Tính từ ngày có được cuộc sống mới, có rất nhiều ngày đêm Hàn Diệp không thể nào quên được nụ cười đó của Thôi Húc, giống như một thiếu niên không biết đến đau khổ vậy, Hàn Diệp cũng không biết hóa ra phần rung động đó còn có thể được gọi là tình yêu.
Đến nỗi ngày qua ngày sau khi mất đi, anh vẫn lôi nỗi ám ảnh không thể buông bỏ ra rồi suy nghĩ về nó không ngừng, mới bừng tỉnh nhận ra rằng tình yêu thực sự chỉ là một thứ thuộc về khoảnh khắc đó mà thôi.
Anh thật sự đã yêu Thôi Húc trong thời điểm đó, hoặc rõ ràng hơn bây giờ, là Thích Thời Tự.
Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, tất cả chỉ là tự cho mình là đúng, không phải anh không hiểu.
Anh cho rằng mình rung động là vì Thôi Húc, cho rằng mình thích anh ta, thế nên mới bắt đầu thuyết phục rằng mình thích Thôi Húc.
Anh buộc mình bắt đầu chú ý đến những điều nhỏ nhặt và vô cùng bình thường đó, bắt đầu quan tâm đến từng cái nhíu mày và nụ cười của Thôi Húc, bắt đầu bắt chước các biểu hiện của một người đang yêu.
Nhưng mà, cảm xúc mạnh mẽ đó phai nhạt đi quá nhanh, đến nỗi sau này có một người bạn đã hỏi anh rằng trái tim anh đã rung động say mê trong khoảnh khắc nào. Anh chỉ ấp úng, không có câu trả lời.
Bởi vì rung động chỉ trôi qua trong một cái chớp mắt.
Sau đó anh tự thuyết phục mình rằng làm gì có chuyện sẽ rung động mỗi ngày, huống chi người anh yêu lại còn là bạn thân nhiều năm, đời người thăng trầm, đủ loại sự việc, anh và Thôi Húc cơ bản đều đã trải qua, thế nên không có những cảm xúc cuồng nhiệt chẳng qua chỉ là một cách biểu hiện khác của sự lâu dài mà thôi?
Nhất định là anh yêu Thôi Húc.
Cũng có thể thứ anh yêu chỉ là cái bóng mờ mịt kia.
Nhưng khi đó anh nghĩ đâu ra được nhiều thứ như vậy? Chỉ là thời điểm vừa vặn, chỉ là một người thích hợp, thế nên cuộc sống mới tốt như thế này.
Anh quyết định bày tỏ, từ bỏ hết thảy những suy nghĩ băn khoăn cùng với sự bất an nơi lồng ngực, nhưng còn chưa kịp hoàn toàn phản ứng, Thôi Húc đã rời đi.
Hàn Diệp không biết miêu tả dáng vẻ của Thôi Húc ở trong lòng mình ra sao, anh nghĩ tới nghĩ lui, cho rằng đó là người mà mình đã thích rất lâu, hay là một người bạn tốt mà đời này không thể thay thế được.
Không phải anh đang học cách thể hiện tình yêu đến tột cùng sao? Nhiều đến mức tự mình lừa dối mình, một mực tự mình thuyết phục bản thân.
Sau đó, cho đến ngày hôm nay, sự thật rốt cuộc cũng được phơi bày, người mà anh đã gắn bó suốt mười tám năm không thể tách rời, người bạn đời tốt nhất mà anh đã ấp ủ trong lòng, hóa ra lại không phải là người mà anh cho rằng đó là ý trung nhân, mà lại là Thích Thời Tự.
Hương thủy tiên chợt thoang thoảng quanh chóp mũi, dụ dỗ người ta cẩn thận ngửi lấy, lòng đầy chua xót, không biết nơi đâu mới là ngọt ngào.
Đã lâu Hàn Diệp không có một giấc ngủ ngon như vậy, cũng đã lâu lắm rồi anh mới mơ thấy thiếu niên dịu dàng mỉm cười với anh.
Hàn Diệp quay đầu nhìn Thích Thời Tự đang co ro cuộn mình chiếm một không gian rất nhỏ, cảm thấy một góc trái tim anh cuối cùng cũng có thể ổn định lại. Có lẽ, bắt đầu lại, cũng không phải là không thể nhỉ?
