Thích Thời Tự còn đang xoa mặt thì bất ngờ bị Triệu Lục kéo ra ngoài.
Triệu Lục kéo hắn chạy như bay, Thích Thời Tự có chút bối rối, nhất thời không kịp phản ứng, giơ tay áo lên lau mồ hôi trên trán, dính một ít bột mì trên mặt.
Từ đầu này đến đầu kia của con phố dài, Thích Thời Tự không ngờ Triệu Lục lại im lặng không nói một lời suốt cả chặng đường dài như vậy.
Hắn nhìn Túy Tiên Lầu phía trước ấm áp thơm ngát, oanh oanh yến yến vờn quanh, trêu ghẹo nói: Ngươi có nhã hứng như vậy à?
Nhưng không ngờ vẻ mặt Triệu Lục vô cảm, ánh mắt chăm chú dán chặt vào cửa của Túy Tiên Lầu, hai tay siết chặt thành nắm đấm cho đến khi các đốt ngón tay chuyển sang màu xanh trắng.
Thích Thời Tự thu hồi nụ cười.
Hắn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì, tay tự nhiên rũ xuống, ống tay áo rộng rãi vừa vặn che đi bàn tay dính đầy bột mì của hắn.
Tiếng nhạc cụ bên trong du dương, tiếng cười nói ồn ào rôm rả, bọn họ đứng bên ngoài, nhưng dường như đang đứng trước một tấm rèm thêu nặng trịch, chỉ chờ được vén lên.
Hắn nghĩ hắn biết Triệu Lục muốn để hắn nhìn thấy điều gì.
Hắn nhíu mày, chỉ nhìn chằm chằm xuống đất, không nói một lời.
Người nọ bước ra ngoài rất nhanh. Triệu Lục tức giận đến mức sẵn sàng xắn tay áo xông về phía trước mà không cần đợi người đến gần để nhìn rõ ràng.
Khi Thích Thời Tự cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, Triệu Lục đã chạy ra thật xa.
Trong lòng hắn thầm than thở không ổn rồi, chuyện xấu sắp xảy ra nên vội chạy nhanh đuổi theo, muốn ngăn cản lại —
Nhưng hiển nhiên là không còn kịp nữa.
Hay lắm Hàn Diệp! Ban ngày ban mặt đã đi tuyên dâm. Ngươi nhìn về phía mặt trời lớn có cảm thấy xấu hổ không?... Ngươi ngươi ngươi... Ngươi còn dám đi à? Triệu Lục túm lấy ống tay áo của Hàn Diệp, bắt đầu phỉ nhổ một cách bừa bãi, cười lạnh nhìn đám người xông tới như từng đợt sóng càng không để cho Hàn Diệp đi: Yo! Ngài trốn cái gì mà trốn? Ngài còn biết xấu hổ không? Không biết xấu hổ nên mới để Tiểu Thất của chúng ta ở nhà, đi ra ngoài trêu hoa ghẹo bướm? Hàn Diệp! Ngươi thật sự rất vô tình vô nghĩa!
Triệu Lục! Rốt cuộc Hàn Diệp cũng tức giận, y hung hăng hất tay Triệu Lục đang nắm ống tay áo của mình ra, ánh mắt hung ác: Ngươi còn nói lung tung nữa thì cẩn thận ta không khách khí với ngươi!
Ta... Triệu Lục muốn tranh luận rõ ràng lại với Hàn Diệp một lần nữa đã bị Thích Thời Tự chạy tới cắt ngang.
Sức khỏe của Thích Thời Tự gần đây không tốt, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, cho rằng đó là bệnh lúc bé tái phát. Bây giờ tim như tắc nghẽn mới cảm thấy mình nên chữa trị thật tốt.
Hắn chậm giọng, chủ động tiến lên kéo Hàn Diệp và Triệu Lục cách nhau ra, đồng thời chặn lại lời Triệu Lục đang định nói.
Hắn không biết nên nói gì với Hàn Diệp. Hắn cũng không thể yêu cầu Hàn Diệp toàn tâm toàn ý với mình, dù sao đối phương... Cũng chưa từng muốn ở bên hắn...
