Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Quyển 1 - Chương 48




Hắn...

Ngước mắt nhìn nam tử trước mặt, hắn lại không nhìn ta, thành thạo cởi bỏ nút thắt, bàn tay to lớn tiến vào thăm dò. Ta kinh hãi, nhanh chóng nắm lấy tay hắn: "Hoàng Thượng muốn làm gì?"

"Nàng nói xem?" Hắn hỏi lại, chỉ cười, "Không biết hầu hạ trẫm thế nào sao?"

Mặt ta lập tức đỏ lên, cổ và bên tai cũng nóng rát.

Cắn môi, ta chưa từng thân cận với một nam tử như thế này. Hắn là Hoàng Thượng, mà ta là Uyển Nghi của hắn, tối nay, hắn muốn ta.

Vô cùng khẩn trương, thậm chí còn có chút kháng cự.

Chưa bao giờ ngờ phu quân của mình sẽ là đương kim thượng, chưa bao giờ ngờ động phòng hoa chúc đơn giản thế này sẽ là đêm đầu tiên của ta...

Vẫn bắt lấy tay hắn, run lên nhẹ nhè, hắn làm như không cảm nhận được, vẫn đưa tay vào trong, gạt bỏ tầng phòng hộ cuối cùng, lòng bàn tay chậm rãi lướt qua da thịt. Khẩn trương, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, ta cắn răng, theo bản năng rùng mình.

Động tác cưa hắn bỗng nhiên mềm nhẹ, dọc thân thể ta mà đi xuống, dừng ở bụng nhỏ mềm mại, khẽ cười một tiếng, đẩy ngã ta xuống giường, chính mình xoay người đè lên.

"Hoàng Thượng!" Ta hoảng sợ gọi hắn một tiếng.

Hắn trầm giọng đáp, nhìn ta: "Hửm?"

"Hoàng Thượng..." Ta muốn nói gì đó, nhưng phảng phất không thể nói ra lời, chỉ có hai tay che trước ngực, muốn ngăn cách ta và hắn.

Hắn ôm ta càng chặt, cười nhẹ: "Thời khắc theo trẫm hồi kinh, nàng hẳn đã nghĩ tới việc này, hiện tại, còn ngụy trang cái gì?" Ánh mắt xẹt qua gương mặt ta, lòng bàn tay cũng chậm rãi lướt qua, cúi người ngậm lấy đôi môi đang run rẩy.

Ấn đường nhíu chặt.

Nhìn hắn cúi đầu, ta theo bản năng nhổ cây trâm trên búi tóc xuống, dùng sức để trước ngực hắn, cánh tay không ngừng run rẩy. Hắn thoáng động, bỗng nhiên bắt lấy tay ta, hỏi: "Muốn giết trẫm sao?"

Hoảng loạn mà lắc đầu, đương nhiên không phải.

Hắn cười: "Trẫm biết nàng không dám."

Đúng vậy, ta không dám. Hắn là Hoàng Thượng, nếu ta tổn thương tới một chiếc lông tơ của hắn, chẳng những ta là tử tội, còn sẽ liên lụy người khác.

Buông tay, cây trâm theo khe hở giữa ngón tay mà rơi xuống, chạm vào chăn đệm, phát ra tiếng vang.

Phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì, hắn lần nữa ôm lấy ta, ta vội vã gọi: "Hoàng Thượng!"

"Sao hả?" Hắn nhíu mày.

Ta cắn răng nói: "Nếu đã không thích thần thiếp, Hoàng Thượng vì sao không thả thần thiếp đi?" Nếu hắn chỉ muốn một thân thể, lục cung này nhiều phi tần như vậy, ai ai cũng vui vẻ hầu hạ hắn.

Hắn giật mình, ngay sau đó tán thưởng: "Thú vị! Nếu đã biết trẫm không thích nàng, nàng không phải càng nên quý trọng tối nay sao? Hoặc là, cho trẫm một hài tử, trẫm sẽ càng thêm sủng ái nàng. Nữ nhân trong cung, nếu trẫm không thích, sẽ rất thảm."

Hắn là đang nói với ta, chỉ đêm nay, đúng không?

Cho nên, ta phải quý trọng một đêm này. Nếu có thể hoài đế duệ, ngày sau ta ở trong cung còn có chút lợi thế.

Ta cắn môi: "Bởi vì thần thiếp thay tỷ tỷ tiến cung, ngài vẫn còn để ý việc này." Chuyện hắn làm cũng là nói ta biết, người tốt, không phải làm như vậy.

Hai tay nắm chặt thành đấm, chỉ là Nguyên Thừa Hạo, ta không sợ.

Hắn khẽ cười nhìn ra, cặp mắt kia chậm rãi phát sáng: "Đồ trẫm muốn có, chưa từng không chiếm được. Hôm nay, trẫm muốn nàng nhớ rõ những lời này."

Tim đập nhanh hơn, ta sớm đã quên tất cả, chỉ khẩn trương hỏi: "Vì sao không buông tah cho tỷ tỷ? Người trong lòng tỷ tỷ không phải Hoàng Thượng!"

Sắc mặt hắn có chút khác thường, buông tay nắm lấy bả vai ta, chậm rãi xoa lồng ngực mình.

"Hoàng Thượng, Hoàng..."

Ta gọi hắn, thân mình hắn đột nhiên đổ xuống.

"Thường Cừ!" Hắn gọi, thanh âm run lên nhè nhẹ...