Thích Thời Tự ngủ không được yên ổn, hắn chưa bao giờ được ngủ với Hàn Diệp, hắn vẫn luôn ngồi xổm bên mép giường của Hàn Diệp, cẩn thận theo dõi các góc cạnh của anh một lúc lâu, sau đó khi cơn ác mộng của Hàn Diệp ập tới, mới lần lượt đáp lời Tiểu Húc dỗ anh ngủ.
Hắn thật sự sợ nếu mình tham lam quá nhiều, mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa.
Mà hắn đã gặp qua quá nhiều những giấc mộng Nam Kha, cuối cùng thậm chí còn không thể tìm ra một dấu vết nào, quá khó hiểu và bất lực, hắn không muốn.
Khi còn bé, Thích Uyển từng đưa hắn đến công viên giải trí chơi, hắn vẫn còn rất nhỏ, vẫn luôn không hiểu tại sao người mẹ mà hắn rất ít khi được gặp mặt này lại đồng ý với yêu cầu vô lễ như vậy của hắn, càng không biết Hóa ra món quà do số phận ban tặng đã được âm thầm định giá trong bóng tối.
Đúng là tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, bây giờ nghĩ lại luôn cảm thấy đó là lỗi của mình. Nếu như hắn ngoan ngoãn một chút, đừng đòi hỏi những yêu cầu vọng tưởng, có thể Thích Uyển sẽ nuôi hắn đến năm hắn mười tám tuổi không chừng, cho nên suy cho cùng cũng chỉ là bốn chữ, lỗi mình tự gánh.
Hôm nay giáo viên nhân lúc bọ họ làm thủ công, mở một đoạn lên, đó là một khu vui chơi giải trí mới được xây dựng trong thành phố, thu hút sự đầu tư từ nhà họ Thích và nhà họ Hàn, cực kỳ phô trương và có quy mô lớn. Giáo viên trìu mến giới thiệu với các bạn nhỏ, đề cử bọn chúng có thể nhân dịp công viên vừa mới khai trương này mà kéo bố mẹ đến vui chơi thử, Tiểu Thất thấy dáng vẻ của mẹ mình trong , có chút kích động, nhưng bẩm sinh đã có tính kiềm chế nên trong lòng cũng chỉ hơi vui vẻ hơn, không biểu hiện ra ngoài.
Sau khi tan học, Tiểu Thất yên tĩnh ngồi tại chỗ, cầm trên tay cây kẹo mút mà hắn đã làm trong lớp thủ công buổi chiều. Không phải cái gì trẻ con cũng không hiểu, hắn có thể cảm giác được mẹ mình không thích mình đến thế, nhưng hắn thật sự rất muốn được cùng mẹ đến công viên giải trí chơi. Cả buổi chiều, hắn nghe những người bạn khác của mình hứa hẹn, cũng như những lời miêu tả sặc sỡ của chúng, thế là trái tim không dám mong đợi của hắn lại có một chút xíu nóng lên.
Tiểu Thất nghiêng đầu cẩn thận nghĩ mình có gì có thể dỗ mẹ vui lòng đây. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được có thể làm gì để mẹ mới chịu cười với hắn một cái.
Ngày sinh nhật, giáo viên hay tặng quà cho bọn họ, mỗi lần con nít nhận được quà sẽ rất vui vẻ, thế nên nếu như mẹ cũng nhận được quà của hắn, mẹ có vui vẻ không?
Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào cây kẹo mút trong tay mình bằng đôi mắt đen lay láy, trong lòng thầm đưa ra quyết định.
Muốn cùng mẹ đến công viên chơi, nếu như không gây ra phiền phức gì, mẹ sẽ đồng ý đúng không?
Đúng vậy. Tiểu Thất một bên vừa tự hỏi tự trả lời, vừa cổ vũ bản thân.
Vừa nghĩ ra biện pháp là muốn thực hiện ngay, Thích Thời Tự nghĩ, nhất định tính tình hắn từ bé đã nóng nảy, cho nên mới vô số lần đụng phải bức tường phía Nam* có chết cũng không chịu hối cải.
(*hành vi của người nào đó bướng bỉnh, không chịu tiếp thu ý kiến bất đồng.)