Âm thanh huyên náo bên tai càng lớn, chút tiếng nói bóng nói gió khiến sắc mặt của Hàn Diệp biến thành màu đen, Thích Thời Tự thu hết thảy vào tầm mắt, hắn không thể để chuyện trở nên lớn hơn nữa.
Hắn cười nói: A Diệp, chắc là ngươi cứ đi làm chuyện của mình đi. Triệu thế tử không hiểu tình hình, thấy ngươi bước ra khỏi Túy Tiên Lầu nên nhất thời xúc động nói mấy lời mê sảng. Mong ngươi đừng để bụng.
Hay cho một câu Đi làm chuyện của mình, một câu đừng để bụng.
Dễ dàng khiến quần chúng vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ Hàn Diệp giải tán. Triệu Lục ở một bên há mồm trợn mắt, nhưng nể mặt Thích Thời Tự nên không nói gì thêm.
Hàn Diệp vốn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy gương mặt không có vấn đề gì của Thích Thời Tự, lửa giận chợt nổi lên. Y gắt gao nghiến răng, hừ lạnh một tiếng.
Phu nhân chỉ nói những chuyện này thôi sao?
Một hòn đá khuấy động ngàn sóng. Một chữ Phu nhân của Hàn Diệp gọi Thích Thời Tự đã khơi dậy hứng thú của mọi người.
Chẳng lẽ... Vị trước mắt này chính là nam phi do Hoàng Thượng ban hôn cho Hàn tiểu hầu gia sao??? Người đàn bà mặc áo nâu tặc lưỡi, ánh mắt thô lỗ quan sát Thích Thời Tự từ trên xuống dưới như thể muốn xem xem đối phương có gì khác biệt, nếu không làm sao có thể trở thành nam phi.
Người bên cạnh cũng phụ họa theo, giả vờ kỳ quái: Cứu mạng! Thật sự là nam sao? Vậy thì ai mà không tủi thân chứ, Hàn tiểu hầu gia tới Túy Tiên Lầu cũng có thể hiểu được ha ha ha ha...
Nhìn cũng không có gì đặc biệt lắm, sao lại hạ mình lấy một tôi tớ hèn mọn về chứ? Xì!
...
Những lời nói như mũi dao nhọn, từng câu từng chữ truyền đến tai Thích Thời Tự không thể rõ ràng hơn. Triệu Lục ở bên cạnh cũng nghe thấy, nhìn sắc mặt trắng bệch của Thích Thời Tự, trực giác mách bảo hình như mình đã làm sai chuyện gì đó.
Hàn Diệp nhìn vẻ mặt bỗng nhiên trắng nhách của Thích Thời Tự, bắt đầu ảo não mình nói chuyện không thèm suy nghĩ. Tư tưởng nam phong* chưa được cởi mở, y nhất thời mở miệng nói ra những lời đó một cách bừa bãi, nhất định Thích Thời Tự sẽ bị người ta nhai tới nhai lui ở sau lưng.
(*Đồng tính nam thường được gọi là nam phong, rất phổ biến ở khu vực Phúc Kiến.)
Hắn cũng... Cũng... Hàn Diệp tức tối kéo mũ quan của mình.
Hành động này rơi vào mắt Thích Thời Tự tự nhiên cũng thay đổi ý nghĩa, vẻ mặt hắn tái nhợt muốn giải thích mình không cố ý ở nơi này làm y thấy khó chịu, nhưng lại sợ đối phương nghe thấy sẽ phiền lòng.
Hắn yêu Hàn Diệp là thật. Nhưng hắn cũng coi như là công cụ làm nhục Hàn Diệp của Thích gia, chỉ sợ nói ra phần tình cảm này sẽ khiến Hàn Diệp chán ghét không thôi.
Hắn ngớ ra, không biết nên nói gì để xoa dịu bầu không khí, nhưng khi cảm nhận được hơi ấm nơi cổ tay mình, ghé mắt mới phát hiện Hàn Diệp đang kéo tay hắn đi.
Hôn nhân đại sự của tiểu hầu gia đến phiên các ngươi chỉa mỏ vào sao? Tụ tập ở đây khua môi múa mép, cũng không tự nhìn lại mạng của mình! Hàn Diệp lãnh đạm quét một vòng, cuối cùng trở lại gương mặt của Thích Thời Tự, không tự chủ được nhẹ nhàng hơn: Chúng ta đi thôi?
