thiên động địa kia liền đem Sarah chấn trụ!

Một khúc kết thúc, Sarah bắt lấy bả vai Lê Hân, có chút kích động hỏi: "Cậu, cậu, cậu...... trước đó, thời điểm tuyển chọn trước kia, vì sao không thổi khúc này!!! Quá chấn động, quá mỹ diệu! Trời ạ, như thế nào lại có loại âm điệu này!"

Lê Hân: Cứu mạng..... bả vai hắn sắp nát!

"Thả thả thả ra! Ta là người tàn tật thể chất D- a~, Grant trung tướng ngài sẽ làm ta không thể thổi được nữa......" Lê Hân cao giọng hô, rốt cuộc để Sarah biết hắn là hàng dễ vỡ, cần nâng nhẹ thả nhẹ.

Vì thế Lê Hân đã được nâng nhẹ thả nhẹ đến trước mặt Angel, Sarah quơ chân múa tay trong văn phòng Angel, đại bạch thỏ lắc qua lắc lại thập phần đẹp mắt: "Angel ~~ ngươi nhất định phải nghe cậu ấy biểu diễn một chút, loại âm thanh ấy, như thế nào sẽ có loại âm thanh ấy chứ. Trời ạ, nếu loại nhạc này biểu diễn ở quân khu, sẽ nhấc lên cơn sóng lớn cỡ nào!"

Angel bình tĩnh hơn Sarah nhiều, nàng chỉ duỗi tay ấn một cái trên vai Sarah, gia hỏa vừa rồi thiếu chút nữa bóp chết Lê Hân này liền mất tự chủ mà ngồi xuống ghế.

"Xin lỗi" Đôi mắt màu lam của Angel vô cùng ôn hòa "Gia hỏa này chính có thể giả bộ trước mặt người khác, ta thường không dám để nàng xuất hiện trước mặt người khác. Lần này là nàng một hai phải đi xem tiểu hồ ly đoạt cp của cháu trai là ai, ta mới thả nàng đến khảo hạch."

Lê Hân: "......"

Hắn thật không phải tiểu hồ ly, đối với củ cải hoa tâm Nghiêm Sí kia một chút hứng thú cũng không có, hắn là Nghiêm Cách đảng có được không! Hơn nữa Angel cô thật sự là công chúa hoàng tộc, người thừa kế đệ nhất, song S biến thái? EQ ở đâu? Những thứ đó xung đột với cấp bậc gien sao?

"Nếu nàng thích, ngươi liền thổi một lần đi." Angel cười nhẹ "Ta chính tai nghe nhạc khúc của ngươi một chút, nhạc sĩ duy nhất của đế quốc."

"Trước đó ngài không đến tiệc đón tân sinh ở đại học Saint Tevez sao?" Lê Hân hỏi, loại thịnh hội này, một lãnh đạo văn nghệ binh thế nào lại không đi?

"Ta đi làm gì, xem cũng không hiểu." Angel nhún nhún vai.

Lê Hân: "......"

Việc đã đến nước này, một khúc thôi mà, không ẩn chứa tinh thần lực vấn đề cũng không lớn. Ở trước mặt hai vị quan lớn, Lê Hân khống chế ép xuống tinh thần lực, một khúc《Bích Hải Triều Sinh Khúc》 hoàn chỉnh được thổi ra.

Tuy rằng không biết hệ thống lấy giai điệu từ đâu trong tiểu thuyết võ hiệp này, nhưng theo Lê Hân lý giải, đầu khúc 《Bích Hải Triều Sinh Khúc》này miêu tả uy lực thần hoàn nguyên trong tiểu thuyết. Trên đảo Đào Hoa, nam tử thanh y kinh tài tuyệt diễm, một mình đơn độc ngắm nhìn biển rộng, trước sự uy nghiêm hùng vĩ của trời đất, nhìn cánh hoa đào bị nước biển đánh nát, phổ ra một tiêu khúc kinh thế.

Không biết rằng giữa thủy triều lên xuống, biển xanh mênh mông vô biên, con người nhỏ bé, đứng trước sức mạnh của thiên địa, chỉ có kính sợ. Khúc thanh điêu nhật nguyệt, chỉ có sóng trắng nối đỉnh, gió hú mây bay. Búng tay vung lên phong ba, bích hải triều thiên địa kinh, bích hải triều quỷ rơi thần khóc....

Tiếng hát cuối cùng rơi xuống, nước trong như gương, biển xanh như ngọc, sóng yên biển lặng, bao hàm sát khí.

Mặc dù ban đầu Angel tỏ ra thờ ơ trước sự ngạc nhiên của Sarah, thậm chí không ôm bất cứ mong chờ gì, cũng bị chấn động bởi giai điệu đến không nói nên lời. Loại chấn động này không có nghĩa《Trên Phụng Hoàng Đài Nhớ Tiếng Sáo Thổi》 trước đây kém hơn《Bích Hải Triều Sinh Khúc》, đều là danh khúc, căn bản không phân cao thấp, cũng có tiếng nhạc làm say lòng người. Chỉ là Sarah cùng Angel có những khát vọng khác nhau, cả hai đều là những nữ anh hùng trên chiến trường, so với《Trên Phụng Hoàng Đài Nhớ Tiếng Sáo Thổi》 mỗi ngày thương nhớ trượng phu thành bệnh tương tư, các nàng càng cuồng nhiệt yêu thích《Bích Hải Triều Sinh Khúc》, biển rộng trời sao luôn là sự tồn tại mà nhân loại khao khát và kinh ngạc nhất. Mặc dù giờ này ngày này, con người đã bắt đầu ý định chinh phục vũ trụ, nhưng càng hiểu họ càng thấy rõ, loài người tầm thường thế nào khi đối mặt với sức mạnh của trời đất.

