Tình Song Sinh Hàn Tổng Xin Buông Tha

Chương 69: 69: Ngoại Truyện Mang Thai




Thế là đêm hôm đó, ở trong căn phòng tân hôn, một cặp đôi dây dưa trong hạnh phúc và tình ái ngọt ngào.

Bên ngoài hội trường hôn lễ, khách khứa đã về hết Alan, Quốc Thiên, Leon và Vương Cảnh vì tác dụng của việc uống nhiều mà ôm nhau vừa kể khổ, vừa oán trách ai đó mới cưới được người đẹp đã vội bỏ anh em.

_____________________

Cuộc sống sau hôn lễ của Hàn Chính Vũ và Vương An Kỳ hạnh phúc chẳng khác gì những cặp đôi đang yêu nhau. Anh vẫn ngày ngày săn sóc cô chu đáo, đưa đón cô đi làm. Mặc dù đã kết hôn nhưng anh cũng không quên dành cho cô những lời có cánh. Bởi anh đặc biệt yêu thích cái dáng vẻ bẽn lẽn như thiếu nữ mới biết yêu kia của cô.

Đêm đã khuya, không gian tĩnh mịch ngoài kia, nhưng trong phòng lại tràn ngập hân hoan và ái muội hơn bao giờ hết. Anh và cô vừa trải qua một cuộc mây mưa nồng nhiệt. Cô lụi xơ nằm trong lòng anh. Ngón tay thon dài khẽ mân mê trên lồng ngực săn chắc. Cô chưa muốn ngủ, vì cô còn điều muốn hỏi anh. Trong đêm tối, cô nhẹ cất giọng.

- Vũ?

- Ừm, sao thế em?

- Anh không muốn có con sao?

Vũ ngạc nhiên trước câu hỏi của cô. Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc suôn mềm của cô. Giọng nói đầy dịu dàng và yêu chiều hỏi lại.



- Sao em lại nghĩ anh không thích có con?

- Vì... Vì...

Cô áp úng không biết bắt đầu từ đâu, cô ngồi thẳng dậy, tách khỏi lồng ngực anh như để lấy thêm dũng khí, anh vẫn nhìn cô chăm chú như chờ đợi câu trả lời của cô. Cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ nói.

- Chúng ta kết hôn cũng được hơn ba tháng rồi, lần nào chúng ta quan hệ, nếu anh không dùng biện pháp an toàn thì cũng sẽ xuất ra ngoài. Như vậy làm sao em có thể mang thai được.

Anh bật cười thành tiếng trước câu trả lời của cô. Giọng anh bông đùa.

- Thì ra em nôn nóng vậy? Biết thế anh đã không sử dụng biện pháp phòng tránh rồi. Em không biết đâu, dùng biện pháp... thật sự không thấy... sướng chút nào.

Anh dùng chất giọng đáng thương, lại còn cố tình kéo dài lời nói của mình làm cho nó trở nên mờ ám gấp bội phần làm cô xấu hổ muốn độn thổ. Cô đánh vào ngực anh mấy cái, hờn dỗi nói.

- Không nói chuyện với anh nữa, chẳng nghiêm túc chút nào.

Anh bắt lấy bàn tay đang làm loạn của cô, mạnh bạo kéo cả thân trên của cô vào lồng ngực mà ôm lấy, anh yêu chiều nói với cô.

- Sao anh không muốn có con cho được. Anh cũng sợ thêm mấy năm nữa, mình thành một ông chú, sẽ không giúp em sinh nổi vài nhóc đáng yêu, lúc đó ba mẹ anh khéo sẽ xây một miếu hòa thượng mà đuổi anh đi mất. Nhưng anh chỉ muốn khi em thật sẵn sàng. Anh không muốn em phải trở thành mẹ khi em chưa muốn. Bởi anh biết trọng trách và gánh nặng khi làm mẹ và khi mang thai thật sự không dễ dàng chút nào.... Anh...

Anh còn muốn nói thêm, nhưng ngón tay cô đã nhanh chóng chặn môi anh lại.

- Em biết anh là suy nghĩ cho em, nhưng em yêu anh và sẵn sàng trở thành mẹ của con anh. Chính vì thế chúng ta cứ thuận theo tự nhìn được không anh?

- Được, tất cả nghe em hết.

Anh nắm lấy tay cô, giọng đầy hờn tủi.



- Coi bộ, từ bây giờ anh phải cố gắng hơn rồi.