Tiểu Thất tránh né dòng người chật chội khi tan học, dè dặt bảo vệ cây kẹo mút trong tay, đến bến xe buýt muộn hơn thường lệ nửa tiếng, chẳng qua là đáng tiếc lúc đó không có xe. Khi hắn bước từng bước về đến nhà, còn chưa kịp kinh ngạc vui mừng gọi một tiếng mẹ thì đã nhìn thấy Thích Uyển lạnh lùng nhìn tờ báo cáo chính trong tay mình, người làm trong nhà cũng đã bắt đầu thu dọn bàn ăn sau bữa tối.
Không có ai hay bất kỳ người nào để ý rằng hắn vẫn chưa về, cũng không có ai phát hiện hắn đã trở lại.
Hóa ra, một người thật sự có thể nhỏ bé và tầm thường đến thế, cho dù biến mất cũng sẽ không có bất kỳ người nào phát hiện ra.
Kẹo mút trong tay bỗng chốc giống như một củ khoai lang nóng hổi, Thích Thời Tự còn nhỏ ngoan ngoãn mang theo món quà mà hắn đã bảo vệ suốt chặng đường để không ai có thể làm hỏng nó, khéo léo giấu ở sau lưng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì hồi hộp suốt chặng đường, nhưng giờ phút này gặp căn phòng có lò sưởi ấm áp nhưng lại lạnh đến mức thấu tim, vừa lạnh vừa nóng, hắn chỉ muốn vứt bỏ nó đi.
Sau đó hắn nhìn thấy ánh mắt của Thích Uyển dời về phía mình, khó có thể dùng ngôn ngữ nào mà diễn tả được, giống như chán ghét nhưng lại đang cố gắng khắc chế sự chán ghét đó, trong con ngươi hiện lên sự mệt mỏi cùng nhẫn nại quá mức rất rõ ràng, chỉ để lại một gương mặt thiếu kiên nhẫn, khiến cho Tiểu Thất còn nhỏ chỉ có thể đóng đinh tại chỗ.
Hai người giằng co một hồi lâu, sau đó, Tiểu Thất thấy Thích Uyển cười với mình một tiếng.
Nụ cười rất khách sáo. Trong trí nhớ của Thích Thời Tự, Thích Uyển đã từng cười như vậy với hắn rất nhiều lần, trước đây, hắn đều cho rằng cảm xúc trong mỗi nụ cười đó là tâm trạng vui vẻ, nhưng hôm ấy, bởi vì hắn nhìn thấy Thích Uyển cũng cười như vậy trên ti vi, ai ai cũng hời hợt, chỉ có hắn mới coi nó là thật, cho rằng đó là hài lòng.
Vì vậy cũng không khó hiểu tại sao mỗi một lần hắn xin mẹ ôm đều sẽ bị từ chối, cũng không khó hiểu tại sao Thích Uyển chưa từng đến tham dự một cuộc họp phụ huynh nào của Thích Thời Tự, cũng sẽ không giống những bậc bố mẹ khác, có thời gian sẽ đến đón con mình tan học.
Không phải không yêu, mà vốn dĩ chính là không quan tâm.
Sáu tuổi, lần đầu tiên biến đến cảm giác không được yêu thương là như thế nào.
Cũng là lần đầu tiên biết được cái giá khi cố gắng hết sức.
Có lẽ đây cũng là lý do khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng hết lần này đến lần khác.
Khi Tiểu Thất nhìn thấy Thích Uyển cười với mình, tự dưng hắn rất muốn khóc, nhưng hiếm khi hắn có bất kỳ ký ức nào liên quan đến chuyện mình khóc trong thời thơ ấu, đại khái là rất sớm đã biết mình khóc cũng không có tác dụng gì, Thích Uyển sẽ không dỗ hắn, những người khác đều có chuyện riêng cần phải làm, càng không cần quan tâm đến hắn.
Vì vậy, hắn theo thói quen nuốt xuống sự chua xót nơi cổ họng, thuần thục nở một nụ cười ngây thơ, từng bước từng bước nhỏ chạy đến trước mặt Thích Uyển, giống như đang hiến dâng bảo vật, đưa cho Thích Uyển.
Mẹ, tặng mẹ, quà ạ! Giọng nói trẻ con non nớt lanh lảnh vang lên.
Thích Uyển nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười rạng rỡ với cô, khóe môi cong lên càng thêm diễm lệ. Cô thờ ơ nhận lấy cây kẹo mút mà Tiểu Thất đang nhón chân lên để đưa cho mình, cũng không thèm dẫn vào đề tài mà trực tiếp nói: "Muốn đến công viên chơi sao?
