Tình Song Sinh Hàn Tổng Xin Buông Tha

Chương 40: 40: Không Thể Phản Bội Tình Yêu Của Phương Linh




Bước vào nhà khẩn cấp cô mở laptop lên, kết nối video với mẹ Alice hiện tại mẹ đang chữa bệnh còn phải lo cho cô. Cô cảm thấy có lỗi, vừa kết nối được, bà không hề hỏi về vấn đề của tập đoàn mà chỉ lo lắng cho cô.

- An Kỳ con có sao không, có bị ai làm gì chưa con? (Gương mặt lo lắng hiện rõ)

- Mẹ đừng lo, con không sao cả. (cô cười trấn an bà)

- Con nghe lời mẹ hay là đừng trả thù nữa. Tập trung lo cho chúng ta thôi. Bỏ qua tất cả đi mẹ thấy bắt đầu bất an nếu để con đối mặt với nguy hiểm. (Bà kiềm nước mắt sắp rơi ra không khóc cho cô thôi thêm lo)

- Không sao, bây giờ mọi chuyện đã thành ra thế này nếu con để yên. Người muốn đẩy mẹ ra khỏi cái ghế chủ tịch càng hả dạ Trương Phương Nghi càng thêm muốn hại chúng ta. Họ hợp tác với nhau chắc chắn đều vì lợi ích cá nhân, con sẽ không dễ dàng để họ đạt được mục đích đâu..

Cô bóp chặt tay thành nắm đấm để ngăn cho sự tức giận càng thêm tăng, nghiến răng nói, không ngừng muốn điều tra ra kẻ đó càng nhanh càng tốt..

Sau cuộc nói chuyện với mẹ, cô quyết định sẽ nhờ tới sự giúp đỡ của một người khác, nếu không có anh ấy chắc chắn sẽ không thành công.

Trong số nhóm cổ đông lâu năm, người cô nghi ngờ nhất là lão già Quách Minh. Ông ta luôn chống đối mẹ Alice và có số cổ phần cao nhất trong số cổ đông nắm giữ 15% cổ phần còn mẹ Alice là 45% nếu bây giờ ông ta bắt tay với Trương Phương Nghi chắc chắn cô ta sẽ giúp ông ta lựa lời với những cổ đông nhỏ mà mua lại cổ phần tranh đấu với mẹ Alice. Nghĩ tới đó cô nhanh chóng gọi Đan Thanh lên thư phòng.

- Đan Thanh, chị lập tức cho người điều tra lão Quách Minh đi.

- Được...nhưng không dễ với lão cáo già này đâu?



- Chúng ta cần thận một chút là được. Em nghi ngờ ông ta đang âm mưu gì đó. Chị giúp em liên lạc với anh Alan, anh Alan sắp tới sẽ về nước S chúng ta cần anh ấy..

- Được, thời gian này em cũng cẩn thận đi, thương trường cũng như chiến trường bọn họ cũng sẽ không vì em là con gái mà nhường em. Nghe chưa?

- Em sẽ cẩn thận..

Nói xong Đan Thanh quay đi làm việc cô giao, không ngờ tiểu Mỹ từ dưới phòng chạy lên.

- Chị An Kỳ...(tiểu Mỹ nhìn cô lo lắng)

- Chuyện gì vậy em..(cô lo lắng đứng lên đi ra khỏi phòng)

- Hàn Chính Vũ gọi tới, anh ấy...anh ấy..(tiểu Mỹ càng nói càng lúng túng, cả lời nói cũng trở lộn xộn cô càng thêm lo lắng)

Tiểu Mỹ như thế cô càng lo lắng cho Vũ đương nhiên cho dù cô có hận con người ấy thế nào vẫn không thể không lo. Anh ta chính là lí do khiến cô không thể yêu thêm một ai nữa, cho là đối với anh ta cô chẳng dám yêu nữa. Nhưng vẫn là lo, vẫn là quan tâm, vẫn là một điều gì đó quan trọng. Và quan trọng nhất nữa là sợ cô chính là nguyên nhân khiến anh ấy xảy ra chuyện, đoạn clip bảo vệ cô chính là lí do nếu anh có chuyện mà cô là một phần của lí do đó. Mặc dù anh ấy không biết, tiểu Mỹ không biết nhưng cô biết, cô chính là Trương Phương Linh cô không thể không thấy có lỗi lắc mạnh tiểu Mỹ, nhìn thẳng em ấy la lên.

- Tiểu Mỹ, em nghe chị nói Hàn Chính Vũ bị gì rồi!

- Anh ấy gọi em, anh ấy nói điện thoại bị lấy cắp sơ suất để điện thoại trong phòng, lúc ra ngoài đã quên đem cất nó đi. Có người vào lấy mất, anh ấy gọi em nói nghi ngờ có người cố tình. Người lấy cắp thân thủ rất tốt mặc dù nhà anh ấy luôn có vệ sĩ trúc trực vẫn để họ thoát được...

Điều cô đoán quả thực không hề sai, linh cảm của cô luôn luôn đúng. Nhưng cô lại càng không thể hiện trước tiểu Mỹ về sự lo lắng của mình.

