Tình Sâu Đậm Bao Nhiêu - Liệu Xuân

Chương 22




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nhìn kết quả trong tay, biểu cảm của Hàn Diệp hết sức ngưng trọng. Anh không biết mình nên nói gì để diễn tả tâm trạng của bản thân vào giờ phút này, chỉ cảm thấy tờ giấy này trong tay vừa nhẹ mà cũng vừa nặng.

Ban đầu vốn dĩ không có tâm trạng, Hàn Diệp cũng không quan tâm đến kết quả, cơn ác mộng mà anh vướng vào nhiều năm trước đã dần dần phai nhạt, phản ứng kích động của anh đối với máu cũng không ngừng dịu đi, anh cũng có thể cảm giác được mình đang thay đổi theo chiều hướng tốt hơn, nhưng khi bác sĩ nói chúc mừng với anh, anh lại không có cảm giác gì quá lớn.

Lần này anh tới là vì Thích Thời Tự.

Lời bác sĩ nói vẫn còn văng vẳng nhưng lúc này như đã trôi về phía xa xăm, gầm gừ bên tai khiến người ta âm thầm nghẹt thở.

Nghe tình huống ngài miêu tả, cậu Thích ít nhất đã mắc chứng rối loạn lo âu giai đoạn đầu. Thật ra trước kia có một lần cậu ấy đến đây một mình hỏi tình huống của ngài, tôi cũng cảm giác được trạng thái tinh thần của cậu Thích có hơi gãy đôi.

Chắc là ngài cũng đã từng nghe đến trầm cảm cười rồi nhỉ?

Một loại trầm cảm khó thể hiện ra bề ngoài, thoạt nhìn không khác với người bình thường, sẽ khóc sẽ cười sẽ trút bầu tâm sự, cho dù có là người thân cận nhất cũng khó lòng phát hiện ra được chỗ bất thường, nhưng nó lại nguy hiểm không kém gì chứng trầm cảm thông thường.

Tôi cảm thấy những gì cậu Thích đã trải qua trong quá khứ đã tạo nên cậu ấy. Nó có thể là gốc rễ của đau khổ, hoặc nó có thể là gốc rễ của sự tự chống đỡ hiện tại để không bị sụp đổ, có thể diễn tả bằng một từ quen thuộc hơn — PTSD.

Hàn Diệp đã nhiều lần muốn mở miệng giải thích, nhưng chỉ có thể nuốt những lời nói đó xuống thật sâu, trộn lẫn với sự chua xót.

Nếu đó là chứng trầm cảm cười, tại sao Thích Thời Tự chưa bao giờ có xu hướng tự hại chính mình?

Nếu đó là chứng rối loạn lo âu, tại sao mỗi một lần anh nhìn thấy hắn, hắn vẫn luôn lễ độ và dịu dàng như vậy?

PTSD, tại sao lại có PTSD, hắn đã từng bị rất nhiều người bắt nạt khi còn bé sao? Vậy tại sao hắn lại có thể ưu tú đến mức giống như những điều gì tồi tệ chưa bao giờ tồn tại?

Còn có một câu cuối cùng, nếu như tất cả những suy luận này là đúng, vậy thì Thích Thời Tự đã tự mình yên lặng tiêu hóa bao nhiêu ưu tư ở sau lưng anh? Mà anh, bao nhiêu năm qua đã khinh thường hắn đến mức nào?

Nhưng một câu cũng không thể hỏi ra, không ai có thể nói cho anh biết đáp án về những vết sẹo ẩn giấu trên người Thích Thời Tự, Thích Thời Tự đã che đậy quá cẩn thận, làm sao anh có thể nhìn ra chân tướng? Chẳng lẽ muốn đối phương xé toạc vết thương của chính mình ra, máu tươi đầm đìa nói cho anh biết những chuyện này không sao cả, đều đã qua hết rồi? Sau đó Thích Thời Tự còn phải chịu đựng đau đớn nhiều hơn, đồng thời dốc lòng an ủi anh, bởi vì đã để một sự thật khó coi như vậy đập vào mắt anh, hắn sợ anh sẽ khó lòng chịu đựng được, buồn cười biết bao? Một người chứng kiến ​​muốn an ủi một người ngoài cuộc, nói rằng đừng sợ vết thương dữ tợn, đừng nhìn vào sự thật xấu xí đằng sau nó, nói không chừng còn phải chêm thêm một câu, thật xin lỗi, dọa sợ anh rồi...