Tiểu Thất nghe thấy ba chữ đến công viên liền theo bản năng ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn ướt át lại mở to tròn xoe, cảm thấy sự hưng phấn của mình đang biểu hiện quá mức rõ ràng, bèn chần chừ mở miệng nói: "Được không ạ?
Thích Uyển cười một nụ cười không rõ ý tứ, gật đầu đồng ý: "Dĩ nhiên.
Hai mắt Thích Thời Tự sáng lên, miệng hắn không ngọt nên không nói được những lời gì khiến người khác vui lòng, nếu không hắn đã không phải là người hàng năm không được ngồi trên bàn ăn trong đám tiểu bối của nhà họ Thích.
Thế nên lúc này, mặc dù hắn rất vui vẻ, nhưng cũng chỉ có thể cười, ngoại trừ một câu cảm ơn mẹ, hắn không nói thêm câu nào khác nữa.
Nhưng mà, thật sự rất cảm ơn.
Tiểu Thất cúi đầu nghĩ, không ngờ nguyện vọng của mình lại có thể thật sự biến thành sự thật.
Ngày hôm sau, Thích Thời Tự cẩn thận dọn xong bữa ăn sáng, leo lên chiếc ghế của mình, chờ đợi Thích Uyển.
Thích Uyển sửa sang lại đồng hồ đeo tay, có chút ngạc nhiên khi phát hiện Thích Thời Tự lại dậy sớm như vậy.
Có vẻ như rất mong chờ, mà cũng phải thôi, càng mong chờ, đến khi thất vọng mới lại càng thú vị.
Thích Uyển đổ bữa sáng mà Thích Thời Tự đã chú tâm chuẩn bị vào trong thùng rác, xoay người đi giống như không nhìn thấy biểu cảm khổ sở của Thích Thời Tự vậy, cười nói: Đi thôi.
Tiểu Thất bất an xoa nắn tay, hắn thấy rất rõ ràng, trong thùng rác, là kẹo mút hôm qua hắn đưa cho mẹ.
Thế nên, cuối cùng vẫn là vứt đi sao?
Vậy tại sao lại còn muốn đưa hắn đến công viên chơi chứ? Vì món quà đã không làm mẹ hài lòng.
Trong chiếc đầu nhỏ chưa một câu hỏi lớn. Nhưng Thích Thời Tự vẫn không dám để Thích Uyển chờ lâu, bước nhanh về phía cô.
Đợi đến khi hắn thở hổn hển đuổi theo bước chân Thích Uyển, mới phát hiện trước mặt mình có hai chiếc xe.
Sau khi Thích Uyển lên xe liền đóng cửa lại, nhìn Thích Thời Tự đang ngơ ngác đứng ở trước cửa xe, không hiểu nhíu mày: "Leo lên chiếc xe khác đi, còn đứng đó làm gì?
Thích Thời Tự vẫn không nhúc nhích.
Thích Uyển lại liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, sáng sớm nay cô còn có một cuộc họp, thật sự không thể trì hoãn được.
Bèn không nhịn được mà giải thích với Thích Thời Tự: "Tài xế Tiểu Ngô sẽ đưa con đi, lão Vương, lái xe đi.
Thích Thời Tự có thể nghe ra sự mất hứng trong giọng nói của Thích Uyển, mặc dù trong lòng vô cùng tủi thân, nhưng cũng biết bây giờ nổi giận sẽ không được vui, mà vốn hắn cũng không hề vui. Thế nên không thể tùy hứng bừa bãi nữa mới đúng.
Tiểu Thất dời bước chân, leo lên một chiếc xe khác ở phía sau.
Tài xế bên trong hẳn là đã được sắp xếp từ trước, chờ hắn lên, không nói gì nhiều đã bắt đầu khởi động xe.
Nhìn phong cảnh hai bên không ngừng xa dần, Thích Thời Tự xoay người nhìn ngôi nhà mình đã ở hơn năm năm, không biết tại sao lại có một dự cảm — Cậu rất khó có thể quay lại đây được nữa.
Vậy mà hắn lại thật sự liệu như thần.
Giống như hắn cảm nhận được Thích Uyển ghét mình, bèn cho rằng Hàn Diệp vĩnh viễn cũng sẽ không yêu hắn.
Hắn cũng chỉ có chút bản lĩnh này.
Tất cả đều tang tóc, như một con quạ đen, chẳng trách khi không có ai yêu thương hắn.