- Nếu vậy thì đâu... có liên quan gì chị?(cô giả vờ lơ đi)

- Anh ấy đã va chạm với xe khác vì chạy theo kẻ lấy cắp điện thoại. Bây giờ đang ở bệnh viện..Em có thể đi tới đó không?

- Không được, bây giờ em mà ra đó chắc chắn sẽ nguy hiểm. Trương Phương Nghi cô ta không tha cho em sớm vậy đâu.

- Nhưng em sợ anh ấy bên ngoài có chuyện..

- Bây giờ không có chứng cứ để kết tội ai, chỉ có thể tránh được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Em ở đây chị sẽ đi..



Trong lòng cô cũng cảm thấy khá lo lắng, cho dù lí do gì đi chăng nữa anh cũng không thể xảy ra chuyện gì, cô cũng không muốn anh ấy xảy ra chuyện gì. Trên cương vị là bạn, cô càng phải giúp.

Tự ý lấy xe chạy đến bệnh viện trên xe không ngừng gọi cho anh nhưng không hề nghe máy càng làm cô có phần kích động, nhấn mạnh ga chạy nhanh tới đó. Đến nơi cô lập tức chạy vào, đeo khẩu trang kín mít không dám để lộ mặt.

Chạy tìm kiếm khắp nơi đều không thấy, cô gọi cho anh nhưng anh không nghe máy càng khiến những nỗi lo trong lòng cô lớn hơn. Bất cẩn cô vấp phải chân ghế trên hành lang té xuống, điện thoại trong tay văng xa, cả người ngã xuống một cách gọn nhẹ lại tạo tiếng kêu lớn. Tôi đau quá không chịu nổi mà cắn răng muốn khóc. Đau nhất là mắt cá chân và bả vai, không thể đứng nổi..

Vẫn đang nhìn xuống chân mình xoa xoa vì đau, răng vẫn cắn chặt môi chịu đựng, cho tới khi cảm nhận được một bàn tay chìa ra trước mặt, bàn tay quen thuộc đó khiến cô bất giác nhìn lên. Đúng thật là anh ấy, là Hàn Chính Vũ. Trán vẫn còn dán băng cầm máu, dường như anh chỉ bị thương nhẹ, không mấy nguy hiểm, gương mặt còn vài vết trầy, cả tay cũng thế.

- Không định đứng lên hay sao??

- Anh sao lại ở đây? (cô nắm tay anh)

- Không ở bệnh viện thì ở đâu..(Kéo cô lên anh đáp)

- Tôi tìm anh nảy giờ gọi anh không nghe là sao?

- Máy hết pin rồi, cô đến đây tìm tôi?

- Uhm, tôi nghe tiểu Mỹ nói nên tới xem anh thế nào?

- Tôi không sao...

Vũ trả lời xong quay mặt bỏ đi, chân có lẽ bị thương nên anh đi rất chậm, thấy anh đi cũng không vững, cô đi tới đỡ lấy tay anh lập tức bị anh đẩy tay ra..

- Anh không cần giúp sao?

- Không, tôi và cô có là gì mà giúp.(Giọng nói vang lên một cách lạnh lùng)

- Chắc anh biết chuyện của tôi rồi.(cô ngồi phịch xuống ghế hành lang bất lực nói)



- Tôi biết rồi. (anh ngồi xuống cùng cô)

- Vậy mà tôi còn tới đây để xem tình hình của anh, anh có nên đối xử với tôi vậy không?

- Là đang gài tôi phải không? Tưởng tội nghiệp thế nào?

Vũ nhìn cô cười đểu, giọng cười tuy nhỏ nhẹ nhưng cảm nhận được nó vô cùng đểu. Anh nhìn cô, nhìn rất lâu sau đó nụ cười chợt tắt, anh nhìn tôi nghiêm túc.

- Cô đừng liên quan tới tôi nữa...(anh buông câu lạnh nhạt)

- Tại sao anh lại nói như vậy? (cô bất ngờ hỏi lại)

- Cả đời này, tôi đã nói chỉ có cảm giác với một người con gái. Tôi không muốn mình có thêm với ai! (Anh quay mặt đi)

- Vậy anh luôn tiếp cận tôi vì cái gì? Không hề có tình yêu sao? (cô hỏi lại cảm xúc của cô lúc đấy hoàn toàn loạn cả lên không biết nên vui hay nên buồn)

- Tôi cảm thấy cô rất quen, rất quen. Tôi cố tiếp cận cô vì cô trong tôi quá giống với Phương Linh ánh mắt của cô muốn nói với tôi rằng cô là Trương Phương Linh. Nhưng có lẽ là do tôi, do tôi có vấn đề. Cô là Vương An Kỳ, là tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị lớn mạnh. Một người từ nhỏ đã ở nước ngoài thì làm sao là Phương Linh được. Xin lỗi nhưng tôi không thể phản bội tình yêu của Phương Linh.

Câu nói thốt ra khiến trái tim cô vừa đau đớn lại vừa hạnh phúc. "Cảm ơn anh, cám ơn vì anh cho em biết anh luôn yêu em. Nhưng con người ta có những điều không thể nói, lại còn ép bản thân nói những điều không muốn. Đến một lúc nào đó anh sẽ nhận ra, Trương Phương Linh luôn sống trong ký ức của chúng ta luôn sống trong em và anh"