Hàn Diệp cũng cảm thấy bực bội. Người yêu đột nhiên được thánh chỉ đưa đến bên cạnh mình, đương nhiên là một chuyện tốt.
Nhưng từ khi Thích Thời Tự vào phủ tới nay vẫn luôn tránh né y, không thích nói chuyện với y, cũng không chịu đi bên cạnh y. Những thứ này y cũng có thể hiểu được, dù sao với thân phận là nam phi, không phải y không biết Thích Thời Tự đã mất mặt thế nào. Mặc dù điều quan trọng nhất là thế nhân phải hiểu Thích Thời Tự thuộc về y, nhưng y cũng không muốn Thích Thời Tự bị chỉ trích.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể thở dài. Nhất định là Thích Thời Tự không thích y, lại phải chịu nhục nhã lớn như vậy, không muốn nhìn thấy y cũng là chuyện đúng đắn, y cũng không dễ dàng ép mình đừng khiến người khác thêm phiền lòng. Hàn tiểu công tử tâm tình phiền muộn được người ta mời ra ngoài uống rượu, nhưng cũng không ngờ Túy Tiên Lầu này lại là một nơi không được đứng đắn. Vốn dĩ y vừa vào đã chuẩn bị đi ra, nhưng nhìn thấy Thích công chúa và Thôi thái phó một trước một sau bước vào bao sương* cách vách, y ôm một bụng nghi ngờ, hai người này trong ấn tượng của y chưa bao giờ đồng thời xuất hiện, muốn dò xét rõ ràng nên mới bước ra ngoài trễ hơn một chút.
(*phòng riêng.)
Vừa ra tới cửa đã đụng phải mấy tiếng chửi mắng của Triệu Lục.
Triệu Lục này ngày nào cũng đến trước mặt Thích Thời Tự, y nhìn thấy là phiền lòng, đương nhiên sắc mặt sẽ không được tốt.
Vả lại để thám thính tình báo, trong lúc diễn kịch cũng bị chuốc mấy hớp rượu, thấy Thích Thời Tự trực tiếp đứng bên cạnh Triệu Lục bèn bắt đầu tủi thân. Nghe đối phương bình tĩnh giải thích, tựa như không hề quan tâm mình có đến nơi sương khói đó làm mấy chuyện mây mưa hay không, lửa giận bộc phát nên mới hơi lỡ lời.
Nhưng biết rõ đối phương vô tình, nghe thấy những lời nói tổn thương đó mà vẫn bình tĩnh can thiệp vào chuyện riêng. Y không khống chế được kéo đối phương rời đi, nhưng điều khiến y bất ngờ là Thích Thời Tự cũng không hề giãy ra.
Hai người dắt tay đi một đường, cho đến khi khuất khỏi tầm mắt của đám người đó.
Xin lỗi... Thích Thời Tự thấy vết bột mì trên ngón tay mình dính vào tay Hàn Diệp, có chút áy náy, ngượng ngùng muốn rút tay về, lại bị Hàn Diệp nắm thật chặt.
Đầu óc Hàn Diệp nóng lên, cảm thấy hai người bọn họ đã là phu thê, trong thánh chỉ còn tuyên cáo với thiên hạ, cho dù không thuận mắt lẫn nhau thì vẫn phải ở cùng một chỗ. Dựa vào cái gì mà y phải chịu đựng nỗi tương tư đó, không bằng tận dụng cơ hội hỏi rõ những vấn đề, kẻo khiến y chưa thể từ bỏ ý định rồi lại thương tâm. Có thể nghĩ như vậy, xác thực là đã bị rượu làm cho say mèm.
Thích Thời Tự. Ngươi rất ghét ta sao?
Thích Thời Tự bị Hàn Diệp nghiêm túc nhìn chăm chú, không hiểu vì sao Hàn Diệp lại hỏi như vậy.
Đương nhiên không phải! Hắn vội vàng phủ nhận: Chẳng qua là ta cảm thấy mình mang lại cho ngươi quá nhiều phiền toái...