Cô nhất thời chưa hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, cả mặt cứ nghệt ra nhìn chằm chằm vào anh. Cho đến khi cả người cô đã bị anh đè lên, cô giật mình đánh vào vai anh.

- Anh làm gì vậy, chúng ta mới vừa quan hệ xong thôi mà.

Giọng anh nghe rất thành thật trả lời.

- Anh đang làm theo lời em nói đó, thuận theo tự nhiên. Chỉ có điều anh là người siêng năng chăm chỉ. Anh đang cố tranh thủ đây.

Vương An Kỳ lúc này mới ngộ nhận ra rằng mình vừa mở đường cho một con sói đói. Câu nói của cô đã trở thành lý do chính đáng để cô bị anh mỗi ngày ăn sạch đến không còn mẩu xương. Chỉ khi nào cô hết chịu nổi thì anh mới buông tha cho cô mà thôi.

Bữa ăn của đôi vợ chồng cứ thế diễn ra trong vui vẻ. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như không có biểu hiện kỳ lạ của Vương An Kỳ.

Vũ gắp cho cô một miếng cá hấp lớn, anh cẩn thận lấy hết xương ra cho cô, bởi anh biết cô vô cùng thích món này, cô háo hức muốn cho ngay miếng cá vào miệng, nhưng chỉ vừa đưa đũa đến lưng chừng, cô cảm thấy mùi cá hôm nay thật tanh. Ruột gan cô cũng vì cớ đó mà thi nhau lộn nhào. Cô bụm miệng vì buồn nôn, buông đũa chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Anh lo lắng chạy theo, anh giúp cô vuốt sống lưng mong sao dễ chịu đôi chút.Bỗng một tia suy nghĩ xoẹt qua đầu Từ quản gia đang đứng gần đó bà thoáng ý cười.

Cô nôn hết những gì vừa ăn được ra, cổ họng vừa chua vừa đắng Vũ dìu cô ra ngoài, vẻ mặt xót không thôi. Nhưng Từ quản gia lại vô cùng hào hứng nói.

- Thiếu gia hay là không ăn nữa, thiếu gia đưa thiếu phu nhân đến bệnh viện đi

- Không cần đâu ạ, chắc con bị bệnh dạ dày thôi bác Từ.

Cô vội vàng từ chối, nhưng Từ quản gia nhất quyết thêm phần giục giã.



- Thiếu phu nhân cô nên đến bệnh viện nhanh đi sẽ rõ

Anh liền ra lấy xe nói thật nhìn cô như vậy anh cũng thấy lo lắng, lại thêm Từ quản gia nói vào nữa, anh phải đốc thúc cô đi cho bằng được. Đến bệnh viện cô được đưa vào khám 1 lúc sao vị bác sĩ bước ra cùng cô, cô nhìn anh cười hạnh phúc.

- Sao rồi bác sĩ, vợ tôi có làm sao không?( anh hỏi)

- Vâng Hàn thiếu phu nhân đã mang thai được bảy tuần rồi.

Anh nghe thế kích động và vô cùng vui mừng xém chút nữa là đã nhảy cẩn lên rồi. Bác sĩ vô cung tỉ mỉ dặn dò.

- Trong mười hai tuần đầu, thai nhi chưa hoàn toàn ổn đinh, sản phụ nhớ kiêng hoạt động mạnh, việc quan hệ vợ chồng cũng nên hạn chế. Nên chú ý chế độ dinh dưỡng khi mang thai. Tôi sẽ giúp sản phụ kê thêm một số thực phẩm chức năng bổ sung sắt, canxi và vitamin tổng hợp, lát nữa mọi người nhớ lấy thêm cho sản phụ uống, hướng dẫn sử dụng tôi đã ghi đầy đủ trong đơn.

- Vâng, cảm ơn bác sĩ,

- Và còn nữa, nhớ đi khám lại khi thai nhi đủ 12 tuần để kiểm tra sự phát triển và khám sàng lọc một số bệnh lý di truyền, Giờ không còn gì nữa, Hàn chủ tịch và phu nhân có thể về được rồi.

Cả 2 người ra về trong niềm vui hân hoan, anh thậm chí còn không chờ được cho đến lúc về mà đã ngay lập tức gọi điện thông báo tin vui này cho ba mẹ Hàn, mẹ Alice, ba mẹ Trương và Hội bạn bè thân thiết của họ.