Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Quyển 2 - Chương 27




Ta đã nghĩ sẵn trong đầu, đang định hỏi sự tình thế nào, lại nghe bên ngoài truyền tới động tĩnh.

Huyên Nhi nghi hoặc thoáng nhìn ra ngoài, có cung nữ vội vàng chạy vào nói.

"Huyên Nhi tỷ, không tốt rồi, Niên Tần tiểu chủ tới thăm Đế Cơ, vô ý ngã phía trước."

Sắc mặt Huyên Nhi lập tức thay đổi, cúi đầu nhìn Đế Cơ.

Ta liền nói: "Đế Cơ bên này đã có ta, ngươi ra ngoài xem đi." Nàng là đại cung nữ bên cạnh Diêu Tu Dung, Diêu Tu Dung không có ở đây, mọi chuyện đương nhiên nàng phải chú ý.

"Vậy... Làm phiền tiểu chủ." Dứt lời, Huyên Nhi xoay người ra ngoài.

Chần chờ, ta cúi người bế Đế Cơ lên giường. Hài tử rất ngoan, không giãy giụa cũng không khóc nháo.

"Phụ hoàng... Không giận sao?" Nàng lại nhỏ giọng hỏi ta một câu.

Ta cười hỏi: "Vậy tại sao Đế Cơ lại cho rằng mình làm phụ hoàng tức giận?"

Nó cắn môi, hai mắt hồng hồng, dường như phải hạ quyết tâm rất lớn mới trả lời: "Phụ hoàng nằm mơ." Hài tử nhìn ta, lại nói, "Ngọc Nhi tỉnh dậy, Ngọc Nhi... Muốn nhìn phụ hoàng một chút, liền... Liền bò lên người phụ hoàng, tim phụ hoàng đập rất nhanh, giống như như vậy... Phịch phịch phịch." Bàn tay nhỏ bé đập vào hoa cầu.

Ta nhíu mày, bật thốt lên hỏi: "Sau đó?"

"Ngọc Nhi ấn tay lên ngực phụ hoàng, phụ hoàng đột nhiên tỉnh, phất tay, Ngọc Nhi liền từ trên giường ngã xuống. Phụ hoàng... Phụ hoàng giống như tức giận, Ngọc Nhi chưa từng thấy phụ hoàng như thế." Giọng của hài tử nhỏ đi, nghe thật ủy khuất.

Không biết vì sao, lời Đế Cơ nói khiến ta nhớ tới vết thương dữ tợn trước ngực Nguyên Thừa Hạo.

Hắn nằm mơ, Đế Cơ đưa tay qua, không lẽ hắn cho rằng...

Ánh mắt dừng trên gương mặt nhỏ nhắn kia, ta an ủi: "Đế Cơ cũng đã nói, là phụ hoàng con gặp ác mộng, ngài ấy đẩy Đế Cơ, chắc chắn rất đau lòng."

Hai mắt hài tử sáng lên, nói tiếp: "Ngọc Nhi sợ hãi, khóc rất lớn, phụ hoàng mới lại gần ôm Ngọc Nhi."

"Đế Cơ sợ hãi, phụ hoàng con cũng sợ hãi, cho nên mới trốn đi vì bản thân tự trách." Ta cười xoa đầu nó, hài tử thông minh, biết xem mặt đoán ý. Ta nghĩ, Nguyên Thừa Hạo không phải không muốn ôm nó, chỉ là hắn cũng bị dọa. Hắn không muốn thương tổn nó, tuyệt đối không muốn.

Đế Cơ ném hoa cầu qua một bên, nhảy xuống giường, hỏi: "Vậy Ngọc Nhi đi thăm phụ hoàng, người có thể dẫn Ngọc Nhi đi không?"

Ta giữ chặt hài tử, ngồi xổm xuống, cười nói: "Đế Cơ không cần phải đi, tự Hoàng Thượng sẽ tới." Hắn nhất định sẽ tới, ta tin chắc là vậy.

Hài tử cuối cùng cũng cười thành tiếng.

Thương tiếc mơn trớn khuôn mặt non nớt của Đế Cơ, ta hỏi: "Lần đầu Đế Cơ gặp ta, sao lại khóc?"

Hài tử chu miệng: "Hoa cầu của Ngọc Nhi làm người té, Ngọc Nhi sợ."

"Sao phải sợ?"

"Ngọc Nhi sợ gây thêm phiền toái cho mẫu phi." Nó tới gần ta, lại nói, "Lần trước, cầu của Ngọc Nhi làm mẫu hậu bị ngã, mẫu phi phải qua Quan Sư Cung quỳ rất lâu. Mẫu phi không cho Ngọc Nhi nói với người khác, càng không thể để phụ hoàng biết."

Nghe nó nói, lòng ta không khỏi đau đớn. Hài tử nhỏ như vậy, đúng là làm khó nó có thể nghĩ nhiều như thế.

"Vậy... Vì sao lại kể với ta?"

Nhìn ta một hồi lâu, hài tử mới trả lời: "Người không giống bọn họ."

Ta nhíu mày: "Sao lại không giống?"

Hài tử thu lại ý cười, nhỏ giọng: "Mỗi khi bọn họ nói chuyện với Ngọc Nhi đều đứng từ trên cao nhìn xuống, không giống người như vậy."

Sẽ không giống ta như vậy? Là ngồi xổm xuống sao?

Ta cũng hiểu "bọn họ" mà nó nhắc tới là ai.

Thời điểm Huyên Nhi quay lại, chỉ nói Niên Tần để lại điểm tâm rồi trở về.

Ta cũng không ở đây lâu, cùng Vân Mi rời khỏi Trữ Ngọc Cung.

Vừa rồi nói chuyện với Đế Cơ khiến ta càng cảm thấy Nguyên Thừa Hạo có chuyện xưa. Mà ta lại có cảm giác rất mãnh liệt, phảng phất như tất cả sự tình đều chưa từng rời xa ta.

Cười tự giễu, ta đúng là điên rồi, việc này... Sao có khả năng?