Thích Thời Tự trước nay vẫn luôn là vậy.

Hàn Diệp lấy tay đè ngực mình lại mới có thể miễn cưỡng ép bản thân tìm về được tần số nhịp thở từ trái tim đau nhói này của mình.

Đây chính là Thích Thời Tự của anh.

Ngô Y ôn hòa nhìn Hàn Diệp, không lên tiếng làm gián đoạn mạch suy nghĩ của anh.

Thấy đối phương tựa như đã thoáng nhìn ra một góc chân tướng từ những manh mối trong sinh hoạt hằng ngày, mới trầm ngâm mở miệng: Cậu Thích rất đặc biệt.

Ngô Y từ tốn nói, tận lực duy trì tốc độ bình thường: "Tôi cũng không biết nguyên nhân gì đã khiến cậu Thích rơi vào trạng thái này.

Làm sao một người trong hoàn cảnh của cậu ấy có thể đối mặt với nhiều người lạ như vậy, làm sao có thể thoải mái đứng dưới ánh đèn nhấp nháy và trên sân khấu, và làm sao có thể chăm sóc người khác chu toàn trong khi bản thân mình còn đang ở trong tình huống như vậy?

Mọi thứ dường như không thể tin được.

Ngô Y vô thức cau mày khi nói chuyện, như thể đang suy xét đến lời nói tiếp theo của mình.

Hẳn là cậu Thích chưa bao giờ có triệu chứng tự hại bản thân, lúc trước tôi vẫn luôn cho rằng bệnh tình của cậu ấy nhẹ nên cậu ấy mới có thể chống đỡ được.

Nhưng bây giờ tôi suy nghĩ kỹ lại một chút thì hình như cảm thấy không đúng lắm.

Dứt lời, Ngô Y ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Hàn Diệp.

Thà nói là cậu ấy không làm tổn thương chính mình, không bằng nói cậu ấy căn bản không coi bản thân mình ra gì. Cậu ấy không quan tâm đến mình, thế nên đau đớn đối với cậu ấy mà nói không phải như chịu tội, cậu ấy đã đạt đến đỉnh điểm của sự chán ghét chính bản thân, vì vậy mới không cách nào giải tỏa được.

Cậu ấy không gục ngã, là bởi vì cậu ấy không được giải thoát.

Ghê tởm bản thân đến mức cực đoan nên sẽ cảm thấy sức lực và năng lượng tiêu tốn trên người mình đều bị lãng phí, sẽ cảm thấy lo lắng bất an khi người khác đối xử tốt với mình, giống như quan hệ giữa mật ong và thạch tín, cho dù đặt chúng nó trước mặt thì hoàn toàn vô hại, nhưng đối với cậu ấy mà nói lại là thuốc độc đâm thấu ruột gan — Cậu ấy căn bản không dám tiếp nhận.

Ngô Y dừng lại, cảm thấy lời nói kế tiếp thật sự quá khó để người khác chấp nhận nổi, giống như cô đang mổ xẻ Thích Thời Tự thông qua một màn hình, sự tương phản quá mức kinh người, đến nỗi cô cũng không thể kiềm chế được mà nảy sinh một chút đau lòng, kìm nén mọi thứ nên là một phán đoán hợp lý.

Bởi vì cô thật sự rất khó hiểu với tình huống thế này, không nghĩ ra được chuyện gì đã xảy ra trên người Thích Thời Tự.

Cậu ấy không dám muốn, cảm thấy mình không xứng đáng được muốn. Thậm chí cậu ấy còn cảm thấy khó khăn khi tiếp nhận tình yêu mà cậu ấy chưa bao giờ tưởng tượng.

Cậu ấy luôn lo lắng với việc có được cũng như việc mất đi, thế nên lúc nào cũng ở trong trạng thái lo âu, không một khắc nào là có thể thật lòng vui vẻ cười to.

Sự phản kháng liều lĩnh của cậu ấy càng nghiêng về một kiểu xa lạ, giống như trước giờ cậu ấy chưa từng tiếp nhận qua, cho nên chỉ cần trong tình huống cậu ấy có khả năng cho rằng mình không xứng thì việc đầu tiên chính là bị choáng ngợp rồi vô thức tiếp nhận — sẽ không từ chối, có lẽ là từ trước đến nay, cậu ấy chưa bao giờ được lựa chọn.