Sau khi《Bích Hải Triều Sinh Khúc》 kết thúc, Angel và Sarah rõ ràng đã bị nhạc khúc chinh phục, sau một hồi trầm mặc, Angel nói với Lê Hân: "Đem khúc phổ của ngươi ghi vào quang não, ta muốn nghe hiệu ứng của âm nhạc quang tử, không phải thu ngươi diễn tấu, mà là quang não trực tiếp tấu khúc."

Lê Hân lắc đầu nói: "Ta không muốn sử dụng quang não diễn tấu nhạc khúc này, kiểu biểu diễn máy móc không có cảm xúc này, chỉ làm hư nhạc khúc mà thôi. Giống như mỹ nhân bằng gỗ, đẹp thì đẹp đó, nhưng chỉ là cái vỏ rỗng, là mô hình, không có hơi thở sinh mệnh."

"Ngươi nói rất đúng" Angel cũng không tức giận"Ta chính là muốn nghe, dùng quang não diễn tấu có thể ra được hiệu quả vừa rồi hay không, xem ra ngươi đã cho ta đáp án."

"Thế nào thế nào?" Sarah kích động đến không xong "Bây giờ ta vừa nghĩ mà phun trào a! Có thể biên đạo nhạc khúc này hay không? Nhạc khúc như vậy...... Trời ạ, động tác phải thế nào mới có thể bày ra đủ ý cảnh của nó?"

"Trước từ từ đã." Angel vỗ vỗ tay Sarah "Cái này còn phải được Lê Hân đồng ý. Hơn nữa, cho dù chúng ta muốn dùng, cũng phải tuân theo quy tắc. Nhạc khúc này là tài sản của cậu ta, vật báu vô giá, muốn dùng nó biên vũ, cần phải lấy được sự đồng ý của chủ nhân. Hơn nữa...... Thật ra ta cảm thấy, nếu dùng hình thức vũ đạo ra mắt trước khi phát hành, có lẽ có thể đề cao mức độ nổi tiếng của chủ nhân, nhưng sẽ khiến nguyên khúc chỉ thành làm nền, dù sao bây giờ mọi người cũng không coi trọng âm nhạc."

Lời Angel nói đến hợp tình hợp lý, Lê Hân âm thầm gật đầu, cũng không cần nói ra lời cự tuyệt vốn có. Hắn thực sự không muốn dùng bất kỳ bản nhạc nào của mình để biên đạo, đương nhiên không phải cảm thấy vũ đạo không tốt, mà là như Angel đã nói, không muốn những danh khúc cổ điển này trở thành phần nền, chúng có giá trị cùng điểm sáng của riêng mình.

"Cho nên, ngươi định khi nào thì nổi danh?" Angel hỏi.

"Ân?" Lê Hân khó hiểu.

"Ngươi nổi danh, đem nhạc khúc đưa ra, mức độ nổi tiếng khai hỏa, chúng ta lại ký hợp đồng biên vũ, có thể làm cho giai điệu và điệu nhảy cùng nhau nâng cao mức độ nổi tiếng, sẽ không khiến giai điệu trở thành nền."

"Ta, ta, ta còn chưa ký hợp đồng với bất cứ công ty nào đâu." Lê Hân cúi đầu nói "Thật ra sau khi kết thúc tiệc đón tân sinh có không ít công ty tới tìm ta, nếu không phải bồi dưỡng ta trở thành diễn viên, thì chính là để ta làm hậu trường. Ta chỉ thích âm nhạc, chỉ muốn có nơi ca hát và chơi nhạc cụ."

"Hiểu được" Angel dứt khoát "Mỗi người đều có lý tưởng của riêng mình, ta hiểu, bất quá có thể khoác vỏ bọc để làm chuyện khác, công ty quản lý bất quá chỉ là lớp vỏ, quan trọng nhất vẫn là bản thân muốn làm gì."

Lê Hân trầm mặc, Angel chính là ví dụ của thành công, khoác lớp vỏ văn nghệ binh, thực hiện ước mộng chiến trường của mình. Không thèm để ý quân công, nàng chỉ cần thực hiện mộng tưởng của mình mà thôi.

"Như vậy đi" Angel gõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn "Sarah, giúp ta liên lạc với Mills, để Tinh Tế nhanh chóng lập hợp đồng phù hợp với Lê Hân,chúng ta ký hợp đồng trước, nhân dịp biểu diễn thăm hỏi lần này nổi danh một phen, sau đó rèn sắt lúc còn nóng mở buổi biểu diễn chuyên đề diễn tấu. Ngươi học thuộc lòng giỏi, tri thức lý luận đúng chỗ, đi suy nghĩ điều khoản đi."

Ngược lại đối Lê Hân nói: "Liền quyết định vậy đi."

Lê Hân: "......"

Mặc dù rất vui vì cuối cùng cũng ký được hợp đồng với các điều khoản phù hợp, chính là vì sao lại có cảm giác bị nữ thổ phỉ bắt đến sơn trại làm 28 phòng nam thiếp, hoàn toàn không cho hắn cơ hội phản bác a!