Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Quyển 2 - Chương 13




Ta xoay người, nhìn bọn họ chậm rãi rời đi.

Hắn lại nói: "Nàng hiện giờ đã là chủ tử, đừng ăn mặc như thế."

Điểm này ta cũng chú ý tới, nữ nhân hậu cung, không ai không muốn trang điểm lộng lẫy, hấp dẫn ánh mắt của Hoàng Thượng.

Diêu Tu Dung khẽ cười, chuyển hướng nhìn Ngọc Đế Cơ, trong mắt đều là từ ái: "Thần thiếp sợ những trang sức châu thoa kia sẽ làm Đế Cơ bị thương, làn da của hài tử mềm mỏng, không thể không cẩn thận."

Nguyên Thừa Hạo liếc nhìn nàng một cái, chỉ cười: "Đi thôi."

Ta ngơ ngẩn nhìn theo, Diêu Tu Dung là phi tần duy nhất có hài tử trong hậu cung, tiến vị cho nàng đúng là chuyện thường, chỉ là, cuộc đối thoại vừa rồi giữa Nguyên Thừa Hạo và nàng, ta lại cảm thấy hắn chậm chạp không gia phong, là thử.

Thử cái gì? Ta thật sự không biết.

"Tiểu chủ mời hồi cung." Thường công công tiến lên, nhỏ giọng.

Ta hoàn hồn, được Vân Mi dìu xoay người. Hoàng đế không ở đây, một mình ta ngồi trong ngự giá có chút kỳ quái, trong lòng không khỏi bất an, chi bằng vừa rồi đừng lên.

Đang nghĩ, ngự giá đột nhiên dừng lại, ta kinh hãi, nghe giọng Nguyên Phi Cẩm truyền tới: "Thần đệ thỉnh an Hoàng Thượng!" Gã nói cũng thật lớn tiếng.

Lúc này ta mới nhớ ra, từ khi vào cung, ta còn chưa gặp lại gã.

Nhẹ nhàng vén màn trông ra, thấy Thường công công tiến lên, nói: "Tiểu vương gia, Hoàng Thượng đã qua Trữ Ngọc Cung thăm Đế Cơ. Trên ngự giá... Là Tiệp Dư."

"Vậy sao?" Nguyên Phi Cẩm mở to hai mắt, vội vàng tiến lại đây.

Với gã, ta không chút sợ sệt, chỉ vén màn nhìn gã, cười nói: "Sao thế, tiểu vương gia cho rằng Thường công công gạt ngài sao?"

Gã đương nhiên giật mình, lại nhìn vào trong, thấy Nguyên Thừa Hạo thật sự không có ở đây, mới tin. Gã cười nói: "Mấy ngày không gặp, càng thêm xinh đẹp!"

Ta bị gã ghen tới quẫn bách, có điều bị gã cản đường cũng tốt, ta vội đứng dậy đi xuống, nói với Thương công công: "Xem ra tiểu vương gia tìm Hoàng Thượng có việc, tự ta về Thủy Yên Các là được, công công không cần tiễn."

Nghe vậy, Vân Mi vội duỗi tay dìu ta.

Thường công công cũng không cưỡng cầu, chỉ gật đầu đáp: "Vậy tiểu chủ đi cẩn thận."

Ta liếc nhìn Nguyên Phi Cẩm một cái, gã cũng không nói gì, chỉ hỏi: "Hoàng Thượng qua Trữ Ngọc Cung bao lâu rồi?"

"Hồi tiểu vương gia, Hoàng Thượng mới qua đó, vừa rồi cùng Đế Cơ chơi đùa trong chốc lát." Thường công công nghiêm túc trả lời.

Ta không dừng lại, cùng Vân Nhi hai người đi nhanh hơn. Đi được một đoạn, xa xa, nhìn thấy phượng giá của Hoàng Hậu. Vội ra hiệu cho Vân Mi tránh vào con đường nhỏ, ta xoa xoa lồng ngực, thở phào nhẹ nhõm. Nếu vừa rồi không xuống ngự giá, bị Hoàng Hậu bắt gặp một mình ta ở bên trong, thế nào cũng gặp phiền toái.

Hai người trốn sau gốc cây nhìn phượng giá của Hoàng Hậu rời đi, chợt nghe có tiếng gió hiện lên, tiếp theo, là Nguyên Phi Cẩm cười nói: "Nhìn trộm Hoàng Hậu, tử tội nha!"

Ta kinh hãi, ôm ngực quay đầu, thấy Nguyên Phi Cẩm đứng sau nhìn ta chằm chằm, không khỏi giật mình: "Tiểu vương gia không phải đi tìm Hoàng Thượng sao?"

"Thường công công nói Hoàng Thượng vừa qua Trữ Ngọc Cung, không thể nhanh như vậy đã ra ngoài, ta đến đó không phải tự khiến bản thân mất mặt sao?" Gã cười, "May là ta tới, không phải à?"

Trong lòng chấn động, ta bật thốt lên hỏi: "Ngài nhìn thấy phượng giá của Hoàng Hậu?" Đúng rồi, gã từ hướng đó tới, trông thấy, cũng không kỳ lạ. Chỉ là, sao gã lại biết một mình ta ở trên ngự giá?