Thế nhưng Hàn Diệp chợt cười, cười đến nỗi Thích Thời Tự phải nuốt hết những lời còn lại xuống bụng, ánh mắt chăm chú nhìn vào nét mặt tươi cười của Hàn Diệp.
Vậy ngươi nghe cho kỹ đây. Hàn Diệp rất trịnh trọng: Thích Thời Tự, ta thích ngươi.
Cái gì?
Thích Thời Tự trực tiếp sững sờ tại chỗ, có chút không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Thích từ rất lâu rồi. Từ khi còn nhỏ ngươi cứu ta khỏi bẫy rập, đến khi sau này lớn lên ngươi bảy bước thành thơ ở yến tiệc trong cung. Mặc dù ta rất ngạc nhiên vì ngươi kinh thế tài hoa như vậy mà lại không vào triều đường, lại đê hèn mừng rõ vì ngươi trở thành phu nhân của ta.
Thích Thời Tự, ta thích ngươi.
Lặp lại một lần nữa. Lần này, Thích Thời Tự nghe thấy rõ ràng.
Nhìn thấy gò má đỏ bừng vì rượu của đối phương, hắn giống như phát hiện ra gì đó, bật cười thành tiếng.
Ngươi... Không, phải là chúng ta... Hắn nhìn chằm chằm gương mặt của Hàn Diệp, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: Thật khờ...
Tưởng lầm là đơn phương tương tư, nhưng hóa ra lại là lưỡng tình tương duyệt. Hiểu lầm lâu ngày như vậy.
Thích Thời Tự cầm tay Hàn Diệp lên, rất nghiêm túc trả lời.
Vậy ngươi cũng nghe kỹ đây, Hàn Diệp.
Ta yêu ngươi.
Vốn dĩ là một mở đầu ầm ĩ, tưởng rằng sau khi Hàn Diệp bước vào Túy Tiên Lầu sẽ tràn ngập chua chát, nào ngờ kết quả lại tốt thế này.
Ánh nắng chiếu bóng dài, soi bóng lưng hai người khiến họ gần như chồng lên nhau. Cũng như suốt chặng đường còn lại, cả hai không bao giờ buông tay nhau ra nữa.
- ------------------------------------
Cuối cùng Thích Thời Tự cũng làm xong bánh trung thu.
Mặc dù bề ngoài không đẹp lắm nhưng vẫn bị Hàn Diệp cố ý chọn ra đặt ở giữa.
Bọn họ chỉ vừa mới trao đổi tâm ý rõ ràng với nhau, nhưng lại có một sự ăn ý không gì sánh bằng.
Có lẽ tất cả đều là kết quả của nhiều năm yên lặng quan sát. Bọn họ biết được hết thảy về đối phương, thế nên vô cùng hòa hợp.
Trăng sáng ngày mười lăm quả thật rất đẹp. Rơi xuống tóc Hàn Diệp cũng khiến Thích Thời Tự cảm thấy vô cùng đẹp mắt.
Ánh mắt Hàn Diệp lưu luyến, từ xương mày của Thích Thời Tự đến ngón tay của hắn, y cũng muốn bảo bọc người đó thật tốt, như thể mọi bộ phận đều rất hoàn mỹ.
Sau này y nghe được nguyên nhân Thích Thời Tự không làm quan, cũng nghe được vì sao hắn trở thành thê của mình.
Chỉ có thể nói vận mệnh tự có sắp xếp của chính nó.
Thích Thời Tự đưa chiếc bánh trung thư đến tay Hàn Diệp, tự cầm một chiếc khác lên muốn nếm thử vị một chút, nhưng khi sắp đến miệng thì bị Hàn Diệp ngăn lại.
Không được.
Đối diện với ánh mắt mờ mịt của Thích Thời Tự, Hàn Diệp mỉm cười đặt chiếc bánh trung thu trong tay xuống đĩa, sau đó cầm con dao đã chuẩn bị sẵn trước đó lên.
Ngươi một nửa, ta một nửa.
Ngươi một nửa ta một nửa, chúng ta ở bên nhau mới thật sự là viên mãn.
Sẽ bầu bạn bên cạnh ngươi thật lâu.
Ở bên quân năm sang sang năm nọ.