Ngô Y khéo léo đưa ra một kết luận, ngừng nói chuyện, nhìn Hàn Diệp vẫn luôn một mực trầm mặc trước mặt.

Hàn Diệp tê dại ngồi trên ghế, không còn sức lực để duy trì dáng vẻ của mình nữa.

Âm thanh của Ngô Y vẫn rất nhẹ, tiết tấu cũng cố gắng khống chế sao cho đều đặn, nhưng anh vẫn cảm thấy mỗi một chữ đều là một nhát dao đã từng đâm vào người Thích Thời Tự, giải thích về quá khứ của hắn.

Ghê tởm bản thân đến mức cực đoan.

Trong đầu Hàn Diệp gần như tự động hiện lên hình ảnh sau khi nghe thấy câu nói này.

Cách đây không lâu, sau khi hai người bọn họ trồng xong hoa thủy tiên rồi, Thích Thời Tự khi đó lại đột nhiên nói cảm ơn.

Còn có trước đây hay gọi anh là Tổng giám đốc Hàn để bày tỏ sự tức giận.

Trong phòng bệnh, Thích Thời Tự còn che mắt anh lại, không để cho anh nhìn thấy máu, ngay cả mảnh sứ cắm trên đùi mình cũng không thèm rút ra.

Bó hoa không trao tận tay anh.

Cùng với Thích Thời Tự gần như là cầu xin anh tin hắn...

Hóa ra đã có manh mối từ lâu, chỉ là anh không hề chú ý đến.

Như thể nhìn ra anh đang tự trách, Ngô Y trấn an nói: Có những lý do đằng sau tất cả những điều này đã giúp cậu ấy không gục ngã.

Tôi không nghĩ sẽ có người khác rõ ràng hơn ngài, không phải sao?

Không có người khác rõ ràng hơn anh, Hàn Diệp cười lạnh một tiếng, mang theo sự tự giễu mãnh liệt, đúng vậy, không có ai biết rõ hơn anh cách làm thế nào để tổn thương Thích Thời Tự...

Vết sẹo của Thích Thời Tự vẫn còn dấu vết của anh, làm sao anh có thể không biết đây?

Chính vì quá rõ ràng nên anh mới nói cho Thích Thời Tự biết, rằng hắn cùng lắm chỉ là một thế thân, phải làm tốt bổn phận của mình; cũng bởi vì quá rõ ràng nên khi đối mặt với đôi mắt đầy ắp tình yêu thương của Thích Thời Tự, anh đã tự lừa dối bản thân rằng mình rất ngưỡng mộ tài diễn xuất của đối phương; anh biết điều đó quá rõ, càng làm trầm trọng hơn sự ghê tởm bản thân của Thích Thời Tự, nhấn chìm sự cứu rỗi trong đầm lầy.

Thích Thời Tự đã có tâm trạng gì khi tự thuyết phục bản thân tiếp nhận sự ưu ái của anh một lần nữa? Anh thậm chí còn không dám thừa nhận tình yêu mà anh đã bày tỏ trong lòng.

Anh nhiều lần nhấn mạnh rằng thủy tiên sẽ nở hoa, nói rằng hạt giống đã nằm dưới ánh mặt trời, chính là muốn nói cho Thích Thời Tự biết rằng lần đặt cược cuối cùng này của hắn sẽ không thua, nhưng đối phương căn bản không dám muốn, nói không chừng trong thâm tâm còn cảm thấy bản thân mình đần độn, tại sao giấc mộng của hắn lại có thể được thực hiện dễ dàng như vậy, nhưng cuối cùng, hắn chỉ coi lời nói của anh như một cử chỉ vô tình, tiếp tục canh giữ hạt giống kia, hạt giống duy nhất thuộc về chính hắn.

Ghê tởm bản thân đến mức cực đoan...

Không có một chút ý thức nào của chính mình...

Thứ duy nhất nắm bắt được, là tình yêu của Thích Thời Tự dành cho anh sao? Trớ trêu biết bao...

Hàn Diệp không muốn nghĩ nữa.

Thích Thời Tự đang lười biếng nằm trên chiếc ghế mà Hàn Diệp đã đặt làm trước đó, hôm nay nó vừa được giao đến, hắn nằm lên cảm thấy vô cùng mềm mại, thoải mái đến mức trực tiếp chìm vào giấc ngủ trong vô thức.

Chỉ là có lẽ sẽ không thể ngủ được.

Thích Thời Tự biết tình trạng tinh thần của mình gần đây thế nào, Hàn Diệp đối xử với hắn quá tốt, tốt đến mức có chút không chân thật.

Hắn không biết nên đối mặt với sự thay đổi này thế nào, bởi vì chưa từng được trải nghiệm qua, thế nên bàn tay giữ lấy nó đều hơi hơi run rẩy.

Hắn không biết có phải Hàn Diệp chỉ là nhất thời hay không, không biết khi nào hơi ấm sẽ bị rút cạn, hắn cảm thấy mình đang đứng trên một mảnh hư không, thậm chí còn có thể nhìn thấy vực sâu không đáy phía dưới, cũng có thể thấy rào cản dưới chân mình vỡ tan.

Sẽ rơi xuống, chắc chắn sẽ rơi xuống...

Nhưng có thể nào chậm hơn một chút hay không? Không phải hắn vừa nhìn thấy được ấm áp là không từ bỏ được, chẳng qua là lưu ly trước mặt quá mức xinh đẹp, khiến hắn do dự hồi lâu mới dám chạm tay vào, khó khăn lắm mới dây dưa được, nhưng lưu ly lại sắp biến mất, nên khiến hắn có chút chần chừ không nỡ bỏ.

Hàng lông mi của Thích Thời Tự giống như bị nước mắt thấm đẫm làm cho mềm đi, ngoan ngoãn cong lên, từng giọt từng giọt ướt át dưới mắt hắn.

Cứ như vậy một hồi, hắn đã nhớ Hàn Diệp.

Rất nhớ, rất nhớ, là cảm giác một giây sau muốn được nhìn thấy được đối phương ngay lập tức.

Dục vọng của con người không thể kiềm chế được, một khi đã xuất hiện thì giống hệt như hoại thư, luôn khiến hắn mong muốn nhiều hơn, tham vọng nhiều hơn, không bao giờ thỏa mãn...

Thích Thời Tự cảm thấy tâm trí mình hỗn loạn, trong ảo mộng, hắn nhìn Hàn Diệp ở gần trong gang tấc, lý trí và tình cảm đang không ngừng giằng co.

Hắn muốn ôm lấy anh, nhưng lại sợ đối phương sẽ đẩy hắn ra.

Muốn nói ra hết tất cả tình yêu này trong những năm qua, nhưng sợ đối phương sẽ thiếu kiên nhẫn mà cắt ngang hắn.

Muốn liều mạng được làm chính mình một lần, nhưng thậm chí còn không nhớ nổi dáng vẻ của mình trông ra sao.

Hắn còn lâu mới do dự như vậy, hắn chưa bao giờ thiếu quyết đoán, nhưng não bộ cứ như bị cảm xúc tiêu cực đè nén đến mức muốn nổ tung, khiến hắn trở nên rụt rè, sợ hãi hối hận sẽ tồn tại, cũng sợ hãi hối hận không tồn tại.

Năm đó, hắn không chút do dự cầm bút ký vào bản hợp đồng bao nuôi, cũng không chút do dự trộm đi thư tình của Thôi Húc ngay từ giây đầu tiên hắn phát hiện ra có điều không ổn, hắn từ bỏ chuyên ngành mà năm đó mình tâm tâm nguyện nguyện lựa chọn, từng người một từng thứ một, đếm cẩn thận từng chi tiết, hắn cũng không bao giờ nhìn lại mà dũng cảm xông thẳng về phía trước.

Nhưng bây giờ, Thích Thời Tự đó đã chết rồi sao?

Hàn Diệp vặn chốt cửa.

Thích Thời Tự nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, trông thấy Hàn Diệp đang mỉm cười hướng về phía hắn.

Tim đập như trống đánh, mỗi nhịp đập là bằng chứng cho sự sống.

Thích Thời Tự vẫn chưa chết, ba phần tư của hắn còn ở đó, tình cảm đơn phương có thể gặp không thể cầu còn ở đó, tình yêu sâu nặng không thể nói thành lời còn ở đó, Hàn Diệp của hắn, còn ở đó.

Thích Thời Tự sẽ không chết.